Thủy thần nhíu chặt mày liễu, rồi trầm giọng nói: – Bạch Thủy, Thu Thủy nhị sứ, đảm lượng của các ngươi quả nhiên không nhỏ chút nào!
Nàng đang đối mặt với hai người trung niên với tướng mạo xấu xí. Ở sau lưng họ còn có hai người nữa, mà hai người này thì đều cúi gầm đầu xuống. Hai người đó chính là hai kẻ đã tiến vào sơn cốc lúc sáng.
Thanh âm của nàng trầm xuống, mà cõi lòng cũng trầm xuống. Hai người này dám gết người vô tội, nàng vốn đã muốn giết họ, nhưng nàng đã không làm vậy, bởi vì nguyên nhân chỉ có một. Đó là vì chúng không phải là sứ giả chân chính, mà trên chúng còn có hai người nữa, đó là Bạch Thủy và Thu Thủy nhị sứ! Bọn chúng chính là thủ hạ tâm phúc của hai tên sứ giả này.
Hai sứ giả này có công lực cực cao. Họ chính là thủ hạ đắc lực của phụ thân nàng. Các vị thần khác đều có từ năm tới tám sứ giả, riêng Thủy thần thì chỉ có hai. Mà hai người sứ giả này đúng là có thể chống cự được với bát sứ của Phong Thần! Thế nhưng công lực của nàng lại không bằng phụ thân của mình.
– Chủ nhân!
Hai trung niên nhân ở bên ngoài cửa sổ cùng lúc cúi đầu, thưa: – Chúng thuộc hạ không dám phản lại chủ nhân, mà chỉ mong rằng chủ nhân có thể lấy đại nghiệp của Ma quân làm trọng!
– Hắc Ám thần!
Thủy thần Yến Cơ căn bản không thèm để ý đến hai người thủ hạ của mình. Nàng chuyển sang bóng đen ở trước cửa sổ, nói: – Ta không làm theo lời các ngươi, nguyên nhân rất đơn giản, đó là vì các ngươi vốn không có tư cách ra lệnh cho ta. Ta tự biết phải làm sao. Thứ hai, việc ta nghiêm phạt thủ hạ của mình thì ngươi lại càng không có quyền xen vào. Thứ ba, nếu ngươi tới đây từ sớm, hẳn phải biết ta và hắn đang đàm luận chuyện gì, và cũng phải biết ta không hề có ý phản lại Ma Cảnh!
Lời lẽ của nàng vừa hùng hồn vừa đầy chính nghĩa. Huống chi, vừa rồi quả thật nàng cũng không nói ra lời nào có hàm ý phản loạn cả. Quả thật nàng không hề hổ thẹn với lương tâm!
Lúc này Hắc Ám thần cũng ngẩn người ra, chưa biết bắt bí nàng thế nào thì đột nhiên nghe có người đằng hắng. Thì ra đó là Lưu Sâm. Một tiếng đằng hắng đó cũng đủ để nêu lên sự hiện hữu của hắn!
Mọi người cùng lúc đưa mắt nhìn sang hắn. Lưu Sâm bước lên một bước rồi nói: – Yến Cơ, ngươi không cần giải thích nữa. Biết tại sao không? Tại vì ta đã biết ý đồ của bọn chúng!
Mọi người đều nhất tề im lặng, chỉ có Hắc Ám thần thì hơi biến sắc, dường như tới lúc nào thì lão mới chính thức liếc hắn một cái vậy. Lưu Sâm không để ý tới lão, mà chỉ nói tiếp với Yến Cơ: – Suy nghĩ của ngươi không giống với bọn chúng, mà hễ đạo bất đồng thì bất tương vi mưu. Do đó, bọn chúng tất phải trừ đi cái gai trong mắt là ngươi…..cũng giống như đối với lệnh tôn vậy!
Vừa nghe xong lời đó, Yến Cơ lập tức nhướng mày, hỏi:
– Giống tiên phụ ư?
– Có lẽ ngươi còn chưa biết. Chuyện ngươi vừa kể lúc nãy thì ta đã nghe qua một lần trước đó rồi. Đó là do Hỏa thần đích miệng nói ra, mà nội dung câu chuyện lại không khác với chuyện của ngươi. Lão nói rằng, vì lệnh tôn phản kháng Ma quân, nên mới bị Ma quân xử tử, sau đó mới để ngươi kế nhiệm chức vị Thủy thần. Việc đó chỉ để che giấu miệng lưỡi đàm tiếu của người ngoài mà thôi.
– Nói bậy!
