Đến khi Lưu Sâm mở mắt lần nữa thì hắn cảm thấy trong lòng mình có vật gì đó đang ngọ nguậy. Hắn chậm rãi mở mắt ra, bỗng nhiên cũng có một cái miệng nhỏ nhắn mở ra và kêu lớn: – A……
Thanh âm vừa lớn vừa kéo dài, coi bộ nó sẽ đánh thức rất nhiều người cho xem, nhưng ngay lúc đó Lưu Sâm đã khẽ vung tay lên, thế là thanh âm đó chỉ có thể vang vọng quanh quẩn ở trong phòng mà thôi. Phong bích! Chỉ cần hắn tỉnh táo thì ma pháp của hắn sẽ có thể làm được rất nhiều thứ, kể cả việc ngăn chặn người ta kêu lớn. Giờ đã quá nửa đêm rồi, kêu lớn làm gì chứ?
Nữ hài đang dựa vào lòng hắn không kêu nữa, mà chỉ kinh ngạc nhìn hắn, nói: – A Khắc Lưu Tư, ngươi lại đang làm chuyện xấu….
Toàn bộ khuôn mặt của Á Na đỏ bừng như máu vậy, đồng thời, nàng còn lấy tay chỉ vào chóp mũi của hắn, còn thanh âm thì cũng hạ xuống thật thấp!
Lại làm chuyện xấu? Chẳng lẽ hắn đã đạt tới tiêu chuẩn “lại” rồi hay sao?
Á Na chợt kêu lên: – Buông tay ra!
Lưu Sâm theo ý thức mà buông tay ra, hắn thoáng lộ vẻ xấu hổ, bởi vì không biết từ lúc nào mà tay trái của hắn đã ôm ngang eo của nàng rồi.
– Tay phải!
Tay phải ở đâu? Lưu Sâm hơi thắc mắc, nhưng rốt cuộc cũng tìm được nó. Trời ạ, tay phải của hắn đã chui qua lớp y phục của Á Na và đang nắm lấy một con ngọc thố của nàng!
Lưu Sâm giật mình rút tay về, cả khuôn mặt cũng đỏ bừng lên. Đây không phải là hắn cố ý, mà chỉ là do tập quán thôi, nhưng hắn còn chưa kịp giải thích thì Á Na bỗng nhiên lao vút về phía cửa sổ. Thân ảnh của nàng vừa chớp lên thì giống như một dòng nước lao vút qua mặt vậy, sau đó thì biến mất bên ngoài cửa sổ.
– Xin lỗi, vì uống say rồi, nên cái gì ta cũng….
Lưu Sâm bỏ lửng câu nói của mình, hắn vốn không cần nói tiếp nữa, bởi lẽ đối phương đã sớm bỏ đi rồi, tốc độ bỏ chạy so với kẻ trộm bị bắt tại đương trường còn nhanh hơn rất nhiều. Tất cả mọi người đều uống say, đó cũng là chuyện thường thôi. Lưu Sâm tự an ủi mình, để ngày mai tìm cơ hội giải thích vậy….
Bỗng nhiên ở bên ngoài cửa sổ lại có một thân ảnh nhoáng lên. Bóng thân ảnh màu trắng đó vừa xuất hiện thì liền chui tọt vào cửa sổ. Lại là Á Na! Không ngờ nàng lại trở về!
Tiểu mỹ nhân đã nghĩ thông rồi à? Dù sao thì cũng đã thân mật rồi, chẳng lẽ giờ lại muốn tặng cho hắn một phen hương diễm nữa sao? Lưu Sâm càng nghĩ thì càng mừng rơn trong bụng.
Tiểu mỹ nhân dường như có ý giống như hắn nghĩ vậy, nàng chậm rãi bước đến bên giường của hắn, đồng thời hai mắt vẫn nhìn chăm chăm vào hắn.
Lưu Sâm nở một nụ cười tươi rói nhất mà hắn có thể nặn ra: – Hi…
Á Na gõ gõ nhẹ vào thành giường rồi kêu: – Đứng lên!
Thanh âm của nàng rất bình tĩnh.
– Tại sao? Trời còn chưa sáng mà!
Lưu Sâm ngồi dậy.
– Đúng là trời còn chưa sáng, nhưng ngươi cần phải đi!
