Thành Lạp Nhĩ Hãn, một tòa thành sắt thép!
Thành Lạp Nhĩ Hãn, giờ đây đang là một tòa thành cuồng hoan!
Vài con phi ưng bay ngang qua bầu trời, ở bên dưới là một hải dương năm màu. Trên cơ bản thì tòa thành này rất giống với thành Thác Mạc Tư, cả hai đều là những tòa thành tiền tuyến trong cuộc chiến với Ma Cảnh, nhưng cả hai cũng có chỗ khác biệt. Tại thành Thác Mạc Tư, tuy bên trong thành đã xảy ra nhiều phong vân, nhưng các chiến sĩ chưa hề trực tiếp giao đấu với binh sĩ của Ma Cảnh. Còn với thành Lạp Nhĩ Hãn thì binh sĩ ở đây đã có ba lần đụng độ với người của Ma Cảnh. Tuy họ khó khăn lắm mới bảo vệ được tòa thành này, nhưng tất cả mọi người đều đã đích thân trải qua những thời khắc sinh tử đầy gian nan.
Nếu có ai đó chưa từng trải qua thời khắc thập tử nhất sinh thì sẽ không thể nào thể hội được ý nghĩa quý giá của sự sinh tồn. Nếu chưa từng trải nghiệm sự chấn động về mặt tâm linh thì cũng không thể hiện được sự cuồng hoan sau khi chiến tranh kết thúc.
Bọn họ đã từng bị chấn động về mặt tâm linh, và đã từng có quyết định sinh tử. Vào một tháng trước, bọn họ đã chọn lựa quyết tử, và mấy hôm trước, họ đã nhận được sự khích lệ cực lớn, bởi lẽ trong bầu trời hôn ám với sương mù dầy đặc, họ đã giật lại được một tuyến sinh cơ. Chỉ qua một đêm mà tất cả sự hôn ám đều đã biến mất, chỉ còn lại ánh dương quang ngập trời, tựa như chuỗi ngày hắc ám nhất trong lịch sử suốt cả trăm năm qua đã kết thúc, và giờ đây mọi người đều hân hoan chào đón ánh dương quang rực rỡ trở về với đại địa….
Phi ưng từ từ hạ thấp rồi lướt qua đầu tường thành. Các binh sĩ ở trên thành đều vẫy tay chào đón, bởi vì họ biết khách nhân là ai. Cả bách tính cũng đều vẫy tay chào kẻ mới đến. Họ không có biện pháp khác để cảm tạ vị thần nhân này!
Ở trước phủ đại công, có hai hàng nữ hài thật dài dẫn thẳng vào phủ, trên tay ai nấy cũng đều đang ôm một bó hoa Na Trát thật lớn. Bầu không khí ở nơi đây rất náo nhiệt, tựa như đang có lễ hội vậy. Khắp nơi chỉ thấy toàn là hoa Na Trát. Ở cuối hai hàng người chỉ có hai người đang đứng trên một đài cao ở trên bậc thềm, chính là Lạc Phu và thành chủ! Hai người họ đang đưa mắt nhìn lên không. Hai bón đen ở trên trời đang tiến đến gần rồi từ từ trở nên lớn dần. Lúc này thành chủ mới cất tiếng cười ha hả, nói: – Đến rồi! Hắn đến thật rồi!
Lạc Phu cũng mỉm cười nhìn hai chiếc bóng phi ưng đang bay đến gần. Có lẽ ông ta cũng đã từng có thắc mắc, không biết đối phương sẽ đến phó hội hay không. Phàm mỗi khi một vị cao thủ thần cấp mời khách, nếu là người bình thường thì họ nhất định phải bái tạ tổ tông tám đời, sau đó liền chuẩn bị lễ vật thật chu đáo, rồi mới thu thập các thứ mà đến phó hội càng sớm càng tốt; thế nhưng người này lại không giống những người khác. Lạc Phu hơi lo lắng không biết hắn có nể mặt một lão đầu tử như ông ta hay không, nhưng bây giờ hắn đã đến rồi. Khách nhân đến phó ước, vậy thì mặt mũi của ông ta cũng đủ lớn rồi, thật đáng mừng!
Phi ưng từ từ đáp xuống, một thanh niên cao lớn và anh tuấn chậm rãi đứng lên. Hắn chỉ khẽ điểm mũi chân một cái thì toàn thân đã lướt đi rất nhẹ nhàng, sau đó thì đáp xuống đài cao một cách vô thanh vô tức. Ở bên dưới, hai hàng nữ hài nhất tề dơ cao bó hoa Na Trát vẫy chào hắn, đồng thời cùng hô lên: – Na Trát tiên sinh, xin hoan nghênh!
