– Tốt!
Lưu Sâm quát lớn: – Tiếp nào!
“Xích” một tiếng vang lên, tiếp theo đó thì thân hình của hắn liền bắn thẳng về phía trước như một mũi tên, đồng thời một cơn gió xoáy cũng bắt đầu thành hình ở trong lòng bàn tay của hắn. Tứ thánh thấy vậy thì phóng mình lên cao, hai tay cũng khua động liên tục, giống như đang khảy đàn tỳ bàn vậy. Thế là cơn gió xoáy lập tức bị phân tán thành rất nhiều khối, còn vô hình kiếm của lão cũng bị gió xoáy cuốn đi mất, không còn chút tăm hơi nào. Lại một lần đôi bên ngang sức ngang tài!
Lưu Sâm hít một hơi thật sâu, chuẩn bị sử dụng tốc độ đến mức cực hạn, nhưng ngay lúc đó, hắn bỗng cảm thấy một cổ khí âm hàn cực lạnh từ phía sau ập lại, khiến cho huyết dịch toàn thân của hắn như đọng lại vậy. Lưu Sâm không dám chậm trễ, lập tức lắc mình phóng ra xa tới hơn ba trượng, nhưng hắn vẫn thấy khoảng cách đó chưa an toàn, nên lại tiếp tục phóng sang ngang chừng năm trượng nữa. Lúc này khí huyết của hắn như muốn sôi trào cả lên. Hắn lập tức quay người lại, thì ra bên trái đang có một lão vừa thu tay lại, trên mặt lão vẫn còn lưu lại thần sắc dị thường!
Lưu Sâm thấy vậy thì hơi biến sắc. Lại là một lão giả. Thì ra gười này vừa cùng với tứ thánh đồng thời giáp công hắn. Trời ạ, chắc lại là một thánh giả khác rồi chứ?
– Quả nhiên thật là bản lãnh!
Lão giả vừa xuất hiện nói: – Kẻ có thể đào sinh ở dưới tay tam thánh thật là hiếm có. Đã ba mươi năm rồi, ta chưa gặp một ai như vậy cả.
– Ngươi cũng rất là bản lãnh!
Lưu Sâm hít một hơi thật sâu, năng lượng trong người vẫn thông suốt. Hắn nói tiếp: – Những kẻ thiện dụng thuật ám toán vô sỉ, vậy mà vẫn tự xưng là thánh giả. Quả thật cả đời ta vẫn chưa gặp ai như thế.
Tố Cách Lạp Tư nhìn thấy cảnh trước mắt thì sắc mặt đại biến. Hai thánh giả cùng xuất hiệin! Cuộc chiến ngày hôm nay thật khó đánh rồi. Lưu Sâm không thua cũng rất khó, mà một khi hắn bị thất bại thì toàn quân tất sẽ trở thành quỷ dưới đao của địch nhân hết thôi.
Lúc này sắc mặt của Cách Tố còn khó coi hơn, mà Ưu Lệ Ty và Á Na chẳng biết từ lúc nào đã nắm chặt tay nhau, và trên mặt cả hai đều không còn nửa điểm huyết sắc! Không chỉ có các nàng, mà toàn thể đại quân cũng đều lo lắng vô cùng!
Tam thánh cười ha hả, nói: – Ngày hôm nay vốn không phải là tỷ đấu, mà là giết ngươi!
Tứ thánh cũng cười hùa theo: – Nếu muốn đấu, chẳng lẽ ta không biết tìm đến Tô Nhĩ Tát Tư để đấu với ngươi hay sao? Khi không lại còn để cho ngươi hạ liên tục hai tòa thành như thế chứ?
Thì ra Thánh Cảnh đã để mặc cho hắn hạ hai tòa thành dễ dàng, chẳng qua là hai thánh muốn hội họp, rồi cùng nhau liên thủ để lấy tính mạng của hắn. Họ dùng một tòa thành để đổi lấy tính mạng của hắn, đó chính là sách lược của Thánh Cảnh để đối phó với Na Trát Văn Tây!
– Đấu?
Bỗng nhiên từ trên không trung có thanh âm của ai đó vang lên: – Có ai muốn đấu với bản cô nương một trận chăng?
Cùng với giọng nói thánh thót vang lên, một thân ảnh từ trên tường thành liền nhẹ nhàng đáp xuống đất, dưới mỗi bước chân của nàng đều có một cái bọt nước lớn nở ra để đón lấy gót chân của nàng. Dáng vẻ của nàng trông tựa như nước chảy mây trôi hay gió thổi mây bay vậy, cực kỳ ưu nhã.
Ánh mắt của ba quân đều tập trung vào nàng. Đó là một vị cô nương cực kỳ mỹ lệ, vừa tao nhã vừa thánh khiết. Tất cả những từ ngữ miêu tả cái đẹp đều tập trung hết lên người nàng, hoặc còn có thể thêm vào một từ không có liên quan đến cái đẹp, đó là: thần bí!
