Tư Tháp chậm rãi ngẩng đầu, gã nhìn thẳng vào mắt Lệ Nhã rồi nói: – Lệ Nhã, ngươi nghĩ nếu yêu một người thì….có hạnh phúc không?
Lệ Nhã nhoẻn cười rất tươi: – Hiện tại ta rất hạnh phúc!
Tư Tháp cũng cười, nhưng trong nụ cười của gã, dường như có ẩn chứa nét u buồn. Gã hỏi tiếp: – Ngươi nghĩ xem, khi đã yêu một người rồi, vậy có phải sẽ chấp nhận hết tất cả về người đó không? Kể cả quá khứ của y?
Lệ Nhã nghiêm túc nhìn gã, rồi nói: – Ái lang, ta biết trong quá khứ, ngươi rất phong lưu, nhưng ta đã tiếp nhận rồi. Mấy tháng trở lại đây, trong lòng ngươi chỉ có ta. Ta yêu ngươi, yêu con người hiện nay của ngươi, vậy tức là đã tiếp nhận quá khứ của ngươi rồi còn gì?
Hai người nhìn nhau thật lâu. Ánh mắt của Lệ Nhã bỗng nhiên thấp thoáng có nét lo âu. Cuối cùng nàng khó khăn nhìn sang nơi khác, rồi cười nói: – Ái lang, mình sang bên kia đi!
Tư Tháp cất bước đi về hướng quảng trường. Trên quảng trường có rất đông người qua lại, những tiếng trò chuyện cười đùa vui vẻ vang lên không ngớt, khiến cho nỗi ám ảnh ở trong lòng gã cũng tan biến dần. Đột nhiên, gã dừng chân lại, ánh mắt cũng nhìn chăm chăm về phía một người vừa tiến vào học viện. Không chỉ là gã, hầu như tất cả mọi người đều dừng lại, và ai nấy cũng đều trợn mắt thật to, tựa như họ vừa gặp quỷ giữa ban ngày vậy!
Mà đúng là họ đang gặp quỷ thật!
Bởi vì bọn họ vừa nhìn thấy một người, không, không phải là người, mà chắc chắn là quỷ!
Na Nhĩ Tư! Kẻ vừa tiến qua cửa đã làm cho mọi người kinh sợ chính là Na Nhĩ Tư! Sắc mặt của gã âm trầm trắng bệch, và không có một chút huyết sắc nào. Dáng dấp của gã giống hệt với lúc bị thua dưới tay của Lưu Sâm vậy, tất cả đều giống hệt như thế, chỉ có một điểm khác biệt, đó là ánh mắt của gã đã dại ra.
Người này làm sao có thể là Na Nhĩ Tư được chứ? Na Nhĩ Tư đã chết rồi kia mà. Nếu gã đã được an táng thì bây giờ thi thể cũng đã bị hư thối rồi mới phải.
Phải chăng là người này có bề ngoài rất giống Na Nhĩ Tư hay không? Nhưng tại sao sau lưng gã lại còn có một người nữa? Người này soải từng bước lớn mà tiến vào học viện, sắc mặt hoàn toàn lạnh lùng. Lão chính là đại công của Già Mạc thành, Khắc Lý Mạn đại công!
Hai người tiến thẳng qua cửa, các học viên sau khi sững sờ trong chốc lát thì lập tức tỉnh lại ngay. Có ai đó kêu lên: – Trời ạ, Na Nhĩ Tư!
– Đúng vậy, sao hắn có thể sống lại thế nhỉ?
– Mau đi báo cho viện trưởng, nhanh!
Đoàn người từ từ vây quanh lấy hai vị khách. Tư Tháp khẽ liếc sang bên cạnh, chỉ thấy sắc mặt của Lệ Nhã đã biến thành trắng bệch, nàng đưa tay sang nắm chặt tay gã, nhưng bàn tay đó lại không ngừng run lên từng chập.
Khắc Lý Mạn đại công trầm giọng nói: – Mau cho mời Tố Cách Lạp Tư viện trưởng đến đây!
Lời này vừa thốt ra, Na Nhĩ Tư bỗng nhiên dừng lại, rồi lặng lẽ đứng yên bên cạnh ông ta.
