Bức thư này có kẽ hở!
Kẽ hở thứ nhất là ở đầu bức thư, khi người khác vừa đọc bức thư này, tất nhiên họ sẽ cho rằng trong lúc chiến đấu với Ma Cảnh, hai vị thần nhân hẳn đã từng bàn luận với nhau rất lâu. Trên lý thuyết, hai người họ tất phải bàn luận kỹ càng cũng như phân tách thực lực của Ma Cảnh một cách tỉ mỉ mới đúng. Còn về phần hào khí và mộng tưởng thì người ngoài không thể kiểm chứng tính xác thực của nó được. Do đó, khi người ngoài đọc tới những dòng chữ này, mọi thứ đều có vẻ như rất hợp lý, nhưng Lưu Sâm biết, đây là một kẽ hở, bởi vì hắn và Lạc Phu chưa từng bàn luận điều gì với nhau. Đây là một kẽ hở sơ đẳng nhất!
Kẽ hở thứ hai là cụm từ “tiến nhập công hội”. Tham gia và tiến nhập là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Kẽ hở thứ ba là dụng ý mời khách của Lạc Phu. Na Trát Văn Tây không phải là một khách nhân tầm thường, mà hắn là một cứu tinh! Chẳng những thế, y còn là một loại cứu tinh chỉ xuất hiện ở những lúc thập phần nguy biến, mà Lạc Phu lại nói rất rõ ràng, đại lục đang an bình, vậy tại sao lại nói không có hắn thì không được?
Một bức thư ngắn như thế mà lại có tới ba kẽ hở, vậy thì chỉ có một giải thích mà thôi. Những kẽ hở này đã được cố ý bày ra!
Lạc Phu cố ý bày ra kẽ hở là chỉ muốn nói cho hắn biết một sự thật: đại lục không hề an bình, thậm chí ông ta cũng không có chút tự do để viết một phong thư nữa, bởi vì nó phải được địch nhân duyệt trước rồi mới giao lại cho hắn!
Có sự phán đoán này rồi, vấn đề liền trở nên nghiêm trọng hẳn ra.
Thứ nhất, với thân phận của một bậc tôn sư, tại sao Lạc Phu lại mất đi sự tự do để viết một bức thư?
Thứ hai, tại sao không phái ông ta đi tìm Na Trát Văn Tây? Chẳng phải ông ta đã phát hiện mình chính là Na Trát Văn Tây rồi sao?
Thứ ba, nếu quả như bức thư nay đã bị địch nhân giám sát, theo lẽ thì bọn chúng không nên để Na Trát Văn Tây nhúng tay vào mới phải, nhưng tại sao bức thư này vẫn được gửi đi? Còn nếu như đã gửi đi rồi, vậy chẳng lẽ địch nhân thật sự muốn tìm Na Trát Văn Tây sao? Là ai có cái gan như vậy chứ? Nếu như thật sự tìm được Na Trát Văn Tây thì sao? Chẳng lẽ bọn chúng sẽ ban cho y hai chức danh vinh diệu đó hay sao? Hoặc giả…..phải chăng bọn chúng muốn tính mạng của Na Trát Văn Tây?
Thứ tư, ông ta muốn mình làm gì chứ?
Làm sao đây?
Lưu Sâm ngửa mặt nhìn trần nhà, “tiến nhập Đại Lục công hội”, đây chính là nguyên ý của Lạc Phu. Bỗng nhiên Lưu Sâm sáng mắt lên, đây chính là mục tiêu rồi! Vấn đề mấu chốt chính là ở ngay tại Đại Lục công hội!
Lạc Phu muốn tìm Na Trát Văn Tây bởi vì có một số việc mà ông ta không thể giải quyết được. Ông ta cần giúp đỡ! Đây là ý tứ mà Lạc Phu muốn thông qua bức thư này để nói với Na Trát Văn Tây. Kẻ địch cũng muốn tìm Na Trát Văn Tây. Đây là kết luận mà Lưu Sâm gặt hái được thông qua việc bức thư được chuyển tới tay mình. Ý đồ của cả hai bên đều không giống nhau. Mà mục đích tìm kiếm Na Trát Văn Tây đã không giống nhau, vậy thì bởi vì nguyên nhân gì chứ?
