Lưu Sâm nhìn theo ngón tay của lão mà ngơ ngẩn xuất thần. Trên bức tường đá phủ đầy rêu phong chợt có một cái lỗ nhỏ nhưng sâu hoắm, nó đã hấp dẫn sự chú ý của hắn. Cái lỗ gì thế này? Vừa sâu, vừa nhỏ, trông rất giống với vết đâm của kiếm!
Lưu Sâm khẽ lật bàn tay, thế là trong tay hắn lập tức có ánh kim quang sáng rực. “Phập” một tiếng vang lên, hắn đã cắm thanh kiếm ấy vào cái lỗ nhỏ trên vách đá. Vách đá hơi rúng động một chút, nhưng ánh mắt của Lưu Sâm đã sáng rực lên!
Bởi lẽ trong chớp mắt đó, hắn cảm thấy thanh kiếm trong tay đã có phần khác lạ. Nó cắm vào thạch bích một cách liền lạc, nhưng khi nó vừa cắm vào đó thì hắn lại cảm thấy bức thạch bích này lại không phải như thạch bích, mà là một cánh cửa; hơn nữa, mức độ phù hợp giữa kiếm và cửa lại càng không ngừng tăng thêm!
“Xoạc” một tiếng vang lên, Lưu Sâm thu kiếm về, nhưng lần này thì hắn phải dùng khá nhiều khí lực, thậm chí trên trán còn lấm tấm mồ hôi nữa. Đây đúng là cửa Thánh Cảnh rồi. Nó là địa phương mà hắn đang muốn tìm thấy nhất, mà chìa khóa cũng đang ở trong tay hắn nốt. Nếu như cửa này đã được mở sẵn, vậy thì hắn đúng là rất may mắn, nhưng chỉ tiếc là bây giờ nó đã đóng lại mất rồi.
Có rất nhiều người muốn đóng cánh cửa này lại, và bây giờ thì nó cũng đã được đóng lại. Điều này có nghĩa gì?
Chỉ có mấy suy đoán thôi. Thứ nhất, tất cả những người ở bên trong đã ra ngoài hết, và bọn họ không có ý định quay về nữa, vậy thì cửa này đã bị phá hủy rồi. Nếu đúng như vậy thì cuộc chiến sắp tới của hắn sẽ rất gian nan đây, bởi vì rõ ràng Thánh quân cũng đã xuất quan. Mà Thánh quân mới chính là người duy nhất hắn không nắm chắc sẽ đối phó được. Thực lực của hắn chỉ đạt tới thần cấp thôi. Các Ma thần ở trước mặt hắn không chiếm được chút tiện nghi nào, nhưng Thánh quân lại là ai đây?
Lão là một nhân vật ngang ngửa với Ma quân. Ngay cả Thủy thần Yến Cơ đã biết rõ thực lực của hắn, nhưng nàng vẫn quả quyết rằng: dù nàng và hắn có liên thủ thì cũng không phải là đối thủ của Ma quân. Vậy nếu gặp phải Thánh quân thì sẽ thế nào?Hắn còn có thể kêu mưa gọi gió nữa chăng?
Thứ hai, bởi vì trong tay những người này đã có chìa khóa, tức là thánh kiếm, vậy thì họ bất cứ lúc nào cũng có thể mở cánh cửa này ra. Vì thế nên họ mới khóa cửa lại để tiêu diêu tự tại ở bên ngoài, tha hồ công thành chiếm đất. Nếu đúng như thế thì sự tình cũng tương đối lý tưởng, bởi lẽ hiện nay thánh kiếm đã rơi vào tay hắn, nếu địch nhân muốn lấy lại thì e rằng sẽ khó hơn lên trời nữa. Hiện nay thánh kiếm đang được cất giữ trong một quỹ bảo hiểm siêu an toàn – Không gian! Không ai có thể tiến vào không gian của hắn mà trộm đồ được.
Cho dù Thánh Cảnh có phái ra mỹ nữ xinh đẹp nhất rồi dùng mỹ nhân kế để đánh vào nhược điểm của hắn, vậy thì cũng không thực hiện nổi. Hắn có thể ở ngoài này mà tiêu diệt hết binh sĩ của Thánh Cảnh, khiến cho Thánh quân ở trong đó chỉ biết trơ mắt nhìn. Nếu được như vậy thì thật tuyệt!
Chỉ còn lại một suy đoán nữa thôi!
