Sau khi qua cơn sửng sốt, Lưu Sâm chợt bật cười ha hả, cười đến cực kỳ thoải mái.
– Ngươi đắc ý lắm phải không?
Yến Cơ trợn ngược mày liễu, nói: – Bây giờ ta phải báo thù cho Long nhi!
Nói xong, nàng lập tức thủ thế, chuẩn bị đánh nhau.
Lưu Sâm xua xua tay, nói: – Chỉ là một con Long nhi thôi mà, để mai mốt trả lại cho ngươi con khác vậy!
Yến Cơ nhíu mày, hỏi: – Trả lại?
– Ừ, trả lại!
– Ngươi trả cách nào?
Thanh âm của nàng tràn trề sự hoài nghi.
– Ngươi coi ta đây này!
Lưu Sâm nói với giọng bất mãn: – Dù gì thì ta cũng là một nhân vật ngang cấp với ngươi đúng không?
– Ừm, thì để coi ngươi trả bằng cách nào.
Yến Cơ khẽ gật đầu, rồi nói tiếp: – Ngươi phải trả lại cho ta một con hoàn chỉnh. Khi huấn luyện nó thì phải hết sức chú ý mới được, không thể diệt hết dã tính của nó, lại càng không thể khiến nó nghe lời ngươi được, mà chỉ có thể nghe lời một mình ta thôi…
Lưu Sâm nghe vậy thì ngây người ra: – Lại còn phải huấn luyện nữa sao?
Nếu muốn tìm một con rồng thì tuy hơi khó khăn, nhưng hắn vẫn nắm chắc phần lớn. Tuy nhiên, tìm được và bắt lấy lại là hai chuyện khác nhau. Với không gian riêng của mình, hắn có thể bắt một con rồng cũng tương đối dễ, nhưng còn phải huấn luyện nó nữa thì hắn chịu thua. Đã vậy mà nàng còn nêu ra yêu cầu cụ thể khi huấn luyện nó nữa chứ. Hắn cảm thấy mình nghe như là không nghe vậy, bởi vì hắn tuyệt đối không có được sự kiên nhẫn đó! Rồng là một giống sinh vật rất cao ngạo, chúng không thể nào nghe hắn huấn luyện được, nói chi là tới người khác….
– Đương nhiên!
Yến Cơ lườm lườm hắn, rồi nói tiếp: – Ngươi tưởng là có thể tùy tiện bắt con rồng nào về cũng có thể làm tọa kỵ được hết sao? Nếu muốn làm tọa kỵ, ít nhất phải hội đủ mấy điều kiện mới xong. Thứ nhất là không thể quá già, và đương nhiên cũng không thể quá nhỏ. Thứ hai, Thủy ma pháp của nó phải đủ mạnh, ngoại hình tốt, vóc dáng phải thon dài….
Lưu Sâm giơ tay đầu hàng: – Ta thu hồi lại lời nói vừa rồi của mình. Thu hồi hết những lời gì có liên quan tới rồng!
Yêu cầu quá khắt khe, rồi lại còn đòi hỏi phải có ngoại hình và vóc dáng xinh đẹp nữa chứ. Hắn không thể tìm được loại mỹ long như thế!
Yến Cơ không chịu bỏ qua, nàng hỏi tới: – Vậy ngươi lấy gì để bồi thường cho ta?
– Hay là….
Lưu Sâm trả lời một cách cẩn thận: – Ta làm tọa kỵ cho ngươi một chuyến, đưa ngươi đến nhà của đôi phu thê thợ săn kia, rồi ăn một bữa súp ngon lành, thế nào?
– Thôi miễn!
Yến Cơ khẽ khịt khịt mũi: – Không phải ngươi ôm nữ hài đến mức ghiền luôn rồi đấy chứ? Thật ra chỉ muốn tìm cơ hội để chiếm tiện nghi thôi….
Lưu Sâm tỏ vẻ thán phục: – Có phải là nữ hài càng có bản lãnh cao thì càng bạo dạn hơn hay không? Nghĩ cái gì là nói cái đó, vốn không cần suy nghĩ gì hết?
– Đúng thế!