Hắc Ám thần tức giận gầm lên một tiếng. Toàn bộ không gian phảng phất như đều bị rung động theo tiếng quát đó, còn các dòng ám lưu ở bốn hướng cũng bắt đầu di động. Với cái chết của Thủy thần, người của Ma Cảnh vẫn luôn nghị luận xôn xao, nhưng Hắc Ám thần cũng tự biết, tuy tất cả mũi dùi đều hướng vào Ma quân, nhưng Thủy thần quả thật không phải bị Ma quân giết, mà là chết bởi vì bất đắc chí mà thôi. Người này vừa mở miệng đã nhận là mình biết được bí mật trọng đại, rõ ràng là dụng tâm xấu xa, thật đáng chết!
– Ta nói bậy ư?
Lưu Sâm cười nhạt, nói: – Lão đã đích thân nói chuyện này với ái cơ của lão, bà ta tên là gì nhỉ…cái gì Lệ Đề đó….Hai người đóng kín cửa mà bàn luận với nhau. Ta còn nhớ, lúc đó họ nói với nhau thế này….
Thế rồi những chuyện đại loại như Hỏa thần thở dài thế nào, Lệ Đề tiếp lời thế nào, Hỏa thần cảnh cáo thế nào, Lệ Đề thốt ra lời bảo chứng làm sao, vv….tất cả đều được Lưu Sâm thêu dệt cho thỏa thích. Nói cho cùng, tử vô đối chứng, người đã chết rồi thì làm sao còn đối chứng được nữa, do đó mà Lưu Sâm cứ thao thao bất tuyệt. Đối với các loại mưu kế của hoàng triều phong kiến của Trung Quốc, một ít cấm kỵ, một ít sách lược để bài trừ kẻ địch, và một số tâm lý của những kẻ ngồi trên chức cao, vv….hắn đều tinh thông cả. Dưới miệng lưỡi ba hoa của hắn, mọi người đều nghe đến ngây người. Những người có mặt đều biết rõ quan hệ giữa Hỏa thần và ái cơ của lão cực tốt, trên căn bản thì không có gì giấu nhau, và họ cũng biết người ái cơ đó chính là người của Ma quân, nên tất nhiên phải nắm rõ rất nhiều tin tức. Ngay cả Hắc Ám thần vốn cũng có đôi chút nghi ngờ về cái chết của Thủy thần; do đó, phải chăng bà ta đúng là có biết những tin tức mà chính lão cũng không biết?
Càng nghe, khuôn mặt của Yến Cơ càng lúc càng tái nhợt hơn. Trong màu tái nhợt đó lại có chút hồng sắc, mà trong hồng sắc lại có cả ngấn lệ. Từ trước tới nay, Ma quân vẫn luôn không thích phụ thân của nàng, mà vừa rồi Hắc Ám thần cũng đã nói: “ngươi và phụ thân ngươi là cùng một giuộc”. Phụ thân chết trước lúc xuất chinh, lúc đó vốn đã có nhiều điểm đáng ngờ rồi, còn về phần tử trạng thì lại càng không thể có chứng cứ; bởi lẽ một khi Ma quân muốn giết người, nếu y muốn người đó chết bằng cách nào thì người đó sẽ chết y như vậy! Lại thêm có Hỏa thần để ấn chứng, tất cả mọi dấu hiệu đều cho thấy, đúng là Lưu Sâm đang nói thật!
– Đừng nói nữa!
Nàng lên tiếng cắt ngang câu chuyện hoang đường của Lưu Sâm – một câu chuyện mà chỉ mới mấy phút trước đây thôi, hắn đã từ câu nói “tiên phụ phản chiến, sau đó thì phát bạo bệnh mà qua đời trước lúc xuất chinh” của Thủy thần mà tìm được linh cảm, để rồi từ từ thêu dệt nên một đại bí mật “kinh thiên động địa” mà không một người nào của Ma Cảnh lại biết được.
Hắc Ám thần cười nhạt, nói: – Ngươi làm sao nghe được cuộc trò chuyện bí mật của Hỏa thần mà tới đây để mê hoặc kẻ khác? Rõ ràng là muốn chết đây mà!
Khi lão thốt đến hai chữ “muốn chết” thì địa khí âm trầm trong thiên địa dường như cùng lúc bùng nổ vậy.
Lưu Sâm bỗng buông tràng cười ha hả, tất cả địa khí ở trong phòng đều bị quét sạch. Những người ở bên ngoài đồng thời biến sắc. Đó là ma pháp, và cũng là thực lực. Mà người có thể phát ra tràng cười như thế rốt cuộc lại là ai đây?