Phải chăng Thánh Cảnh vẫn còn một cổ lực lượng được lưu lại ở trong cánh rừng này? Nếu hắn là người của Thánh Cảnh, vậy hắn sẽ làm thế nào?
Nếu hắn là kẻ chỉ huy của Thánh Cảnh, hắn sẽ phải ra binh lực có ưu thế nhất để chiếm lĩnh toàn bộ vùng đông nam, sau đó lấy đông nam làm trận tuyến, rồi toàn diện mở rộng. Vậy thì cánh rừng này có bỏ qua hay không? Tất nhiên là không! Bởi vì cánh rừng này không chỉ là sào huyệt của Thánh Cảnh mà thôi, mà nó còn có tấm lá chắn thiên nhiên tức là cánh rừng lớn này đây. Có cánh rừng này làm lá chắn, lực lượng và lộ trình hành quân của Thánh Cảnh sẽ không có ai biết được. Cánh rừng là một đồng lõa rất tuyệt vời của một tổ chức có thực lực siêu cấp. Nó mang đến cho người ta một kiến thức sâu rộng, nhưng đồng thời cũng có tính uy hiếp rất lớn nếu kẻ địch ẩn dấu binh lực ở trong rừng. Tiến có thể công, lui có thể thủ. Vì vậy, bọn họ nhất định sẽ không bỏ rơi rừng rậm.
Đây là kết luận!
Nhưng nơi nào mới là địa phương mà bọn họ đang ẩn núp đây? Cánh rừng này quả thật rất lớn. Có lẽ từ trước tới nay vẫn chưa có ai xem hết được toàn cảnh của cánh rừng này. Do đó, nếu kẻ địch muốn ẩn dấu một nhóm lực lượng, vậy thì sẽ không có ai tìm được ra chúng. Muốn tìm được chúng, e rằng chỉ có thể trông vào vận khí mà thôi! Cho dù là bản thân hắn đi tìm cũng chưa chắc đã tìm được.
Lưu Sâm ngửa mặt nhìn mây bay trên trời. Nếu muốn tìm được đám tàn dư của Thánh Cảnh, chắc phải nhờ đến những đám mây ở trên trời kia thôi, chỉ có chúng mới có mặt ở mọi nơi, bảo phủ cả toàn bộ cánh rừng. Những đám mây ở trên trời cuồn cuộn trôi, không ngừng thay đổi. Bỗng nhiên trong lòng Lưu Sâm khẽ động. Mây bay? Không chỗ nào là không có mặt? Có biện pháp rồi!
Thế rồi hắn tung mình phóng về phía cốc khẩu. Ở phía trước ngoài ba mươi dặm, ở trên không trung cũng có mây bay, nhưng đó không phải là mây thật, mà là Sâm lâm Tinh Linh. Quả như hắn dự đoán, bộ tộc Sâm lâm Tinh Linh không còn bị quấy nhiễu nữa. Có lẽ bởi vì bọn họ vốn có thiên tính không tranh với đời, hoặc cũng có lẽ họ chỉ là một chủng tộc làm đẹp cho cánh rừng này, vì vậy mà không có ai xem họ là đối địch, kể cả đại lục và Thánh Cảnh!
Trong phút chốc, khuôn mặt của Lưu Sâm liền có biến hóa. Hắn thay lại khuôn mặt vốn có của A Khắc Lưu Tư, sau đó thì nhẹ nhàng đáp xuống quảng trường rộng lớn. Những “đám mây” màu sắc sặc sỡ chợt nhảy dựng lên và mang theo tiếng kinh hô tán loạn, nhưng rất nhanh sau đó, những tiếng kinh hô nọ lại biến thành những tiếng kêu mừng rỡ: – A, người tốt…
– Người tốt đến rồi!
– Mau mời tộc trưởng đến, nhanh lên!
Vô số Tinh Linh tung bay đầy trời, khiến cho sơn cốc trở nên rực rỡ hơn rất nhiều. Các nữ Tinh Linh mỹ lệ đang bay ở trên cao, hương khí ở trên người họ không giống với những loại hương khí ở trên mình các nữ hài thông thường. Họ càng bay càng gần, trong số đó có một Tinh Linh mỹ lệ với khuôn mặt hồng hào bay vượt qua những người khác, khi còn ở trên không trung thì đã gọi lớn: – Người tốt!
Thanh âm có vẻ vừa thẹn vừa mừng.
