Bách Biến Tiêu Hồn – Chương 353 Thần Nhân Tái Hiện – Botruyen
  •  Avatar
  • 30 lượt xem
  • 3 năm trước

Bách Biến Tiêu Hồn - Chương 353 Thần Nhân Tái Hiện

-Nếu nói thánh quân là một luồng gió lạnh buốt vừa thổi qua đại sảnh, vậy thì cái tên Na Trát Văn Tây chính là một luồng gió xuân tươi mát vậy. Chỉ có hắn! Chỉ có hắn mới có thể cứu người từ tay của thánh quân được. Chỉ có hắn mới cứu được người từ trong địa lao mà vốn không ai biết ở đâu. Nhưng vấn đề mấu chốt vẫn còn chưa được cởi ra. Chuyện bí mật liên quan tới hai đại thần nhân như thế, tại sao Tác Ẩn lại biết được?
Khi trong mắt của Nặc Đốn và Nặc Kiếm vừa hiện lên nét hoài nghi, thì cũng cùng lúc đó, ở trong đại sảnh có quang mang lóe lên. Đó là một thanh trường kiếm. Khi thanh trường kiếm này vừa được vung lên, lập tức có tia quang mang dài tới mấy trượng chợt đâm thẳng vào Lưu Sâm. Thì ra Nặc Thanh vừa xuất thủ!
Chiêu kiếm này tuyệt đối không có chút vẻ lưu tình nào. Coi bộ y đang muốn biến nữ nhi của mình thành quả phụ ngay lập tức vậy!
Lưu Sâm không hề né tránh. Có lẽ vì kiếm đâm ra quá nhanh mà lại chẳng có chút dấu hiệu báo trước nào, nên hắn vốn không kịp tránh chăng? Lúc này chỉ thấy kiếm quang đâm tới và đã đến trước cổ họng của hắn. Nặc Thanh thấy vậy thì biến sắc. Y không cách nào thu tay được, nhưng đột nhiên Lưu Sâm giơ tay lên che ở ngay trước mũi kiếm một cách rất chuẩn xác. Chỉ nghe “keng” một tiếng, kiếm quang bay ra tán loạn khắp nơi. Sau khi đỡ được chiêu đó, chỉ thấy Lưu Sâm mỉm cười rất bình hòa.
Cả ba huynh đệ Nặc Đốn thấy vậy thì đều sửng sốt vô cùng. Với tu vi đại kiếm thánh của họ, hiển nhiên họ hiểu rõ đặc điểm về kiếm quang của mình. Nếu nó kích trúng đá thì đá sẽ bị đâm thủng, còn kích trúng cây thì cây sẽ bị xuyên suốt, và kích trúng người thì cả người cũng sẽ bi xuyên táo luôn. Nhưng nếu nó kích trúng yết hầu của người ta, nó sẽ không xuyên thủng yết hầu đơn giản như vậy, mà cả chiếc đầu cũng sẽ rời khỏi cổ mà bay lên không luôn. Họ đã nhìn thấy rất nhiều tình huống như thế, nhưng bọn họ chưa từng gặp qua cảnh kiếm quang mạnh mẽ như thế mà lại bị vỡ nát tung tóe giống hệt pháo hoa vậy.
“Xoẹt” một tiếng vang lên, Nặc Thanh phóng thanh kiếm của mình về hướng xa xa. Nó lướt qua một khoảng cách chừng mười trượng rồi cắm phập vào tường, ngập tới tận chuôi. Sau đó y khom người thật sâu rồi hô: – Na Trát tiên sinh!
Y cúi chào Lưu Sâm với vẻ mười phần cung kính! Rõ ràng kiếm vừa rồi chỉ là thử sức. Nếu hắn không phải là Na Trát Văn Tây thì với việc hắn nắm giữ nhiều bí mật như vậy, hắn chỉ có thể là cao thủ của Thánh Cảnh mà thôi! Vì thế mà giết hắn cũng là việc tất nhiên, nhưng với việc dùng một chưởng để đỡ kiếm quang vừa rồi, nó đã nói rõ một điểm, hắn chính là Na Trát Văn Tây!
Lấy tay để đỡ kiếm quang vốn là một trong những tuyệt kỹ vô cùng thần diệu của Na Trát Văn Tây – trong trận quyết đấu với tứ thánh, có người đã chú ý tới chi tiết nhỏ đó, nên đã truyền bá đi khắp thiên hạ.