Á Na cắn môi rồi khẽ nói: – Ngươi nhìn lại coi, đây là phòng cửa ai hả?
Phòng của ai? Căn phòng này rất thơm, chăn và giường cũng đều rất thơm, tại sao vậy? Mà cách bài trí của nó cũng rất thanh lịch nữa. Chẳng lẽ tiểu cô nương chuyên phụ trách việc thu dọn phòng lại tốt bụng vậy sao? Tại sao khăn trải giường của mình còn được thêu hoa? Ở trước bệ cửa sổ cũng có một chậu hoa, là ai đã đem đến thế nhỉ? Rèm cửa sổ cũng cực dầy, suốt đời mình chưa từng thấy qua rèm cửa sổ nào lại dầy đến như thế….Lưu Sâm đưa mắt nhìn quanh một lượt, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc vô cùng. Lúc này lại nghe tiếng Á Na gắt gỏng: – Đây là phòng của ta! Tên hỗn đản này, cút mau!
Thì ra lúc nãy sau khi nàng bỏ đi rồi thì mới phát hiện có chỗ không đúng, rõ ràng đây là phòng của nàng kia mà. Sao tên hỗn đản kia không đi, mà kẻ bỏ đi lại là nàng? Thật là buồn cười.
Lưu Sâm nghe vậy thì giật bắn mình lên, thế rồi hắn cũng phóng vọt ra cửa sổ, tốc độ nhanh đến nỗi năm ngựa đuổi theo cũng không nhìn thấy bụi khói nữa. Á Na hậm hực giậm chân nhìn theo. Hình như mình cũng hơi vội, chẳng lẽ cứ đuổi hắn đi dễ dàng thế thôi sao? Đáng lẽ phải bắt hắn nghe mình giáo huấn một phen mới phải, hoặc là mắng vài câu cũng tốt mà. Tuy rằng trong lúc vội vã, nàng đã gọi hắn là “hỗn đản”, nhưng danh xưng đó đối với hắn thì đâu phải là chửi mắng gì đâu, bởi vì hắn vốn đã là như vậy mà…..
Không sao, hắn ở ngay sát vách thôi. Cứ tới phòng hắn mà chửi!
Vừa quyết định xong chủ ý, Á Na liền phóng mình qua cửa sổ rồi lại xuất hiện ở bên ngoài cửa sổ phòng Lưu Sâm. Nàng vén rèm lên rồi kêu: – A Khắc Lưu Tư chết tiệt, bây giờ….
Vừa nói tới đây, nàng lập tức ngừng lời và nhìn về phía chiếc giường của hắn. Quái, người đâu?
Trên giường không có ai. Á Na mở cửa phòng ngủ nhìn ra ngoài, cũng không có ai. Nàng bước đến trước cửa phòng tắm rồi co chân đạp tung nó ra, nàng vốn quên mất lỡ như hắn đang trần như nhộng ở trong đó thì có phải là sẽ rơi vào hoàn cảnh khó xử hay không? Nhưng thật là kỳ quái, trong phòng tắm cũng không có người!
Đêm hôm khuya khoắt, hắn lại không có ở trong phòng, thật kỳ quái! Á Na bậm môi, giậm chân đầy tức tối. Chẳng lẽ hắn đã mò đến phòng của Cách Phù rồi hay sao? Hỗn đản! Thật là siêu cấp đại hỗn đản. Hắn đã khi phụ mình rồi thì thôi, bây giờ lại còn đi tìm nữ nhân khác nữa chứ. Hừ, chờ ngươi về thì bản cô nương sẽ đánh cho ngươi một trận…..
Vừa nghĩ tới đây, nàng chợt bỏ lửng suy nghĩ của mình, bởi vì nàng không nghĩ ra biện pháp khác để sửa trị hắn, còn đánh hắn một trận thì quả là hơi khó khắn!
Thế rồi nàng cũng vung tay lên, tiếp theo thì phóng ra một dòng nước lên giường hắn, khiến cho chăn chiếu mùng mền đều bị ướt sũng. Có như vậy thì nàng mới hết giận, sau đó mới quay trở về phòng của mình.
