Bách Biến Tiêu Hồn – Chương 30 Trò Đùa Dai – Botruyen
  •  Avatar
  • 38 lượt xem
  • 3 năm trước

Bách Biến Tiêu Hồn - Chương 30 Trò Đùa Dai

Lưu Sâm vừa khuất sau cửa lớp thì ở một góc tường liền có một mỹ nữ xuất hiện. Trên khuôn mặt của nàng lộ ra biểu tình rất phức tạp. Chẳng lẽ hôm qua hắn đã không đến hậu viện? Bởi vì nếu hắn có đi, vậy thì lúc này hắn chỉ có thể giống như một con lợn chết, miệng há rộng, nước miếng nhỏ ròng ròng, và nửa bước cũng không đi được mới phải!
Bầy rắn ở trong hậu viện được là một loại Cương phong xà, tuy chúng cũng là một loại ma thú, nhưng giá trị ma tinh của chúng rất thấp, chỉ có thể dùng để làm thuốc mà thôi, vì vậy mà không có bao nhiêu người có hứng thú với chúng cả. Thế nhưng tốc độ của chúng lại rất nhanh, hung tính cũng khá dữ dằn, hơn nữa còn sống tập thể với nhau, nên bất kể là ma pháp sư hay kiếm sư cũng vậy, nếu đụng phải chúng và không may bị chúng cắn trúng, vậy thì toàn thân của người bị hại sẽ bị cứng đờ, miệng chảy nước miếng không ngừng, và đồng thời cũng biến thành si ngốc nữa. Do đó mà chúng mới được xưng là “Bạch Si xà”.
Điểm kỳ diệu của loại rắn này là không trí mạng, nếu ai bị chúng cắn phải, người đó sẽ biến thành si ngốc trong một ngày. Nếu bị cắn hai phát, kẻ bị hại sẽ biến thành si ngốc trong hai ngày; nếu bị cắn trúng một trăm cái thì có lẽ phải ngủ tới hơn ba tháng mới hết, nhưng dù sao cũng sẽ không bị chết, vì vậy nên loại rắn này đã trở thành công cụ đùa dai rất thường dùng của người ta.
Cách Tố cố vắt óc để suy nghĩ, tại sao hắn lại không đi chứ? Chẳng lẽ hắn đã biết ở hậu viện có loại rắn này rồi hay sao? Theo lý thuyết thì một tân sinh không thể biết được điều đó mới phải, mà số học viên biết đến chuyện này cũng không có nhiều, bởi vì giữa thanh thiên bạch nhật thì loại rắn này lúc nào cũng ẩn mình núp kỹ, chỉ có ban đêm mới xuất hiện, nhưng lúc đó thì lại chẳng có mấy ai đến khu hậu viện hoang vắng kia cả. Kỳ thật, học viện vì muốn tránh cho học viên dùng loại rắn này để đùa dai với nhau nên đã cấm các giảng sư tiết lộ về chúng cho các học viên biết.
Trừ phi tối qua hắn đi thỉnh giáo về ma pháp phụ chỉ là mượn cớ, bởi vì nếu hắn thật sự có ý thỉnh giáo, sau khi được nàng chỉ điểm phương pháp luyện tập xong, tất hắn sẽ phải đi thử, mà nếu đã đi thử thì không thể thoát được việc bị Bạch Si xà tấn công kia mà. Nếu hắn không đi thì tức là hắn đã chột dạ, nhưng tại sao hắn lại chột dạ? Chỉ có một nguyên nhân mà thôi: đó là hắn đã cố tình đến phòng nàng để rình nàng tắm!
Nếu nói là hắn vốn muốn đến thỉnh giáo nàng, nhưng sẵn gặp được dịp may ngàn năm một thuở nên mới rình nàng tắm, vậy thì việc nàng dùng Bạch Si xà để sửa trị hắn thì cũng không quá đáng. Nhưng nếu là hắn cố tình đến rình, sau khi bị phát hiện thì mới mượn cớ để chạy tội, vậy thì sự tình sẽ rất nghiêm trọng. Nếu đúng vậy thì phải sửa trị hắn bằng cách nào đây?
Cách Tố nghiến chặt hàm răng, trong lòng đăm chiêu nghĩ ngợi những điều mà người khác không biết được, nhưng lúc này Lưu Sâm ở trong phòng học thì lại đang hắt xì liên tục.