Yến Cơ nhơn nhơn đắc ý: – Bản nhân là ai chứ? Đừng tưởng là ta không biết đến tâm tư của ngươi. Hôm đó ở bờ sông, ngươi đâu có tốt bụng gì, đến giờ cả cái tâm xấu xa đó vẫn chưa hết nữa kìa. Ta sẽ không cho ngươi cơ hội đâu. Còn bây giờ thì bản cô nương phải đi rồi, không cần đưa tiễn!
Nói xong, nàng liền phóng mình lên cao, sau đó lại đột ngột xoay người rồi chuyển hướng về phía chân núi. Vách núi cao tới hơn trăm trượng mà nàng cứ nhảy vèo xuống như thế, hơn nữa lại còn sử dụng phương thức rơi tự do nữa chứ.
Có phải là Lưu Sâm nên làm anh hùng cứu mỹ nhân không? Không, hắn không hề! Hắn chỉ thở ra một tiếng cảm khái, rồi nói với theo: – Bản nhân thật sự đáng ghét vậy sao? Ngươi thà tự mình nhảy xuống núi chứ không thèm đi với ta à?
Từ dưới vách núi chợt có một cái bọt nước bay lên rồi nổ tung ngay ở trên đầu hắn, tiếp theo chỉ nghe thanh âm của nàng vang lên: – Ta đi đại lục để kiểm tra xem cái tên Na Trát Văn Tây kia là nhân vật thế nào. Nếu tất cả mọi người đều nói hắn không tệ thì ta sẽ trở lại ăn canh với ngươi….
Phục thật! Lưu Sâm triệt để thán phục vị cô nương này luôn. Nàng là một cô nương lãnh tĩnh không ai bằng. Trước tiên phải đi điều tra miệng lưỡi của người ngoài để xem hắn là người thế nào, rồi sau đó mới chịu ăn canh với hắn! Bữa canh này khó ăn vậy sao kìa?
Tuy nhiên, đặt trường hợp nàng tìm hiểu xong vấn đề, Lưu Sâm có thể đoán biết trước kết quả được rồi, bởi lẽ cái tên Na Trát Văn Tây đó chính là vị Phật sống trong hàng ngàn hàng vạn gia đình của đại lục. Cái tên đó chính là thần ở trên trời và là người tốt nhất ở nhân gian. Vô luận thế nào, nó cũng tốt hơn cái thân phận thật sự của hắn gấp trăm lần. Nếu hắn bảo tên mình là A Khắc Lưu Tư, vậy thì cơ hội mà nàng sẽ quay về ăn canh với hắn sẽ không có bao nhiêu; nhưng trái lại, chỉ cần báo tên là Na Trát Văn Tây thì có phải bây giờ nên đi chuẩn bị nguyên liệu nấu canh là vừa hay không?
Thân hình của nàng chỉ trong nháy mắt đã không thấy đâu nữa. Lúc này Lưu Sâm cũng đứng dậy, hắn quay nhìn còn đường trong sơn cốc một lần nữa, sau đó thì cũng phóng mình lên không, tiếp theo thì đã lao vút đi như điện xẹt. Trong sơn cốc chỉ còn lưu lại vết tích của một sự biến hóa nghiêng trời lệch đất. Trên đại lục cũng có lưu lại vết tích của sự biến đổi to lớn này, nhưng còn người đã tạo ra sự biến đổi đó thì đã biến mất dạng từn lâu.
Mãi cho tới giờ ngọ, một tảng đá ở trong sơn cốc chợt bị xô đổ về một bên, từ bên dưới tảng đá chợt có một vị cô nương chậm rãi chui ra. Nàng quay nhìn về phương bắc đầy tang thương, trên mặt cũng tràn ngập nét bi ai. Sau đó lại quay về phía nam, lúc này thì khuôn mặt của nàng lại tràn trề nét kiên nghị. Đó là cừu hận hay thương cảm? Là nét kiên quyết nhưng vẫn pha đôi chút do dự, nàng đã không còn phân rõ được nữa, thậm chí nàng cũng không biết mình mạo hiểm lưu lại là đúng hay sai? Nhưng nàng biết có một số việc mà nàng phải tự đối mặt, bởi vì phụ thân của nàng chính là Phong Thần!
Khi tiến vào đại lục, nàng chỉ có một nguyên nhân duy nhất. Nàng là người của Ma Cảnh, tiến vào đại lục là chức trách của nàng!
