Bách Biến Tiêu Hồn – Chương 295 Tận Diệt – Botruyen
  •  Avatar
  • 28 lượt xem
  • 3 năm trước

Bách Biến Tiêu Hồn - Chương 295 Tận Diệt

– Thủy thần!
Tố Cách Lạp Tư vòng tay vái nàng thật sâu, trên khuôn mặt tái nhợt vẫn chưa hề mồ hôi đang chảy ròng ròng.
Yến Cơ đưa mắt nhìn lướt qua mấy nữ hài, sau đó thì phóng mình lao về phía khác. Theo sự di chuyển của nàng thì trong số binh sĩ ở bên phải đều thấy nở bọt nước ở trên trán.
– Quay lại, tiếp tục giết địch!
Tố Cách Lạp Tư quát lớn một tiếng, toàn thể các ma pháp sư đều quay đầu lại, cơ bản đã hình thành một loại bao vây.
Bất luận chiến tranh kịch liệt đến đâu, nhưng cũng phải có lúc kết thúc. Trời vừa hoàng hôn, ánh tà dương lặng lẽ trải dài trên đất, chiếu rõ đại địa đẫm máu. Rốt cuộc vầng thái dương cũng ló dạng, chiến trường rồi cũng từ từ khôi phục lại sự bình tĩnh. Lúc này Yến Cơ phóng mình nhảy lên tường thành, trông tựa như cá nhảy long môn, như dòng sông chảy ngược vậy. Nàng đặt chân lên tường thành, sau đó quay vào trong thành mà kêu lớn: – Na Trát Văn Tây, ta đã làm xong việc của mình, còn ngươi thế nào?
Thanh âm của nàng như tiếng nước róc rách, nghe rất êm tai. Tuy nó không vang dội, nhưng khắp nơi trong thành đều nghe rõ mồn một. Đáp lại câu hỏi của nàng là một tràng cười lớn: – Ha ha…ta cũng xong luôn!
“Vèo” một tiếng vang lên, bóng người cao lớn của Lưu Sâm liền từ trên không đáp xuống ngay bên cạnh Thủy thần. Hắn hướng về phía ba quân rồi vung tay lên nói: – Ngũ Âm quan đã thu phục xong!
Từ chiến trường, tiếng quân sĩ reo hò vang dội. Người người đều vung binh khí lên thật cao, thậm chí còn có rất nhiều người ném cả vũ khí của mình lên không nữa.
Và cũng có không ít người ôm chầm lấy chiến hữu của mình!
Lúc này Khắc Nại và Tư Tháp cũng mừng mừng tủi tủi ôm chầm lấy nhau.
– Tư Tháp, ta thật là vui, nhưng chỉ có một điều đáng tiếc thôi!
– Ta biết ngươi tiếc việc gì!
Thanh âm của Tư Tháp cũng có phần thương cảm: – Nếu như hắn vẫn còn sống, nhất định hôm nay sẽ cùng sánh vai tác chiến với chúng ta!
– Cách Tố!
Tố Cách Lạp Tư hỏi tôn nữ: – Ta nhớ trong lúc đánh nhau, dường như đã có một Hắc Ám cao thủ đã sử dụng Cửu U Ma Ảnh cùng tham chiến với chúng ta. Nàng ta đâu rồi?
Không có hồi âm! Tố Cách Lạp Tư quay lại nhìn Cách Tố, thì ra nàng đang nhìn về hướng tường thành đến si ngốc. Ở trên tường thành, hai người sánh vai đứng đó, tựa như hòa nhập với mọi người mà cũng tựa như đứng riêng biệt một mình một nơi vậy. Lúc này hai người họ đang đứng ở nơi cao nhất trên tường thành.
Tim của nàng hơi trầm xuống!
Hai người này mới đúng là trời sinh một đôi phải không? Ma pháp của họ đều đạt tới cảnh giới của thần, vừa rồi lại hợp tác rất ăn ý trong chiến đấu; hơn nữa, nam thì tiêu sái, nữ thì mỹ lệ phi thường. Nếu đúng là vậy thì họ thật sự là một đôi thần tiên quyến thuộc rồi. Tôn nữ của mình đang nghĩ gì vậy nhỉ?
Rốt cuộc Cách Tố cũng di chuyển ánh mắt si mê của mình đi nơi khác, nàng thảng thốt kêu lên: – Gia gia!
Thanh âm cực nhỏ. Từ trước đến nay, khi ở trước mặt người ngoài, nàng chưa từng gọi mình là gia gia bao giờ, sao khi không hôm nay lại thất thố như thế?
