Bách Biến Tiêu Hồn – Chương 307 Giết Người Bằng Kế – Botruyen
  •  Avatar
  • 23 lượt xem
  • 3 năm trước

Bách Biến Tiêu Hồn - Chương 307 Giết Người Bằng Kế

– Còn ngươi?
Thủ lãnh cười nhạt, nói: – Cơ hội của ngươi có mấy thành?
Lời chưa dứt, bỗng nghe “vù” một tiếng, trường kiếm của gã đâm thẳng về phía Lưu Sâm. Kiếm quang dài bảy, tám trượng lướt đi như tên bắn, khiến cho lá úa ở dưới đất bay lên cuồn cuộn.
Lưu Sâm bỗng nhiên ngã xuống đất, nhưng sau đó thì lập tức bắn vọt lên. Lúc này ở trong tay hắn đã có một món binh khí rất lớn. Hắn ném món binh khí đó về hướng thủ lãnh, sau đó thì chỉ thấy một bóng nhân ảnh phóng vào không trung, còn bóng người bị kiếm quang bao vây thì lại biến mất một cách vô ảnh vô tung. Thủ lãnh hơi sửng sốt một chút, chỉ trong một tích tắc đó thôi, một bóng hư ảnh liền lao xuyên qua mưa máu mà phóng về phía gã nhanh như tia chớp và vỗ vào sau ót của gã một chưởng.
Gã chỉ kịp nghe được một câu nói sau cùng: – Ngươi cho rằng tên sát thủ vừa ẩn núp kia có thể giúp ngươi đối phó ta sao? Hừ, ngươi đã tính sai rồi!
Lưu Sâm còn bổ sung thêm nửa câu sau, tuy gã không thể nghe được, nhưng thanh âm của hắn lại truyền đi khắp trên đảo, khiến ai cũng đều nghe rõ mồn một: – Tuy rằng đám sát thủ các ngươi có thể ẩn tàng dưới lòng đất, nhưng chỉ cần tiến đến gần bản nhân trong phạm vi mười trượng thì đều sẽ không thoát được sự cảm ứng của bản nhân!
Lời hắn vừa dứt thì bỗng nghe một tiếng “bịch” vang lên, lại là tiếng người quỳ xuống đất.
– Thiếu chủ!
Đảo chủ lên tiếng: – Lão phu đã hiểu lầm thiếu chủ, tội thật đáng muôn chết!
Lưu Sâm chậm rãi quay đầu lại, vừa khéo bắt gặp được một đôi mắt đẹp và to tròn đang trân trối nhìn mình. Khắc Mã đang ngơ ngác nhìn hắn, dường như cho tới bây giờ vẫn không nhận ra hắn.
– Thật xin lỗi! Vừa rồi vì để thám thính đồng đảng của đối phương, nên ta mới nói thêm vài câu chuyện phiếm với hắn, khiến chư vị phải kinh hãi một phen!
Hắn thoáng ngừng lại một lát, sau đó lại cười nói: – Chư vị đóng kịch cũng rất khéo kia mà, đúng không?
Khắc Mã nghe vậy thì trong lòng cảm thấy chua xót vô cùng. Nụ cười của hắn vẫn giống y như lúc bình thường, nhưng trong đó cũng có xen vài điểm chua xót. Tại sao hắn lại cảm thấy chua xót? Có phải vì mình vừa mới sát muối lên vết thương của hắn hay không?
– Thiếu chủ!
Có người lại lên tiếng: – Xin mời thiếu chủ hãy đến phòng khách nghỉ ngơi. Người đâu, mau chuẩn bị tửu yến cho thiếu chủ!
– Cũng tốt thôi!
Lưu Sâm nói: – Trước hết mọi người hãy dọn dẹp trên đảo một chút đi, nhớ hãy cẩn thận đấy. Rất có thể sẽ còn lại Thánh Cảnh tàn dư, mà bọn chúng đều là những người rất tinh thông thuật ẩn hình. Hôm nay bản nhân cũng đã tiêu hao không ít công lực. Đợi tới ngày mai, ta sẽ dùng ma pháp đặc biệt để tìm khắp trên đảo một lượt. Đám tặc tử này nhất định sẽ không trốn thoát được đâu!
Thết rồi tiệc rượu được mang lên. Đảo chủ đích thân tiếp đãi hắn rất chu đáo, chu đáo đến nỗi không dám ngồi yên trên ghế nữa. Trong phòng không chỉ có hai người bọn họ, mà còn có người đứng hầu một bên để châm rượu, và người châm rượu đương nhiên là Khắc Mã. Lúc này nàng đã thay một bộ y phục khác, trên mặt lại có phớt thêm một lớp phấn mỏng, trông kiều diễm vô cùng. Thế nhưng ánh mắt của Lưu Sâm trước sau vẫn không hề liếc sang nàng, mà hắn chỉ nhìn ra cửa sổ mà thôi.
