Ai có thể cho nàng một mái ấm gia đình? Ai có thể giúp nàng xây một căn nhà nhỏ? Chỉ có mình thôi. Nhưng tại sao nàng lại bỏ đi?
Đơn giản bởi vì một điểm. Nàng biết hắn bị khó xử. Nàng nhìn thấy nước mắt lưng tròng của Cách Tố, và cũng nhìn thấy rõ mình không muốn từ bỏ tất cả, thậm chí còn nghe được câu nói sau cùng của hắn: “Cách Tố, bảo bối của ta, hãy chờ ta!”
Nàng để lại cho hắn một tâm nguyện, và cũng để cho hắn cơ hội để lựa chọn. Trong thời gian lựa chọn đó, nàng phải rời khỏi hắn!
– Yến Cơ!
Lưu Sâm đứng trên Băng sơn mà kêu thật lớn, thanh âm của hắn bao trùm cả phạm vi hơn mười dặm.
Không có hồi âm. Gió biển đưa tiếng gọi của hắn đi thật xa, và cũng tan biến từ từ. Ở ngoài khơi cách đó hơn mười dặm, một khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên ló ra khỏi mặt nước. Nơi đó là bên phải của Phong Thần đảo. Khuôn mặt mỹ lệ đó có vẻ khá khích động. Chỉ thấy nàng ta vội vàng lặn xuống nước rồi bơi đi rất nhanh, một cái đuôi màu hoàng kim óng ánh không ngừng quẫy đập vào nước, khiến cho nàng lướt đi rất nhanh, chỉ để lại phía sau một hàng bọt nước trắng xóa.
Lưu Sâm ngồi ngắm tòa Băng sơn thật lâu. Dưới ánh nắng mặt trời, Băng sơn cũng chậm rãi tan dần. Từng giọt nước như thủy châu nhỏ tí tách xuống mặt biển, trông rất giống thác nước. Cuối cùng, Lưu Sâm vươn tay ra và khắc lên hai chữ nhỏ ở trên căn nhà nhỏ: Yến Cơ!
Khi hắn khắc xong, toàn thân liền phóng lên cao, sau đó lại khẽ lộn một vòng, thế là thân thể của hắn liền bắn thắng về phía tây. Hướng tây chính là đại lục.
Bóng người của hắn vừa biến mất thì một nàng mỹ nhân ngư ở cách đó hơn mười trượng vừa búng mình lên khỏi mặt biển, vẽ thành một vòng cung rất đẹp, sau đó lại “tòm” một cái thì rơi trở lại vào biển. Đến khi nàng lại ló đầu lên khỏi mặt nước lần nữa thì trên mặt lại lộ vẻ si ngốc nhìn về phía chân trời. Trên mặt nàng cũng có nước, nhưng đó quyết không phải là nước biển!
oooOooo
Lưu Sâm không nhìn thấy tiểu mỹ nhân. Hắn chỉ nhìn rượu ở trong chén. Loại chất lỏng này đã thay đổi rồi. Nơi đây là một tòa đại tửu lâu ở Già Mạc thành. Hắn đã uống được nửa chén, nhưng không biết được tửu vị như thế nào. Yến Cơ đã bỏ đi, bản thân mình làm sao có thể hoàn thành tâm nguyện cho nàng đây?
Nếu là những nữ hài khác, rất có thể mình sẽ có biện pháp. Biến nàng thành nữ nhân của mình, vậy là mọi việc sẽ giải quyết xong xuôi, nhưng nàng lại không phải loại nữ nhân như thế. Nàng muốn có một căn nhà nhỏ, có không gian cho riêng mình, và có một người sẽ săn thú cho nàng. Mình không làm được điều đó. Chỉ mong nàng sẽ tìm được một người như vậy!
Uống xong chén rượu này, điều đó có nghĩa là mình sẽ cáo biệt với nàng, coi như là chúc phú cho nàng vậy.