Chỉ có một nguyên nhân thôi, một bên đang mượn sức bên kia để đạt mục đích của mình. Vậy đây là Lạc Phu đang mượn tay địch nhân hay là địch nhân mượn tay ông ta? Là mưu trong mưu, tương kế tựu kế hay sao? Mấy vấn đề này rất khó phân biệt rõ trong nhất thời, mà Lưu Sâm cũng không thấy bất an lắm. Hắn không biết kẻ đối mặt với mình là ai, là quốc vương hay hoàng tử? Hay là một cao thủ đang ẩn núp ở đâu đó? Hay là chính bản thân của Lạc Phu?
Đương nhiên, cũng có một loại khả năng khác, đó là Lạc Phu và kẻ địch là cùng một phe. Ông ta biết tính cách của mình, ông ta biết rõ phú quý và địa vị chưa chắc đã hấp dẫn được mình, vì vậy nên mới cố ý bày ra kẽ hở để cho mình bôn ba ngàn dặm trở về nhà để làm một vị khách song bảo hiểm? Vừa nghĩ tới đây, Lưu Sâm lập tức toát mồ hôi hột, nếu quả đúng vậy thì Lạc Phu thật là đáng sợ!
Trong trò chơi khó phân biệt thực hư này, ai là mèo, ai là chuột? Hắn chỉ biết là, hiện tại đang có một ngư ông cầm sẵn cần câu và chỉ đợi mình mắc câu mà thôi. Vậy mình phải làm sao đây? Nhất định phải biến tất cả bọn họ thành chuột, để mình làm mèo mới được! Bây giờ tốt nhất là đến hiện trường để ngó sơ qua một lượt. Vào lúc này đây, bất cứ phe nào cũng không thể tin tưởng được, kể cả Lạc Phu!
“Cộc, cộc, cộc…..”
Có tiếng gõ cửa vang lên, Lưu Sâm bỗng quay phắt người lại, ánh mắt của hắn bắn ra những tia sáng lạnh lẽo. Đó chính là biểu hiện hắn đang ở trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu, nhưng những tia sáng ấy lập tức biến mất ngay, bởi vì hắn ngửi được mùi hương khí thoang thoảng ở cửa phòng, mà mùi hương khí đó lại rất đặc biệt, chỉ có Á Na mới có thôi!
Lưu Sâm khôi phục lại dáng vẻ cợt nhã của mình. Hắn mở cửa ra rồi cười nói: – Tiểu thư thân ái, tối nay ngươi lại đến uống rượu và trò chuyện với ta à?
Á Na khẽ cắn môi rồi nhẹ giọng thốt: – Hôm nay ta đến để tiễn ngươi!
– Ngươi biết rồi à?
– Việc A Khắc Lưu Tư vĩ đại của chúng ta sắp sửa đại biểu cho đại lục để đi làm một chuyện hết sức vinh quang đã được viện trưởng tuyên bố khắp học viện rồi.
Á Na nhoẻn cười thật tươi: – Rốt cuộc ngươi và bách tính của đại lục cũng nhất trí một lần, vậy có nên ăn mừng hay không chứ?
Lưu Sâm trừng mắt nhìn nàng: – Lời nào thốt ra từ miệng ngươi cũng đều khiến người ta tức giận thôi! Chẳng lẽ ta chưa từng nhất trí với bách tính lần nào sao?
– À à, ta sai rồi. Các nam nhân của đại lục, có ai mà lại không háo sắc đâu chứ? Về vấn đề này thì ngươi trước sau cũng nhất trí với họ một cách cao độ luôn….
Có lẽ đây là thói quen của nàng, mỗi lần gặp mặt thì đều không quên khích bác hắn vài câu, hết lần này tới lần khác, cứ khích bác, khích bác, rồi lại khích bác tiếp!
Lưu Sâm mở to đôi mắt: – Đó là lời nhắc nhở đấy à? Lại đây nào, bảo bối, hôn một cái….
