Bách Biến Tiêu Hồn – Chương 324 Ngạo Nghễ – Botruyen
  •  Avatar
  • 24 lượt xem
  • 3 năm trước

Bách Biến Tiêu Hồn - Chương 324 Ngạo Nghễ

Hội trưởng nói: – Đại Lục công hội chính do Na Trát Văn Tây và kiếm thần Lạc Phu cùng đề nghị, và bệ hạ đã phê chuẩn thành lập. Mục đích của nó chính là để kết thúc cuộc diện chia năm xẻ bảy của đại lục, và nhằm tăng cường sức chiến đấu của binh sĩ. Chúng ta cũng chỉ là y theo ý nguyện của Na Trát tiên sinh mà thanh lọc đại lục, đoàn kiết quân dân, vừa có thể tăng cường hiệu quả thống trị vừa đủ sức để ứng phó với mọi sự khiêu chiến trong tương lai. Các người có lẽ vẫn còn chưa biết, một tháng trước đây, Na Trát tiên sinh đã đích thân đến kinh thành để gặp mặt quốc vương bệ hạ. Y đã tiếp nhận việc bệ hạ phong cho y làm thần sư, và đồng thời cũng đã định ra đại kế thanh trừng đại lục này!
Lời này vừa dứt, tất cả mọi người đều sửng sốt cả lên, kể cả Á Na và Lỗ Bá Tư!
– Về lời nói kia của Na Trát tiên sinh, chẳng qua đó chỉ là một chiến thuật, tin rằng các vị đều hiểu rõ kia mà!
Nói tới đây, hội trưởng khẽ cười nhẹ, rồi nói tiếp: – Mọi người đều biết rồi đó, Na Trát tiên sinh không chỉ có thần công cái thế, mà cách vận dụng chiến thuật cũng cực kỳ thần diệu. Y hoàn toàn có thể biến những kẻ phản bội thành lực lượng vây cánh cho mình!
Thanh âm của lão ẩn chứa sự kính phục vô vàn.
– Chuyện đó….thật là ý kiến của Na Trát tiên sinh sao?
Lỗ Bá Tư cảm thấy rối loạn vô cùng. Trong lòng gã, Na Trát Văn Tây là một vị thần tiên chân chính, vĩnh viễn sẽ không phạm sai lầm. Nếu quả thật y lật lọng, vậy phải đánh giá thế nào đây? Là chiến thuật ư? Nếu như là chiến thuật thì nó tương đối là một chiến thuật cao minh. Chẳng lẽ y thật sự nghĩ rằng đám binh sĩ này sẽ trở thành mối họa ngầm trong tương lai nên mới hạ lệnh thanh trừng hay sao?
– Đương nhiên!
Hội trưởng nói” – Nào chỉ có Na Trát tiên sinh mà thôi? Lại còn có Thủy thần, kiếm thần Lạc Phu, quốc vương bệ hạ, và Ước Sắt tiên sinh đều đồng ý với kế sách này!
Tất cả mọi người đều im lặng không nói gì. Những nhân vật vừa được nhắc tên đó, mỗi một người chỉ cần khẽ giậm chân hay thoáng cau mày một cái thì đều có thể làm chấn động thiên hạ, mà trong đó lại có ba người được bách tính tôn thờ như thần tiên sống. Na Trát Văn Tây và Tư Tháp đều là hai vị thần đã ra sức cho thiên hạ, mà Lạc Phu cũng đã dũng cảm chiến đấu với Ma Cảnh, tuy rằng danh tiếng không bằng Na Trát Văn Tây nhưng dù sao cũng được coi là một vị thần ở trong lòng bách tính. Còn hai người kia tuy chẳng có đóng góp gì trong những cuộc đại chiến, nhưng không ai có thể bỏ qua họ được.
Có năm nhân vật tối cao này cũng quyết định, vậy thì người đại lục còn ai dám dị nghị gì nữa chứ? Còn có ai dám làm trái ý họ chăng?
– Năm nhân vật tối cao, quả nhiên rất nặng ký!
Bỗng nhiên có một thanh âm vang lên, nó cực kỳ nhu hòa, nhưng lại pha lẫn sự châm chọc ở trong đó. Mọi người có mặt đều nghe tiếng đó rất rõ ràng. Thanh âm vừa dứt, một cơn gió nhẹ chợt thổi qua, dưới cây đuốc to lớn bỗng có thêm một người nữa, chính là Lưu Sâm!