– Cách Lạp Lạp!
Lưu Sâm ngẩng đầu nói: – Dạo này vẫn tốt chứ?
Tiểu Tinh Linh này hầu như hoàn toàn giống hệt Cách Toa Toa, nhưng lần này Lưu Sâm dám chắc là mình sẽ không nhận lầm người nữa, bởi vì xung quanh nàng đang có rất nhiều Tinh Linh khác vây quanh. Hoặc có lẽ cũng do họ biết Cách Lạp Lạp mới là nữ Tinh Linh mà hắn quan tâm đến nhất cũng nên!
– Ta là….Cách Lạp Lạp!
Cách Lạp Lạp hưng phấn hạ cánh đáp xuống đất. Nàng nắm chặt tay hắn, nói: – Ngươi đến rồi….
Vừa nói, nàng vừa không ngừng thở dốc.
Lưu Sâm đưa mắt quan sát nàng từ đầu đến chân rồi hỏi: – Thân thể đã khỏe hết chưa?
– Tất cả đều khỏe rồi!
Cách Lạp Lạp kéo nhẹ tay hắn, nói: – Tới đây, tới nhà của ta đi. Ở đây….đông người quá!
Vừa nói, trên mặt nàng đã đỏ bừng lên. Rõ ràng là nàng vừa khích động vừa xấu hổ. Sao lại kéo hắn về nhà gấp vậy? Chẳng lẽ nàng muốn làm cái chuyện “không khỏe” kia ư?
– Khoan đã, chờ một chút!
Lưu Sâm đưa mắt nhìn về phía trước rồi nói: – Để ta nói với tộc trưởng mấy câu đã!
– Ân nhân!
Tộc trưởng vừa đến đã vội khom người chào: – Ân nhân đến đây, đúng là niềm vinh hạnh cho bản tộc. Hôn may nhất định phải tổ chức đại yến đãi khách….
Nói tới đây, lão nhìn khắp xung quanh một lượt rồi cao giọng nói tiếp: – Các hài nhi, hãy mau đi chuẩn bị….
– Không cần đâu!
Lưu Sâm đưa tay cản tiếng hò reo của các Tinh Linh lại, rồi nói: – Tộc trưởng, ta có một việc muốn nhờ chư vị giúp đỡ!
Bốn phía nghe vậy thì im bặt, tộc trưởng mỉm cười hỏi: – Xin ân nhân cứ phân phó!
– Ta muốn tìm một nhóm người. Nếu không ngoài dự liệu thì bọn họ nhất định là đang ở trong cánh rừng này!
Lưu Sâm nghiêm túc nói: – Những người này đều là kiếm sư rất nguy hiểm, do đó, chư vị đừng bao giờ đến gần họ. Nếu phát hiện được tình huống dị thường thì hãy lập tức trở lại đây báo tin. Hãy nhớ kỹ, những người này có các nét đặc thù như là….
Thanh âm của hắn vang lên rõ ràng rành mạch, đồng thời hắn còn nói rõ những nét đặc thù của người Thánh Cảnh, bởi vì hắn biết những kiếm sư của đại lục tiến vào rừng rậm cũng khá nhiều. Nếu muốn tìm đúng người, nhất định phải phân biệt rõ giữa đôi bên mới được.
Mọi người đều ngưng thần lắng nghe, những màu sắc rực rỡ ở trên không trung tạm thời không còn xao động như trước nữa….
Sau khi Lưu Sâm miêu tả xong, tộc trưởng liền giơ tay lên cao, nói: – Các tộc nhân, hãy mau theo sự phân phó của ân nhân mà hành động! Yến hội tạm thời hủy bỏ!
Lời lão vừa dứt, những áng mây màu sắc sặc sỡ liền bay bổng lên cao, và không ngừng đổ xô về bốn phương tám hướng, hết lớp này đến lớp khác. Trong nháy mắt, toàn thể bầu trời đều là Tinh Linh, từng “đám mây” từ đậm chuyển sang nhạt dần, rồi sau đó thì biến mất hẳn. Lưu Sâm thấy vậy thì thấy mừng vô cùng. Không ngờ số lượng Tinh Linh ở đây còn nhiều hơn trong tưởng tượng của hắn nữa. Có những “trinh thám tư” này bay đi khắp hang cùng ngõ hẹp của rừng rậm, tin rằng sẽ có người tìm ra được mục tiêu mà hắn muốn tìm. Biện pháp này quả thật là tuyệt vời!