“Bốp” một tiếng vang lên, bàn tay háo sắc của hắn bị mỹ nhân đánh bật ra, sau đó nàng lại trừng mắt nhìn hắn, nói: – Tối nay ngươi tính…..ngủ trên giường phải không?
– Đầu hàng!
Lưu Sâm giơ cao hai tay, thốt: – Ngồi xuống uống trà nào! Đừng có lấy cái giường của ta ra để uy hiếp ta được không? Nếu muốn uy hiếp thì đợi qua nốt ngày mai thì ngươi muốn làm gì với nó cũng được mà.
Á Na dương dương đắc ý bước tới ngồi xuống bên cạnh bàn. Nàng nhìn qua cửa sổ, ánh mắt đăm chiêu, một lúc sau thì sắc mặt cũng từ từ thay đổi và bỗng nhiên trở nên có vài phần kỳ quái. Nàng hạ giọng hỏi: – Ngày mai….ngươi muốn đi thật à?
– Đúng vậy!
– Ngươi thật muốn ra khơi để tìm Na Trát tiên sinh?
– Phải!
– Ngươi sẽ tìm được hắn sao?
– Thì phải thử qua mới biết!
– Ở đây không có ai khác, ta có thể hỏi ngươi một vấn đề rất kỳ quái không?
Á Na chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào hắn.
– Câu hỏi nào của ngươi cũng đều kỳ quái mà, ta quen rồi. Hỏi đi!
Lưu Sâm thản nhiên đối mắt với nàng.
– Ta muốn hỏi ngươi, nếu như mình đã là mục tiêu phải tìm, vậy thì có cần đi tìm nữa không?
Trong một sát na, nụ cười của Lưu Sâm chợt cô đọng lại, nhưng sau đó thì tan ra rất nhanh. Hắn nói: – Vấn đề này thì ta không rõ, bởi vì nó dường như đã vượt ra khỏi phạm trù kỳ quái rồi, mà đã tiến vào cảnh giới….kỳ cục!
– Ta sớm đã nhận thấy mình đã nhìn lầm Cách Phù rồi!
Á Na chậm rãi nói: – Muốn nghe thử ta đánh giá nàng ta thế nào không? Ta nghĩ Cách Phù là một nữ hài rất dễ thay đổi, đặc biệt là ở trên phương diện tình cảm. Trong thời gian ngươi bị nhốt ở mộc tháp, nàng ta vốn không có chút lo lắng nào cả. Khi Na Trát tiên sinh vừa xuất hiện thì nàng ta lập tức sáng mắt ra. Khi nghe nói ngươi đã chết, những người khác đều khóc rất nhiều, còn nàng ta thì lại cứ cười hì hì! A Khắc Lưu Tư, làm bằng hữu kiêm láng giềng của ngươi, ta thấy nên khuyên ngươi một câu, nữ hài như thế không thích hợp với ngươi chút nào. Ta thật bất bình thay cho ngươi!
– Hiểu rồi!
Lưu Sâm nghiêm túc nhìn nàng, nói: – Á Na, một mối tình thâm của ngươi, ta đã hiểu được….
Á Na đứng bật dậy: – Hỗn đản! Ta….
Tay nàng vừa vung ra thì đã bị hắn nắm chặt lấy, sau đó chỉ kéo thêm một cái thì toàn thân nàng đã nhào vào lòng hắn. Lưu Sâm cất giọng ôn nhu nói: – Kỳ thật ta đã sớm thích ngươi, nếu như Cách Phù không thích hợp với ta, vậy chắc là ngươi thích hợp rồi…
Á Na giãy mạnh để thoát ra khỏi vòng tay của hắn, nàng chạy nhanh ra cửa, nhưng khi bàn tay vừa chạm vào nắm cửa thì dừng lại, mà bàn tay cũng khẽ run nhẹ, trông dường như có vài phần khích động. Nàng nói: – Ngươi….ngươi vốn không muốn nghe ta nói…..vậy để ta đi tìm người khác để nói chuyện, đi ngay bây giờ!
Nói xong, nàng liền mở cửa ra, nhưng dù dùng sức thế nào cũng mở không ra được. Á Na quay người lại, chỉ thấy lúc này Lưu Sâm đang đứng ngay sau lưng nàng với dáng vẻ hoàn toàn nghiêm túc. Á Na thấy vậy thì cũng sửng sốt theo.