Uống xong chén rượu này, hắn cũng sẽ cáo biệt với Na Trát Văn Tây. Siêu cấp đại anh hùng cũng cần phải quy ẩn, mà địa phương quy ẩn tốt nhất cho Na Trát Văn Tây chính là đại dương mênh mông, vậy thì hắn sẽ không sợ bị kẻ khác truy tìm. Nếu tàn dư của Ma Cảnh và Thánh Cảnh muốn tìm hắn để trả thù, hoặc là ai đó thật sự muốn đi tìm Na Trát Văn Tây, vậy thì họ tất sẽ không ngại ra biển mà tìm hắn. Một đoạn phong vân, một đoạn anh hùng sử sẽ theo chén rượu này mà biến mất.
Uống rượu xong, sau khi vừa buông chén rượu xuống, Lưu Sâm đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng. Nơi đây rất yên tĩnh, những người dân xung quanh đây vẫn giống như mấy tháng trước vậy. Già Mạc thành may mắn không bị cuốn vào chiến hỏa, nên bay giờ lại càng yên tĩnh hơn bao giờ hết.
Nhưng chiến tranh vẫn có ảnh hưởng tới đại lục, mà ảnh hưởng lớn nhất chính là giai thoại về cuộc đại chiến. Có người ở sau lưng hắn đang bàn bạc: – Hai vị thần nhân đó đã quy ẩn rồi hay sao?
– Chắc đúng vậy rồi! Mấy chục vạn binh sĩ đều nhìn thấy họ tiến ra đại dương mà.
Có người cảm thán: – Đó mới thật sự là anh hùng! Công thành thân thoái, chẳng cần nhận bất kỳ thù lao gì, và cũng chằng màng tới danh lợi. Đại anh hùng! Chân hào kiệt!
– Loại anh hùng giống như Na Trát vậy thì sao lại màng chút danh lợi của thế tục được chứ.
– Đâu có phải chỉ có chút danh lợi chứ!
Có người chen lời: – Nghe nói quốc vương bệ hạ sau khi nghe được chuyện của họ, ngài đã lập tức hạ một đạo lệnh dụ, và cho phi ưng truyền đi khắp nơi trên đại lục, đó là mời hai người bọn họ nhập kinh, rồi sau đó sẽ phong cho họ làm hộ quốc thần sư. Đó chính là chức quan cao nhất của đế quốc, và cũng là chức quan vinh dự nhất nữa!
Lưu Sâm nghe vậy thì sửng sốt vô cùng. Sao lại có loại phong thưởng như vậy chứ? Hộ quốc thần sư à? Chưa từng nghe qua chức danh này, không biết đó là loại trò chơi gì nhỉ? Nhưng cái chức danh đó nghe ra thì rất hách đấy.
– Người ta bỏ đi rồi thì lệnh dụ mới đến, vậy còn dùng cái rắm gì được? Nếu ông ta sớm có lòng ấy thì sao lúc Na Trát vừa đại phá xong Ma Cảnh thì không phong thưởng ngay đi? Nếu sớm phong cho người ta thì họ đã không bỏ đi rồi!
Có người tỏ ý bất bình giùm cho bọn Lưu Sâm.
– Việc phong thưởng đâu phải chuyện đùa, mà muốn thông qua đũng đâu phải dễ dàng chứ. Hơn nữa, lúc đó trong triều lại có thái độ không đồng nhất, vì vậy mà cũng rất khó điều đình.
Một lão giả giải thích: – Cuối cùng bệ hạ mới quyết tâm phong thưởng thì đã không kịp nữa rồi. Đáng lẽ lệnh dụ đã không kịp truyền đến tay họ, do đó nên mới truyền đi khắp nơi, mong rằng các thành chủ có thể lan truyền đạo lệnh dụ đó ra khắp thiên hạ, hy vọng hai vị thần nhân đó có thể biết được.
Mọi người bàn tán xôn xao, ai nấy cũng đều tỏ rõ sự kính trọng đối với Na Trát Văn Tây và Thủy thần, còn đối với sự phong thưởng trễ nãi của quốc vương bệ hạ thì đều có ý ngấm ngầm bất bình. Thế nhưng Lưu Sâm lại có cảm giác trái ngược. Hắn thấy vị quốc vương này rất thực tế. Khi đối mặt với sự uy hiếp của đại quân Thánh Cảnh, phong cho hắn làm Hộ quốc thần sư gì đó, vậy thì khi ấy hắn sẽ có cảm nghĩ rằng: điều này chẳng khác nào lâm trận phong thượng tướng, mục đích là dùng chút hư danh để mình bán mạng cho y. Nhưng bây giờ mọi việc đã kết thúc, không cần phải mượn lực lượng của hai vị thần nhân kia nữa. Y vốn không cần phong thưởng gì nữa, mà hai người cũng đâu có đưa ra yêu cầu gì. Không cần phong thưởng mà vẫn bảo toàn được đế quốc, vậy mà y vẫn muốn phong thưởng, dù là trễ nãi. Đó mới là điểm khả nghi đây.
