Trung niên nhân lựa một chiếc bàn gần cửa sổ rồi ngồi xuống. Bên ngoài cửa sổ là một đường đi, đối diện bên kia đường là một tòa kiến trúc to lớn, mà các tòa nhà vây quanh nó cũng đông đúc vô cùng. Nghe đồn, đây là nơi ở của một gia đình cự phú nào đó. Bây giờ không còn gia đình cự phú nữa, nhưng uy thế của nó của nó lại vượt xa các hộ khác, bởi vì đây là trụ sở của một trong những thế lực có quyền thế nhất thiên hạ: Tổng đàn Đại Lục công hội!
Đối với cơ sở đồ sộ này, trung niên nhân chỉ nhìn qua một lượt rồi thôi, sau đó hắn lại đưa mắt nhìn cành hoa dại đang đón gió bên cạnh cửa sổ!
Người đó hiển nhiên là Lưu Sâm!
Hắn cần phải thăm dò hai nơi. Một chính là tổng đàn của Đại Lục công hội này đây, và đó cũng là yêu cầu của Lạc Phu; không, có lẽ nên nói là ám chỉ mới đúng! Còn địa phương thứ hai thì sao? Tất nhiên là nơi ở của Lạc Phu rồi! Mặc kệ phong thư kia có huyền cơ gì, tại nơi ở của Lạc Phu nhất định sẽ tìm được chút ít đầu mối nào đó!
Nhà của Lạc Phu ở đâu? Điều này rất dễ điều tra. Sau khi uống cạn một tách trà thì thân ảnh của Lưu Sâm liền biến mất. Ở trong không gian, hắn nhìn thấy phòng của Lạc Phu ở góc phải của khu kiến trúc đồ sộ kia. Phòng này cực lớn, sau một khúc quanh, hắn nhìn thấy hơn một trăm kiếm sư với y phục đồng nhất đang đi lại tuần tra. Có lẽ họ là đệ tử hậu bối của Lạc Phu. Hắn cũng nhìn thấy gia quyến của ông ta, trong đó còn có một mỹ nữ cực kỳ xinh đẹp vẫn còn ngủ ở trên giường. Chắc nàng ta là con cháu gì đó của Lạc Phu rồi, nhưng hắn không nhìn thấy Lạc Phu!
Sau đó hắn hiện thân để đi dạo trong thành cả ngày. Rốt cuộc hắn cũng thu được chút manh mối về Lạc Phu, mà chút đầu mối này lại có vài phần mờ mịt, bởi vì ai nấy cũng đều nói như nhau: ông ta đang bế quan luyện kiếm!
Nơi ông ta bế quan thì không một ai biết ở đâu! Kể cả đám con cháu và đệ tử cũng không biết nốt!
Đầu mối thứ nhất đã bị đứt đoạn! Bây giờ chỉ còn việc phải thăm dò tổng đàn Đại Lục công hội. Tổng đàn của Đại Lục công hội là nơi quản lý thiên hạ thiết thực nhất. Ở đây cao thủ như mây, họ chỉ dựa vào thực lực mà định địa vị. Do đó, nó chính là nơi quần anh tụ hội. Trên lý thuyết thì không có ai có thể lẻn vào đây để thăm dò được, nhưng Lưu Sâm lại không giống những kẻ tầm thường. Ở trong không gian ma pháp của hắn, hắn có thể rình xem cả phòng tắm của những kiếm sư và ma pháp sư cao cấp nhất.
Do đó, chỉ trong nửa buổi tối, hắn đã thăm dò toàn bộ khu kiến trúc của tổng đàn Đại Lục công hội. Nơi đây được chia làm bốn khu, mà khu vực nhỏ nhất thì cũng có tới một ngàn thước vuông. Toàn bộ bốn khu cộng lại thì còn lớn hơn cả Tô Nhĩ Tát Tư học viện nữa!
Một cơ cấu đồ sộ thật!
Trong đó tất nhiên là có người, mà trên lý thuyết thì thân thủ thấp nhất là những kẻ gác cửa, nhưng nhìn mấy gã gác cửa, mắt của họ ai nấy cũng lóe tinh quang, các ngón tay thì vừa lớn vừa dài, tư thế đứng thẳng không chút suy suyễn. Phỏng chừng cấp bậc thấp nhất cũng cũng phải cảnh giới của kiếm sư trở lên!