Bên cạnh hắn có một mùi hương toát lên rất nồng, chỉ cần là Lôi Tư Nặc đứng lớp thì Lưu Sâm liền ngửi thấy mùi hương khá nồng đó ở bên cạnh hắn ngay, rõ ràng mùi hương đó được thoát ra từ nữ sinh lẳng lơ đã bị hắn trêu một phen trước lớp. Hôm nay vị cô nương đó không thèm nhìn thẳng Lưu Sâm, nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc mắt về phía hắn đầy hận ý, còn Lưu Sâm thì cứ tảng lờ không thèm để ý đến ả.
Lúc này Lôi Nặc Tư đã lên tiếng:
– Hôm nay ta sẽ nói đến công dụng cơ bản của hai loại Phong ma pháp sơ cấp! Vấn đề này tương đối đơn giản, ta tin rằng mọi người đều đã biết qua. Đó là Phong nhận và Phong thuẫn! Phong nhận là một loại ma pháp có tính tấn công, còn Phong thuẫn thì mang tính phòng thủ. Trước tiên ta sẽ giảng về Phong nhận. Phong nhận là nguyên tố ma pháp được ngưng tụ thành hình lưỡi đao, lấy tính bạo phát đặc biệt của nó mà tấn công địch nhân. Nguyên tố ma pháp càng nhiều thì tốc độ xoáy và lực xuyên thấu sẽ càng lớn…..
Hôm nay Lưu Sâm không hề bị mất tinh thần, bởi vì vấn đề này cũng là vấn đề mà hắn muốn biết. Mặc kệ hắn có thích vị đạo sư này hay không, miễn là đạo sư truyền thụ tri thức ma pháp thì hắn đều cần tới.
Nhưng đạo sư giảng một lúc lâu mà đối với hắn cũng chẳng có tác dụng gì, vì nếu muốn đề cao giá trị thực dụng của Phong nhận thì phải tăng cường việc ngưng tụ nguyên tố ma pháp càng nhiều hơn, nhưng nếu tận hết khả năng để ngưng tụ nguyên tố ma pháp thì nó trái lại sẽ trở về với vấn đề cũ liên quan tới lực tương tác của nguyên tố ma pháp. Có một số bạn học lộ vẻ giễu cợt trên mặt, chắc là họ đang nghĩ tới lời lý giải đặc sắc của Lưu Sâm trong lớp trước, còn khuôn mặt của nha đầu kia thì cũng biến sắc theo, thay vào đó là nét đỏ hồng đầy sượng sùng.
Trong lòng Lôi Nặc Tư có vài phần tức giận, vì hết lần này tới lần khác, khóa ma pháp nào cũng na ná giống nhau, giảng tới giảng lui cũng không có gì nhiều, mà quan trọng hơn là các học viên phải tự lĩnh ngộ mới được. Có đôi khi một chủ đề thì phải học tới vài ngày, nhưng trong lúc giảng bài, nguyên tố ma pháp và lực tương tác sẽ chiếm đại đa số các chủ đề; nhưng tên tiểu tử kia lại có ác ý như vậy, nên y nghĩ rằng khóa này có tính khiêu chiến rất lớn đối với mình đây.
Y là một đạo sư giảng bài khá ưu tú của học viện, bởi vì y có thể đưa lý luận khô khan của ma pháp mà giảng rất sinh động, nhưng bây giờ phương pháp giảng bài sinh động của y đã gặp khó khăn rồi, cũng chỉ bởi vì y không có biện pháp nào để gợi hứng thú của các học viên nhiều hơn là cách lý giải tục tằn của tên tiểu tử cấp thấp kia được.
Đây là sự ngượng ngùng đầu tiên mà y đã gặp phải trong suốt cuộc đời giảng dạy của mình.
Lực tương tác của nguyên tố được giảng qua sơ lược, sau đó thì chuyển đề tài đến Phong thuẫn, hay đơn giản hơn là ngưng tụ nguyên tố ma pháp. Mật độ ngưng tụ càng cao thì sức kháng kích của Phong thuẫn cũng càng cao, nhưng nếu muốn cho nguyên tố ma pháp được dầy đặc hơn, vậy thì vẫn phải nói trở lại về vấn đề lực tương tác của nguyên tố. Trời ạ, khóa này thật không thể nào khá hơn nổi rồi!
Lôi Nặc Tư đã đôi ba lần cố ý tinh giảm sự phức tạp của bài giảng để gây hứng thú cho học viên nhiều hơn, nhưng ở trong lớp đã bắt đầu thấy nhiều ánh mắt đảo qua đảo lại, thời gian còn lại của lớp học cũng trôi qua rất nặng nề. Phải khó khăn lắm thì mới tới giờ tan học, Lôi Nặc Tư ôm chồng sách lên rồi bước nhanh ra cửa, vừa bước ra khỏi ngưỡng cửa thì y liền thở phào nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng vậy.