– Á Na, có một số việc không nên tra xét thì tốt hơn!
– Sự tình rất nghiêm trọng phải không?
Á Na đối mặt với một khuôn mặt gần như trong gang tấc ấy, hô hấp của nàng gần như muốn ngừng hẳn lại.
– Đúng vậy, còn vượt qua sự tưởng tượng của ngươi nữa!
– Ta có thể phát thệ!
Á Na trầm giọng nói: – Quyết không tiết lộ nửa điểm bí mật!
– Ta tin ngươi!
– Nhưng quan trọng là….ngươi phải nói cho ta biết bí mật của ngươi!
Á Na nói: – Ta không thích bị kẻ khác xem mình là một tên ngốc, đặc biệt là ngươi!
Hai người mặt đối mặt, mắt nhìn mắt. Bầu không khí ở trong phòng chợt biến thành trầm muộn. Sau đó Á Na bỗng phì cười nói: – Cách Phù đã biết bí mật này, đúng không?
Lưu Sâm không nói gì, vậy là thừa nhận rồi sao?
– Ở trong lòng ngươi, Cách Phù vĩnh viễn là Cách Phù, những người khác đều kém xa, đúng không? Kể cả….người mà trước kia ngươi đã từng đùa giỡn!
Lưu Sâm sửng sốt, nàng muốn nói gì chứ?
– Ngươi không tin à?
Khuôn mặt của Á Na chậm rãi đỏ ửng lên.
Lưu Sâm phì cười: – Ta tin chứ! Chỉ là….nữ hài bị ta đùa giỡn cũng hơi nhiều, không biết ngươi muốn nói tới ai nhỉ?
Á Na khẽ cắn môi, rồi đột nhiên nàng co chân giậm mạnh lên chân hắn một cái thật đau. Khi Lưu Sâm còn há miệng chưa kịp kêu đau thì một bóng trắng từ trong lòng hắn đã lóe lên rồi biến mất sau rèm cửa sổ, và chỉ ném lại một câu: – Hỗn đản!
Lưu Sâm trợn tròn đôi mắt: – Lại nói sai nữa rồi à? Lời thật mà cũng đắc tội với người ta sao? Quái thật!
Nói xong, hắn khẽ xoay chuyển ánh mắt một cái, tiếp theo thì thân ảnh cũng biến mất trong màn đêm. Đêm nay hắn rất bận rộn, ít nhất cũng có ba nữ tử mà hắn cần phải cáo biệt, làm gì có thời gian để đôi co với tiểu cô nương ngươi chứ? Nếu muốn biến nàng thành giống như Cách Phù thì cũng cần phải có thời gian, mà khả năng cũng không lớn lắm. Về việc thảo luận thì nàng đã hứa sẽ không tiết lộ bí mật rồi. Hắn tin rằng nàng sẽ làm được điều đó. Chỉ cần nàng giữ lời thì mọi chuyện đều ổn thỏa thôi. Mà cho dù nàng không giữ lời thì cũng chẳng có chuyện gì lớn lao cả. Không ai có thể chứng thực được điều đó, và chỉ cần không ai chứng thực được thì cũng sẽ không có ai dám to gan chĩa mũi dùi vào hắn được.
Trong đêm tối, Khắc Mã buông tiếng rên tràn đầy thống khoái, trong phòng dạt dào xuân ý. Cuối cùng, nàng chỉ buông một câu: – Ái lang, lúc ra biển, sẵn dịp hãy ghé về thăm nhà nhé!
– Nhà nào? Là nhà ngươi hay nhà ta?
Không có hồi âm, thì ra Khắc Mã đã chìm vào giấc ngủ say!
Cách Phù cũng giống thế, trong cơn cao trào, nàng ôm chặt lấy hắn rồi nói: – Ái lang, đi sớm về sớm nhé!
Sau đó thì nàng cũng lăn ra ngủ vùi!
Hai người đều chìm vào giấc ngủ, giờ chỉ còn lại người khó đối phó nhất là Cách Tố!