Hắn cũng uống rượu. Uống một lúc lâu như vậy, mà chén trong tay vẫn còn là chén thứ nhất.
– Thiếu chủ….
Đảo chủ dè dặt thốt: – Đa tạ thiếu chủ đã không ngại vượt đường xa mà tới đây cứu viện….
Lưu Sâm khoác tay ngăn ông ta lại, rồi nói: – Uống rượu!
– Dạ!
Đảo chủ đáp xong liền cạn ực một chén lớn, mà chẳng quản mùi vị của rượu ra sao.
Một lúc lâu sau, đảo chủ lại lên tiếng: – Thiếu chủ, trên đảo….chẳng có thứ gì tốt. Đây là bữa điểm tâm nhỏ, đặc biệt….
– Uống rượu!
Lão đảo chủ đáng thương uống cạn thêm một chén nữa, lúc này khuôn mặt của ông ta cũng đã đỏ bừng lên. Ông ta đứng dậy nói: – Thiếu chủ, Cơ Nhĩ Tư đã đắc tội nhiều với thiếu chủ, xin thiếu chủ hãy giáng tội!
Lúc nãy Lưu Sâm vừa vào nhà thì sắc mặt đã không mấy tốt, hơn nữa lại còn không muốn ai mở miệng nói chuyện. Tất nhiên điều đó cho thấy hắn vẫn chưa nguôi giận, vì vậy nên đảo chủ mới lo lắng như thế.
Cuối cùng lão cũng thốt ra câu nói mà mình muốn nói nhất.
Nhưng đáp lại lão cũng vẫn là một câu ngắn ngủi: – Uống rượu!
Thế là đảo chủ lại uống thêm một chén lớn nữa, lúc này thì ông ta gần như không còn đứng vững được nữa. Khắc Mã thấy vậy thì vội vã nói: – Thiếu chủ, kẻ đắc tội với ngươi là ta, vậy để ta….uống!
Gia gia nàng đã say khướt, không thể uống thêm được nữa.
Nàng nói xong thì nâng chén lên, bỗng nhiên nghe “bịch” một tiếng, thì ra gia gia đã té nhoài ra đất.
Lưu Sâm đưa tay ra đỡ ông ta dậy, sau đó liền cười nói: – Đừng lên tiếng, ta đang đợi!
Lời này bay thẳng vào tai của Khắc Mã.
Khắc Mã ngơ ngác nhìn hắn. Đợi? Đợi cái gì? Chẳng lẽ là….vừa nghĩ tới đây, nàng lại bắt đầu thấy khẩn trương.
Hoàng hôn buông xuống, Lưu Sâm đột nhiên mỉm cười, nói: – Được rồi, bây giờ có thể xuất phát rồi!
– Xuất phát?
Khắc Mã kinh ngạc hỏi: – Đi đâu?
– Tất nhiên là đi ra biển bắt cá!
Lưu Sâm cười nói: – Từ lúc đầu tới giờ vẫn có người giám thị chúng ta, chúng muốn xem ta có phải thật sự ở trong phòng hay không!
– Là sát thủ ư?
Khắc Mã xuất mồ hôi lạnh, một khi những tên sát thủ kia mà ẩn núp thì sẽ không có ai phát hiện được, lại thêm thủ đoạn tấn công của chúng như sấm sét, thật đáng sợ. Vậy mà chúng vẫn núp bên ngoài cửa sổ ngay từ đầu sao?
– Đúng vậy!
Lưu Sâm nói: – Bản lãnh ẩn núp của chúng rất cao cường. Ta phải tập trung cao độ lắm mới nghe ra được!
Thì ra lý do hắn không muốn gia gia nói chuyện là vì hắn phải tập trung tinh thần! Khắc Mã nhìn gia gia đang không ngừng thở dốc ở trên đất thì dở khóc dở cười, chẳng biết nói sao.
Khi nhìn thấy hắn đứng dậy, Khắc Mã vội hỏi: – Ngươi khẳng định bọn chúng đã ra khơi ư?
– Đương nhiên!
Lưu Sâm đáp: – Bọn chúng sợ ngày mai ta sẽ dùng ma pháp để truy tung bọn chúng, nên chẳng lẽ còn không thừa dịp đêm tối thế này mà trốn đi hay sao?