Không cần ông ta lập lại lần nữa, tin tức giật gân này đã sớm bay thẳng vào phòng của Tố Cách Lạp Tư rồi. Khi vừa chỉ nghe được nửa câu, thân ảnh của ông ta lập tức biến mất khỏi phòng mình. Chỉ nửa khắc sau, một thân ảnh cao lớn vững vàng đáp xuống quảng trường. Đôi mắt của Tố Cách Lạp Tư bắn ra tinh quang. Ông ta nhìn chăm chú lên khuôn mặt của Na Nhĩ Tư, mà Na Nhĩ Tư cũng đang nhìn lại ông ta. Ánh mắt của gã trống rỗng không có bất kỳ một sự biểu thị gì.
Nét hưng phấn ở trên mặt Tố Cách Lạp Tư chậm rãi biến mất, sau đó chỉ nghe ông ta thốt một câu: – Vu y hoàn hồn thuật?
Lời này vừa thốt ra, toàn trường đều lặng ngắt như tờ. Cái gì là Vu y hoàn hồn thuật? Nghe đồn, đó là một tuyệt kỹ của Hắc Ám ma pháp, nó có thể triệu tập linh hồn của người chết trở về thân thể của người đã chết. Nhưng đó chỉ là truyền thuyết mà thôi, hơn nữa nếu muốn sử dụng thành công thì khó khăn vô cùng. Đầu tiên là người chết không được quá một ngày đêm, kế đến là trong vòng một ngày, phải có Hắc Ám ma pháp sư tạm giữ linh hồn của người chết lại; sau cùng, và đây cũng là điều kiện khó khăn nhất, phải có người biết ma pháp đặc biệt để thi pháp. Mà trong khắp thiên hạ, chỉ có một người biết được môn ma pháp này, mà nghe nói người này đã chết từ rất nhiều năm rồi.
Môn ma pháp này chỉ thấy ghi lại trong Ma điển mà thôi, các học viên đều có đọc qua, nhưng chưa một ai được tận mắt chứng kiến cả.
– Đúng vậy!
Khắc Lý Mạn đại công chậm rãi thốt: – Đây chính là Vu y hoàn hồn thuật, chứ Na Nhĩ Tư không hề sống lại!
Những lời này vừa thốt ra, các học viên bất giác đều lui lại một bước. Trước mặt họ là một người chết! Trời ạ, khi bị người chết nhìn chằm chằm vào mình, có ai mà không sợ chứ?
Tư Tháp không hề bước lui ra sau, và gã cũng không cần nhìn sang bên cạnh mà vẫn biết Lệ Nhã đang có biểu tình thế nào, bởi vì lúc này bàn tay nhỏ bé của nàng đang run mạnh ở trong tay gã. A Khắc Lưu Tư, ngươi thật đã nói đúng rồi ư? Bỗng nhiên trong lòng gã dậy lên nỗi một bi thương. Giết một người cũng không có gì đáng kể, thậm chí kết thù sâu nặng với Khắc Lý Mạn đại công cũng chẳng phải là chuyện lớn gì, nhưng ngươi có tâm cơ như thế, âm hiểm như thế, đó mới chính là điều khiến cho người ta thất vọng và đau khổ. Ngươi có biết không? Nhưng tất cả mọi thứ đều cần một kết luận. Gã thật sự hy vọng kết luận của việc này sẽ không như gã suy đoán…..
Khắc Lý Mạn đại công đảo mắt nhìn quanh sân học viện một lượt, rồi lạnh lùng nói: – Tuy hắn không hề sống lại, nhưng hắn đã chết không nhắm mắt. Do đó, nên hắn đến đây để chỉ ra hung thủ thật sự đã sát hại hắn!
Toàn trường lập tức vang lên những tiếng xầm xì không ngớt. Hung thủ đã giết gã ư? Đây chính là một vụ án không đầu của học viện. Để xem rốt cuộc kẻ đó là ai đây! Tất cả các học viện, và cả những đạo sư vừa chạy tới cũng đều khích động vô cùng.
Thân thể của Na Nhĩ Tư xoay chuyển một cách máy móc. Gã quay người rất chậm, khi vừa chuyển động thì một trận âm phong liền nổi lên. Tuy lúc này đang là giữa trưa, ánh nắng tỏa sáng khắp nơi, nhưng tại đây, ai nấy cũng đều cảm thấy như mình đang đứng trước ngưỡng cửa của địa ngục vậy. Khi Na Nhĩ Tư chuyển người về phía Tư Tháp, gã đột nhiên đưa tay chỉ về phía Tư Tháp. Ai nấy đều cảm thấy tim mình như thót lại. Quả nhiên là Tư Tháp!