– Na Trát tiên sinh, xin hoan nghênh ngài!
Thành chủ khom người chào thật thấp.
– Đến bây giờ ta mới biết rằng, được đứng cùng một chiến tuyến với ngươi đúng là một sự may mắn vô cùng!
Lạc Phu thốt với giọng khách khí, đồng thời hai tay cũng mở rộng, nói: – Hoan nghênh ngươi, Na Trát!
Tuy chỉ là một câu nói hời hợt, nhưng thanh âm của lão đã át hẳn tất cả những loại thanh âm khác.
– Đa tạ!
Lưu Sâm cũng giang rộng đôi tay rồi ôm lấy lão. Tất cả mọi người ở bên dưới đều ném những bó hoa lên thật cao, khiến cho chúng bay rợp trời. Đây là một cảnh sắc rất đặc biệt, nếu người ta có máy chụp hình mà chụp lại hình ảnh hai vị thần ôm nhau như thế, vậy tất nhiên những bức ảnh đó sẽ được truyền đi khắp thiên hạ rất nhanh; nhưng bây giờ không có máy chụp hình, nhưng hình ảnh này vẫn sẽ khắc sâu vào ký ức của mọi người đang chứng kiến nó!
Lạc Phu mỉm cười nói: – Những đóa hoa đó đều ở trong rừng sâu! Sau khi nghe được Ma Cảnh đã bị tiêu diệt hoàn toàn, bách tính của toàn thành đã tự động tiến vào rừng để hái chúng về. Tất cả đều do họ đích thân tự hái. Có lẽ đó chính là phương thức của họ để cảm tạ ngươi!
Lưu Sâm cười khổ, nói: – Ta chỉ lo rằng, với sự ưu ái của bách tính như thế, không biết loài hoa này có sẽ bị tuyệt chủng hay không nữa?
Nếu như mọi người trong thiên hạ đều liên kết tên của hắn với loài hoa này, rồi đi hái chúng về để tưởng niệm, vậy thì loài hoa này dám sẽ bị tuyệt chủng lắm!
Lạc Phu cười ha hả, nói: – Không đâu, ta dám quả quyết rằng loại hoa này sẽ không còn chỉ xuất hiện ở trong rừng nữa đâu, mà nó sẽ trở thành loài hoa được người thiên hạ yêu thích nhất, và chúng sẽ nở rộ khắp nơi nơi cho xem!
Lưu Sâm cũng cười cười đáp lại. Việc này quả thật cũng có hai mặt của nó, bởi vì người ta cũng có thể hái loài hoa này để đem về trồng trong vườn của mình.
– Với chiến dịch vĩ đại lần này, ta rất có hứng thú để nghe ngươi kể lại mọi chuyện.
Trên mặt Lạc Phu thoáng hiện lên nét hồng hào rồi nói tiếp: – Nhưng trước tiên,, chúng ta phải thực hiện cuộc ước hẹn của chúng ta đã, phải say một trận lúy túy, không say không về! Mời!
Nói xong, ông ta khẽ phất tay ra hiệu, thế là một tấm màn lớn được kéo ra, từ trong đó có bảy, tám mỹ nữ bước ra, trên tay mỗi người đều có những dụng cụ để uống rượu bằng vàng. Nàng mỹ nữ đi giữa chìa tay ra mời: – Thỉnh nhị vị thần nhân an tọa!
Đây chính là nàng mỹ nữ lần trước đã xuất hiện trong lần Lưu Sâm gặp gỡ Lạc Phu lần đầu tiên!
Mỹ nữ thì có vẻ quen thuộc, nhưng trang phục lại không quen thuộc lắm. Hôm nay nàng mặc y phục rất ít vải, với thời tiết của hôm nay, không biết có sẽ bị cảm không nhỉ?
– Đây là Khách Bối tiểu thư, tôn nữ của thành chủ đại nhân, và cũng là thiên tài ma pháp sư thuộc Quang Minh hệ của thành Lạp Nhĩ Hãn!
Lạc Phu mỉm cười giới thiệu, sau đó nhìn mỹ nữ rồi nói: – Được nàng ta đích thân rót rượu, quả thật là một sự đãi ngộ rất hiếm có!