Một vị cô nương xuất hiện trong trường hợp này lại càng làm tăng thêm vẻ thần bí nữa!
Hai thánh đều đưa mắt nhìn về phía vị cô nương kia. Họ có vài phần không hiểu. Thủy ma pháp của đối phương thật là cao. Trên cơ bản thì thủy và người đều đã dung hợp với nhau, người tức là thủy, thủy tức là người. Người có nét đặc biệt của thủy, còn thủy thì có khí tức của người. Khi vị cô nương này vừa xuất hiện thì bao nhiêu nước ở bốn phía xung quanh phảng phất như rất vui thích vậy.
Lưu Sâm nhìn nàng, giống như là nhìn một cơn mưa xuân vậy!
– Yến Cơ, ngươi thật là rất khả ái!
Nếu như trong những lúc đối địch mà hắn cần giúp đỡ nhất, vậy thì hôm nay đúng là lúc hắn cần nhất rồi!
Yến Cơ hậm hực nguýt hắn một cái, rồi nói: – Na Trát Văn Tây, ngươi cũng không phải là người trượng nghĩa lắm thì phải. Một mình ngươi đã gây nên lắm chuyện như thế, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ đến….chiến hữu cũ ngày trước hay sao?
Những lời đối đáp của hai vừa thốt ra thì hai thánh liền hơi chấn động. Hai lão trao đổi một ánh mắt, sau đó tam thánh trầm giọng nói: – Ta còn tưởng là ai, thì ra là phản đồ của Ma Cảnh, Thủy thần!
Có thể được xem là chiến hữu cũ của Na Trát Văn Tây, tất nhiên chỉ có thể là Thủy thần mà thôi!
Tam quân đều rúng động!
– Thủy thần!
– Thủy thần!
– Nàng không phải là phản đồ, mà lại đại anh thư!
Tiếng hoan hô vang lên như sấm dậy. Mỹ nhân này tuy là một trong bảy vị thần của Ma Cảnh, nhưng ở trong lòng họ, nàng chính là một vị anh thư!
Đây là vị siêu cấp anh thư đã liên thủ với Na Trát Văn Tây để đại phá Ma Cảnh đó sao? Một vị siêu cấp nữ anh hùng vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp đó sao? Rốt cuộc nàng cũng đến rồi, sự liên thủ hoàng kim giữa hai đại cao thủ sắp sửa lại tái diễn tại đây. Đúng là có trò hay để xem rồi!
Tố Cách Lạp Tư hít một hơi thật dài. Vào thời khắc này, ông ta nghĩ vị cô nương kia chính là một thiên sứ!
Chẳng biết tôn nữ của mình có nghĩ như vậy không? Lão quay sang nhìn Cách Tố. Lúc này Cách Tố đang nhìn Yến Cơ đến ngơ ngẩn xuất thần.
Yến Cơ chợt sa sầm nét mặt: – Phản đồ cũng tốt, mà anh hùng cũng chẳng sao. Đó là sự lựa chọn của ta! Hiện tại, ta chỉ muốn khuyên các người trong Thánh Cảnh một phen, đại lục vốn thuộc về người của đại lục, nó không thuộc về Ma Cảnh, và cũng chẳng thuộc về Thánh Cảnh!
– Nói hay lắm!
Lưu Sâm hô lớn: – Đại lục không thuộc về bất cứ phe nào, mà nó chỉ thuộc về tất cả mọi người của đại lục!
– Thiên hạ vốn vô chủ, ai có tài thì đảm đang!
Tam thánh quát lên: – Thủy thần tới đây thật đúng lúc, các ngươi cùng đi chết đi! Khai thành, toàn thể xuất kích!
Lời còn chưa dứt, một vòi nước từ dưới đất bên cạnh lão chợt bắn lên, khi nó vừa phóng vào không trung thì lập tức biến thành băng. Trong nháy mắt, toàn thân lão đã bị đóng băng. Sau đó, chỉ nghe những tiếng “xoẹt, xoẹt” vang lên không ngừng, khối băng liền bị vỡ nát thành nhiều mảnh. Tiếp theo là một đạo kiếm khí còn mang theo băng bắn mạnh về phía Yến Cơ. Đạo kiếm khí đó vừa phóng đi thì đột nhiên ở vùng đất dưới chân tam thánh bỗng lại đóng băng, thế rồi một quả Băng chùy lại đâm ra. Trong một sát na, nơi tam thánh đang đứng chợt biến thành băng tuyết.
