Sở dĩ hắn trở về kịp thời như thế là vì hắn đã cố ý tăng tốc độ. Từ sau hai lần nhìn thấy phi hổ bay ngang bầu trời, hắn đã cảm giác được nguy cơ đang rình rập ở học viện, nhưng nguyên nhân này không cần nói ra, bởi vì câu trả lời của hắn vừa đơn giản hơn, vừa trừu tượng hơn, và cũng vừa động lòng người hơn: – Trên đường đi, khi ta vừa nghĩ đến bảo bối của ta thì tim ta bỗng đập mạnh. Vì vậy mà ta đoán rằng bảo bối đang gọi ta, do đó ta nào dám chậm trễ chứ?
Cách Tố tròn mắt, hỏi: – Thật ư? Ta thật sự có nghĩ tới ngươi, chẳng lẽ đó là một loại ma pháp sao?
Nhưng sau đó nàng liền bổ sung: – Ta biết rồi, đó là Ái tình ma pháp! Hì hì….ta còn muốn sau này….nếu ngày nào mà ngươi không đến thì ta sẽ….rủa thầm ngươi.
Úi chà, lại còn có chế độ đó nữa sao? Lưu Sâm hoàn toàn sửng sốt.
Cách Tố dựa sát vào hắn rồi nói tiếp: – Ái lang, để ta thưởng cho ngươi. Lại đây, bế ta lên giường đi!
Thật là trực tiếp! Lưu Sâm ôm nàng vào lòng rồi hỏi: – Xác định rồi chứ?
– Xác định!
Cách Tố thì thầm vào tai hắn: – Lập tức thưởng ngay, và còn là phần thưởng lớn đặc biệt nữa….
– Thật là hấp dẫn ghê!
Lưu Sâm thở dài nói: – Nhưng muốn thưởng thì cũng phải chờ tiếp khách xong thì mới thưởng chứ, phải không?
– Khách?
Cách Tố kêu lớn: – Khách đâu? Ngươi đâu phải là khách? A….mau thả ta xuống, có người gõ cửa kìa.
Vừa nói, nàng vừa đỏ mặt và giãy dụa để tránh khỏi vòng tay của hắn, bởi lẽ rốt cuộc thì nàng cũng nghe được tiếng gõ cửa.
Lưu Sâm buông nàng ra, sau đó Cách Tố bước nhanh về phía cửa phòng. Vừa đi được vài bước, nàng vội quay lại nói: – Ngươi…..mau trốn đi!
Nhưng nàng đã không còn thấy bóng dáng của Lưu Sâm đâu nữa. Cách Tố yên tâm sửa lại mái tóc, sau đó mới bước tới cửa, hỏi: – Ai đó?
– Tỷ tỷ!
Thanh âm của Tư Tháp vang lên!
Cửa phòng được mở ra, quả nhiên là Tư Tháp. Hai tỷ đệ mừng rỡ ôm chầm lấy nhau, nước mắt lênh láng. Sau đó một lúc, Tư Tháp mới lên tiếng: – Tỷ, đã khiến cho tỷ phải thương tâm rồi!
Cách Tố vừa lau nước mắt vừa nói: – Đệ đệ, không cần nói nữa. Chỉ cần ngươi khỏe lại, tất cả mọi thứ đều không đáng nhắc tới nữa!
Hai người ngồi xuống đối diện nhau, chuyện gì cũng không nhắc tới nữa. Lúc này bầu không khí chỉ tràn ngập thân tình mà thôi.
Một lúc sau Cách Tố lên tiếng: – Y….không sao chứ?
“Y” ở đây tất nhiên là chỉ vào Lệ Nhã rồi.
– Nàng đã đi rồi!
Tư Tháp nhẹ giọng đáp.
– Đi?
Nhịp tim của Cách Tố bỗng đập mạnh, đồng thời sắc mặt cũng thay đổi. Đó là ý gì? Chẳng lẽ nàng ta đã chết rồi sao?
– Nàng đã trở về quê quán!
Tư Tháp bình tĩnh nói: – Tỷ tỷ, tỷ nghĩ đệ…..đệ nên phải làm sao đây?
Cách Tố nghe vậy thì cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng câu hỏi của gã cũng khiến nàng phải hao tổn tâm trí không ít. Sau một lúc trầm ngâm, nàng mới hỏi lại: – Chính bản thân đệ nghĩ sao?
– Đệ không biết!
