Tại một gian túc xá khác, thời gian gần đây Tư Á bắt đầu có một tập quán: ngồi ngây ngốc nhìn ra cửa sổ. Chỗ khác lạ là trong tay nàng còn cầm mấy bức thư. Mấy bức thư đó là hôm nay nàng đã mang theo trong người, nàng vốn tính tìm cơ hội để trả lại cho hắn, nhưng không biết tại sao, mãi cho tới lúc trở về túc xá rồi mà thư vẫn còn cầm trong tay.
Người ta vui là quyền của người ta, mình đã là mục tiêu theo đuổi ở trong lòng hắn, mặc kệ mình có thích hắn hay không, nhưng cũng không nên đối với người ta quá tàn nhẫn mà, tốt xấu gì thì cũng nên lưu lại cho người ta một tia hy vọng chứ, phải không?
Đó là câu trả lời của Tư Á.
Ngày hôm sau vẫn có một bức thư: “Tư Á, thật là kỳ quái, dường như hôm qua ta đã thấy được nàng, phải chăng là vì ta quá thích nàng nên đã gặp được nàng ở trong mơ?”
Tư Á khẽ lộ nụ cười, là một nụ cười đầy bẽn lẽn. Quả thật ánh mắt của hắn đã lướt qua mình, nhưng chỉ lướt sơ qua mà thôi nên đáng lẽ không thể phát hiện ra chỗ ẩn núp của mình mới phải. Vậy mà hắn lại ngang nhiên nói rằng vì thích nàng quá nên mới mơ thấy nàng.
Nếu mình có thể nhập mộng, vậy thì hắn sẽ đối đãi với mình như thế nào ở trong mộng nhỉ? Vừa nghĩ tới đây, trái tim của Tư Á liền đập lên thình thịch, chẳng biết từ lúc nào mà trong lòng nàng đã dậy lên cảm giác ngọt ngào.
Những bức thư tiếp theo đều có ý tứ nóng bỏng, nhưng kỳ quái thay, Tư Á không hề bài xích những bức thư mang tính khiêu khích đó, trái lại mà nàng càng có nhiều cảm giác ngọt ngào hơn. Buổi tối thì nàng ngồi thừ người ra, còn ban ngày thì tinh thần và trạng thái đều rất rốt, trời trong xanh, cây cỏ xanh mơn mởn, gió hiu hiu mát rượi, tất cả đều rất xinh đẹp; ngoài việc Na Nhĩ Tư thường đến tìm nàng là hơi phiền phức ra, còn thì tất cả đều rất tốt. Trước kia nàng không phản đối những lời mời lịch thiệp của gã, ví dụ như ra ngoài tản bộ hóng gió, vv…..nhưng bây giờ thì nàng bắt đầu trốn tránh; thậm chí nàng còn nghĩ rằng dáng vẻ tươi cười như thân sĩ ấy lại là giả tạo và rất dung tục nữa!
Sau khi do dự hồi lâu, rốt cuộc nàng cũng cầm chiếc túi đen và dài lên. Dưới ánh hoàng hôn, nàng nhẹ nhàng gõ cửa phòng của Na Nhĩ Tư. Gã bước ra mở cửa, ánh mắt nhìn vào túi vải đen thật lâu, tuy trên mặt vẫn còn nụ cười như thân sĩ, nhưng nụ cười đó đã bị đông cứng từ lâu.
– Na Nhĩ Tư, thanh trượng này…..ta trả lại cho ngươi!
Nói xong, nàng nhẹ nhàng đặt túi vải lên bàn.
– Tại sao?
Na Nhĩ Tư chậm rãi hỏi:
– Có thể nói cho ta biết lý do được không?
Tư Á đáp:
– Không có tại sao cả, chỉ là ta không thể tùy tiện tiếp nhận lễ vật quý giá như thế của người ta được. Hơn nữa, ở trong học viện, ta cũng không cần ma trượng.
– Ở trong học viện thì không cần, nhưng trong tương lai thì ngươi nhất định sẽ có chỗ dùng tới mà.
Na Nhĩ Tư cười tươi rói:
– Tư Á, mang về đi nha!
– Đa tạ ngươi! Trong tương lai, nếu ta cần ma trượng thì gia phụ sẽ cho ta một cái. Ta biết ngươi…..đối với ta rất tốt, nhưng ta chỉ có thể nói với ngươi một tiếng “xin lỗi” mà thôi. Hẹn gặp lại!
Nói xong, Tư Á hơi nghiêng người chào gã rồi quay người bước đi.
– Khoan đã!
Một bàn tay chụp mạnh lên vai nàng, rồi tiếp theo đó là một thanh âm vang lên gấp rút:
– Tư Á, ngươi không nên như thế!