Lưu Sâm chỉ vào mũi hội trưởng rồi nói: – Thế nhưng bản nhân không phục chút nào!
Dáng vẻ ôn nhã của hội trưởng bỗng nhiên biến mất, thay vào đó là nét âm trầm. Lão gằn giọng hỏi: – Ngươi là ai?
Có lẽ lão không quen với việc bị người ta chỉ vào mũi mình, nên thái độ không còn giữ được hòa hoãn như trước nữa.
– A Khắc Lưu Tư!
Một cái tên ngắn ngủi vừa được thốt ra, thân thể của hội trưởng lập tức chấn động mạnh. Đây là một cái tên rất thần kỳ, tuy rằng thanh danh còn xa mới rượt kịp năm người kia, nhưng toàn thể đại lục đều biết rõ ma pháp của hắn, vì hắn cũng là một cao thủ thần cấp! Với thân phận và kiếm thuật của hội trưởng, lão không hề sợ phải đối mặt với bất kỳ một ai, nhưng người này hiển nhiên lại nằm ngoài nhóm từ “bất kỳ một ai”.
Toàn trường đều im phắt như tờ, chỉ có Lỗ Bá Tư thì trợn to đôi mắt. Gã liếc nhanh sang người bên cạnh một cái, cả hai đều lộ vẻ kinh hỷ vô cùng! Thì ra hắn chính là A Khắc Lưu Tư vang danh ở Tô Nhĩ Tát Tư từ lâu! Hắn là người mà ai nấy đều nghe danh, nhưng vẫn chưa gặp qua lần nào.
Á Na bước lên một bước và đứng sóng vai với hắn, đồng thời thì trong lòng cũng hơi khích động. Rốt cuộc hắn cũng ra mặt rồi, để xem hắn làm sao tranh luận với lão hội trưởng, bởi lẽ tuy nàng cũng biết trong lời của lão có vấn đề, nhưng nhất thời vẫn chưa có cách nào để cãi lại được.
Hội trưởng hít một hơi dài, rồi nói: – A Khắc Lưu Tư, chuyện này không liên quan đến ngươi!
– Đích xác là không hề liên quan đến bản nhân!
Lưu Sâm cười lạnh: – Nhưng may mà mỗi khi bản nhân hành động đều không để ý đến việc đó có liên quan đến mình hay không, mà chỉ bằng vào cảm giác của mình thôi!
– Vậy thì cảm giác của ngươi là gì?
Hội trưởng hỏi với giọng đầy châm chọc.
– Cảm giác của ta là….những vị chiến sĩ đã tham dự vào cuộc chiến với Thánh Cảnh đều rất đáng kính trọng!
Vừa nói tới đây, hắn lại di động ngón tay từ nơi mặt hội trưởng đi sang hướng khác, đồng thời nói tiếp: – Ít nhất thì so với đám rùa đen chỉ biết co đầu rụt cổ các ngươi còn đáng kính trọng hơn nhiều!
Nét mặt của hội trưởng từ từ sa sầm xuống, cuối cùng thì biến thành đen xì. Trong thoáng chốc, dáng dấp tao nhã của lão hoàn toàn biến mất, còn hai gã kiếm sư ở bên cạnh lão lại càng hung hăng hơn. Gã bên trái rút kiếm ra thật nhanh rồi chỉ vào Lưu Sâm, nói: – Ngươi dám nhục mạ Đại Lục công hội?
Trường kiếm vừa ra khỏi vỏ, quang mang lấp lóe không ngừng. Lỗ Bá Tư thấy vậy thì biến sắc ngay, không ngờ cuộc diện đã trở nên cảnh kiếm tuốt cung giương, rõ ràng không có lợi gì cho đại cuộc; hơn nữa, một gã kiếm sư phổ thông của đối phương vừa ra tay thì đã biểu lộ rõ cấp bậc của đại kiếm sư rồi, thực lực thật khó lường. Còn Á Na tuy không thèm để ý đến thực lực của đối phương là thế nào, nhưng nàng chỉ thắc mắc một điểm, cái tên A Khắc Lưu Tư nổi tiếng là trí tuệ sắc bén này, rốt cuộc không biết trí tuệ của hắn nằm ở đâu? Chẳng lẽ hắn không biết rằng việc này không thể dùng võ lực để giải quyết mà cần phải đàm phán hay sao?
Chọc giận đối phương một cách mù quáng thì có lợi gì chứ?