Tư Tháp nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi nói tiếp: – Có lẽ là tĩnh dưỡng một thời gian…..mà cũng có lẽ nên tự hỏi bản thân đệ, rốt cuộc thích nàng ta ở điểm nào….
Rốt cuộc thích nàng ta ở điểm nào? Cách Tố cũng tự hỏi như thế: ta thích hắn ở điểm nào? Thích bản lãnh của hắn? Thích vẻ ngoài thoạt nhìn thì rất phóng đãng của hắn, nhưng trên thực tế thì lại rất đơn thuần? Thích nét cau mày của hắn? Thích những sự kích thích mà hắn đã mang đến cho nàng? Hay tất cả đều không phải, mà đó chỉ là vì một loại cả giác rất huyền diệu và cũng khó hiểu vô cùng….
– Đừng đề cập tới nàng nữa!
Tư Tháp thở dài: – Hay là nói về hắn một chút đi, A Khắc Lưu Tư đó!
Cách Tố nghe hỏi thì giật mình, ấp úng: – Nói cái gì? Hắn thật tốt….
Tư Tháp mỉm cười, rõ ràng gã đã lấy lại dáng dấp của phong lưu lãng tử, rồi cắt lời: – Hắn ở đây phải không?
– Nói bậy!
Cách Tố đỏ mặt chống chế: – Làm gì có chứ!
– Tỷ đừng giấu nữa!
Tư Tháp cười nói: – A Khắc Lưu Tư, mau ra đây nói chuyện chút đi!
Lời gã vừa dứt thì một thân ảnh liền xuất hiện, rõ ràng là Lưu Sâm. Hắn cười gượng thốt: – Hình như ta không nên cứu ngươi mới phải!
Tư Tháp kêu lên: – Vậy mà cũng coi là bằng hữu sao? Cứu người rồi còn hối hận à?
Gã dường như sớm đã biết rằng Lưu Sâm đang ở đây, vì thế mà khi thấy Lưu Sâm xuất hiện thì gã không hề ngạc nhiên chút nào.
– Cứu ngươi xong thì ngươi lại đi phá đám ước hội giữa ta và mỹ nữ….
Lưu Sâm còn chưa nói hết lời thì chợt có một bàn tay đấm lên vai hắn. Tất nhiên là do Cách Tố vừa xuất thủ.
– Ta nói sai rồi. Chúng ta quả thật không phải là bằng hữu.
Tư Tháp thở dài: – Bởi vì trên đời làm gì có ai lại đi đùa giỡn tỷ tỷ của bằng hữu đâu chứ!
– Nói bậy gì đó?
Cách Tố đỏ mặt la lên: – Không được nói bậy nữa, nếu không thì ta sẽ đuổi hết cả hai ra ngoài choi coi!
– Ý kiến hay!
Tư Tháp cười nói: – Tất cả đều đuổi ra hết. Đệ vốn đang không có biện pháp nào với tên bằng hữu xấu xa này, mà đánh thì đánh không lại, rốt cuộc lại còn làm liên lụy cả tỷ tỷ nữa. Bây giờ thì có biện pháp tốt rồi, chúng ta ra ngoài uống say một trận….dùng rượu để chuốc cho hắn say chết luôn mới được.
Cách Tố nghe vậy thì liền phì cười thành tiếng.
Lưu Sâm cũng cười: – Được thôi, để coi ai chuốc say ai thì biết!
– Đi đi, đi đi!
Vừa nói, Cách Tố vừa đẩy hai người ra khỏi cửa, rồi nói tiếp: – Không uống say thì ai cũng không được về!
Sau khi đóng cửa phòng lại, Cách Tố đỏ mặt và đứng ngớ người ra. Phải làm sao bây giờ? Đệ đệ đã biết mọi chuyện rồi. Bỗng nhiên ở bên tai nàng chợt có tiếng Lưu Sâm vang lên: – Bảo bối, lời ngươi nói có nghĩa khác. Không uống say thì không được về, còn uống say thì mới được về……Vậy chờ ta uống say rồi sẽ làm sao để thu thập ngươi….
Quái, đã đóng cửa rồi mà, thanh âm của hắn truyền vào từ chỗ nào chứ? Cách Tố dựa vào cửa sổ nhìn xuống dưới, lúc này hai người đã ra đến bãi cỏ ở trước tòa ký túc xá. Cách Tố hung hăng thốt: – Ai sợ ai chứ!
Lời này đương nhiên không thể truyền đến tai hắn, chỉ là nàng muốn hả tức mà thôi.
