Bách Biến Tiêu Hồn – Chương 288 Đại Khí Phách – Botruyen
  •  Avatar
  • 22 lượt xem
  • 3 năm trước

Bách Biến Tiêu Hồn - Chương 288 Đại Khí Phách

Nét chờ mong trên mặt Cách Phù chậm rãi biến mất, nàng ôn nhu ghé vào tai hắn, nói: – Ái lang, hình như có chuyện gì phát sinh rồi thì phải.
– Trên đời này, ngày nào cũng có chuyện gì đó phát sinh thôi.
Lưu Sâm âu yếm nói: – Để ta dẫn ngươi đi chơi một chuyến!
Cách Phù áp nhẹ khuôn mặt của mình vào mặt hắn, rồi nói: – Ái lang, đừng vì ta mà quên đi sứ mạng của mình….chúng ta trở lại học viện nhé, được không?
– Ngươi muốn vậy thật à?
– Thật!
Cách Phù từ tốn nói: – Ta biết hiện nay ngươi chính là niềm hy vọng của mọi người, và ta cũng mong là không chỉ có hai chúng ta được thỏa thích phi nước kiệu trên đại thảo nguyên….Ta muốn hoa tươi sẽ nở khắp trên đại thảo nguyên này.
– Bảo bối!
Lưu Sâm ôm chặt lấy nàng, rồi cảm động nói: – Ngươi hãy nhớ rằng ta nợ ngươi một cuộc lữ hành lãng mạn nhé. Sau này ta sẽ trả lại gấp mười lần cho xem!
Cách Phù bật cười khanh khách: – Quên sao được mà quên! Chờ khi nào ngươi được rảnh thì ta sẽ đòi nợ ngay! Ta không khách khí đâu!
oooOooo
Trong phòng làm việc của viện trưởng, hơn mười đạo sư đang có mặt ở đây. Các thành viên của Hoàng Kim tổ cũng có mặt đông đủ. Trong số các đạo sư ở đây, đương nhiên cũng có Cách Tố. Tất cả đều đang đối diện với Lỗ Bá Tư vừa đến từ thành Tô Nhĩ Tát Tư.
Tất cả mọi người đều đang rất lo lắng, thế nhưng sắc mặt của Tố Cách Lạp Tư thì vẫn cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh đến mức còn có vài phần bí hiểm nữa.
– Viện trưởng tiên sinh!
Lỗ Bá Tư nói: – Toàn bộ các đội ngũ được phái vào rừng đều không thấy quay về nữa, bước tiếp theo phải làm thế nào, gia gia ta đang chờ ý kiến của tiên sinh!
Sau khi trải qua mấy ngày truy tìm mà vẫn không điều tra được chút manh mối nào, đương nhiên mọi người phải mau chóng thi hành bước tiếp theo. Trong trường nguy cơ này, thời cơ chính là nhân tố quyết định tất cả. Tuy nhiên, khi phải chiến đấu ở trong rừng thì tất cả mọi sự hiểm nguy đều không thể biết trước được, vì thế mà thời cơ cũng hầu như bị vất bỏ. Mọi người đều giống như là đang đeo một thanh kiếm sắc bén ở ngay trên cổ mình vậy, bất cứ lúc nào nó cũng có thể cắt lấy cổ họng của mình. Với loại tư vị này, người có chức vị càng cao thì sẽ càng lo lắng hơn cả.
Viện trưởng lẳng lặng nhìn về phía chân trời, nói: – Ta cũng đang chờ đợi đây!
Ông ta đang chờ đợi ư? Là đợi cái gì? Đáp án cũng rất rõ ràng.
– Na Trát Văn Tây tiên sinh chỉ có một thân một mình!
Lỗ Bá Tư vội nói: – Mà rừng rậm thì hiểm ác vô cùng. Hiện tại thì địch đang ở trong tối, còn ta thì ở ngoài sáng. Do đó mà tình cảnh của y rất gian nan….Ta nghĩ, nếu phái đại đội nhân mã vào rừng, nhất định điều đó sẽ giúp y phân ưu được chút ít. Nếu gặp được tặc tử của Thánh Cảnh, mọi người sẽ cùng kề vai tác chiến. Một khi xảy ra chiến đấu, như vậy cũng giúp cho y tìm ra phương hướng, mà chúng ta cũng có biện pháp để giúp đỡ cho y!
Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều động dung. Đúng vậy, mặc kệ có tác dụng hay không, khi đại đội nhân mã tiến vào rừng thì cũng có đôi chút hữu dụng kia mà. Nếu đụng phải người của Thánh Cảnh, tuy rằng họ sẽ cầm chắc cái chết, nhưng khi xảy ra chiến đấu thì sẽ tạo nên rất nhiều động tĩnh, và điều đó sẽ có lợi cho Na Trát Văn Tây phát hiện địch tung để rồi dành lại thế chủ động vào tay.
