Thế giới ở trong cơ thể Lưu Sâm là một thế giới không ai có thể tin tưởng được, không ai có thể dùng thân thể của mình để khai phá thành một thế giới hoàn toàn mới mẻ, thế nhưng thế giới này cũng là một thế giới chưa được hoàn thiện. Dù cho nó cũng được các nguyên tố của Thổ, Hỏa, Thủy, PHong, Quang Minh và Hắc Ám cấu thành, nhưng số lượng của những nguyên tố này lại chênh lệch nhau quá xa.
Phong luôn có mặt ở khắp nơi, bởi vì nó là nguyên tố nguyên thủy đã có mặt từ lúc đầu, vì vậy mà thế giớ này chính là thế giới của Phong. Kế đến là Thủy, nhưng những nguyên tố còn lại thì ít đến đáng thương. Trong thiên hạ, ma tinh của Quang Minh và Hắc Ám hệ là cực hiếm, còn cấp bậc của Thổ hệ ma tinh thì lại quá thấp, riêng có Hỏa hệ ma thú thì cũng có khá nhiều loại cao cấp, nhưng hắn lại chưa thu hoạch được viên nào như thế cả.
Một thế giới có phong vũ giao hòa, tưởng như đã đầy đủ, ấy vậy mà vẫn còn kém chân thiện mỹ rất xa.
Không một ai biết được sự biến hóa kỳ diệu ở trong cơ thể hắn, kể cả Cách Tố. Nàng chỉ cảm thấy tình lang của mình có chút thay đổi trong những lúc ái ân với mình, bởi lẽ có khi thì hắn cuồng bạo nồng nhiệt, nhưng cũng có lúc thì ôn nhu như nước, vv….mặc kệ là loại nào, nàng vẫn luôn say đắm như thế – tiểu cô nương tuyệt không thấy xấu hổ khi so sánh ma pháp của hắn với việc ái ân.
Càng không một ai biết được, một ma pháp sư lục hệ độc nhất vô nhị của đại lục đã xuất hiện, mà sự xuất hiện đó đang được trưởng thành từ từ ngay từ trong căn phòng nhỏ của hắn.
Lưu Sâm đang có khuynh hướng tiến dần đến thành công, nhưng trên sự thật thì hắn còn lâu lắm mới thành công được. Vì thế mà hắn cũng cố gắng đi khắp nơi để tìm kiếm các ma thú cao cấp của những hệ khác, nhằm giúp cho cơ thể của mình được bình hòa và cũng giúp cho lục hệ nguyên tố của mình được bão hòa theo, nhưng quá trình này cũng không phải ngắn ngủi gì; hơn nữa có một số thứ chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, vì vậy mà hắn cũng chỉ cố gắng ở một mức độ nào đó thôi, chứ không hề tận lực – vì dù có tận lực thì cũng chưa chắc sẽ thành công được.
Lúc này bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, có lẽ là Á Na rồi. Trong khoảng thời gian gần đây, tiểu cô nương này hầu như đã làm thay công việc của Pha Tư Đế lúc trước, đó là sáng nào cũng kêu hắn rời khỏi giường. Đương nhiên cũng có thể là Tư Á. Ngoài việc hai tháng trước nàng đã dựa vào lòng hắn mà khóc một trận hả hê, sau đó thì cách vài hôm lại đến tìm hắn để ngắm sao – thuần túy chỉ là ngắm sao thôi, nhiều lắm thì cũng không cự tuyệt việc hắn thỉnh thoảng cũng xâm phạm đến đôi ngọc thố của nàng. Vì thế, dần dà việc nàng đến tìm hắn vào sáng sớm cũng thành một thói quen.
Lưu Sâm khẽ phất tay một cái, một trận gió nhẹ bay đến vặn chốt cửa. Khi hắn thu tay về thì cánh cửa cũng mở ra theo, còn bản thân hắn thì vẫn ngồi yên trên ghế, không hề cử động.
Cửa mở ra, hắn lập tức sững người, bởi lẽ người đang đứng ngoài cửa không phải là Á Na, và cũng không phải là Tư Á; thậm chí cũng không phải là hai tỷ muội Cách Tố, Cách Phù, hay là Khắc Mã (gần đây quan hệ của ba người họ rất gắn bó, không biết Khắc Mã đã dùng thủ đoạn gì mà giờ đã trở thành bộ ba rất tâm đắc), mà đối phương lại là một nam nhân hoàn toàn xa lạ.