Tư Á buông giọng lạnh lùng:
– Có thể buông tay ngươi ra được chăng?
Bàn tay kia chậm rãi rút về, Tư Á mở cửa phòng rồi bước nhanh ra ngoài. Gió lạnh thổi đến, khuôn mặt của Na Nhĩ Tư biến thành tái xanh. Nữ hài kia đã cự tuyệt gã rồi. Trước kia, tuy nàng chưa hề biểu thị có ý tốt với gã, nhưng dù sao cũng không cự tuyệt ra mặt. Nàng vẫn thường sánh bước với gã ở trong sân học viện, ở trong lòng mọi người, ai nấy cũng đều nghĩ rằng nàng là ý trung nhân của gã, nhưng hôm nay thì nàng đã thẳng thắn cự tuyệt gã, hơn nữa còn không cho gã chút dư địa để quay đầu nữa. Tại sao chứ?
Với gia thế và tu vi ma pháp sư cấp hai của gã, theo đáng lẽ rất xứng với nàng mới phải. Nam nhân có thân phận xứng đôi với nàng cũng không có nhiều lắm, ngay cả bản thân nàng cũng biết rõ điều đó, vậy tại sao hôm nay lại cự tuyệt thẳng thắn quá như vậy? Phải chăng là nàng đã có mục tiêu mới? Không sai, chỉ có khả năng này mà thôi.
Na Nhĩ Tư nhìn cánh cửa đang mở rộng hồi lâu, không biết gã đã ngồi như thế được bao lâu, và ánh mắt của gã cũng không biết từ lúc nào đã biến thành tia mắt tràn đầy oán độc!
Cuối cùng Tư Á cũng rời khỏi tòa ký túc xá của Na Nhĩ Tư, trong màn đêm, nàng nở nụ cười nhẹ nhõm, tựa như mình đã trút được một gánh nặng ở trong lòng vậy. Nàng không biết nói sao, nhưng nàng biết được, sau tối nay nàng sẽ có thể gối đầu lên những bức thư tình kia mà ngủ thật ngon, rồi mặc sức bơi lội trong biển lòng đơn thuần và u tĩnh của mình.
oooOooo
Lưu Sâm vẫn ở hậu viện như lúc trước. Giờ đây ngày nào hắn cũng có thói quen đến tập luyện ở hậu viện hai tiếng, không nhiều hơn và cũng không ít hơn. Chương trình tập luyện của tối nay là hai cây đại thụ, nhưng ngay từ lúc bắt đầu thì hắn đã cảm thấy khoảng cách hơi lớn rồi. Lá rụng từ hai thân cây này đều phải đâm trúng, tuyệt đối không giống với lá rụng từ một cây. Vì vậy mà độ khó cũng tăng lên gấp hai, bởi lẽ khoảng cách của hai cây đó trên dưới một trượng lận.
Với khoảng cách một trượng đó, hắn không thể làm lỡ thời gian được. Điểm này cũng không khó lắm, hắn chỉ cần dùng tới thân pháp cực nhanh để rút ngắn khoảng cách đó lại thành con số không, nhưng chỗ khó là khi hắn chạy cực nhanh thì thân thể của hắn sẽ tạo nên cuồng phong, và những cơn cuồng phong đó sẽ làm thay đổi quỹ tích của lá rụng; hơn nữa, ở sau lưng sẽ có gió xoáy để làm thay đổi đường bay của những chiếc lá rơi ở sau lưng, vậy là đường bay của mỗi một chiếc lá đều sẽ trở thành khó đoán trước.
Vả lại, nếu phải bao quát cả hai thân cây, vậy thì phạm vi hắn chạy đi không những là phải gia tăng gấp đôi, mà còn tùy thời phải tránh né những trở ngại ngăn cản thị tuyến của hai thân cây đó nữa.
Truy bầu trời đêm nay có trăng sáng vằng vặc và tốc độ của gió cũng không thay đổi nhiều lắm, nhưng mục tiêu đã thay đổi. Hắn dường như đã bắt đầu cảm thấy độ khó ở trong việc tập luyện giữa đêm đen và cuồng phong rồi. Hơn nữa, hắn không có cách nào nhìn thấu được đêm tối, còn gió thì bất cứ lúc nào cũng có thể biến thành xoáy, bởi lẽ trong lúc chạy nhanh, gió do thân thể của hắn kéo theo đều là gió xoáy cả.
Làm Phong ma pháp sư, theo đáng lẽ gió phải là thứ hỗ trợ cho hắn nhiều nhất mới đúng, nhưng lúc này hắn mới biết được, địch nhân lớn nhất của mình cũng là gió!