Học ma pháp! Ta cũng muốn bắt chước học ma pháp. Học môn ma pháp có thể truyền âm với người khác, bằng không thì ngày nào tên bại hoại kia cũng đùa giỡ nàng, chẳng lẽ nàng kh6ng có cơ hội để trả đũa hay sao? Thật không công bằng!
oooOooo
Vào ban đêm, tửu quán của học viện luôn là nơi náo nhiệt nhất, hoặc giả nó chỉ náo nhiệt vào một lúc nhất định nào đó. Trong khoảng thời gian gần đây, khắp nơi đều bị Thánh Cảnh chiếm đóng nên đặc biệt có rất nhiều người uống rượu, nhưng họ chỉ đến để uống rượu giải sầu thôi, còn ngày hôm nay thì cũng không ngoại lệ. Nó cũng náo nhiệt phi thường!
Chủ đề trong các cuộc nghị luận tối nay đều xoay quanh tin tức xảy ra gầ đây nhất, đó là việc Tư Tháp chết rồi mà vẫn được phục sinh. A Khắc Lưu Tư lại một lần nữa tạo ra kỳ tích!
Bỗng nhiên tiếng bàn luận ầm ĩ ngừng bặt, bởi vì ở ngoài cửa có một nhóm người vừa bước vào. Họ là A Khắc Lưu Tư, Tư Tháp, Khắc Nại, Ưu Lệ Ty và Á Na! Toàn bộ học viện Hoàng kim tổ đều đến đông đủ.
Bầu không khí chỉ thoáng im lặng trong chốc lát, nhưng sau đó liền bùng nổ ầm ĩ trở lại, mọi người đều đứng dậy, thậm chí có người còn nâng cao chén rượu, dường như muốn kính họ một chén nữa.
Năm người thong thả bước vào quán, sau đó chuyển vào một căn phòng nhỏ. Một mỹ nữ hầu bàn bước đến hỏi: – Các bạn học, hôm nay chư vị đều khỏe chứ? Nếu Hoàng kim tổ có cần điều gì xin cứ dặn bảo. Vì để cảm tạ chư vị, hôm nay tất cả mọi thứ đều do bổn điếm chiêu đãi miễn phí!
Mặt mũi của Hoàng kim tổ ghê gớm thật!
Căn phòng này cũng không nhỏ, thứ ăn cũng không ít, rượu đương nhiên cũng nhiều. Lúc này Tư Tháp nâng chén rượu lên rồi đề nghị: – Tối nay không nói chuyện gì hết, trước tiên hãy uống một chén đã!
Á Na nâng chén lên nói: – Đúng thế, không cần lý do gì cả! Chỉ cần chúng ta có thể cùng ở một chỗ mà uống rượu với nhau thì đó đã là lý do tốt nhất rồi.
Vừa nói, nàng vừa liếc nhanh về phía Lưu Sâm. Hắn cười nhẹ đáp trả lại nàng.
Lời này sao lại quen thuộc thế nhỉ? Lưu Sâm cũng nâng chén lên: – Nói hay lắm!
Sau khi uống xong một chén, Khắc Nại lại nâng tiếp chén khác rồi nói: – Mời Tư Tháp!
Khắc Nại mời rượu xong, lại tới Á Na nâng chén, nói: – Mời Hoàng kim tổ!
Hoàng kim tổ vốn là một tổ hợp mà nàng rất coi thường. Lần trước nàng đã xác định điều đó, nhưng bây giờ lại không giống vậy nữa, bởi vì bây giờ nàng cảm thấy rất tự hào làm một thành viên của nó.
Đến lượt Ưu Lệ Ty nâng chén, nàng mỉm cười thốt: – Ta nên mời đối tượng nào nhỉ? Mời Ma xuyên!
Ma xuyên? Lưu Sâm nâng chén, chẳng lẽ trong mắt nàng, Ma xuyên lại quan trọng đến thế sao? Tư Tháp và Khắc Nại cũng nâng chén. Ma xuyên là địa phương mà đại lục vừa nghe tên đã sợ mất mật, nhưng ở trong lòng họ, nó lại là một thánh địa, bởi vì tình bằng hữu của họ được bắt đầu tại đó trước tiên.