Đối phương khom người thật sâu, rồi chào: – A Khắc Lưu Tư tiên sinh, buổi sáng tốt lành!
Khi y khom người xuống, hai chân không hề nhúc nhích chút nào. Tuy đây chỉ là một lễ tiết, nhưng hành động ấy lại rất có quy cũ, dường như y là người chuyên môn làm việc đó vậy.
– Xin chào!
Lưu Sâm đứng lên, hỏi: – Các hạ là ai?
– Hoàng cung đặc sứ Ngôn Nhĩ Đông!
Hoàng cung đặc sứ! Ngôn Nhĩ Đông! Lưu Sâm tự lầm bầm: “Bản công tử có quen biết ca ca của ngươi là Ngôn Nhĩ Tây.” Sau đó hắn lại ngạc nhiên thốt: – Thật là thất kính!
Quốc vương bệ hạ, kế sách nhắm vào ta của ngươi đã tới rồi sao? Phải chăng là kế hoạch trả thù bây giờ mới bắt đầu?
– A Khắc Lưu Tư tiên sinh, xin mời tiên sinh theo ta đến một nơi, tại đó có người muốn gặp tiên sinh!
Ngôn Nhĩ Đông vừa nói vừa khom người rất lễ phép.
– Là ai muốn gặp ta?
– Hoàng tử điện hạ!
Hoàng tử? Trong đầu Lưu Sâm hiện ra một khuôn mặt anh tuấn và có vẻ thông minh tháo vát. Chẳng lẽ hành động trả thù này là do hoàng tử phụ trách hay sao? Tốt thôi!
Lưu Sâm gật đầu đáp: – Không thành vấn đề, bây giờ hắn đang ở đâu?
– Hoàng tử điện hạ vốn muốn đích thân đến đây, nhưng vì học viện có quá đông người, nên e có chỗ bất tiện, vì thế nên phải đành thất lễ. Mong tiên sinh lượng thứ!
Hoàng cung đặc sứ quả nhiên là hoàng cung đặc sứ, thái độ đối với kẻ địch mà cũng khiêm tốn như vậy, quả thật là cảnh giới cao nhất của phương pháp “gậy ông đập lưng ông”.
– Hiểu rồi!
Lưu Sâm cười nhẹ, thốt: – Mời dẫn đường!
– Xin mời!
oooOooo
Tại một khách điếm bình dân tọa lạc ở nơi cao nhất trong thành, hôm nay nó đặc biệt không giống bình thường, bởi vì ở trước cửa của nó có hai hàng binh sĩ xếp hàng ngay ngắn chỉnh tề. Mỗi một người đều mặc hoàng kim giáp sáng ngời, tay lăm lăm vũ khí, khiến cho ngôi khách điếm này trở nên cực kỳ tráng lệ. Bên trong không hề có một người nhàn rỗi nào, mà chỉ có một thanh niên đang đứng ở trên bậc thềm mà ngước mặt nhìn trời. Y phục của y tung bay nhè nhẹ trong gió, trông giống như người mới từ trên trời đáp xuống vậy. Lúc này bỗng có tiếng bước chân vang lên ở ngoài cửa, thanh niên chậm rãi quay đầu lại, vừa khéo nhìn thấy một thanh niên anh tuấn đang tiến vào.
– Hoàng tử bệ hạ!
Lưu Sâm hơi khom người chào: – Đã lâu không gặp!
Hoàng tử cười nhẹ, nói: – A Khắc Lưu Tư, mời đến phòng khách!
Không có nửa câu vô ích!
Sau khi đôi bị an vị xong, bên cạnh hoàng tử chỉ có ba người, nhưng khi ba người này vừa lọt vào mắt Lưu Sâm thì hắn cảm thấy có phần ngưng trọng. Một người là trung niên kiếm sư, lúc y còn đứng trong vườn thì căn bản chẳng nhìn thấy điều gì khác thường, nhưng sau khi bước đi được mười bước thì chỉ thấy đầu vai của y chẳng hề nhích động mảy may; mà bên hông y lại có kiếm, chuôi kiếm vừa đẹp vừa quý, và lại sạch sẽ vô cùng. Cả vỏ kiếm cũng sạch sẽ một cách kỳ lạ. Đối với y mà nói, có lẽ thanh kiếm này chỉ là một món trang sức mà thôi.