Nặc Thanh vừa hành lễ thì hai vị huynh đệ còn lại của y cũng đều bừng hiểu ra, thế là cả hai cũng khom người hành lễ theo: – Na Trát tiên sinh!
– Ta vốn không có ý định giấu diếm với chứ vị!
Lưu Sâm mỉm cười nói, đồng thời hai tay khẽ nâng lên, ba người kia bất giác đều phải đứng thẳng dậy mà không thể cúi xuống được nữa. Cả ba không khỏi ngơ ngác nhìn nhau.
– Sau khi nhận được phong thư của kiếm thần, ta đã lập tức đến kinh thành ngay!
Lưu Sâm chậm rãi nói: – Kiếm thần quả thật là một người tài giỏi. Nếu không có lời nhắc nhở của ông ta, e rằng ta đã không phát hiện được Đại Lục công hội lại có vấn đề!
– Tiên sinh mới thật sự là người tài giỏi!
Nặc Đốn cung kính nói: – Chúng tôi đã dồn hết toàn bộ tinh lực và nhân lực, nhưng vẫn không thể nào tìm ra được tung tích của phụ thân. Vậy mà tiên sinh vừa đến thì đã có thể tìm ra được. Chẳng những vậy mà lại còn cứu được người nữa. Mối ân tình này sâu tựa trời biển, mà cả thủ đoạn đó cũng khiến cho huynh đệ chúng tôi kính nể vạn phần!
– Kế sách này được thực hiện thành công đều trông vào một việc. Đó là chư vị đã diễn một tuồng kịch rất xuất sắc!
Lưu Sâm mỉm cười nói: – Vì vậy, thành công này chính là kết quả của sự hợp tác giữa chúng ta!
Nặc Thanh cười khổ: – Cho đến bây giờ ta vẫn chưa hiểu được dụng ý ở trong diệu kế của tiên sinh!
– Nói thẳng ra thì rất đơn giản, đó gọi là “gõ chiêng dọa hổ”!
Lưu Sâm mỉm cười giải thích: – Bất luận kẻ nào sau khi nghe được tin kiếm thần xuất hiện thì cũng đều sẽ có phản ứng. Có người sẽ vui mừng, có người sẽ sợ hãi, nhưng có một loại người sẽ hoài nghi. Mà kẻ hoài nghi dĩ nhiên sẽ là….
– Chính là những kẻ đã bày kế hãm hại gia phụ!
Nặc Thanh bổ sung: – Một khi bọn chúng thấy hoài nghi thì nhất định sẽ đi kiểm chứng thực hư. Bọn chúng phải nhìn xem trong địa lao có người hay không. Nhờ vậy, với ma pháp của tiên sinh, đã có thể theo dõi bọn chúng một cách êm thắm, và thuận lợi tìm được gia phụ!
– Bá phụ cao minh!
Lưu Sâm giơ ngón cái lên khen!
Hai chữ “bá phụ” vừa được thốt ra, cả ba người đều đỏ mặt ngượng ngùng, nhưng sau đó thì đồng bật cười ha hả.
Tiếng cười của họ tràn ngập sự hào sảng và khoái ý. Tất cả có thể là vì lời nói của hắn, hoặc cũng vì sự bình tĩnh và ung dung của hắn mà nên. Sự lo lắng tột độ trong mấy tháng qua đã hoàn toàn mất sạch, chỉ còn lưu lại sự khích động và khoái ý mà thôi.
Một lúc sau, tiếng cười được dừng lại. Nặc Thanh lớn tiếng nói: – Gia phụ đã thoát khốn, vậy nhất định thánh quân sẽ có sự cảnh giác. Phải chăng chiến tranh sẽ bùng nổ? Nếu là vậy, xin tiên sinh cứ lên tiếng, toàn thể Kiếm thần cư sẽ chờ lệnh sai khiến của tiên sinh. Ta tin rằng đại ca cũng sẽ không cự tuyệt. Dù cho ngay cả phụ thân có ở đây thì người cũng sẽ không cự tuyệt điều đó!