Nhưng nay lưu lại đây cũng chỉ có một nguyên nhân duy nhất, nàng là nữ nhi của phụ thân nàng, và việc lưu lại cũng là chức trách của nàng, vì phụ thân mà báo thù!
oooOooo
Thành Thác Mạc Tư!
Lúc này đã là sau giờ ngọ, ánh dương quang đã nhạt bớt. Nét mệt mỏi vì thức đêm của các binh sĩ trên tường thành vẫn còn đọng lại trên mí mắt, nhưng không một ai dám lười biếng, bởi vì không một ai biết ngày mai sẽ ra sao. Tất cả mọi người đều biết rằng người của Ma Cảnh đã rút từ sáng sang tối, không ai biết được ở trong thành có những ai là người của Ma Cảnh. Với bầu không khí khẩn trương thế này, cả thời tiết nóng bức sau giờ ngọ cũng biến thành loại cảm giác mát mẻ đối với mọi người.
Trong phủ đại công, Tư Lạc Nhĩ đại công đang đi loanh quanh chiếc bàn tới bốn, năm vòng. Đó là nhờ mới ăn xong nên lão chỉ đi có bốn vòng, mà các tướng lãnh của lão của đi loanh quanh mấy vòng giống hệt như lão. Chỉ có một người ngồi yên không nhúc nhích, đó là Mạn Ảnh! Lúc này nàng đang đưa mắt nhìn ra cửa sổ, có lẽ là đang ngắm những tia nắng đang di động từng chút, từng chút một ở bên ngoài cửa sổ. Hắn bỏ đi đã hai ngày rồi, với tốc độ của hắn, thời gian hai ngày đó có thể hắn đã đi hết phân nửa đại lục rồi cũng nên. Nhưng tới giờ mà hắn vẫn chưa trở về, kể cả sáu tòa thành ở phía bắc cũng không có một tin tức gì về hắn cả.
Các binh sĩ đang lo lắng không biết sát chiêu tiếp theo của Ma Cảnh sẽ nhắm vào đâu, còn nàng thì chỉ mong có một việc, đó là hắn đừng bị gì hết.
– Đại công!
Rốt cuộc kiếm thánh cũng mở miệng phá tan bầu không khí yên tĩnh: – Xin phép cho thuộc hạ tới con sông ở phía bắc Xích Dương thành tìm kiếm một chuyến!
Đại công dừng chân lại: – Ngươi đã nhắc tới vấn đề này rất nhiều lần, nhưng chúng ta không thể làm vậy được…bởi lẽ nếu quả đúng như suy đoán của ngươi, Thủy thần thật sự đang ở tại địa phương đó, vậy thì ngươi đi cũng chỉ là chịu chết mà thôi.
Xem ra vấn đề này đã được nêu lên nhiều lần, mọi người đã phân tích hết những nơi ở trong thành mà người Ma Cảnh có thể ẩn núp được.
Kiếm thánh lắc đầu, nói: – Đại công, nếu như ta không thể trở về, vậy chẳng phải đã gián tiếp chỉ ra nơi tàng thân của Thủy thần rồi hay sao? Đến khi Na Trát Văn Tây tiên sinh trở về thì sẽ có thể thu nhỏ phạm vi tìm kiếm rồi.
Đại công nghe vậy thì thoáng động dung, lấy cái chết của mình để đổi lấy đầu mối của kẻ địch ư? Đúng là trong hàng bộ hạ của mình cũng không hề thiếu anh hùng chút nào.
Khi lão còn chưa kịp có phản ứng gì thì ở bên ngoài chợt có thanh âm vang lên: – Kiếm thánh các hạ liệu việc như thần, thật là bội phục!
Lời đó vừa dứt thì ở trong phòng liền có thêm một người nữa xuất hiện. Tất nhiên người đó chính là Lưu Sâm.
Mạn Ảnh chợt quay phắt đầu lại, vừa khéo tiếp được ánh mắt của hắn. Thế là khuôn mặt của tiểu cô nương liền ửng hồng lên, mà trong mắt tất nhiên là tràn ngập nét vui sướng vô hạn. Sự xuất hiện của hắn dường như đã mang theo một luồng khí thanh tân và quét đi hết ầu không khí nặng nề ở trong phòng này vậy. Chỉ cần hắn trở về thì tất cả đều sống lại hết.
– Tiên sinh!
Mọi người cùng khom người chào, kể cả đại công ở trong đó. Lão bổ sung thêm một câu: – Tiên sinh đã trở về, vậy thật là tốt!