Nàng đoán cũng gần chính xác. Lưu Sâm quả thật là đã đến phòng của một nữ hài khác, nhưng không phải là phòng của Cách Phù, mà là tới những hai gian phòng khác nhau. Căn phòng của Ưu Lệ Ty rất yên tĩnh, lúc này nàng đang ngủ say trên giường, ngủ say đến nỗi hai chú ngọc thố cũng ló đầu ra ngoài luôn. Chẳng lẽ chúng không sợ bị đông lạnh ư?
Lưu Sâm khẽ phất tay trong hư không, thế là tấm chăn của nàng liền được kéo lại để đắp kín cho nàng. Bỗng nhiên Ưu Lệ Ty trở mình rồi thốt nhẹ trong hơi thở: – A Khắc Lưu Tư, không được loạn động….
Úi chà, sao nàng ta lại cảnh giác như thế nhỉ? Lưu Sâm vội ngừng tay lại, sau đó hoàn toàn ẩn thân trong bóng đêm. Một lúc lâu sau vẫn không thấy Ưu Lệ Ty nói gì thêm, hắn liền biến mất trong màn đêm. Lúc này hắn vốn chỉ muốn đến xem qua thôi. Hắn và Á Na sau khi uống say thì đã làm ra chuyện như thế, còn tiểu mỹ nữ này cũng uống nhiều không kém, lỡ như bị một nam sinh nào đó đưa về phòng gã, vậy có phải là nàng sẽ bị thiệt thòi rất lớn hay không? Bây giờ thì tốt rồi, chẳng những nàng đã về phòng của mình mà còn có ba phần tỉnh táo nữa chứ, ngay cả một hành động nhỏ của mình mà nàng cũng phát giác được. Thật là hiếm có! Các thành viên của Hoàng kim tổ quả nhiên không tầm thường, cả lúc nhắm mắt mà cũng biết người bên cạnh mình là ai nữa!
Hắn bỏ đi! Nếu như hắn không bỏ đi, nhất định hắn sẽ biết rằng Ưu Lệ Ty vốn không hề tỉnh táo, mà chỉ là nằm mơ thôi, bởi vì câu nói mớ kế tiếp của nàng rất đáng cho hắn suy nghĩ: – Không được đâu….ngươi đã có Cách Phù rồi!
Chuyện gì mà không được? Chẳng lẽ ở trong mộng của nàng, một gã nam nhân “đã có Cách Phù” đang lộn xộn gì đó chăng?
Nữ hài thứ nhất tương đối được an toàn, nhưng nữ hài thứ hai thì lại không may mắn như thế. Hôm nay Cách Tố hoàn toàn vô tội, thậm chí ngay cả tiệc rượu mà nàng cũng không góp mặt, nhưng điều đó cũng không giúp cho nàng được an toàn chút nào. Trong đêm khuya, một bóng thân ảnh bỗng xuất hiện thình lình rồi lại chui tọt vào tấm chăn của nàng. Cách Tố giật mình tỉnh giấc, nàng vừa nhìn kỹ lại thì lập tức nhoẻn cười thật tươi: – Ái lang, bây giờ mới say hay sao?
Trong nháy mắt, Lưu Sâm trút bỏ hết y phục rồi chui lại vào trong chăn. Hắn không khỏi sửng sốt: – Bảo bối, tối nào nàng cũng ngủ sảng khoái thế này à?
Cơ thể thơm ngát ở trong chăn không hề được phủ một lớp y phục nào, chỉ là một cỗ cơ thể rất nguyên thủy.
Cách Tố đỏ mặt ôm lấy tấm thân mới chui vào chăn, rồi ấp úng: – Ta quên….
Nàng quên đã mặc y phục, nhưng điểm mấu chốt có lẽ là vì trí nhớ của nàng quá tốt thôi, nàng còn nhớ rõ câu nói sau cùng của hắn: “Chờ ta uống say xong thì mới quay về thu phục nàng!”
Nàng đang chờ hắn thu thập đây!
oooOooo
Yêu Nguyệt học viện!
Tố Cách Lạp Tư có cảm giác như ông ta đang bị người khác thu thập vậy! Có lẽ là bị đối thủ lâu đời của mình đang thu thập từ từ!