Khách Bối? Phải chăng đây chính là vị tiểu cô nương kỳ quái chỉ thích các lão đầu mà Mạn Ảnh đã nhắc đến hay không? Cả ngày nàng ta chỉ quanh quẩn ở bên cạnh Lạc Phu, chẳng lẽ đã bị nét “già nua” của lão hấp dẫn rồi sao?
Lý thú thật! Lưu Sâm mỉm cười quay người tính bước đi, bỗng nhiên hắn dừng lại, rồi hỏi: – Còn có khách mời nữa ư?
Thành chủ cười nói: – Tiên sinh nói đùa rồi, trong thiên hạ này, còn có ai xứng đáng làm khách cùng tiệc với nhị vị thần nhân nữa chứ?
Trên mặt Lạc Phu lộ thần sắc rất kỳ quái. Ông ta cũng chậm rãi xoay người và nhìn về phía chân trời, nói: – Na Trát tiên sinh nói đúng, phải chăng là khách không mời mà đến?
Lúc này ở phía chân trời đang có một điểm đen đang tiến gần về phía họ, càng lúc càng lớn dần. Đó chính là một con phi hổ!
Phi hổ bay về phía đại công phủ như một mũi tên bắn, trên lưng nó có một vị ma pháp sư mặc kim y đang ngồi ngất ngưỡng trên đó. Trông y rất nổi bật ở giữa nền trời xanh biếc và đồng thời cũng hiển lộ một loại khí độ rất phi phàm.
Lưu Sâm khẽ nhíu mày: – Là người của hoàng cung?
– Ta thật không muốn nhìn thấy hắn trong lúc này chút nào!
Lạc Phu lầm bầm tự nói: – Ta rất mong đó chính là Thủy thần không mời mà tới!
Tất nhiên người kia không phải là Thủy thần rồi. Y chính là một trong hai người mà Lưu Sâm có quen biết, chính là hoàng cung đặc sứ Ngôn Nhĩ Tây!
Tuy thân mặc kim bào và lại cưỡi phi hổ để đại diện cho thân phận, nhưng Ngôn Nhĩ Tây đặc sứ cũng không phải là một người không biết chuyện. Chỉ thấy phi hổ đáp xuống ở bên ngoài xa xa, rồi Ngôn Nhĩ Tây nhảy phốc xuống đất, sau đó liền hướng về phía đài cao trên bậc thềm với thần tình vừa cung kính vừa khẩn trương. Đội ngũ binh sĩ liền dạt ra hai bên rất chỉnh tề, để lộ một lối đi lên đài cao.
Ngôn Nhĩ Tây vòng tay chào: – Xin tham kiến kiếm thần tiên sinh và đại công các hạ!
Vừa nói, y vừa cúi người chào.
Đại công vội vã hoàn lễ, nhưng Lạc Phu chỉ lãnh đạm liếc y một cái rồi hờ hững hỏi: – Lại có chuyện gì rồi?
– Quốc vương bệ hạ sau khi hay tin Ma Cảnh đại bại thì vui mừng vô hạn. Người đặc biệt phái tại hạ bạt thiệp trường đồ để đến đây biểu thị lòng biết ơn với kiếm thần và…Na Trát tiên sinh!
Nói xong, y lại khom người thật sâu.
Lạc Phu khẽ nhìn sang Lưu Sâm, trong mắt hai người thoáng lộ nét cười cười, sau đó ông ta vẫn cất giọng lạnh lùng thốt: – Không cần cảm tạ ta, vì ta cũng không làm theo chỉ thị của bệ hạ. Nếu bệ hạ không trách tội thì đã là vạn hạnh lắm rồi. Còn về phần Na Trát tiên sinh…..ngươi nên chính diện mà cảm tạ y!
Vừa nói, ông ta vừa chỉ về phía Lưu Sâm đang đứng gần đó.
Ngôn Nhĩ Tây sững sờ hỏi lại: – Chẳng lẽ vị này chính là….Na Trát tiên sinh ư?
– Chính thị!
Lưu Sâm mỉm cười nói: – Tạ ơn bệ hạ đã ban ân từ ngàn dặm!
Khuôn mặt của Ngôn Nhĩ Tây thoáng hồng lên, thanh âm của y cừa có phần luống cuống vừa có phần khích động: – Ta….ta…đang định đến Thác Mạc Tư một chuyến, chỉ là hành tung của tiên sinh quá phiêu hốt, thật không ngờ lại có thể gặp ngài tại đây, thật là vạn hạnh….