Dưới sự tàn sát bừa bãi của Thánh Cảnh, không phải ai cũng chỉ biết lo cho mình mà thôi. Trong quá trình đối kháng với Thánh Cảnh, hầu như đại lục đã bồi đúc ra được rất nhiều hán tử đầy nhiệt huyết. Tuy rằng công lực của Lỗ Bá Tư thấp kém và không đáng kể, nhưng y vừa thốt ra câu này thì đã nhận được sự kính trọng của rất nhiều người. Ý kiến của y cũng giống như ý kiến của gã kiếm thánh của Thác Mạc Tư ngày trước khi mà mọi người muốn truy tìm tung tích của Thủy thần vậy, cả hai đều nghĩ tới biện pháp tự gánh lấy nguy hiểm để giúp cho Na Trát Văn Tây tìm ra phương hướng của kẻ địch.
– Viện trưởng!
Cách Tố mở miệng thốt: – Ta nghĩ đề nghị của Lỗ Bá Tư công tử rất đáng để chúng ta cân nhắc….
Người trong cuộc sẽ loạn, còn người ngoài cuộc thì sẽ sáng suốt hơn. Nhưng điều mà Cách Tố quan tâm nhất chính là sự an nguy của Lưu Sâm, vì biết hắn đang chiến đấu với địch nhân đáng sợ ở trong rừng, tất nhiên lòng của nàng còn gấp hơn người khác rất nhiều.
Viện trưởng ngẩng đầu lên, nói: – Chúng ta hãy đợi thêm một đêm nữa.
Trong đại sảnh, tất cả mọi người đều yên lặng. Viện trưởng hít một hơi dài, rồi nói: – Hãy đợi thêm một đêm nữa, nếu đến lúc đó mà hắn vẫn chưa về, vậy thì ngày mai đích thân ta sẽ vào rừng để tìm hắn.
Lỗ Bá Tư không nói gì. Tuy rằng y tình nguyện xông vào rừng trước hơn ai hết, nhưng nay viện trưởng đã biểu lộ ý kiến, vậy thì tất cả chỉ đành nghe theo ông ta mà thôi.
Viện trưởng chậm rãi nói tiếp: – Lỗ Bá Tư, không phải là ta phản đối ý kiến của ngươi, nhưng chúng ta phải có lòng tin với hắn. Nhiều lúc nếu cứ mù quáng mà đâm đầu vào nguy hiểm, thì việc đó chưa chắc đã phân ưu cho hắn, mà nói không chừng lại còn tạo thêm gánh nặng cho hắn nữa là đằng khác.
Bỗng nhiên từ bên ngoài chợt có thanh âm của ai đó vang lên: – Đúng vậy! Đó chính là điều ta mong muốn nhất! Trong lúc chiến đấu với cường địch, chúng ta cần phải có một phương án lãnh tĩnh và chu toàn. Gánh lấy nguy hiểm không phải là mục đích chính, mà mục đích của chúng ta là lấy thương vong ít nhất để đổi lấy thắng lợi lớn nhất!
Lời vừa dứt, trong đại sảnh đã thấy xuất hiện thêm một thanh niên cao lớn. Chính là Lưu Sâm!
Mọi người đều khom người chào: – Tiên sinh!
Thanh âm của ai nấy cũng đều lộ rõ niềm khích động, cùng với vui mừng và mong đợi. Chỉ có Cách Tố là ngoại lệ. Nàng vừa bước lên một bước, định chạy đến ôm chầm lấy hắn, nhưng rốt cuộc cũng khó khăn dừng lại hành động đó của mình.
– Trong rừng quả thật có địch nhân!
Lưu Sâm cười nhẹ, nói: – Nhưng bây giờ thì chúng đều chết hết rồi!
Mọi người nghe vậy thì đều bật reo vui mừng thật lớn!
Lưu Sâm khẽ phất tay ra hiệu, mọi người liền im lặng trở lại, nhưng tâm tình thì vẫn rất khích động. Rừng rậm là một địa phương rất đáng sợ, mà địch nhân thì cũng là hạng rất đáng sợ. Vậy mà chỉ với một câu nói nhẹ nhàng của hắn, trong đó đã bao hàm bao nhiêu sự kinh tâm động phách trong toàn bộ quá trình chiến đấu rồi.
– Toàn bộ quá trình cũng không cần nói rõ ra nữa, các vị cứ biết Tô Nhĩ Tát Tư đã thuộc về đại lục là đủ rồi!