Thừa dịp đêm tối mà trốn đi? Chẳng lẽ những tên sát thủ đó lại sợ hắn như thế ư? Khắc Mã đột nhiên cảm thấy dũng khí của mình tăng vọt, vì vậy nên nàng lập tức nêu lên sự thắc mắc ở trong lòng: – Tại sao ngươi không đi tìm bọn chúng ngay từ sớm? Ta thấy ngươi đâu có….đả tọa để khôi phục ma lực gì đâu?
Lưu Sâm lại cười, nụ cười trông có vài phần tinh nghịch: – Ta làm gì mà biết loại ma pháp đó chứ? Nhưng ta lại có một loại ma pháp khác….đó là bức cho chúng rời khỏi đảo, sau đó tự mình sẽ xuất hiện!
– Vậy ngay từ lúc đầu, lời của ngươi đều là….thì ra tất cả chỉ là….
Khi chưa nói hết câu, Khắc Mã vội vàng im bặt, đồng thời sắc mặt cũng tỏ ra lo lắng vô cùng.
Lưu Sâm cười nói: – Không cần lo lắng. Sẽ không có ai nghe được lời của ngươi đâu. Tất nhiên ngay từ lúc đầu đã là kế sách rồi! Những tên sát thủ này rất đáng để cho ta sử dụng tới kế sách!
Khắc Mã nhìn khuôn mặt đang cười cười của hắn, một lần nữa cảm thấy cõi lòng trầm mê. Công lực thông thần, trí tuệ cũng siêu việt, người như vậy có thể mang đến cho nàng cái gì? Là sự trầm mê trường cửu hay sao?
oooOooo
Trong đêm tối, hơn mười chiếc thuyền nhỏ vô thanh vô tức chèo ra khơi, chúng rời khỏi đảo Cơ Nhĩ Tư mà lao về bốn phía. Trong màn đen trên đại dương, chỉ trong nháy mắt thì chúng đã biến mất không còn tăm hơi đâu nữa. Thời tiết hôm nay rất thuận lợi, biển rộng như thế, phương hướng cũng không cố định, tên ác ma kia sẽ không thể phát hiện ra bọn chúng, và lại càng không thể đuổi theo chúng.
Điều mà bọn chúng cần làm là liều mạng chèo thuyền. Chỉ cần rời xa Cơ Nhĩ Tư một bộ thì cơ hội sinh tồn sẽ được gia tăng thêm một phần.
Đã bơi được một lúc lâu, bỗng nhiên một tên Thiểm Tộc ở trên chiếc thuyền đi đầu hết chợt kêu lên thất thanh. Tiếng kêu của gã tràn ngập sự sợ hãi.
– Chuyện gì?
Trong bóng tối chợt có kiếm quang chớp động, khi kiếm quang vừa lóe lên thì bảy, tám người ở trên thuyền đều biến sắc, bởi vì không biết từ lúc nào, ở trên mặt biển ở phía trước chợt có một bóng người cao lớn xuất hiện. Người đó lẳng lặng đứng mặt biển, trong bóng đêm trông hắn giống như Hắc Ám quân vương đến từ địa ngục vậy!
– A Khắc Lưu Tư!
Một gã kiếm thánh thảng thốt kêu lên, thanh âm tựa như muốn khóc luôn vậy.
– Đúng vậy!
Bóng đen cười nhạt, nói: – Trước khi các ngươi chết, ta có thể báo cho các ngươi một tin tức miễn phí….mười ba chiếc thuyền còn lại của các ngươi đều đã bị hủy. Các ngươi tiêu rồi!
“Vù” một tiếng vang lên, có lẽ từ lúc những câu “trước khi các ngươi chết” vừa thoát ra khỏi miệng thì đã có bảy bóng người cùng phóng lên không. Bảy đạo kiếm quang cùng lúc phóng ra, mà người nhanh nhất chính là người của Thiểm tộc. Gã phóng thẳng về phía Lưu Sâm, sau đó liền đâm mũi đao đen kịt vào ngực hắn!
Lưu Sâm cất tiếng cười dài, tiếp theo đó thì đại dương bỗng nhiên thay đổi, sóng biển nổi lên cuồn cuộn và chụp lấy bảy người kia. Sau đó thì nước bỗng biến thành băng, và bảy người lập tức bị đóng cứng trong băng sơn. Lại một tiếng “vù” vang lên, Lưu Sâm đấm mạnh một quyền vào băng sơn. “Oành”, trong tiếng nổ lớn, băng bị vỡ thành nhiều mảnh, người thì bị nát như tương.
Lưu Sâm cười ha hả, nói: – Dùng Thủy ma pháp để giết người cũng rất thoải mái!