Tuy rằng hắn không có chút hứng thú nào với cái gì thần sư đó, bởi vì khi làm quan thì hắn sẽ không được tự do tự tại nữa, mà phải bảo vệ hình tượng chính nhân phong lưu lãng tử. Việc này so với việc giết tứ thánh liên thủ còn khó hơn gấp trăm lần!
Lưu Sâm chậm rãi rời khỏi tửu lâu. Hắn đứng ở đầu đường rồi dõi mắt về phía đại công phủ ở xa xa. Phải chăng Lạc Lâm Lâm vẫn còn đang ôm gối ngủ? Không biết nàng có tìm vật khác thay thế hay không? Việc này còn có chỗ thương lượng, nhưng trước mắt hắn còn việc khác cần làm hơn. Án theo hành trình thì hiện nay Cách Tố hẳn là đang ở không xa Tô Nhĩ Tát Tư lắm. Không biết nước mắt của nàng đã khô chưa nhỉ? Phải chăng nước mắt của nàng sẽ biến thành sông ở Tô Nhĩ Tát Tư? Trong con sông nước mắt đó, phải chăng cũng có Cách Phù đang bơi ở trong đó?
Việc cấp bách hiện nay là khiến cho tiểu cô nương thôi chảy nước mắt nữa!
Biện pháp để khiến cho tiểu cô nương thôi đổ lệ thì còn nhiều, nhưng hiện nay hắn cần phải biến trở lại khuôn mặt cũ đã. Khi thấy A Khắc Lưu Tư trở về, sẽ có bao nhiêu người hoan nghênh hắn đây nhỉ?
Thế rồi khuôn mặt của hắn chậm rãi thay đổi. Người của hắn hoàn toàn dung nhập vào đoàn người. Một lão đầu đứng tại tửu lâu phía sau thỉnh thoảng dõi nhìn theo hắn, mắt nhìn chằm chằm. Người này là ai vậy nhỉ? Sao lại quen mặt thế này? Nhớ! Ráng nhớ thử xem nào!
A, phải rồi, chẳng phải đây là cái người mà tiểu thư đã nhiều lần chiếu cố đó hay sao? Trời ạ, hắn đến rồi!
Thế rồi lão chạy nhanh về phía trước, nhưng tiếc thay, tìm không ra người kia.
Lão đầu vỗ đùi tiếc nuối. Tiền thưởng sắp vào tay rồi mà lại vuột đi mất, chỉ thiếu một chút thôi….
oooOooo
Tô Nhĩ Tát Tư học viện, rốt cuộc Tố Cách Lạp Tư cũng bước qua đại môn của học viện. Hai bên là những đội ngũ đang hoan nghênh những vị anh hùng trở về. Vô số hỏa diễm bay lên trời. Thậm chí, ngay cả khi vừa mới về thành, bên tai đoàn người chỉ toàn nghe những tiếng hoan hô rầm trời. Trong tầm mắt của ông ta, ngoài hỏa diễm ra thì còn có một tấm biểu ngữ thật lớn. Đây là tư vị của anh hùng hay sao?
Đến già rồi mới được xưng là anh hùng, loại cảm giác này có thoải mái chăng?
Ông ta muốn cười, nhưng tôn nữ ở bên cạnh khiến ông ta không cười nổi, bởi vì đã lâu rồi nàng không hề cười nữa. Sau khi chiến thắng trở về, nàng vẫn một mình cô độc như vậy, dường như không còn cảm thấy vui sướng gì nữa. Thật không giống như người vừa đánh thắng một trận đại chiến chút nào, mà chỉ giống như một tên bại binh vừa thua trận vậy.