Trong rượu có tình, không say cũng thành say. Trong bầu không khí đầy thân tình, rượu cũng nhanh chóng được uống cạn. Khuôn mặt của Khắc Nại đã đỏ bừng, còn Tư Tháp càng uống thì mắt lại càng sáng. Ưu Lệ Ty càng uống thì thân thể càng mềm nhũn ra, từ từ đã có xu hướng dựa hẳn vào người Lưu Sâm rồi. Còn hắn thì sao? Lúc này hắn uống khá nhiều rượu nhưng cũng không có hứng làm bậy. Chỉ có ánh mắt của hắn là vẫn nhìn chằm chằm vào Á Na, còn Á Na thì vừa uống vừa cười khanh khách, cười đến nỗi gần như cũng mềm người mà ngã vào Ưu Lệ Ty luôn. Biểu hiện hôm nay của nàng rất khác thường. Trước kia dù có uống bao nhiêu rượu cũng không sao, nhưng hôm nay chỉ mới uống có vài chén mà đã nhuốm men say rồi; hơn nữa trông nàng cũng không giống giả bộ chút nào. Chẳng lẽ rượu hôm nay là hàng thật sao?
Bóng đêm càng lúc càng dầy đặc, Khắc Nại và Tư Tháp nằm luôn tại chỗ, còn Lưu Sâm cùng với Á Na và Ưu Lệ Ty thì đều bước ra khỏi quán. Khi cửa tửu điếm đóng lại, vẫn không thấy Khắc Nại và Tư Tháp đi ra, coi bộ đêm nay họ sẽ ngủ luôn tại đây rồi.
Nhóm Lưu Sâm ba người ra khỏi tửu điếm rồi sau đó Lưu Sâm lịch sự thốt:
– Nhị vị tiểu thư, để ta đưa các ngươi về!
Sau khi rẽ qua vài khúc quanh, rốt cuộc Lưu Sâm vỗ một cái lên đầu, nói: – Xin lỗi, các ngươi ở đâu vậy nhỉ?
Á Na cười khanh khách nói: – Ngươi uống nhiều rồi, cả chỗ ở của Ưu Lệ Ty mà cũng không nhớ sao? Theo ta đi!
Ba người lại đi thêm được vài chục bước, chợt Á Na sững sốt: – Ở đây dường như chỗ nào cũng đều giống nhau thì phải….
– Đừng đụng ta, ta….tự biết đi!
Ưu Lệ Ty vẫn ưu nhã như thế, chỉ là trên mặt có thêm nét hồng hào mà thôi. Quả nhiên sau đó thì nàng tự mình bỏ đi, mà đi rất thẳng nữa là khác.
Sau khi Ưu Lệ Ty bỏ đi rồi, chỉ còn lại hai người nhìn nhau. Lưu Sâm hỏi: – Mỹ nhân, ngươi ở đâu vậy?
– Cả việc đó mà ngươi cũng không nhớ ư? Ngươi đúng là đã uống nhiều rồi! Lần nào uống cũng say như thế, thật đúng là không có tiền đồ mà!
Á Na cười đến nỗi gập người lại.
– Ta ở ngay sát vách ngươi thôi….bình thường ngươi rất hay lén…..nhìn người ta tắm rửa hoài đó, bộ không nhớ sao?
Việc mình tắm mà nàng cũng dám nói ra? Chẳng lẽ nàng có thể khẳng định là mình chưa uống nhiều sao?
Lưu Sâm dường như không nghe gì cả, hắn chỉ nhíu mày hỏi: – Ngươi tưởng ta uống nhiều thật sao? Đâu có! Ta biết ngươi ở sát vách phòng của ta, nhưng điểm quan trọng là…..ta ở đâu chứ?
Hắn thoáng dừng một chút rồi nói tiếp: – Chúng ta cứ từ từ kiếm. Trước tiên tìm chỗ ở của ngươi, vậy thì phòng ở sát vách chính là phòng của ta rồi…
Quả nhiên là ý kiến hay. Thế là hai người lập tức đi tìm chỗ ở của mình, thỉnh thoảng Á Na khẽ trượt chân, tất nhiên Lưu Sâm phải đỡ nàng. Không ngờ vậy mà họ cũng tìm được phòng của mình. Sau khi mở cửa phòng ra, chỉ nhìn thấy bên trong có giường. Lưu Sâm đóng cửa phòng lại, tiếp theo thì ngã lăn ra giường và chìm vào giấc mộng đẹp ngay.
Chiếc giường thật là mềm mại, chăn cũng rất ấm, tất cả đều vừa ý người sử dụng , vì vậy mà Lưu Sâm ngủ được rất ngon….