Bỗng nhiên thanh âm băng lãnh từ trong miệng Na Nhĩ Tư vang lên: – Lệ Nhã, ngươi ám sát ta!
Mọi người nghe vậy thì đều nhốn nháo cả lên. Đầu ngón tay của gã có hơi nghiêng một chút, rõ ràng không phải nó chỉ vào Tư Tháp, mà là nó đang chỉ vào Lệ Nhã đang đứng bên cạnh gã. Lệ Nhã thất thanh kêu lên: – Không….
Chưa dứt lời thì nàng đã vùng mạnh tay mình ra, đồng thời quay mình bỏ chạy rất nhanh.
Đột nhiên, thân ảnh cao lớn của Na Nhĩ Tư di động một cách vô thanh vô tức. Tốc độ của gã vừa mau vừa rất ly kỳ. Tư thế của gã trước sau không hề thay đổi, còn ngón tay của gã thì điểm vào sau lưng Lệ Nhã. Khoảng cách mấy trượng được thu ngắn chỉ trong một bước chân mà thôi.
Tư Tháp cả kinh. Gã vội thoái lui thật nhanh, sau đó thì vận khởi toàn lực mà phóng nhanh về phía trước. Chỉ trong nháy mắt, gã đã ôm lấy Lệ Nhã, tiếp theo chỉ khẽ xoay nửa vòng thì bao nhiêu âm phong ở trước mặt đều tan biến hết. Lúc này, đầu ngón tay của Na Nhĩ Tư chỉ dừng lại ở trước chóp mũi của Tư Tháp mà thôi.
Vừa rồi tốc độ của gã cực nhanh, bây giờ muốn dừng là dừng, trên chóp mũi của Tư Tháp đã thấy lấm tấm mồ hôi. Ma pháp của gã quả nhiên đã tiến bộ rất nhiều. Thủy ma pháp nguyên bản của gã đã được thay đổi hoàn toàn, mà đây là Hắc Ám ma pháp, chẳng những vậy mà còn là cảnh giới của Hắc Ám đại ma pháp sư nữa!
Khắc Lý Mạn quay sang nói với Tố Cách Lạp Tư: – Viện trưởng, nữ tử thâm độc kia nửa đêm tìm tới phòng riêng của Na Nhĩ Tư, rồi thừa dịp hắn không phòng bị mà ám sát hắn. Sau đó lại giả tạo hiện trường, ý đồ khiến cho Già Mạc thành và Phong Thần đảo xảy ra xung đột. Loại nữ nhân thâm độc như thế, có đáng chết hay không?
Tố Cách Lạp Tư gằn từng tiếng đáp lại: – Đối với những kẻ đã tự ý giết người trong học viện và chỉ sợ thiên hạ không loạn, ai ai cũng có thể giết!
Lời này vừa thốt ra, thật chẳng khác đã tuyên án tử hình cho Lệ Nhã vậy!
Nhưng Tố Cách Lạp Tư lại nói tiếp: – Nữ hài này là người của Tô Cách thành. Theo ý của bản nhân, chúng ta nên báo cho Tô Cách Lâm đại công biết và để ông ta xử trí việc này, nên chăng?
Nhìn thấy tôn tử của mình hết lòng bảo hộ cho thiếu nữ đó, rõ ràng tình cảm của họ không chỉ mới nảy sinh trong một sớm một chiều. Tuy rằng Tố Cách Lạp Tư không thích loại cháu dâu thâm độc như thế, nhưng ông ta cũng không thể không nghĩ cho Tư Tháp. Vì vậy nên ông ta mới đưa ra đề nghị vừa có tình vừa có lý và đầy sức thuyết phục như thế.
Khắc Lý Mạn còn chưa lên tiếng thì Na Nhĩ Tư đã lên tiếng trước: – Ta khiêu chiến ả! Là quyết đấu theo Cách Lạp thức! Ả tuyệt không có lựa chọn khác!