Tố Cách Lạp Tư ho khẽ một tiếng rồi nói: – Cách Tố, ta hỏi ngươi. Lúc nãy đang chiến đấu, có….
Ông ta lặp lại câu hỏi của mình. Cao thủ biết sử dụng Cửu U Ma Ảnh quyết không phải là chuyện đùa. Chí ít thì ông ta không nghĩ ra được ai lại có khả năng đó. Chắc có người cũng biết, nhưng người ta lại không có lý do nào để đi cứu tôn nữ của mình. Khi tôn nữ gặp nạn, ông ta còn đang bị đại kiếm thánh cầm chân ở một nơi gần đó, vốn không thể kịp thời giải cứu cho nàng được. Ấy vậy mà nàng vẫn bình yên thoát được kiếp số, và sau đó thì mới nghe Tư Tháp kể lại mọi việc.
– Nàng ta….
Cách Tố đưa mắt nhìn quanh một lượt như để tìm kiếm. Sau đó nói tiếp: – Ta không thấy nàng ấy, chỉ mong nàng ta vẫn còn….sống thôi!
Trong lúc chiến đấu, tình thế cực kỳ hỗn loạn, không ai có thể lo lắng cho người khác được. Vị cao thủ nọ rất giỏi về thuật ẩn hình, nhưng đối thủ của nàng ta cũng không phải là những kẻ tầm thường, vì vậy mà Cách Tố thật sự mong rằng nàng ta sẽ sống sót. Một Hắc Ám cao thủ như vậy đã là khó kiếm rồi, mà người nọ lại còn là nữ nhân nữa, điều đó lại càng khó hơn nữa; chẳng những vậy, đối phương lại còn là một nữ hài rất xinh đẹp nữa kìa. Y vừa khéo phù hợp với danh xưng mà Cách Phù đã từng gọi trước kia: tỷ tỷ!
Chẳng lẽ nàng ta chính là Hắc Ám cao thủ đã từng cứu Cách Phù đó sao? Nàng ta là ai đây? Tại sao trước đó đã cứu Cách Phù, và nay lại cứu mình? Vào rừng Ma thú để cứu Cách Phù thì có thể còn xem là trùng hợp, nhưng ở trong chiến trường mà cứu mình thì sao lại vừa khéo như thế chứ? Hai lần trùng hợp có phải là quá khéo hay không? Chẳng lẽ nàng ta thật sự có ý định bảo hộ mình và Cách Phù hay sao? Tại sao chứ?
Cách Tố chìm vào suy tư, nàng chẳng nghe được câu hỏi thứ hai của gia gia: – Nàng ta là ai chứ?
Nàng cũng rất muốn biết vấn đề này, nhưng còn một vấn đề khác cũng khiến cho tâm tình của nàng rối bời vô cùng, đó là vấn đề liên quan đến đôi thần tiên quyến thuộc đang ở trên tường thành kia kìa.
Thì ra đó mới là Thủy thần, vị Thủy thần đã liên thủ với hắn ngay từ lúc đầu. Nàng vốn thấy rất kiêu ngạo, tuyệt không có chút lo lắng nào. Nhưng bây giờ thì bắt đầu lo rồi, bởi vì không ngờ Thủy thần lại là một tiểu cô nương xinh đẹp như thế. Không những nàng ta có một khuôn mặt mỹ lệ, mà trên người nàng ta còn có một loại khí chất khiến kẻ khác cảm thấy tự ty khi đối diện với nàng ta nữa kìa. Nữ hài như thế sẽ không trở thành tình địch của những người tầm thường, bởi vì sẽ không có bao nhiêu nam nhân dám ôm lòng vọng tưởng đối với nàng ta. Nhưng nam nhân của mình lại là nam nhân duy nhất vừa khéo phù hợp với điều kiện của trang tuyệt đại nữ lưu như nàng ta!
Nàng ta đã phản Ma Cảnh, phải chăng là vì yêu hắn?
Có khi nào sau nhiều lần kề vai tác chiến với hắn, giữa hai người họ liền nảy sinh tình cảm hay không?
Có phải hôm nay nàng ta đến đây chủ yếu là để tìm hắn hay không?
Những vấn đề này cứ quay mòng mòng ở trong đầu Cách Tố. Nàng vốn định trước rằng sau khi kết thúc chiến đấu, nàng sẽ đến gặp hắn. Mặc kệ phải dùng bất luận phương pháp mờ ám nào, nàng sẽ chẳng thèm quan tâm. Nàng chỉ muốn nói cho hắn biết, mình đang cùng tác chiến với hắn mà thôi. Nhưng bây giờ thì nàng đã thay đổi chú ý, nàng có phần sợ phải gặp hắn….