– Đúng là rất tốt!
Thanh âm của Lưu Sâm cũng rất nhẹ nhàng: – Đại công, ta mang về một tin tức cực tốt. Tin rằng sau khi chư vị nghe xong tất sẽ vui mừng đến nỗi phải uống say một bữa cho xem!
Mọi người nghe vậy thì đều đưa mắt nhìn nhau ngơ ngác, ai nấy cũng đều cảm thấy có nỗi xung động rất mạnh, nhưng họ không dám tỏ lộ ra ngoài. Bầu không khí ở trong phòng im phăng phắc, hy vọng và thất vọng chỉ cách nhau một đường chỉ mong manh, mọi người đều hồi hộp chờ nghe tin tức của hắn.
Đại công hồi hộp đến mức cả khuôn mặt cũng đỏ hồng lên, lão cố nén tâm tình xúc động, rồi nói: – Na Trát Văn Tây tiên sinh….xin mời nói!
– Các ngươi chắc chắn sẽ không thể tin được đâu!
Lưu Sâm cất cao giọng, nói: – Toàn quân của Ma Cảnh đã bị tiêu diệt, và Ma môn cũng đã được khóa chặt trở lại!
Lời này vừa thốt ra, trong lòng lập tức vang lên tiếng xầm xì không ngớt. Ai nấy cũng đều đứng bật dậy vì quá bất ngờ, còn Tư Lạc Nhĩ đại công thì lại lảo đảo muốn ngã, may mà có người đứng gần đó đưa tay đỡ lấy lão. Thế rồi bầu không khí ở trong phòng như vỡ òa, ai nấy cũng đều tranh nhau nêu câu hỏi. Trời ạ, tin tức này thật sự là vượt xa sự chờ mong của họ. Kỳ thật, vào lúc này đây, tin tốt nhất mà họ đang chờ đợi chính là Thủy thần đã chết và người đại lục lại một lần nữa thu được một sự thắng lợi then chốt trong cuộc chiến này; nhưng quyết không ai ngờ rằng, chiến tranh đã kết thúc một cách chóng vánh như thế!
Khi mà lòng tin và đấu chí của mọi người đang được bồi dưỡng từng bước một, khi mà họ đang tiến gần đến mức tiêu chuẩn cần thiết để chiến đấu, và với mọi kế hoạch tác chiến dưới sự thống lãnh của vị thần nhân này, họ tin rằng mình sẽ có thể hoàn thành sứ mệnh gian nan là bảo vệ quê hương. Tuy rằng họ biết cuộc chiến này sẽ tàn khốc vô cùng, và có lẽ nó sẽ kéo dài dằng dặc, nhưng họ đã hạ quyết tâm sẽ chiến đấu tới cùng. Thế mà hôm nay vị thần nhân kia đột nhiên xuất hiện rồi tuyên bố một câu: “Chiến tranh kết thúc, Ma Cảnh đại bại, và sẽ không bao giờ tái nhập đại lục được nữa.”
– Tiên sinh, tiên sinh!
Kiếm thánh kêu lớn: – Ngươi nhất định phải kể cho chúng ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế này?
Thanh âm của gã vang lên rất lớn, hầu như át đi hết tất cả mọi thanh âm khác, do đó mà mọi người lập tức im tĩnh trở lại. Ai nấy cũng đều đổ dồn ánh mắt về phía hắn chờ đợi.
Lưu Sâm đưa mắt nhìn gã kiếm thánh, rồi nói: – Kiếm thánh các hạ suy đoán rất chính xá. Dòng sông lớn kia chính là đại bản doanh của Thủy thần. Ta hy vọng chư vị hãy nhớ rõ cái tên này: Thủy thần! Đó là một nhân vật hoàn toàn khác hẳn với Phong Thần và Hỏa thần. Đối với người đại lục, y mới đúng là một vị thần chân chính!
Mọi người đều im lặng như tờ. Cái danh tự “Thủy thần” đã in vào lòng họ. Chẳng lẽ ma pháp của người này lợi hại lắm sao? Chẳng lẽ hắn đã đánh một trận thiên hôn địa ám, cực kỳ thảm liệt với Thủy thần nên lúc này khi nhắc tới y thì hắn lại tỏ vẻ nghiêm túc như thế?