– Ân nhân!
Tộc trưởng mỉm cười, nói: – Cánh rừng này là khu vực của chúng tôi, vô luận kẻ nào trốn ở đâu thì cũng sẽ bị chúng tôi tìm ra mà thôi. Mời ân nhân đến khách phòng nghỉ ngơi, trước tiên hãy dùng chút rượu….
Các binh sĩ của Tô Nhĩ Tát Tư hẳn là rất cảm khái. Thần nhân dù sao cũng là thần nhân, mặc kệ hắn làm việc gì cũng đều được hưởng thụ tốt nhất. Khi họ tiến vào rừng để tìm kiếm kẻ địch, lúc nào cũng phải lo lắng sẽ bị ma thú tấn công, hoặc là lo tới những cái bẫy thiên nhiên. Mỗi một bước đi của họ thì phải cẩn thận vô cùng, cả y phục cũng đã ướt đẫm mồ hôi từ sớm, còn các dây thần kinh thì đều căng thẳng tột độ, thậm chí còn phải bỏ ra cái giá rất lớn là sinh mạng quý giá nữa.
Nhưng với vị thần nhân này thì sau khi phái các Tinh Linh đi thám thính xong, hắn lại yên ổn ngồi nhâm nhi mỹ tửu ở phòng khách của tộc trưởng, hưởng thụ sự hầu hạ chu đáo của các mỹ nữ Tinh Linh. Rượu tất nhiên là loại hương rượu thiên nhiên cực tốt, còn trái cây thì cũng không có tí chất hóa học nào. Các Tinh Linh nữ hài cười đùa rất hồn nhiên, không hề mang một chút tạp chất nào. Hiện nay còn có hai Tinh Linh xinh đẹp đang hát ca cho hắn thưởng thức nữa. Tiếng hát du dương uyển chuyển, phảng phất như đang vũ động ở trong mây bay vậy.
Sau khi nghe hát và uống rượu xong, tộc trưởng vốn có tửu lượng kém nên sớm đã say bí tỉ. Còn Cách Lạp Lạp cũng uống hai chén, lúc này thì khuôn mặt của nàng đã đỏ bừng, tuy nhiên, nàng cũng còn khá hơn tộc trưởng một chút. nàng còn biết ôm lấy tay Lưu Sâm mà nói: – Đến….đến…phòng của ta….
Thế nhưng sau khi kéo Lưu Sâm ra khỏi phòng khách của tộc trưởng xong thì nàng cũng lạc đường luôn.
Cách Lạp Lạp nhìn quanh quất một lượt, rồi hỏi: – Ngươi….ngươi có biết phòng của ta ở đâu không?
– Biết!
Lưu Sâm vừa đỡ nàng đi vừa nói: – Ở gần đây thôi!
– Dường như ở bên này thật. Sao ngươi….lại biết nhỉ?
Tất cả người trong Tinh Linh tộc đều đi chấp hành nhiệm vụ. Ngay cả tộc trưởng đáng thương cũng chỉ có một nữ hài ở lại hầu hạ, còn bên ngoài thì trống rỗng. Toàn thể bộ tộc đang triệt để ra sức giúp ân nhân!
Trong phòng của Cách Lạp Lạp có hương khí nồng nặc. Lưu Sâm đỡ nàng lên giường nằm, nàng kéo tay hắn không buông, rồi nói: – Người tốt….lần trước ngươi hứa với ta…..
Trực tiếp vậy sao? Mới gặp mặt mà đã đòi nợ rồi à? Lưu Sâm từ tốn nói: – Ngươi uống nhiều rồi, hãy nghỉ sớm đi!
– Ta uống đâu có nhiều…
Cách Lạp Lạp phản đối: – Ta được mà….ngươi thử xem!
Nói xong, nàng kéo hắn về phía mình. Lưu Sâm vung tay lên, một ngọn gió cuộn tới đóng sập cửa lại. Phong bích được bày bố cẩn thận, chuyện của hắn đã làm xong, mà chuyện của Cách Lạp Lạp làm cũng không tệ lắm. Sau đó thì giông tố nổi lên cuồn cuộn, trong phòng vang lên những tiếng rên khoái hoạt liên miên không dứt.
Chợt nghe tiếng Cách Lạp Lạp có vẻ đắc ý vang lên: – Thấy không….đã nói là ta được mà. Ta không có gạt ngươi chứ?