Nặc Thanh là người tinh tế, nên lập tức đoán ra có thể đây là mục đích mà Na Trát Văn Tây đã đến đây. Tuy rằng quyết định này sẽ khiến cho toàn bộ Kiếm thần cư bị rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, nhưng y không thể làm khác hơn, bởi vì đây là việc mà các kiếm khách đều phải làm!
Lời của y vừa dứt, thì thần sắc của hai huynh đệ y cũng trở nên ngưng trọng vô cùng.
Cả hai đều chậm rãi gật đầu, và đồng thanh lên tiếng: – Đúng vậy!
Thế nhưng Lưu Sâm vẫn bình thản, nói: – Không cần thế! Dù sao thì thánh quân cũng không phải là thần tiên, lão căn bản vẫn chưa biết được việc lệnh tôn đã thoát khốn, bởi vì…..
Sau đó, hắn nhỏ giọng kể lại mọi chuyện. Vừa nghe xong, khuôn mặt của ba huynh đệ liền dãn ra, và nét tươi cười lại một lần nữa hiện trên mặt họ. Nặc Thanh lắc đầu than thở: – Tiên sinh suy nghĩ thật chu đáo, không ngờ còn cao hơn cả ma pháp của ngươi nữa, bội phục, bội phục!
– Hiện tại chúng ta nên làm thế nào, mong tiên sinh cho biết!
Nặc Đốn quả nhiên có phong độ của đại tướng. Sau khi hết kinh ngạc, y liền nghĩ tới việc cần làm tiếp theo.
– Bây giờ có hai việc cần làm!
Lưu Sâm khẽ phất nhẹ tay một cái, rồi nói: – Ba vị hãy xem qua kiệt tác của lệnh tôn một chút đã!
Gần như cùng lúc với tiếng nói của hắn, ở trong không trung bỗng nhiên xuất hiện một pho tượng đá. Nó chậm rãi xoay chuyển ở trên không. Lúc này lại nghe Lưu Sâm nói tiếp: – Đây là pho tượng mà kiếm thần đã tạc dựa theo dáng dấp của thánh quân. Việc ta cần chư vị làm là, hãy nhớ lại xem, ba vị đã gặp qua người này ở đâu chưa? Tất nhiên lão sẽ có một thân phận mới. Chỉ cần tìm được lão thì chúng ta đã nắm được chìa khóa của thắng lợi rồi. Còn nếu như không thể tìm được lão, vậy thì tất cả mọi hành động của chúng ta đều phải ngấm ngầm thi hành mà thôi.
Pho tượng đá cứ chậm rãi xoay tròn ở trong không trung tới mười vòng. Nó lơ lửng ở trong không gian tới hơn mười phút, cuối cùng thì cũng rơi vào tay ba người. Họ truyền cho nhau để nghiên cứu cho kỹ, hầu như tất cả mọi chi tiết đều thu vào mắt họ. Nếu họ không khận ra người này, vậy thì những người khác cũng sẽ không biết lão. Mà nếu như thánh quân ở tại kinh thành, hẳn lão phải có một thân phận hợp lý mới đúng. Với vóc dáng của lão, tất không có khả năng giống như Lưu Sâm vậy, tức là đi hóa trang thành một tiểu nhân vật tầm thường. Bất kể lão hóa thân thành ai, nhất định cũng phải là một nhân vật ở trong giới thượng lưu mới đúng, bởi vì với âm mưu gây rối của lão, lão chỉ có thể làm một nhân vật cao cấp thì mới có thể tiến vào giới thượng lưu để thực hiện mưu đồ của mình!
Bầu không khí trầm mặc suốt nửa giờ, rốt cuộc Nặc Thanh cũng lên tiếng: – Dáng dấp của người này rất đặc biệt. Nếu ta đã gặp qua thì nhất định sẽ chú ý tới, nhưng ta dám khẳng định rằng cả đời ta vẫn chưa hề gặp qua hắn!
– Với khí chất và phong độ của hắn, dù cho có mặc y phục rách rưới của một tên khất cái thì vẫn là tiêu điểm của mọi người. Ta cũng chưa từng gặp qua hắn!
Nặc Đốn cũng là một người bất phàm, bởi vì y có thể nhận ra phong độ của thánh quân qua pho tượng.