Một giờ sau, lầu đầu tiên trong khi huấn luyện, hắn đã bắt đầu thấy mệt nhọc, thế nhưng những chiếc lá rụng kia vẫn chẳng chút lưu tình. Hắn không biết mình đã đâm trúng bao nhiêu lá, nhưng hắn biết mình bỏ sót cũng rất nhiều. Lần đầu hắn xuất thủ thì cũng rất tâm đắc với phương pháp đối phó với gió của mình. Đó là trong khi xuất thủ, nắm tay thành trùy để tận lực giảm bớt trở lực của gió, đến khi gần đến mục tiêu thì đột nhiên gia tốc, như vậy thì có thể đột phá bức tường gió từ đầu ngón tay, rồi dùng ít gió nhất để đánh một đòn tối hậu. Có như vậy thì hiệu quả tương đối rõ ràng, bởi vì xác suất lá thay đổi đường bay lần thứ hai sẽ nhỏ đi, và tình huống liên tục biến đổi quỹ tích cũng sẽ ít hơn. Trong tình huống thông thường thì đa số đều chỉ cần một kích là thành công, tuy rằng hiệu suất được nâng cao rất nhiều, nhưng Lưu Sâm vẫn nghi ngờ, làm vậy phải là mánh khóe hay không?
Không lâu sau, hắn đã thuyết phục được bản thân mình. Mánh khóe cũng là trình độ kia mà, nếu như gặp được một tên cao thủ kiếm thuật, dĩ nhiên năng lực cảm ứng của họ rất mạnh, vì vậy mà họ đối với tiếng gió cũng rất mẫn cảm. Chỉ cần làm giảm được tiếng gió, vậy thì mánh khóe đó cũng sẽ trở thành lợi khí của mình để đối phó với họ.
Hai giờ trôi qua rất nhanh, Lưu Sâm thoải mái liếc vòng vây rắn ở xung quanh một lượt rồi trở về phòng túc xá của mình. Vừa về tới nơi thì hắn đã tự ép bản thân đi tắm trước tiên, sau đó mới nằm lăn ra giường và chìm vào giấc ngủ ngọt ngào. Thân thể hắn rất kỳ quái, mặc kệ tập luyện gian khổ tới đâu, chỉ cần hắn ngủ một giấc thật tốt thì tất cả đều sẽ khôi phục lại như cũ, ngày hôm sau sẽ hoàn toàn cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái ngay.
Lại thêm mười ngày nữa trôi qua, trong mười ngày này, Lưu Sâm không cảm thấy mình có tiến bộ chút nào, ngoài việc mỗi lần xuất thủ thì tiếng gió đã giảm đi rất nhiều, nhưng hắn vẫn chỉ có thể đâm trúng những chiếc lá rụng của một cây chứ không thể đâm trúng hết của hai cây. Một cây không sót chiếc lá nào thì hắn phải luyện những mười ngày, còn hai cây thì rõ ràng trong mười ngày vẫn không làm nổi. Vậy đó có phải là ma pháp hay không? Lúc đầu thăng cấp thì tương đối dễ, nhưng càng về sau thì sẽ càng khó hơn nhiều?
Hoặc là công năng của dòng nhiệt lưu trong cơ thể hắn đã được khai phá hết rồi, và nó không còn cách nào để giúp hắn sáng tạo thêm kỳ tích nữa? Hắn tất nhiên biết được sở dĩ mình có thể đạt tới trình độ như bây giờ là nhờ có dòng nhiệt lưu đó ở trong cơ thể, nếu không có nó làm căn bản, vậy thì chưa chắc hắn đã bước được bước đầu tiên, chứ đừng nói tới tiến bộ như bây giờ.
Ngày hôm nay không có lớp, trời vừa sáng, hắn đã tỉnh lại rất đúng giờ. Bên ngoài cũng vang lên tiếng đập cửa rất đúng giờ, kèm theo là tiếng gọi của Pha Tư Đế:
– Lưu Sâm, rời giường mau!
Đây là tập quán của Pha Tư Đế, chỉ cần nàng đã dậy rồi thì Lưu Sâm cũng đừng hòng được ngủ thêm.
Nhưng hôm nay Lưu Sâm lại ngang nhiên không ngồi dậy, hắn chỉ nằm trên giường và lẳng lặng nhìn trần nhà. Mấy ngày nữa sẽ bắt đầu huấn luyện dã ngoại rồi, thân thủ của hắn như vậy đã đủ thành thạo chưa? Hắn không dám nắm chắc gì hết, nhưng hắn thật rất muốn thử một lần.