Ánh tịch dương dần dần buông xuống, Lưu Sâm lớn tiếng hô: – Mọi người hãy nghỉ ngơi một đêm cho tốt. Ngày mai sẽ chính thức là thời khác thay đổi số phận của đại lục!
Tiếng hoan hô vang dậy không ngớt. Trong bóng chiều tà, hai bóng người dán sát vào nhau, trông tựa như hai tấm bia cao lớn của Ngũ Âm quan vậy. Cách Tố cảm thấy tiếng reo hò vang dội của ba quân thật là xa xôi….
Lưu Sâm không biết rằng ở trong ba quân, có một nữ hài đang nhìn hắn với đôi mắt u oán. Lúc này tâm tình của hắn cũng rất phức tạp. Trận chiến ngày hôm nay có thể nói là trận chiến hung hiểm nhất trong đời hắn, và thắng lợi cũng là sự thắng lợi lớn nhất. Thắng lợi hôm nay có thể sẽ truyền đến tận ngàn năm sau. Nhất cử phá tan sự liên thủ của tứ thánh và còn giết chết họ oanh oanh liệt liệt nữa. Loại năng lực này đã là đỉnh điểm của hắn rồi. Nếu chỉ dựa vào một mình hắn, nhất định sẽ không làm được điều đó, mà hắn chỉ có thể liên thủ với Yến Cơ thì mới thành công mà thôi!
Thành công rồi! Nhưng vấn đề tiếp theo sẽ là: kẻ địch kế tiếp là ai? Cao thủ cao hơn tứ thánh còn ai nữa không? Nếu có thì hạng cao thủ như thế sẽ ghê gớm như thế nào?
– Ngươi đang lo lắng cho trận chiến ngày mai phải không?
Giọng nói thánh thót của Yến Cơ vang lên: – Ngươi lo rằng Thánh quân sẽ xuất hiện phải không?
– Ta không lo lắm!
Lưu Sâm tỏ vẻ ung dung, nói: – Ta nghĩ một khi liên thủ với ngươi, dù kẻ địch có là Thánh quân đi nữa thì cũng chưa chắc đã là đối thủ của chúng ta!
Yến Cơ phì cười, nói: – Cũng phải thôi, phối hợp chiến đấu ăn ý thì thực lực cũng trở nên không đơn giản chút nào.
Thấy nàng có lòng tin, Lưu Sâm cũng cảm thấy mình có lòng tin vững vàng vô cùng.
– Tại sao hôm nay ngươi lại đến đây?
Yến Cơ cười nói: – Bởi vì ta biết ngươi sẽ đến!
– Ngươi đến đây đúng là vận khí của ta!
Lời này không ngoa chút nào.
– Đó là nhờ sách lược của ngươi thôi.
Lời của nàng khá kỳ quái, ít ra thì Lưu Sâm vẫn không hiểu lắm.
Yến Cơ cười khổ nói: – Ngươi bỏ tên ta vào Phong Vân bảng của đại lục, từ bắc đến nam, nơi đâu cũng chỉ nghe lời ca tụng của thiên hạ về ta, và họ cũng kỳ vọng vào ta rất nhiều. Bây giờ ta mới biết, đó chính là sách lược của ngươi. Rõ ràng ngươi đã dùng thủ đoạn mềm dẻo này để đùn ta đến trước mũi sào rồi.
Lưu Sâm nghe vậy thì bật cười ha hả. Tiếng cười của hắn lan đi khắp nơi. Không có ai nghe rõ hai người đang nói chuyện gì, nhưng tất cả mọi người đều mỉm cười nhìn về phía họ. Hai vị thần nhân lạc quan như thế, coi bộ tương lai cũng rất tốt đẹp đây!
Có thể chỉ có Cách Tố là không cao hứng nổi. Nhìn hai người nọ trò chuyện càng lúc càng ăn ý, nàng cảm thấy khoảng cách giữa mình và hắn càng lúc càng xa dần.
oooOooo
Ngày hôm nay đã được định trước là một khởi đầu tốt đẹp, bởi vì bầu trời u ám bấy lâu nay đột nhiên trong sáng. Mới sáng sớm, vầng thái dương trải dài ánh dương quang xuống đại địa. Lưu Sâm không còn phi hành trên không nữa, mà là đang cưỡi một thớt bạch lộc, bởi lẽ lúc này bên cạnh hắn còn một mỹ nữ nữa. Mà mỹ nữ thì không phi hành trên không.