Thực lực cao thật!
Lưu Sâm cũng có phần chấn kinh!
Ba ngày, Lưu Sâm không có bất luận một hành động nào cả, chỉ đơn thuần thăm dò các nơi. Sau ba ngày, hắn đã nắm được rất nhiều tình hình. Bốn khu vực của tổng đàn được chia như sau: Ưng tổ, Long tổ, Lang tổ, và Hành động đặc biệt tổ.
Ưng tổ chuyên phụ trách cung cấp tin tức tình báo cho các nơi. Long tổ là bộ phận quản lý, tổ này chuyên quản lý các chi nhánh Đại Lục công hội ở khắp nơi, tất cả mệnh lệnh đều do nơi này phát ra. Lang tổ chuyên phụ trách trừ khử các công hội ngoan cố không phục tùng. Còn Hành động đặc biệt tổ chuyên phụ trách mệnh lệnh đặc biệt của hội trưởng.
Hiện nay, các lực lượng phản kháng ở khắp nơi tương đối đã được dẹp yên. Vì thế mà Lang tổ vốn là đơn vị có số lượng nhân thủ đông nhất, nhưng bây giờ lại có nhiều người rảnh rỗi nhất. Chức hội trưởng vẫn còn bỏ trống, tạm thời quốc vương chỉ định hội phó Ước Sắt chấp chưởng, nhưng rõ ràng Ước Sắt cũng chẳng có bao nhiêu việc để làm cả. Trong ba ngày qua, Lưu Sâm chỉ nhìn thấy lão có một lần duy nhất, mà cũng chẳng thấy lão tuyên bố mệnh lệnh gì cả. Do đó, Đặc biệt hành động tổ cũng rảnh rỗi không có việc làm nốt.
Nhưng trái lại, các nơi dường như vẫn có các việc nhỏ xảy ra hằng ngày vậy, vì thế mà người của Long tổ bận đến tối mày tối mặt. Còn người của Ưng tổ thì cũng bận rộn lo cho sự vụ tình báo, mặc kệ có chuyện hay không có chuyện thì họ cũng vẫn phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi. Do đó mà tổ này cũng bận rộn giống hệt Long tổ vậy.
Nếu đây đơn thuần là một tổ chức, thì nó có vấn đề rất rõ ràng. Đầu tiên là chức hội trưởng vẫn đang bỏ ngõ. Tất cả mọi người đều nói giống như hoàng tử điện hạ vậy, chức hội trưởng là dành cho Na Trát Văn Tây đảm nhiệm, nhưng Na Trát tiên sinh có việc nên đã ra ngoài!
Lưu Sâm không phát hiện ra một vấn đề nào cả. Theo lời mọi người nói, tất cả mọi manh mối đều chỉ vào một phương hướng: đó là quốc vương bệ hạ đang mong chờ Na Trát Văn Tây đến để đảm nhiệm chứ hội trưởng. Đại Lục công hội như rắn không đầu, thật sự rất cần một hạch tâm kiên cường để dìu dắt!
Hôm nay hắn cũng tiến vào khu vực của Ưng tổ. Đây là lần thứ ba hắn vào đây, và nó cũng là địa phương mà hắn tới nhiều nhất, bởi vì nếu muốn điều tra ra vấn đề của Đại Lục công hội thì tổ tình báo chính là mục tiêu hắn chú ý nhất. Tổ trưởng của tổ tình báo là một nữ nhân cực kỳ mỹ lệ. Có lẽ đây là nguyên nhân thứ hai mà hắn quan tâm đến Ưng tổ nhiều hơn.
Nàng là một nữ hài khoảng hai mươi tuổi, có mái tóc vàng óng ánh lúc nào cũng búi cao lên, để lộ ra cần cổ trắng ngần. Hôm nay cũng không khác mọi hôm, vẫn là chiếc cổ trắng ngần giống hệt thiên nga ấy, nhưng lại tỏa ra khí chất cao quý vô cùng. Đồi ngực cao vút của nàng cũng trở nên cao hơn thường ngày. Tất cả những thứ này đều là những điểm quan trọng thu hút sự chú ý của Lưu Sâm, và còn có một nguyên nhân nữa có lẽ không nên nói ra miệng.