Người thứ hai là một ma pháp sư với vẻ mặt bình hòa. Lúc nãy gã đã cùng Lưu Sâm bước vào khách điếm, lúc ấy Lưu Sâm đã cảm giác được một luồng gió nhẹ, thân ảnh của hắn lúc động lúc tĩnh, nhưng khi hắn đứng lại thì người kia đã đứng bên cạnh bàn, đồng thời trên tay còn bưng một bầu rượu. Thì ra gã có nhiệm vụ rót rượu.
Người thứ ba là một lão giả. Lúc vào phòng khách, trong phòng vốn không có người, nhưng khi vừa ngồi xuống thì lão giả này bỗng nhiên lại xuất hiện ở sau lưng hoàng tử, đôi mắt của lão nửa khép nửa mở. Rõ ràng là không có Lưu Sâm ở trong mắt, mà ngay cả hoàng tử cũng không ở trong mắt lão luôn. Lão phảng phất giống như một người mộng du vậy, thỉnh thoảng cũng có tỉnh lại rồi lại đảo mắt nhìn quanh trong phòng vài lượt.
Sau khi rượu được rót đầy, hoàng tử chỉ điểm điểm nhẹ mấy ngón tay lên chén rượu chứ không làm gì thêm, còn Lưu Sâm thì cũng không thèm nhấc tay. Hắn nhìn thẳng vào hoàng tử rồi nói: – Hoàng tử điện hạ, hay là cứ nói chuyện trước đi.
– Nói chuyện gì?
Thanh âm của hoàng tử rất kỳ quái. Kỳ thật là do y mời khách, nhưng bây giờ y lại hỏi ngược lại khách.
Lưu Sâm dường như không thấy kỳ quái, hắn hờ hững hỏi: – Chẳng lẽ không phải hoàng tử đến đây để hỏi tội sao?
Hoàng tử ngẩng đầu hỏi: – Hỏi tội? Ngươi biết mình có tội sao?
– Không hề!
Lưu Sâm liếc nhanh qua khuôn mặt của ba người kia rồi nói tiếp: – Nhưng có ba vị cao thủ này đích thân đến đây, nếu không phải để hỏi tội thì làm sao có thể thưởng thức được thân thủ cao tuyệt của ba vị?
Sắc mặt ba người vẫn không hề thay đổi, nhưng sắc mặt của hoàng tử thì lại thay đổi. Y sa sầm nét mặt, rồi nói: – Ngươi nói không sai, hôm nay bản nhân đến đây là để hỏi tội!
– Hỏi tội cũng không cần bày rượu thế này!
Nói xong, hắn khẽ phất tay một cái, thế là chén rượu, vò rượu và ba khay thức ăn đều cùng lúc bay thẳng về phía ba người kia.
Trung niên kiếm sư giơ tay đỡ lấy vò rượu, chỉ nghe “cách” một tiếng, trong tay y có rượu chảy xuống, thế là y lập tức biến sắc ngay. Còn ma pháp sư thì vung tay lên tiếp lấy ba khay thức ăn. Cả ba khay thức ăn đều rơi vào tay gã dễ dàng, gã vừa mỉm cười đầy vẻ giễu cợt thì ba chiếc khay đó bỗng nhiên vỡ nát, bao nhiêu thức ăn đều rơi hết vào tay. Nhất thời bộ dáng có vẻ nhếch nhác vô cùng. Còn hai chén rượu bay về phía lão giả kia thì may mắn hơn nhiều, bởi vì lão vốn không hề cử động mà hai chén rượu bỗng nhiên chuyển hướng và cùng lúc bay ngược về phía Lưu Sâm, tốc độ cực nhanh!
Lưu Sâm cười ha hả, nói: – Bản lãnh cao cường thật!
Nói xong, hắn lại điểm nhẹ tay một cái, hai chén rượu đang bay tới liền hạ xuống mặt bàn, chẳng những vậy mà chúng còn cắm sâu vào vị trí cũ từ lúc đầu, không sai một mảy may chút nào.