Không ai có thể đoán nổi tâm tình của nữ hài tử, nhưng ông ta lại đoán được. Dù ông ta đoán được, nhưng lại không tin nổi việc đó. Chẳng lẽ trên thế gian này lại có loại tình cảm như thế ư? Vốn không cần quen biết nhiều lắm, chỉ bằng vào danh tiếng và thân thủ thần kỳ của một vị anh hùng, vậy mà vị tôn nữ vốn luôn không có hứng thú với nam nhân lại yêu sâu đậm như thế ư?
Ông ta không có biện pháp để phân ưu với tôn nữ của mình. Nếu là một nam nhân nào khác, ông ta sẽ nói với nàng rằng: “Trên thế gian này còn rất nhiều nam nhân tốt hơn kia mà. Con chỉ cần tùy tiện chọn thì bất luận gã nam nhân được trúng tuyển sẽ mừng rỡ vô cùng, bởi vì con là Cách Tố!” Nhưng nam nhân kia lại là siêu cấp đại anh hùng, vì vậy mà ông ta không thể nói như vậy được, bởi vì ông ta chưa từng gặp nam nhân nào còn xuất sắc hơn cả hắn. Mấy trăm năm quan, đại lục vẫn chưa có người như vậy xuất hiện.
Ông ta kông gạt được Cách Tố, nên cũng không gạt được mình! Cách Tố, hài tử của ta, hãy quên hắn đi. Nếu như cứ mang theo niềm tiếc nuối như thế, vậy thì sự thắng lợi này sẽ vì ngươi mà khiến cho gia gia không được yên lòng mất thôi.
Bỗng nhiên, ông ta nhìn thấy sắc mặt của tôn nữ thay đổi hắn. Trong một sát na, sắc mặt của nàng chợt trở nên cực kỳ khích động và cũng cực kỳ vui mừng. Lúc này khuôn mặt của nàng bỗng đỏ ửng lên, toàn thân như cứng ngắc lại. Chuyện gì đã xảy ra thế?
Ông ta vội đưa mắt nhìn theo ánh mắt của nàng, trong chớp mắt, Tố Cách Lạp Tư cũng hoàn toàn sửng sốt. Toàn bộ đội ngũ cũng đều sửng sốt theo.
Tại trung tâm học viện, ở nơi đã từng có mộc tháp, chợt có một nam nhân đang chậm rãi quay người lại. A Khắc Lưu Tư!
– Huynh đệ!
Một bóng đen lao vút tới. Chính là Khắc Nại! Thanh âm của gã cực kỳ khích động. Hai người ôm chặt lấy nhau, trên mặt cả hai đều biểu lộ tâm tình rất khích động. Sau đó thì lại có một thân ảnh khác cũng lao tới và ôm lấy hai người. Thì ra là Tư Tháp!
– Thấy ngươi ở đây, ta rất vui!
Khắc Nại kêu lớn. Thần thái của gã khác hẳn lúc bình thường.
– Những ta có một tiếc nuối rất lớn!
Tư Tháp cười to: – Ngươi đã bỏ lỡ cuộc chiến với Thánh Cảnh, thật là phí cái thân thủ thần cấp của ngươi.
Lưu Sâm mỉm cười, nói: – Có các ngươi tham gia thì cũng giống như ta cũng tham gia thôi, không phải sao?
Đã lâu ngày không gặp, nụ cười của hắn vẫn tươi rói như thế!
– Ta đã giúp ngươi giết thêm vài tên!
Bên cạnh chợt có thanh âm vang lên: – Có biết tại sao coi đó là ngươi đã giết địch không? Đó là vì chúng ta đã dùng tuyệt kỹ ma xuyên tác chiến!
Người vừa lên tiếng là Ưu Lệ Ty. Trong mắt của nàng có lấp lánh đôi giọt lệ.
– Đây là phương thức của Hoàng kim tổ chào đó A Khắc Lưu Tư tiên sinh đó ư?
Á Na vừa bước đến gần vừa lên tiếng: – Nếu là vậy thì hãy tính luôn ta vào nữa.
Lưu Sâm mỉm cười nói: – Chúng ta bắt tay một cái là được rồi….còn ôm thì….miễn nhé!
Nói xong, hắn chìa hai tay ra. Hai nữ hài vui vẻ bắt tay hắn. Á Na cười nói: – Tất nhiên là miễn ôm, dù ngươi có muốn thì cũng chẳng được đâu.
Năm người cùng cất tiếng cười vang.