Phương pháp thu thập của Yêu Nguyệt học viện rất văn nhã. Trước tiên là chuẩn bị một bữa cơm thật tốt, cùng với một mớ lễ tiết để tiếp đón quý khách cũng khá đầy đủ. Đến sau khi Tố Cách Lạp Tư ăn xong thì viện trưởng Yêu Nguyệt mới tiếp chuyện với ông ta. Mở màn là những lời khen ngợi chiến tích vĩ đại đối kháng với Thánh Cảnh, bao gồm cả công trạng làm vẻ vang danh dự cho các Hoàng Kim học viện; đương nhiên, tất cả những công lao đó đều quy về cho Tô Nhĩ Tát Tư học viện với sự chỉ huy sáng suốt của Tố Cách Lạp Tư.
Đợi đối phương khen ngợi xong, Tố Cách Lạp Tư mới đứng dậy và khom người thật sâu, nói: – Viện trưởng, Tố Cách Lạp Tư ta trước nay chưa từng xin ai, nhưng hôm nay đến đây là muốn xin ngài….
Yêu Nguyệt viện trưởng dứng dậy và cũng khom người thật sâu đáp lại, rồi nói: – Bản nhân năng lực có hạn, theo như bệnh trạng mà các hạ vừa kể, quả thật ta thấy mình bất lực vô cùng.
Tố Cách Lạp Tư nghe vậy thì trái tim dường như lạnh cứng lại.
Yêu Nguyệt viện trưởng từ từ nói tiếp: – Người có thể cứu được Tư Tháp, chỉ có một người thôi!
Tố Cách Lạp Tư lắc đầu than: – Ta biết các hạ muốn nói tới ai, nhưng hành tung của y phiêu hốt, mà nay lại đã quy ẩn ngoài nơi hải ngoại, làm sao có thể tìm được chứ?
– Có lẽ người bình thường sẽ không tìm được Thủy thần, nhưng các hạ vẫn còn một cơ hội khác!
Yêu Nguyệt viện trưởng hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp: – Trong quý viện, có một người có thể kham nổi trọng trách này. Sao các hạ không thử sai A Khắc Lưu Tư ra đại dương để tìm y một chuyến? Tin rằng với năng lực của hắn, tuyệt đối có thể tìm được Thủy thần. Chỉ cần Thủy thần xuất hiện thì Tư Tháp sẽ có được sinh cơ ngay!
– Sao ta lại chưa nghĩ đến điểm này? Thế nhưng….thế nhưng Tư Tháp chỉ còn giữ được mạng trong vòng nửa tháng nữa thôi!
Tố Cách Lạp Tư trầm giọng nói: – Chỉ cần các hạ đồng ý xuất thủ, dù chỉ có thể kéo dài mạng sống tôn tử của ta thêm một tháng thôi, vậy thì Tố Cách Lạp Tư ta sẽ cảm kích đại ân đại đức đó vô cùng!
– Kéo dài mạng sống ứ?
Yêu Nguyệt viện trưởng cười nhạt: – Các hạ đã quá cọi trong ra rồi….
Thời gian cứ thế mà trôi dần, cuộc nói chuyện cũng không đi đến đâu. Cõi lòng của Tố Cách Lạp Tư sớm đã nhạt nhẽo. Lão gia hỏa kia rõ ràng là không muốn cứu người mà. Sắc trời dần dần sáng rõ. Sau một lúc lâu nói chuyện, Tố Cách Lạp Tư cảm thấy như mình vừa trải qua một cơn dày vò mà từ trước tới giờ chưa hề có vậy. Cuối cùng thì Yêu Nguyệt viện chủ cũng phun ra một câu tiễn khách: – Các hạ còn có việc trên người, xin thứ cho bản nhân không thể lưu lại lâu. Xin cứ tự tiện!
Tố Cách Lạp Tư hơi khom người chào rồi bước nhanh ra khỏi phòng. Tư Tháp, hài tử của ta, nếu đây đã là số mệnh của con, vậy con hãy tiếp nhận đi thôi. Gia gia sẽ vì con mà hoàn thành tâm ý cuối cùng của con!
Khi ông ta vừa bước ra sân, từ trên bầu trời chợt có một con phi ưng lớn xẹt xuống thật nhanh. Tố Cách Lạp Tư giật mình ngẩng đầu nhìn, cả Yêu Nguyệt viện chủ cũng vội bước ra cửa để xem chuyện gì.