Tuy rằng thân vẫn còn đang ở trong băng tuyết, nhưng tam thánh chỉ dùng tay rạch một vòng thì cả thân người đã lướt đi trên mặt băng tới hai mươi trượng, đồng thời cũng bổ một kiếm về phía Yến Cơ. Luồng kiếm khí nọ vừa bay đến đỉnh đầu của Yến Cơ thì lại có một tiếng “xoẹt” vang lên, một dòng nước xoáy không biết từ nơi nào liền xuất hiện và phủ chụp lấy luồng kiếm khí, khiến nó bị biến mất không còn tăm hơn. Sau đó, dòng nước xoáy lại tiếp tục ập đến trước ngực của tam thánh.
Trong một thời gian ngắn ngủi, hai người đã giao thủ hơn mười chiêu. Mỗi chiêu mỗi thức đều biến hóa khôn lường, làm cho người xem thấy hoa cả mắt. Các Thủy hệ ma pháp sư của đại lục nhìn thấy cảnh đó mà kinh ngạc đến há hốc. Đến thời khắc này, họ mới thật sự hiểu được chỗ diệu dụng của Thủy ma pháp và ai mới xứng được gọi là Thủy thần chân chính!
Thế nhưng bọn họ không có thời gian để thưởng thức trận đấu kinh thế hãi tục đó, bởi vì lúc này cửa thành đã mở rộng, đại quân của địch phương đang tiến ra ồ ạt. Bây giờ đại chiến mới chính thức bắt đầu!
Lưu Sâm bỗng cảm thấy tim đập thình thịch. Quân địch lợi dụng hai thánh để kiềm chế mình và Yến Cơ, sau đó lại dùng binh lực cường đại để tàn sát quân đội đại lục. Hắn phải giải phá loại chiến thuật này thế nào đây? Thế nhưng hắn không có thời gian để suy nghĩ nhiều, bởi vì tứ thánh cũng đã động thân.
Kiếm khí vừa ập tới thì thân thể của Lưu Sâm lập tức xoay tròn. Lúc này ở sau lưng hắn lại có cuồng phong ập tới, hơn nữa không chỉ có một luồng cuồng phong, mà là hai. Hai luồng cuồng phong này phảng phất như đến từ địa ngục vậy. “Vù” một tiếng, Lưu Sâm đã phóng lên thật cao. Khi thân người còn lơ lửng trên không, hắn liền quay đầu lại nhìn, thế rồi không khỏi kinh hãi, bởi vì ở trên mặt đất lại đã thấy xuất hiện thêm hai lão giả nữa.
– Tứ thánh tề tựu?
Ba lão giả đang đứng ở dưới đất cùng cất tiếng cười vang: – Tứ thánh tề tựu, cả Ma quân cũng phải kinh sợ. Na Trát Văn Tây, Yến Cơ, hai người các ngươi hãy làm một đôi đồng mệnh uyên ương đi thôi!
Tiếng cười vừa dứt, hai bóng người liền phóng lên không, độ cao còn cao hơn cả vị trí của Lưu Sâm lúc này, tiếp theo thì hai lão liền chém ra là luồng kiếm khí để ép hắn hạ xuống. Khi hắn còn chưa chạm đất thì một đạo kiếm khí khác liền từ dưới ập tới và bổ thẳng vào ngực phải của hắn. Đạo kiếm khí thứ ba này chính là được lão giả đang đợi sẵn ở dưới mặt đất, đại thánh!
Lưu Sâm khua tay trái một vòng, một cơn gió xoáy liền bao phủ lấy nắm tay của hắn, rồi án ngay trước ngực của mình. Tuy có thể hóa giải kiếm khí thành công, nhưng thân hình của hắn cũng bị thối lùi về sau tới mười trượng. Vậy là xong rồi, chẳng những đại quân khó thoát bị địch nhân tấn công như vũ bão, mà hai người mình cũng bị nguy trong đường tơ kẽ tóc giống hệt vậy thôi.
Sáu người đại chiến, có năm bóng nhân ảnh là không trông thấy rõ, chỉ có Yến Cơ là vẫn như chiếc lá bay trong cơn mưa gió. Chiếc lá bị cuồng phong cuốn đi khắp nơi, nhưng nó vẫn không rơi xuống. Tứ thánh tề tựu, mục tiêu chủ yếu vẫn là Lưu Sâm, nhưng nếu nhìn từ một khía cạnh khác thì Yến Cơ bị nguy hiểm hơn nhiều lắm, bởi vì Thủy hệ vốn không sở trường về tốc độ.