– Đây gọi là cố tình mà không bằng vô tình gặp gỡ!
Lưu Sâm cười nói: – Đặc sứ tiên sinh đến từ ngàn dặm, xin mời lên đây rồi nói tiếp!
Đại công vội vã dõng dạc hô: – Mời đặc sứ lên đài!
Tin tức thật sự được truyền đi quá nhanh. Đại thắng chỉ mới xảy ra hai ngày trước, mà tin tức chỉ mới được truyền đi có một ngày, và với tốc độ của phi hổ, tin tức này đã được truyền đi suốt đêm, hơn nữa nó còn được truyền đi một cách tốc hành. Chỉ một ngày sau thì đã nhận được hồi âm từ hoàng cung rồi, hiệu suất này đã nói lên điều gì? Đó là sau khi đại thắng, thành chủ trước tiên đã lập tức thông tri cho hoàng cung biết, và sau khi hoàng cung nhận được tin, họ cũng có hồi âm ngay tức khắc.
Ngôn Nhĩ Tây cẩn thận bước lên đài, sau đó lại một lần nữa hành lễ với hai người bằng lễ tiết cao nhất – người này mang thân phận là đặc sứ của hoàng cung nên y cũng rất biết điều. Khi đối mặt với hai vị thần nhân, mọi hành động và cử chỉ của y đều rất cẩn thận. May mà người thế này cũng không có nhiều lắm!
Ngôn Nhĩ Tây cất giọng khích động, nói: – Từ khi Ma Cảnh nhập đại lục, và Thánh Cảnh cũng xuất quan tới nay, quốc vương bệ hạ vẫn một mực ăn không ngon, ngủ không yên….
Trên mặt Lưu Sâm vốn vẫn luôn mang nét tươi cười, nhưng lúc này vừa nghe Ngôn Nhĩ Tây nói tới đây thì lập tức sững người. Hắn thất thanh kêu lên: – Thánh Cảnh đã xuất quan rồi sao?
Cùng với tiếng hỏi của hắn, sắc mặt của đại công cũng đại biến. Ngoài Lạc Phu ra, sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi hẳn. Thế nhưng lúc này Lạc Phu cũng biến thành ảm đạm theo, bởi lẽ lần trước vị đặc sứ này nhắc tới việc Thánh Cảnh là ở trong mật thất, nhưng tại sao hôm nay y lại nhắc tới nó một cách công khai như thế? Y có dụng ý gì?
– Đúng vậy!
Ngôn Nhĩ Tây nói: – Trước kia tại hạ phụng lệnh của bệ hạ, không được đề cập đến việc của Thánh Cảnh nhằm làm dao động lòng dân, nhưng bây giờ đã khác trước, giờ đây tại hạ đã có thể công khai việc này. Xin cho phép tại hạ tường trình tỉ mỉ mọi việc với nhị vị thần nhân. Thánh Cảnh tuy chỉ mới xuất quan có hai tháng, nhưng đã chiếm cứ hơn mười tòa thành của chúng ta….
Sắc mặt của Lưu Sâm chậm rãi trở nên nghiêm túc hơn. Rốt cuộc đại chiến vẫn chưa kết thúc. Kiếp nạn của Ma Cảnh vừa qua đi thì lại có mối họa của Thánh Cảnh. Quốc vương đã giấu việc này khá lâu, nhưng dụng tâm cũng có thể thông cảm được, bởi lẽ một bên có Ma Cảnh xâm lăng đã khiến cho nhiều người sợ sệt lắm rồi, nay lại có thêm Thánh Cảnh nữa thì chỉ sợ mọi người không còn đấu chí nữa, kể cả hắn, vì hắn không biết phải hạ thủ ở đâu nữa.
– Trong hai tháng qua, bệ hạ không có đêm nào được ngủ yên. Phía nam thì có Thánh Cảnh, còn phía bắc lại có Ma Cảnh, toàn bộ đại lục bị kềm kẹp giữa hai thế lực cực mạnh….
Thanh âm của Ngôn Nhĩ Tây mang theo một áp lực nặng nề, tất cả mọi người cũng đều trằm mặc không nói gì, thậm chí ngay cả Lạc Phu cũng bắt đầu thông cảm cho quốc vương. Đúng vậy, dưới tình huống như thế, ngoài quyết định bỏ đi để bảo tồn thực lực thì đâu còn biện pháp nào có thể lựa chọn được chứ.