Lưu Sâm dường như không thèm nhìn đến thanh kiếm của đối phương, hắn đưa mắt nhìn tên kiếm sư đang thờ dốc vù vù kia rồi ném thêm một câu: – Những vị dũng sĩ đã giết địch lập công này lại bị đám người nhát gan chưa từng tham chiến như các ngươi bắt bớ và phán quyết, thử hỏi trên đại lục này có ai tâm phục chứ?
Gã kiếm sư cao lớn gầm lên: – Đó là ý chỉ của quốc vương bệ hạ và tứ đại thần sư, ai dám không phục?
Lưu Sâm cười lạnh: – Ai dám không phục? A Khắc Lưu Tư ta không phục đấy!
– Còn ta nữa!
Á Na bước lên một bước rồi dõng dặc nói: – Ta cũng không phục!
Trường kiếm ở trong tay gã kiếm sư cao lớn lóe quang mang cực thịnh, đôi mắt của gã thì trợn thật lớn, dường như chỉ hận không thể giết phăng đi hai người này vậy, nhưng tay gã đang run lên nhè nhẹ, rõ ràng cho thấy gã vẫn còn chưa đánh mất lý trí.
– Ngươi không phục thì thế nào?
Hội trưởng hít sâu một hơi, rồi nói: – A Khắc Lưu Tư, tiếng tăm của ngươi ở trên đại lục không được mấy tốt. Khi Ma Cảnh xâm phạm đại lục thì ngươi đáng bị xử tội, không thoát được, nhưng quốc vương bệ hạ vì mến tài của ngươi nên mới để cho ngươi sống ung dung cho đến ngày nay. Ngươi phải biết tự lượng sức mình mới đúng!
Đó là một phương thức đàm phán! Đối phương dùng khẩu khí này để cho đôi bên có cơ hội thương thuyết. Từ đầu tới giờ đôi bên chưa hề có cơ sở để đàm phán, vậy mà Lưu Sâm lại chiếm được cơ hội đó quá dễ.
Chỉ cần có cơ hội đàm phán thì sẽ đi đến một thỏa thuận hợp lý, nhưng Lưu Sâm dường như chỉ muốn cự tuyệt việc nói đạo lý, hơn nữa hắn còn thẳng thắn bày tỏ lập trường của mình: – Ngươi có vẻ hiểu ta rất rõ, nhưng chẳng lẽ ngươi còn chưa biết tính cách của ta hay sao? Từ trước tới nay ta không thèm nói lý bao giờ, vì thế, không cần nhiều lời nữa!
Mọi người nghe vậy thì đều sửng sốt, cự tuyệt nói lý ư? Hắn đang nghĩ gì vậy chứ?
Lưu Sâm hờ hững tuyên bố quyết định cuối cùng của hắn: – Ta chỉ nói một câu thôi, lập tức thả những người này ra, bằng không, ta sẽ…..giết ngươi!
Mọi người cùng lúc kinh hãi!
Hội trưởng nổi giận, quát: – A Khắc Lưu Tư, ngươi nhất định phải đối nghịch với mọi người phải không?
Lưu Sâm ngửa mặt lên trời cười lớn: – Đối nghịch với mọi người? Đúng là một cái mũ rất lớn! Bản nhân quyết sẽ không khiêu chiến với tất cả anh hùng trong thiên hạ, nhưng để xem thiên hạ anh hùng có ai sẽ tới khiêu chiến với bản nhân đây!
“Vù”một tiếng vang lên, đại môn bật mở, kèm theo là một cổ áp lực cực lớn gần như là thực chất xộc ra từ trong cửa. Toàn thân Á Na bỗng nhiên cứng ngắc, bởi vì từ sau cửa chợt có hai hàng người xuất hiện, ai nấy cũng đều lăm lăm trường kiếm trong tay, mà kiếm khí thì dầy đặc tầng tầng lớp lớp, xuyên thấu ra khỏi cửa!
Ánh mắt của Lưu Sâm chậm rãi nhìn lướt qua nhóm người kia, sau đó cười nhạt, nói: – Đông người quá nhỉ, mà áp lực cũng không tệ…..Có lẽ để ta hủy đi cây đại thụ này thì mới khiến ta thấy thoải mái một chút!
Nói xong, thân ảnh của hắn khẽ động, toàn thân vừa phóng lên cao, tay phải vung ra, một vòi nước trắng xóa bắn vào thân cây. Khi nó vừa bao vây thân cây xong thì lập tức đông lại thành băng. Sau đó tay trái của hắn lại hời hợt vung ra, toàn thân cây bỗng vỡ thành muôn vàn mảnh vụn, tất cả đều là những mảnh băng vỡ vụn bắn ra tứ phía!