Còn có ba tòa thành nữa, và ba tòa thành này cách nhau cũng không xa lắm. Ở tòa thành thứ nhất, hai người vừa phi lên tường thành, sau đó ra tay giết hơn mười cao thủ của Thánh Cảnh thì cửa thành lập tức được mở rộng. Đó là do người từ bên trong mở ra. Đại quân tiến vào thành, việc thu phục toàn thành chỉ tốn mất một giờ!
Ở tòa thành thứ hai, khi đại quân vừa đến dưới chân thành, các binh sĩ Thánh Cảnh nhìn thấy hai thần thì chây tay đã run lẩy bẩy rồi. Thế là chúng lục tục kéo nhau đầu hàng, nhưng việc đó chẳng có tác dụng gì. Lưu Sâm chỉ phất tay một cái thì đại cuộc đã định. Hai tòa thành được giải quyết nhanh gọn, dễ dàng vô cùng. Điều đó khiến cho sĩ khí tăng vọt ngút ngàn.
Không một ai đưa ra đề nghị nghỉ ngơi. Đại đội nhân mã xuất phát suốt đêm. Đến bình minh thì họ đã đến được tòa thành cuối cùng, Đạt Nại thành!
Đây là một tòa thành lớn, lưng dựa núi, và một bên là sông nước, mà sông nước ở đây lại là…..biển rộng!
Lưu Sâm đứng trước cửa thành và cũng là đứng trước hàng vạn ánh mắt của quân đội hai bên.
– Na Trát Văn Tây và Thủy thần Yến Cơ xin có lời thăm viếng các lộ anh hào của Thánh Cảnh!
Lưu Sâm cất tiếng truyền đi khắp nơi trong thành.
Quan chỉ huy của Thánh Cảnh giơ cao trường kiếm rồi hô lớn: – Toàn thể quan binh Thánh Cảnh chuẩn bị nghênh địch!
Không đợi y nói dứt, Lưu Sâm chỉ khẽ động, thế là toàn thân hắn liền bay lên cao. Còn Yến Cơ thì cũng hơi động, tự nhiên ở dưới đất có nước dâng lên đỡ lấy chân nàng và đẩy nàng lên cao rất nhanh. Phương thức của hai người khác nhau, nhưng cả hai đều đặt chân lên tường thành cùng lúc với nhau. Cả hai đáp xuống ngay trước mặt tên quan chỉ huy vừa lên tiếng lúc nãy, y thấy vậy thì sắc mặt tái nhợt, đồng thời cũng vội vã lùi ra sau năm bước.
– Ngươi là kẻ phát lệnh ở đây ư?
Lưu Sâm chậm rãi bước lên mấy bước, ép sát tới y.
– Giết!
Quan chỉ huy vung kiếm lên, từ thân kiếm trên tay y phát ra kiếm quang dài tới năm trượng, nhưng Lưu Sâm chỉ cười khỉnh, rồi nói: – Yến Cơ, chẳng lẽ chiến đấu kết thúc dễ dàng thế này sao?
Vừa nói, hắn vừa phất tay một cái, kiếm quang liền biến mất. Khi hắn thu tay về thì trong lòng bàn tay đã nắm lấy yết hầu của gã quan chỉ huy.
Yến Cơ cười nhẹ, hỏi: – Chẳng lẽ ngươi thất vọng lắm sao?
Vừa nói, nàng cũng vừa vung tay lên. Trên tường thành liền bị một lớp tuyết trắng phủ đầy, mà trong đó lại có hoa tuyết màuu đỏ nở rộ. Thế là cửa thành mở rộng, chiến tranh chính thức bắt đầu. Mãi đến giữa trưa, đầu của tên đại kiếm thánh cuối cùng của Thánh Cảnh cũng rơi xuống đất, tuyên cáo toàn bộ vùng đất đông nam bị Thánh Cảnh chiếm lĩnh đều được giải vây. Tất cả binh sĩ của Thánh Cảnh đều bị tiêu diệt sạch sẽ.
Vô số binh khí được ném lên trời, không một ai có ý định thu hồi chúng lại. Trên mặt ai nấy đều hiện rõ biểu tình rất khích động. Tiếng hoan hô vang dậy không ngớt, khiến cho biển cả cũng phải rung động theo. Ngày hôm nay sóng biển cũng có mấy phần mạnh hơn những ngày trước…..

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.