Lưu Sâm không biết mình đã vinh hạnh chiếm được lòng thống hận của hai vị đạo sư (gã xú tiểu tử này vẫn cho rằng: nàng mỹ nữ giảng sư có đồi ngực ngạo nghễ kia rất thích hắn, vì nàng đã truyền thụ phương thức huấn luyện ma pháp rất độc đáo cho hắn); huống chi hai vị đạo sư này chỉ mới là hai người thôi. (Ma pháp sơ cấp tương đối đơn giản, nên chỉ cần ba khóa nhập môn là: lý luận, thực dụng, và ma pháp phụ. Còn về Phong võ thuật, Phong chi tác, Phong thính, Phong thị, vv….đều là những khóa ma pháp cao đẳng, sau này sẽ do những đạo sư khác phụ trách.)
Lưu Sâm cảm thấy đắc ý, phải ngồi ở đây nghe đạo sư mà hắn không thích giảng bài suốt một giờ, tất nhiên là nhàm chán rồi, nhưng tối qua hắn đã có một buổi huấn luyện rất tốt, nên tâm tình cũng dễ chịu hơn. Khi hắn lên tới lầu ba thì đã thấy một nàng mỹ nữ từ trong phòng mình bước ra, nàng ta chính là mỹ nữ phụ trách thu dọn phòng giúp hắn. Lưu Sâm không quên nói với nàng một tiếng:
– Tiểu thư, hôm nay ngươi trông rất xinh đẹp!
Khi đang cao hứng thì cũng cần phải học mấy tiếng “đa tạ”. Gặp phải đại thẩm cũng có thể đùa giỡn như thế nữa!
– Sau này nếu muốn dẫn nữ nhân vào nhà thì phải nhớ kỹ là phải tắm trước đã!
Nàng tiểu thư kia phụng phịu bỏ lại một câu rồi bỏ đi, trên tay ôm một mớ khăn trải giường và mùng mền.
Hiểu lầm rồi, hiểu lầm rồi! Dẫn nữ nhân vào nhà ư? Ở trên giường dính đầy đất bùn, ngươi cho rằng bản thiếu chủ có tập quán ái ân trong đất bùn hay sao chứ?
Tiểu thư nọ vừa khuất bóng thì đã có một mỹ nữ khác xuất hiện ngay. Nàng xụ mặt thốt:
– Trả trâm cài tóc cho ta!
Lưu Sâm kêu lên:
– Pha Tư Đế, chúng ta có phải là bạn tốt hay không? Chắc ngươi không đến nỗi vì hai vật nhỏ mà giận hờn ta chứ hả? Không phải ngươi đã có trâm khác rồi sao?
Lúc này trên đầu nàng đã có cài trâm mới, và hắn vẫn cần dùng tới hai cây trâm kia.
Pha Tư Đế không phục:
– Ngươi mặc kệ ta có trâm mới hay không. Ngươi dựa vào cái gì mà lấy đồ của ta? Lấy ra mau, nếu không lấy ra được thì ngươi cứ chờ mà coi!
Lưu Sâm bất đắc dĩ phải đi vào phòng, một lát sau thì trở ra với đôi trâm bạc lóe sáng. Hắn đưa cho nàng rồi nói:
– Trả lại ngươi nè, đồ quỷ hẹp hòi!
Pha Tư Đế không nhận tậm, nét lạnh lùng trên mặt cũng tan biến đi. Nàng ấp úng hồi lâu rồi mới nói:
– Không phải ngươi….ngươi đã cho nữ hài khác sao?
Lưu Sâm nghe vậy thì la hoảng:
– Ta mà lấy trâm cài của ngươi để đi tặng nữ hài khác hả? Như vậy thì ta còn có tiền đồ gì nữa chứ? Vả lại, mấy cây trâm này cũng bình thường lắm thôi!
Pha Tư Đế không phục:
– Đã chê tầm thường thì sao ngươi còn lấy?
Lưu Sâm lười giải thích thêm, chỉ hỏi lại:
– Có lấy lại không?
– Ngươi giữ lại đi, ta….còn cái khác!
Vừa nói xong, Pha Tư Đế liền chạy bay biến đi mất.
Lưu Sâm lắc đầu thở dài, hắn lại quay vào phòng. Thế là thế nào chứ? Lúc nãy nàng còn xụ mặt một đống, bây giờ thì lại không muốn lấy trâm về!
Mặc kệ, buổi huấn luyện tối nay mình vẫn cần dùng tới chúng! Nếu dùng một đôi trâm cài của nữ nhân để luyện tập mà có thể trở thành cao thủ thì coi bộ rất thú vị đây!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.