Người chết khiêu chiến với người sống? Trong thiên hạ lại có việc khiêu chiến kỳ lạ như thế ư? Nhưng khéo thay, trong điều khoản của những cuộc quyết đấu theo Cách Lạp thức, người ta lại không cho cự tuyệt việc này. Kẻ đã ám sát hoặc có ý đồ giết người đều không có quyền cự tuyệt sự khiêu chiến của kẻ bị hại. Điều khoản này vốn là để hạn chế hành vi ám toán xảy ra, không ngờ bây giờ nó lại hoàn toàn quay ngược lại với ước nguyện ban đầu của người lập ra Cách Lạp thức, nhưng lại cũng rất phù hợp. Lệ Nhã ám sát Na Nhĩ Tư thành công. Tuy rằng Na Nhĩ Tư đã chết, nhưng bây giờ gã vẫn còn đứng vững được, rồi lại còn nói ra được lời khiêu chiến hợp lý. Không ai có thể cự tuyệt được điều này. Lệ Nhã lại càng không có quyền để cự tuyệt!
– Quyết đấu theo Cách Lạp thức!
– Tán thành quyết đấu theo Cách Lạp thức!
Tất cả mọi người có mặt đều vung tay tán thành. Trong số họ, có một số người chỉ thích nhiệt náo, và có một số người là thật sự căm phẫn. Người chết là chuyện lớn. Tính mạng của người ta đã mất rồi, là bị một kẻ thâm độc đê tiện ám sát. Giờ đây, kẻ vừa bò ra từ lòng đất muốn đòi lại quyền lợi của mình, vậy có ai mà phản đối được chứ?
Thậm chí, ngay cá Cách Tố cũng tán thành việc này, bởi vì nữ tử kìa đã âm mưu hãm hại nam nhân của mình. Lúc này, Lệ Nhã đứng thẳng người lên. Nàng chậm rãi mà đứng thẳng người, đồng thời cũng giật tay ra khỏi tay của Tư Tháp. Nàng chậm rãi quay người lại, ánh mắt chỉ lướt nhanh qua khuôn mặt của Tư Tháp, dường như nàng không dám nhìn gã vậy. Tuy nàng không dám nhìn Tư Tháp, nhưng chỉ trong tích tắc đó, Tư Tháp đã thấy được toàn bộ tâm tình đang rối loạn của nàng. Lệ Nhã quay hẳn người lại đối diện với Na Nhĩ Tư rồi nói: – Ta…chấp nhận!
– Ngay tại đây!
Trên mặt Na Nhĩ Tư bỗng lộ ra nét cười tàn nhẫn. Từ đầu toàn bộ khuôn mặt của gã không có chút biểu tình nào cả, nhưng bây giờ lại có biểu tình. Đó là sự âm trầm.
– Tùy tiện!
Thanh âm của Lệ Nhã hơi run nhè nhẹ. Nàng đương nhiên biết rằng lúc này Na Nhĩ Tư rất đáng sợ. Dù ma pháp của gã không hề có tiến bộ, nhưng nàng cũng chết chắc rồi. Ngày hôm nay lại càng không thể may mắn tránh khỏi. Không ai có thể giúp nàng, sẽ không có ai đi giúp một nữ nhân thâm độc đê tiện như nàng. Tư Tháp, hãy tha thứ cho ta. Tha thứ vì ta đã gạt hết tình cảm của ngươi!
Tuy nàng không thốt ra lời này, nhưng nàng cũng không cần nói!
– Tư Tháp!
Trên đài cao có thanh âm uy nghi truyền đến: – Lại đây!
Rõ ràng là gia gia của gã.
Tư Tháp chậm rãi ngẩng đầu lên. Gã ngơ ngác nhìn gia gia, sau đó lại quay sang nhìn Lệ Nhã, vừa vặn thấy được vài giọt lệ đang lăn trên gò má của nàng. Lúc này đôi mắt của gã ánh lên nét bi ai và xót xa vô cùng.
– Tư Tháp, đi đi thôi!
Lệ Nhã cất giọng thê lương nói: – Ta vốn chưa bao giờ yêu ngươi. Sở dĩ ta đi với ngươi, chẳng qua chỉ là muốn tránh bị A Khắc Lưu Tư trả thù mà thôi. Hắn đã sớm biết tất cả mọi thứ đều do ta gây nên. Và ta cũng biết rằng, ngoài việc dùng tình cảm ra, sẽ không một ai có thể bảo hộ ta được. Bấy lâu nay ta vẫn luôn lợi dụng ngươi, lợi dụng ngươi để bảo toàn tính mạng cho ta. Bây giờ ngươi cũng nên biết, người mà ngươi yêu lại là một nữ nhân thâm độc tới dường nào!