Chỉ còn lại Nặc Kiếm, nhưng y cũng lắc đầu, nói: – Ta đã nhớ khuôn mặt này rồi! Tuy rằng ta chưa gặp hắn, nhưng từ giờ trở đi, dù kinh thành lớn bao nhiêu thì ta cũng sẽ tìm cho ra hắn!
Tốt, tuy rằng không có thu hoạch gì, nhưng đã có người của Kiếm thần cư đảm trách việc tìm kiếm, tin rằng sau này cũng sẽ có thu hoạch thôi.
– Ta mong rằng chuyện này chỉ có ba vị biết thôi, tuyệt không thể khua chiêng gõ trống mà đi tìm đối phương được. Ba vị hiểu ý ta chứ?
Lần này tìm người không giống với lần trước. Lần trước dùng chiến thuật biển người để tìm kiếm trong rừng, rầm rầm rộ rộ mà tìm kiếm, hắn vốn không sợ đả thảo kinh xà; nhưng lần này lại hoàn toàn khác hẳn. Lần này tìm người phải hoàn toàn giữ bí mật, chỉ cần một tiếng gió nhẹ truyền vào tai thánh quân thôi, với sự khôn khéo của lão, lão lập tức sẽ liên kết toàn bộ dữ kiện; và với năng lực của lão, lão cũng sẽ dễ dàng hủy diệt toàn bộ Kiếm thần cư, nhưng sẽ không làm ảnh hưởng đến kế hoạch của lão.
Ba người đưa mắt nhìn nhau, sau đó cùng gật đầu, nói: – Hiểu rồi!
– Vì đề phòng bất trắc, xin tiên sinh cho phép ta hủy đi món bảo vật do gia phụ làm ra!
Nói xong, y rút nhanh kiếm, “xoẹt, xoẹt” vài tiếng vang lên, trường kiếm của y cũng lập tức trở về vỏ. Thời gian rút kiếm và tra kiếm vào vỏ chỉ xảy ra trong chớp mắt, kiếm quang còn chưa kịp tắt lịm nhưng pho tượng ở trên không thì đã hóa thành tro mà rơi xuống đất. Đích tay hủy đi món vật do trưởng bối làm ra, nếu như phụ thân của y có bị bất trắc gì thì món bảo vật đó sẽ trở thành một món di vật ngay lập tức. Vì vậy mà việc làm này cần một sự quyết tâm tuyệt đối, hoàn toàn không cho phép y có một ý niệm luyến tiếc nào!
Sau khi bảo vật bị hủy đi, Nặc Thanh ngơ ngác xuất thần một lúc, sau đó mới quay sang hỏi Lưu Sâm: – Vừa rồi tiên sinh nói có hai việc cần làm. Ngoài việc tìm người ra, xin hỏi còn chuyện gì cần chúng tôi chấp hành nữa, mong tiên sinh phân phó!
Lưu Sâm mỉm cười nói: – Việc này phải do ta đích thân đi làm mới được, bởi vì đó là việc có liên quan đến hoàng tử điện hạ! Sẵn đây ta cũng tiết lộ một ít cho ba vị hay luôn thể, và đó cũng là một nhắc nhở: Hiện nay hoàng tử điện hạ đang bị giam ở trong địa lao. Nếu bên ngoài có xuất hiện một hoàng tử điện hạ nào đó, thì kẻ ấy chính là kẻ giả mạo, và chư vị phải lưu tâm đến mệnh lệnh của hắn lắm mới được!
Ba người nghe vậy thì đều nhìn nhau biến sắc. Cả hoàng tử mà cũng bị đánh tráo rồi sao? Trên đời sao lại có việc đáng sợ như thế chứ? Chẳng lẽ trên đời này không có chuyện gì qua được mắt của Na Trát Văn Tây hay sao? Hoàng tử chính là quốc quân trong tương lai, hiện nay y đang từng bước đi đến đỉnh cao của quyền lực, và lúc này cũng là thời điểm mà y ban phát mệnh lệnh. Bất kỳ lúc nào cũng có thể khởi lên ý niệm đối phó với Kiếm thần cư. Vì thế, lời nhắc nhở của Lưu Sâm có thể nói là mang đến một ân huệ rất lớn. Ba người đồng khom người hô: – Đa tạ!
Khi ba mái đầu hoa râm ngẩng lên thì trên mặt họ đã tràn ngập vẻ cảm kích bất tận.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.