Điều đó không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng chỗ ly kỳ là hai chén rượu bay tới bay lui như thế mà không có một giọt rượu nào bắn ra ngoài. Khi chúng lún xuống mặt bàn, rượu vẫn không rơi ra một giọt. Lão giả trợn mắt thật lớn rồi hô to: – Ma pháp giỏi thật!
– Quả nhiên là ma pháp rất cao cường!
Hoàng tử không thay đổi sắc mặt, y nói tiếp: – Nhưng chắc ngươi cũng nhìn ra, hôm nay những người ta mang tới đây đều là cao thủ đệ nhất lưu!
Lưu Sâm cười nhạt: – Đích xác đều là cao thủ, nhưng xin hỏi hoàng tử….rốt cuộc ngươi tính hỏi tội thế nào đây?
Vừa thử sức một phen, hắn đã hiểu rõ bản lãnh nông sâu của đối phương. Trung niên kiếm sư và gã ma pháp sư kia thì tài nghệ ngang nhau, đại loại cũng thuộc cảnh giới đại ma đạo; còn công lực của lão giả kia thì công lực cao hơn nhiều, có lẽ là một kiếm sư đã gần đạt đến thần cấp. Tuy mới thoạt nhìn thì trông lão như một ma pháp sư vậy, nhưng vừa ra tay thì có thể phân biệt rõ ngay, lão chính là một kiếm sư! Hoàng cung quả nhiên có rất nhiều cao thủ!
Bằng vào những cao thủ này, họ vốn chưa đủ để uy hiếp được hắn. Trong lòng Lưu Sâm thấy yên tâm nhiều.
– Với ma pháp siêu phàm thoát tục của A Khắc Lưu Tư, bất luận kẻ nào đối nghịch với ngươi thì cũng đều kém khôn ngoan!
Hoàng tử chậm rãi nói: – Nhưng ngươi đã giết chết công chúa, tội nghiệt sâu nặng. Trước kia bệ hạ đã từng có lệnh, thề phải báo thù cho công chúa điện hạ!
Lưu Sâm nghe vậy thì sửng sốt vô cùng. Lý do này hoàn toàn không nằm trong dự liệu của hắn. Thì ra y chỉ đến đây để báo thù cho công chúa thôi sao? Chứ không phải là hỏi tội hắn về việc can thiệp vào hành động của Đại Lục công hội tại Tô Nhĩ Tát Tư hay sao?
– A Khắc Lưu Tư!
Hoàng tử lạnh lùng nói: – Ngươi nói xem, bản nhân có nên báo thù rửa hận cho hoàng muội của mình hay không? Có phải kẻ đã giết hoàng muội của ta phải trả giá đắt hay không?
Lưu Sâm đáp: – Tất nhiên! Nhưng hoàng tử cũng phải biết, công chúa điện hạ….không phải do bản nhân giết!
Công chúa quả thật không phải bị hắn giết. Đã là việc không phải do mình làm thì đương nhiên lý lẽ phải rành mạch, nhưng lần này hắn lại không thể giải thích rõ mọi ngọn ngành được, bởi vì toàn bộ sự việc quá phức tạp đi.
Hoàng tử lại nói: – Có phải là công chúa điện hạ đã chết vào tay người của Ma tộc hay không?
– Hoàng tử anh minh!
– Người của Ma tộc vốn đã bị bắt, phải không?
– Hoàng tử anh minh!
– Nhưng sau đó thì y cũng được cứu đi, mà kẻ đã cứu y lại vừa khéo là A Khắc Lưu Tư ngươi, có phải không?
– Hoàng tử anh minh! Nhưng điểm này…..cũng cần phải giải thích mới được!
Lưu Sâm nhíu mày nói: – Người ấy tuy là người của Ma tộc, nhưng quyết không phải là hung thủ, thậm chí còn là công thần của đại lục nữa. Hoàng tử nên biết, trong cuộc đại chiến với Thánh Cảnh, y cũng đã tham chiến và còn giết rất nhiều binh sĩ của Thánh Cảnh. Y chính là vị anh hùng đứng hàng thứ ba, chỉ sau Na Trát Văn Tây và Thủy thần thôi!
Cống Lạp chưa chắc đã giết nhiều người hơn Tố Cách Lạp Tư, nhưng lúc này hắn phải khoa trương để chạy tội cho nàng.