Nói tới đây, Lưu Sâm lại đưa mắt nhìn sang Lỗ Bá Tư hỏi: – Nhiệm vụ ta giao cho ngươi được tiến hành tới đâu rồi?
Mọi người nghe vậy thì đều ngạc nhiên vô cùng, chẳng lẽ hắn có dặn dò nhiệm vụ gì nữa sao?
– Tiên sinh, ta án theo mệnh lệnh của tiên sinh mà đến Hà nam để điều tra, bây giờ có thể báo lại tình hình ở đó cho tiên sinh biết….
Nói xong, y cố gắng đè nén niềm khích động của mình mà báo lại những gì mình biết.
Theo từng lời hồi báo của Lỗ Bá Tư, tâm tình của Lưu Sâm cũng được thả lỏng dần. Vào thời điểm này, địa phương mà hắn quan tâm nhất chính là Già Mạc thành. Thành Già Mạc vừa vặn nằm dọc theo con sông Cát Bố ngoằn ngoèo, có thể xem là thuộc địa phận Hà nam, mà nếu bảo nó thuộc về địa phận Hà bắc thì cũng chẳng sai. Nếu như nó rơi vào địa phận bị địch chiếm, vậy thì cho dù hắn có gấp rút đến đó để cứu viện thì e rằng cũng không kịp. Bởi vì cứ án theo phong cách hành sự của người Thánh Cảnh, chúng cứ nhằm vào gia đình của đại công mà hạ thủ trước tiên, mà Lạc Lâm Lâm bất hạnh lại đúng là tôn nữ của đại công. Vì thế, nếu có xảy ra chuyện bất hạnh thì nó cũng đã xảy ra rồi, chứ quyết không gặp may như Tô Nhĩ Tát Tư. Nàng tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được!
Giờ đây Tô Nhĩ Tát Tư đã không sao nữa rồi, vì vậy mà lúc này hắn chỉ đặt tâm tư vào Già Mạc thành mà thôi. Lỗ Bá Tư đã mang đến tin tốt, trước mắt thì Già Mạc thành vẫn chưa lọt vào địch khu. Khi hiệp nghị lấy sông Hoa làm ranh giới vẫn còn hữu hiệu, vậy thì người của Thánh Cảnh không có lý do gì để hủy bỏ hiệp nghị này bằng cách tấn công Già Mạc thành được. Đã thế, Tô Nhĩ Tát Tư đã đại thắng, người của Thánh Cảnh lại càng ứng phó không xuể hơn, nên chúng sẽ lại càng không có lý do để tấn công Già Mạc thành.
Hắn còn đủ thời gian để nghỉ ngơi đôi ba hôm.
– Ta có một đề nghị!
Sau khi hồi báo quân tình xong, hai mắt của Lỗ Bá Tư lóe sáng tinh quang, rồi nói tiếp: – Tiên sinh tiếp nhận chức thủ lĩnh đại quân của thành Tô Nhĩ Tát Tư, rồi kéo đại quân đánh rốc tới Ngọc Lan thành, sau đó từ Ngọc Lan thành lại đánh sang Lạc Tang thành, rồi đến Ngũ Âm quan. Sau đó lại đánh dọc theo vùng duyên hải của Đông bộ, tiêu diệt triệt để đại quân của Thánh Cảnh!
– Hảo khí phách!
Lưu Sâm cười ha hả, nói: – Ta tán thành! Tuy nhiên, chỉ tán thành phân nửa thôi. Ta sẽ xuất kích theo lộ tuyến mà ngươi vừa nêu ra, thế nhưng lại không cần đến đại quân!
– Ngươi lại muốn đơn thân chiến đấu hay sao?
Cách Tố kinh hãi kêu lên. Sao hắn cứ thích một thân một mình xông pha hiểm nguy thế nhỉ? Mạo hiểm một lần thôi chứ, đâu thể nào cứ mỗi lần gặp chuyện là mỗi lần mạo hiểm? Vạn nhất có xảy ra sơ thất thì sao? Vì ở đây có quá đông người, nên nàng không thể nào nhào vào lòng hắn, rồi dùng nhu tình để cột lấy hắn, nhưng nàng cũng không thể không phát biểu ý kiến của mình được.
Lúc này cũng có người công khai phản đối ý kiến của hắn: – Tiên sinh, ta nghĩ Lỗ Bá Tư công tử nói không sai. Tiên sinh cứ giết các thủ lĩnh của Thánh Cảnh, còn những binh sĩ thông thường của chúng thì cứ nhường cho bọn ta tàn sát một phen, như vậy chẳng phải hay hơn sao? Vì dù sao thì nhân số của Thánh Cảnh cũng phải hơn mười vạn quân chứ ít gì!