Hội trưởng thấy thế thì đôi mắt trợn ra thật lớn. Là một kiếm thánh, lão có kiến thức rất rộng rãi. Không ngờ người có thể một tay biến một thân cây lớn thành băng, sau đó một tay khác lại đánh nhẹ lên nó một chưởng thì lập tức biến cây đại thụ thành hàng vạn mảnh băng vụn. Đây là ma pháp gì thế này? Là Phong ma pháp hay Thủy ma pháp? Bất kể là loại ma pháp gì, tất cả đều đã đạt đến cảnh giới đăng phong tạo cực! Cùng có nghĩa là thần. Khi hai vị thần cùng lúc xuất thủ, điều đó sẽ có ý vị gì? Hai vị thần ư? Có lẽ cũng không đơn giản như thế thôi đâu!
Tất cả mọi người tại trường đều hóa đá, kể cả Á Na! Có lẽ ở đây chỉ có nàng là người thật sự hiểu Thủy ma pháp nhất, vì vậy mà nàng mới thật sự hiểu được Thủy ma pháp của hắn là mạnh tới cỡ nào!
Thân ảnh của Lưu Sâm xoay một vòng trên không trung rồi đáp xuống đất. Kế đó thì tay hắn lại huơ lên một vòng, các mảnh băng vỡ vụn bỗng nhiên xảy ra biến hóa, chúng tụ lại một chỗ rồi biến thành một con rồng cực lớn, sau đó thì con rồng ấy lại biến thành một thanh trường kiếm. “Xoẹt” một tiếng vang lên, trường kiếm bay thẳng về phía hội trưởng với tốc độ cực nhanh. Hội trưởng thấy vậy thì kinh sợ vô cùng, lão căn bản không có cơ hội để chống cự. Mắt thấy thanh kiếm cực lớn kia sắp đâm vào cổ họng của lão thì bỗng nhiên trường kiếm lại chuyển hướng, nó lướt sát qua lớp y phục của lão rồi cắm phập xuống đất.
Thanh Băng kiếm dài một trường cắm sâu xuống đất, chỉ dư lại đúng một thước năm thốn!
Lưu Sâm hờ hững nói: – Ta hạn cho ngươi, trước khi băng chảy ra hết mà ta vẫn không thấy mấy người kia rời khỏi đây, vậy thì chi nhánh Đại Lục công hội tại Tô Nhĩ Tát Tư sẽ bị xóa tên trên đại lục từ nay.
– Ngươi….ngươi….
Cánh tay của hội trưởng run lên không ngớt, trường kiếm trong tay lão cũng run theo: – Ngươi thật phi lý!
Không có lời đáp lại!
Lưu Sâm chỉ nhìn vào Băng kiếm. Tại Tô Nhĩ Tát Tư, nhiệt độ buổi tối cũng không thấp, vì thế mà Băng kiếm đang chảy từ từ.
– Ngươi sẽ hối hận!
Lưu Sâm chẳng thèm nhìn lão, mà hắn quay sang nhìn Á Na. Á Na cũng nhìn hắn, trong mắt nàng mang theo một loại ý vị mới mẻ, và cũng mang theo vài phần cảm kích. Có lẽ đây là lần đầu tiên nàng nhìn hắn với vẻ cảm kích.
Băng kiếm chảy từ từ, mà trên trán của hội trưởng cũng có mồ hôi tuôn ra đầm đìa y như thế. Không khí chung quanh bắt đầu trở nên khẩn trương hơn.
Chỉ còn lại một ít băng sau cùng, Lưu Sâm mỉm cười nói: – Xem ra cuộc đọ sức giữa bản nhân và Lạc Phu, Ước Sắt cũng bắt đầu rồi. Thật mong nó tới nhanh một chút!
Vừa nói, hắn vừa chậm rãi giơ tay lên!
– Chậm đã!
Hội trưởng hô lớn.
– Thế nào?
Lưu Sâm lạnh lùng nhìn lão, hỏi: – Ngươi chỉ còn thời gian để nói một câu nữa thôi!
Sắc mặt hội trưởng biến thành xám trắng, lão vung tay lên rồi hô: – Thả người!
Hai chữ này vừa thốt ra, khối băng cuối cùng cũng chảy ra thành nước rồi thấm luôn xuống đất. Toàn thân hội trưởng cũng mềm nhũn theo!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.