Nhưng nàng cũng có biện pháp, chế tạo nước xoáy. Nước xoáy chảy tới đâu thì trường diện nơi đó liền bị rối loạn cả lên, mà thân ảnh của nàng cũng nương theo nước xoáy mà di động. Phương pháp này cũng biến ảo khôn lường, địch nhân khó mà tấn công nàng hữu hiệu. Tuy thỉnh thoảng địch nhân cũng tấn công nàng được vài chiêu, nhưng gặp những lần như thế thì Lưu Sâm đều xuất hiện rất đúng lúc để giải vây cho nàng. Mà mỗi khi Lưu Sâm rơi vào cảnh bị vây công của địch nhân, những dòng nước xoáy của nàng cũng đều có thể giải vây cho hắn. Tuy cuộc chiến kịch liệt vô cùng, nhưng nó đã tiến vào một giai đoạn khác. Áp lực của Lưu Sâm cực lớn, y phục của hắn sớm đã ướt đẫm mồ hôi. Còn áp lực của tứ thánh thì cũng lớn không kém, bởi vì tốc độ của địch nhân quá nhanh, nhanh hơn hẳn bốn lão nhiều lắm. Bọn họ ngoài việc cảm thấy hung hiểm, nhưng đồng thời cũng cảm thấy rất may mắn, bởi lẽ nếu hôm nay chỉ có hai người ở đây thì nói không chừng, bọn họ sẽ chết ở dưới tay hắn rồi.
Nhưng nay có bốn người liên thủ, chuyện thủ thắng chỉ là sớm muộn mà thôi. Huống chi, đại quân ở bên ngoài vừa tiến ra thì đã ép cho quân địch phải chạy dài tới mấy trăm trượng rồi. Toàn thể cuộc chiến này coi như là rất có lợi cho Thánh Cảnh.
Lưu Sâm biết rõ đại quân đang có vấn đề, nhưng hắn cũng không có biện pháp nào, và hắn cũng không biết ở trong quân còn có mặt ý trung nhân của hắn là Cách Tố và Cách Phù. Nếu hắn biết được điều đó, chỉ sợ sớm đã rối loạn trận cước rồi. Vào thời khắc này đây, chỉ cần đầu óc của hắn bị rối loạn một chút thôi thì sẽ bị thảm tử ngay chứ chẳng chơi.
Không một ai nói cho hắn biết rằng Tô Nhĩ Tát Tư học viện cũng tham chiến, thậm chí còn giấu cả hắn. May mà họ đã giấu hắn, nếu không thì không biết hậu quả sẽ thế nào.
Nhưng vào lúc này, nguy cơ của đội ngũ học viện cũng trùng trùng điệp điệp, áp lực tuyệt không ít hơn của Lưu Sâm là bao.
Khi đội ngũ vừa nhập cuộc thì sĩ khí của quân đại lục liền phấn chấn vô cùng, bởi vì ngay từ đầu thị họ đã bị thương vong to lớn, mãi cho đến khi đám người của Tố Cách Lạp Tư phóng ra những mũi Phong nhận thật lớn để giết luôn một hơi mười mấy tên binh sĩ của Thánh Cảnh, đến lúc đó thì tình huống mới có thay đổi. Chiến đấu càng kéo dài thì mức độ thảm liệt càng gia tăng. Tiếng chém giết vang lên ngút trời, huyết nhục bắn ra tung tóe đầy đất. Quả thật là một trận chiến kinh hoàng.
Lúc này thân pháp của Tư Tháp đã nổi lên tác dụng. Chỉ trong thời gian ngắn, gã đã giết hết ba tên binh sĩ của Thánh Cảnh. Tuy chỉ có ba, nhưng gã phải phí công hơn là thắng ba trận trấn đấu trong cuộc tỷ thí của Hoàng kim tổ hợp nhiều lắm. Những người này không chỉ có bản lãnh khác người, mà tốc độ và phản ứng cũng rất nhanh; hơn nữa, lực lượng của chúng cũng mạnh vô cùng. Một kiếm do chúng chém ra, có thể chẻ đôi cả người lẫn ngựa của quân đại lục rồi.
Khắc Nại và Ưu Lệ Ty ngay từ đầu đã liên thủ với nhau. Khi Hắc Ám ma pháp vừa được phóng ra, một phạm vi nhỏ gần đó liền bị tối sầm, kẻ địch vừa xông tới, chúng lập tức bị bạch quang chói mắt làm mê muội, nhưng điều đó không phải là mục đích chính, mà mục đích chính là khiến cho Phong nhận của Cách Tố có đất dụng võ, thừa dịp bọn chúng chưa kịp ổn định thì Phong nhận đâm vào yết hầu của chúng. Ba người liên thủ, quả nhiên công hiệu như thần.
Riêng phần Á Na thì triển khai toàn bộ Ngư long vũ. Trông nàng giống như là đang vào chốn không người vậy, bởi vì các binh sĩ Thánh Cảnh vừa nhìn thấy nàng vũ, tốc độ của chúng lập tức chậm lại ngay. Vũ bộ của nàng vừa tuyệt vời lãng mạn, nhưng cũng vừa mang theo sát khí kinh hồn. Nàng cứ theo gió lướt đi, và thế là Băng chùy cũng liên tục đâm vào yết hầu của sáu, bảy người.