Nguyên nhân đó chính là: mỹ nữ đó hiện đang có một thanh niên đeo đuổi. Lưu Sâm đến đây ba lần, lần nào cũng hân hạnh gặp được nàng mỹ nữ này, nhưng cả ba lần cũng đều nhìn thấy thanh niên kia luôn có mặt ở cạnh nàng; hơn nữa, lần nào gã cũng dùng một giọng nói cực khiêm cung, cực ái mộ mà hồi báo công việc cho nàng. Hồi báo công việc chỉ là việc nhỏ, nhưng thần thái của gã là mười hai vạn phần chăm chú.
Thanh niên ấy có tên là Tác Ẩn, là nhị tôn tử của đại công tại kinh thành, và cũng là một kiếm sư kỳ tài. Khi tuổi còn nhỏ, kiếm thuật của gã đã đạt tới cấp đại kiếm sư; hơn nữa, càng hiếm có hơn là gã không hề có tật xấu ăn chơi trác táng như những gã công tử phú gia khác. Sau khi gia nhập vào Đại Lục công hội, gã lập tức được thăng làm tiểu đầu mục của Ưng tổ. Nhìn dáng vẻ nhiệt tâm như thế của gã, chắc chắn phải là tâm phúc của tổ trưởng Ưng tổ là Phi Dương tiểu thư rồi!
Khu vườn hoa thật lớn ở phía sau chính là khuê phòng của Phi Dương tiểu thư. Lưu Sâm đã đi qua đó một lần, trang trí rất bình thường, không có hoa xanh hoa đỏ, mà trên giường cũng không có chăn nệm êm ái, mà nó chỉ có một tấm da Ma lang thật lớn thôi.
Chỉ nhìn qua phòng ngủ của nàng một lần thì Lưu Sâm liền có một trực giác, đây chính là một nữ cường nhân thật sự. Dù cho năng lực của nàng chưa thể đạt tới danh xưng đó, nhưng tính cách của nàng rõ ràng là như vậy chứ không còn gì nghi ngờ cả.
Lúc này Phi Dương đang thong thả bước tới bước lui ở trong phòng. Nàng vừa bước đi, tuy Lưu Sâm ở trong không gian không nghe được thanh âm gì cả, nhưng hắn cũng thấy được sàn nhà đang rung động!
Bỗng nhiên có tiếng cửa phòng vang lên, Lưu Sâm nhìn ra cửa. Ở bên ngoài có một cánh tay đang gõ nhẹ lên cửa. Kẻ đó chính là thanh niên anh tuấn Tác Ẩn!
Mẹ kiếp, đeo đuổi mỹ nữ thì được rồi, nhưng có cần không phân biệt ngày đêm như thế hay không chứ? Để coi trình độ tán tỉnh của tiểu tử này rốt cuộc có vấn đề gì đây, nếu không thì tại sao đeo đuổi mỹ nữ lâu như thế mà chẳng gặt hái thành quả nào là sao? Thật tức cười!
Thế rồi Lưu Sâm chui ra khỏi không gian của mình. Hắn giấu mình ở bên ngoài cửa sổ một cách vô thanh vô tức. Bên cạnh cửa sổ có một bồn hoa cực lớn, nó trải cái bóng lớn của mình lên nền đất, vì thế mà hắn ẩn mình trong đó mà không có ai phát hiện ra được. Màn đêm càng lúc càng tối, thì cái bóng của bồn hoa cũng càng lúc càng đen hơn. Hắc Ám ẩn thân thuật! Tuy rằng Hắc Ám ma pháp của hắn không cao, nhưng kết hợp với Phong hệ thân pháp cấp thần của hắn thì hiệu quả vẫn vượt xa Hắc Ám ẩn thân thuật của những cao thủ thuộc Hắc Ám hệ. Giờ đây, không những hắn có thể nghe được bất kỳ mọi thanh âm ở trong phòng truyền ra, mà còn có thể thấy được cả mọi việc xảy ra ở trong phòng nữa.
Cửa phòng được mở ra, Phi Dương nhíu mày hỏi: – Có chuyện gì?
Thanh âm lạnh lùng vô cùng.