Người vừa lên tiếng chính là Tố Cách Lạp Tư.
Ý của lão muốn nói là: Tuy bản lãnh của ngươi cao cường, nhưng cũng không thể một mình mà chống chọi với hơn mười vạn người đấy chứ?
Lưu Sâm cười nhẹ, nói: – Hơn mười vạn người? Dù ta có cuồng vọng tới đâu đi nữa thì cũng không điên đến mức đi chiến đấu với hơn mười vạn ngươi. Nhưng các người có biết được trong số hơn mười vạn quân đó, có bao nhiêu là người của đại lục? Ta dám nói chắc, chưa đầy nửa tháng sau, sẽ có phân nửa số đó sẽ quay về với đội ngũ của chúng ta.
Nói tới đây, ánh mắt của hắn thoáng lướt qua khuôn mặt của Cách Tố rồi nói tiếp: – Do đó, đối thủ của ta cũng không còn nhiều lắm đâu!
“Vù”, vừa nói xong thì thân ảnh của hắn đã lao ra ngoài cửa sổ, đồng thời khẽ phất tay ra hiệu và nói: – Chư vị hãy bảo trọng. Tạm biệt!
Vừa dứt lời thì bóng của hắn cũng lập tức biến mất, không còn tăm hơi đâu nữa.
Mọi người đều nhất tề lao theo ra ngoài, nhưng chỉ thấy bóng tịch dương đang dần buông xuống, chứ nào thấy bóng ai nữa đâu?
Ở bên cạnh dàn hoa có một nữ hài đang nhìn về phía chân trời xa vắng, trên mặt của nàng có thần tình khích động và lo lắng. Nàng chính là Cách Phù!
Bỗng từ phía sau nàng có hương khí truyền đến. Cách Phù quay lại, sau khi nhận ra đối phương, nàng thở dài, hỏi: – Tỷ tỷ, hắn….hắn lại đi rồi à?
Cách Tố thốt nhỏ bên tai nàng: – Yên tâm đi! Hắn sẽ trở lại thôi!
Cách Phù đỏ mặt, nói: – Muội biết! Hắn đã hứa với muội….hắn sẽ trở về!
Cách Tố ôm lấy một bên vai của Cách Phù rồi nói: – Đi thôi, chúng ta cùng thả bộ một chút….
Vừa nói tới đây, nàng bỗng nhiên quay đầu lại. Ở bên kia dàn hoa đang có một nữ hài khác đứng ngơ ngác nhìn các nàng. Thì ra chính là Á Na.
oooOooo
Ngọc Lan thành!
Hiện giờ bóng đêm đã hoàn toàn bao phủ lấy toàn thành, nhưng bầu không khí ở trong thành rõ ràng rất khẩn trương. Trên đường phố không có bất kỳ bóng dáng của người đi đường, thậm chí đèn đóm trong nhà dân cũng rất ít, tựa như chỉ có việc thổi tắt đèn rồi chui tuốt vào trong chăn thì mới khiến cho người ta cảm thấy an toàn mà thôi.
Các bình dân bá tánh rất cần sự an ủi này, mà các binh sĩ của Thánh Cảnh cũng cần giống thế. Tin đại biến từ Tô Nhĩ Tát Tư truyền đến, khiến cho người ta thật khó tin, nhưng lại cũng rất dễ tin. Mấy trăm cao thủ của Thánh Cảnh cùng lúc bị ngộ hại, ngay cả thiếu chủ cũng bị chết ở dưới tay địch nhân. Nếu là lúc bình thường thì sẽ không có ai tin được chuyện này, ngay cả người lạc quan nhất cũng sẽ không tin; nhưng sự việc này lại liên quan đến một cái tên, nên nhờ vậy mà nó cũng trở thành sự thật hiển nhiên, bởi vì cái tên đó chính là Na Trát Văn Tây!
Vị siêu cấp đại anh hùng đã đánh bại toàn thể Ma Cảnh! Hắn đã có thể đánh bại Ma Cảnh và triệt để phong bế Ma môn, vậy thì còn chuyện gì mà hắn không thể làm được nữa chứ? Tuy rằng địa vị của Thánh Cảnh cao tột, nhưng bọn họ tự biết, mình vốn cùng đẳng cấp với Ma Cảnh, vì thế mà tên ma quỷ kia đã có thể chế phục Ma Cảnh thì tất nhiên cũng sẽ là một sự uy hiếp rất lớn đối với Thánh Cảnh. Rốt cuộc thì sự phiền phức của Thánh Cảnh cũng đã đến rồi!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.