Sau tiếng nổ lớn ấy, mây đen trên bầu trời cũng từ từ dãn ra. Từ chỗ sâu nhất trong bóng đêm, một chiếc thuyền nhỏ bơi nhanh đến, đồng thời cũng có tiếng kêu: – A Khắc Lưu Tư, lên thuyền đi!
Khắc Mã! Người vừa đến chính là Khắc Mã, trong ánh mắt của nàng tràn đầy nét khích động.
Tảng băng mà Lưu Sâm đang đứng hiện đang ở cách nàng hơn mười trượng, nhưng khi thanh âm của Khắc Mã vang lên thì hắn liền dừng lại. Hắn không quay đầu lại, nhưng vẫn lên tiếng hỏi: – Tất cả đã kết thúc rồi, đúng không?
– Không!
Khắc Mã kêu lớn: – Còn có……còn có một việc quan trọng….
Thanh âm của nàng còn chưa kịp dứt thì cuồng phong bỗng ập tới, trên thuyền của nàng liền có thêm một người nữa xuất hiện.
– Còn chuyện gì nữa?
Thì ra là thanh âm của Lưu Sâm. Giọng của hắn có vẻ khá gấp.
Khắc Mã không ngừng thở gấp, dưới ánh sao, sắc mặt của nàng cũng từ từ đỏ rần lên, nhưng vẫn không thốt ra lời nào.
– Ngươi lo rằng trên đảo vẫn còn địch nhân ẩn núp ư?
Lưu Sâm khẽ nhíu mày, lúc nãy hắn bỏ đi khá vội vàng, vả lại tình huống ở trên đảo cũng lại phức tạp, nào rừng nào cây. Hắn vốn không có thời gian để đi dò thám khắp nơi. Hắn suy đoán địch nhân sẽ nắm lấy cơ hội mà bỏ chạy, nhưng đó cũng chỉ là suy đoán mà thôi, chưa chắc đã chính xác hoàn toàn. Trong số bọn chúng cũng có thể còn lại một ít vẫn ẩn núp trên đảo.
– Đúng vậy!
Khắc Mã dường như đã tìm được lý do, nàng vội tán thành: – Nói không chừng vẫn còn địch nhân. Do đó nên ta muốn….muốn mời ngươi trở về một chuyến!
Lưu Sâm ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, thật lâu không nói gì. Cuối cùng hắn cũng gật đầu, nói: – Được rồi, hãy an bày cho ta một gian phòng yên tĩnh, hơn nữa ngươi cũng phải bảo đảm rằng ngoài ngươi ra, sẽ không có bất kỳ ai biết ta còn ở trên đảo!
Một căn phòng yên tĩnh mà không ai biết tới? Đây là ý gì? Khắc Mã đỏ mặt nói: – Ngươi cứ yên tâm!
Lưu Sâm chậm rãi nói tiếp: – Nếu quả có người còn ẩn núp trên đảo, chúng ta cần phải cho chúng tin rằng ta đã rời khỏi Cơ Nhĩ Tư. Chỉ khi nào xác nhận được ta đã thật sự bỏ đi thì bọn chúng mới dám hiện thân. Do đó, ngươi cần phải khiến cho mọi người tin vào điểm đó, kể cả người nhà của ngươi!
Đây là một sự giải thích nghiêm túc, về tình hay về lý thì nó đều là một biện pháp tốt! Nó hoàn toàn không giống như những gì mà Khắc Mã vừa nghĩa, vì thế mà màu đỏ trên mặt nàng cũng từ từ biến mất, thay vào đó là nét kiên nghị vô cùng. Nàng đáp: – Có một căn phòng cực kỳ yên tĩnh, ta dám bảo chứng sẽ không có một ai đến quấy rồi ngươi!
Loại phòng như vậy dễ tìm lắm sao? Nhưng vào đó bằng cách nào đây? Dù sao thì đêm nay cũng là một đêm không ngủ của Cơ Nhĩ Tư. Chỉ sợ buổi tiệc mừng thắng lợi ở trên khoảng sân rộng sẽ kéo dài tới sáng, hoặc giả không chỉ là sân rộng, mà ở khắp nơi trên đảo đều có người ăn mừng đấy chứ!
Cảnh tượng này thật giống như khi mùa đông giá rét qua đi, muôn hoa lập tức đua nhau nở rộ khắp nơi vậy.
Lưu Sâm chìa tay ra, nói: – Đắc tội!
Dứt lời, hắn liền ôm lấy eo của Khắc Mã rồi hỏi: – Hãy chỉ cho ta biết căn phòng đó ở đâu.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.