Tác Ẩn khom người chào: – Báo cáo tiểu thư, phương nam có tin tức truyền đến!
Phi Dương bỗng nhiên khoát tay một cái, tiếp theo thì thân thể lướt nhanh qua cửa sổ rồi sau đó mới trở về nguyên vị. Lúc này cửa sổ đã được đóng kín. Nàng vừa hiển lộ thân thủ thì Lưu Sâm sửng sốt vô cùng. Tốc độ nhanh thật! Nàng xuất thủ cực nhanh, có lẽ đây là lần đầu tiên, ít nhất thì trong thời gian hắn giám thị nơi đây, đây là lần đầu mà nàng xuất thủ! Phương nam có tin tức? Tại sao lại khích động như thế nhỉ?
Tuy cửa sổ được đóng lại, ở bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong, nhưng vẫn không thể ngăn chặn tất cả mọi âm thanh được. Chỉ nghe Phi Dương hạ giọng nói: – Tin tức của phương nam phải tuyệt đối bảo mật!
Thanh âm của nàng hạ xuống cực thấp, nhưng Lưu Sâm vẫn nghe rõ thanh âm ấy trong trẻo vô cùng.
– Dạ!
Tác Ẩn cũng hạ giọng rất thấp.
– Có phải hắn đã về rồi không?
– Không phải!
Tác Ẩn nói: – Tên tặc tử kia sau khi ra khơi thì lập tức biến mất không còn tung ảnh đâu nữa. Cả phi ưng cũng không có biện pháp tìm ra hắn. Số 13 lo rằng…..lo rằng…..
– Lo cái gì?
– Hắn lo rằng người đó sẽ quay về đại lục, rồi âm thầm lẻn vào kinh thành!
– Cứ bảo hắn làm tốt chuyện của mình đi!
Phi Dương tỏ vẻ bất mãn: – Không có chứng cứ thì đoán cái gì? Hắn đến kinh thành thì thế nào? Lạc Phu đã không thể nói chuyện, và hắn cũng sẽ không tìm được bất kỳ tin tức gì ở trên mình kẻ khác!
Lưu Sâm nghe tới đây thì rúng động toàn thân. Vậy là chuyến thăm dò này có thu hoạch rồi. Hắn đã biết được ba việc: thứ nhất, Lạc Phu đã dữ nhiều lành ít; thứ hai, toàn bộ việc này là một bí mật không thể để ai hay biết; thứ ba, những người này có âm mưu với hắn. Nhưng âm mưu đó là gì thì hắn vẫn chưa biết thôi.
– Dạ!
Tác Ẩn vừa khom mình vừa lùi ra sau. Khi đến trước cửa phòng, gã bỗng dừng lại rồi ấp úng nói: – Phi Dương….tiểu thư, gia gia ta….gia gia ta…..muốn mời tiểu thư……
Gã lắp bắp mãi mà không thốt được trọn câu. Thật không ngờ, một thanh niên lúc bình thường thì có vẻ thông minh tháo vát vô cùng, vậy mà cũng có lúc nói chuyện cũng lắp bắp như thế.
– Ông ta muốn mời ta làm gì?
Phi Dương cắt lời gã.
– Người muốn mời ngươi…..tới dùng bữa cơm. Gia mẫu cũng muốn….gặp ngươi một chút!
Rốt cuộc cũng nói xong lời muốn nói, Lưu Sâm dường như cảm thấy gã vừa giơ tay lau mồ hôi trán của mình.
– Nói cho ngươi hay, ngươi không được suy nghĩ lung tung!
Phi Dương lạnh lùng thốt: – Ra ngoài!
– Dạ!
Tác Ẩn xoay người bước ra ngoài, cửa phòng cũng được đóng lại một cách nhẹ nhàng. Gã đi vòng vo qua mấy ngã rẽ rồi tiến vào căn phòng của mình. Sau khi đóng cửa lại, Tác Ẩn hung hăng đánh vào không khí một cái rõ mạnh, còn khuôn mặt anh tuấn thì nổi đầy gân xanh, trông rất đáng sợ. Nhìn khuôn mặt của gã, nhìn bộ dáng cao ráo dưới khuôn mặt anh tuấn kia, Lưu Sâm phải phì cười ở trong không gian của mình.