Sau khi cười xong, Lưu Sâm lại nói: – Hỏa thần chết dưới tay ta, ngươi thử nói xem ta có tư cách nghe được tiếng của lão hay không?
– Na Trát Văn Tây?
Hắc Ám thần trầm giọng quát: – Quả nhiên là ngươi!
Xem ra lão đã hoài nghi với thân phận của hắn, mà ngay cả hai người đã trông thấy hắn xuất thủ cũng không thể phán đoán thân phận của hắn, mà chỉ hoài nghi thôi.
– Đúng vậy!
Lưu Sâm chậm rãi quay về hướng cửa sổ, đối diện trực tiếp với khuôn mặt quái dị nó. Khoảng cách gần như thế, theo đáng lẽ thì chỉ cần một kích cũng giết được đối phương, nhưng kỳ quái thay, hắn không hề xuất thủ, mà trái lại khuôn mặt của Hắc Ám thần lại bỗng nhiên lùi về phía sau đến những mười trượng.
Hắc Ám thần quát: – Yến Cơ, ngươi biết rõ hắn là Na Trát Văn Tây mà vẫn cùng hắn bí mật mưu đồ, lần này xem ngươi giải thích thế nào!
– Ta không cần giải thích!
Một thanh âm yểu điệu vừa vang lên thì thân ảnh của Yến Cơ cũng chợt biến mất. Nàng chỉ khẽ giơ tay lên thì trong không khí đã thấy ba đào cuồn cuộn, chúng không phải là thủy lưu mà trông cũng rất giống thủy lưu. Sau đó nàng lại nói: – Ngươi có thể chuyển cáo tới Ma quân lão tặc, ta sẽ đích thân đến….vấn an lão!
Lời đó vừa thốt được nửa chừng, trong không khí liền thấy xuất hiện một cái bọt nước mỹ lệ. Nó tượng trưng cho một sinh mạng mới sinh ra, nhưng cùng lúc đó, hơn mười cái bóng khác trong phòng cũng theo đó mà hoàn toàn táng mạng.
Nếu lúc trước nàng chỉ có phân nửa ý đồ phản loạn, nhưng với một kích này vừa xuất ra thì nàng đã thật sự tạo phản. Thù giết cha, lại thêm mối cừu hận của toàn bộ gia tộc, mà ngoài phụ thân ra, nàng không còn ai là thân nhân ở trong Ma Cảnh nữa cả, thậm chí cả bằng hữu cũng không có nốt. Lưu Sâm không biết những điều đó, mà hắn chỉ biết rằng kế ly gián của mình đã có hiệu quả còn tốt hơn so với mong muốn nữa.
Nàng đã xuất thủ rồi, còn hắn thì chờ gì nữa? Thế rồi Lưu Sâm cười dài một tiếng, sau đó thì thân ảnh liền biến mất. Hắn chỉ khẽ run tay thì đã có Phong kiếm bắn về các bóng đen. Trong bóng đen vốn không có gì cả, nhưng khi kiếm của hắn vừa lướt qua thì lập tức có mưa máu phun ra. Năm người đều bị cắt làm hai! Hắc Ám ẩn thân thuật ở trước Tật Phong nhãn của hắn vốn chẳng có tác dụng gì cả.
– Giết!
Cùng với tiếng quát lớn của Hắc Ám thần, bốn phía đều bị chấn động, nhưng Yến Cơ cũng hành động nhanh hơn. Nàng rung tay lên, một cái bọt biển mỹ lệ bỗng nhiên nở ra ngay ở trên mặt Hắc Ám thần, khi bọt biển vỡ tan thì cái bóng của Hắc Ám thần cũng bị vỡ tan thành bốn, năm mảnh. Quả thật là một chiêu sát thủ cực kỳ mỹ lệ. Thế nhưng sau khi cái bóng của Hắc Ám thần bị vỡ tan thì trên mặt đất không hề lưu lại một mảnh thịt vụn nào. Đồng thời, cũng cùng lúc đó, ở một vị trí khác cách nơi đó chừng ba trượng lại có một cái bóng đen xuất hiện. Bóng đen này vừa xuất hiện thì nó đã vung mạnh tay ra, thế là tầng tầng lớp lớp hắc ảnh khác lập tức ập đến, chính là Hắc Ám thần!
Lưu Sâm thấy vậy thì giơ tay trái lên cao rồi vẽ một vòng trong không gian, một cổ gió xoáy lập tức xuất hiện và thổi ngược hắc ảnh bay trở lại. Khi cao thủ quá chiêu, sức ảnh hưởng tất nhiên là rất lớn. Lúc này các Thủy hệ đệ tử ở xung quanh rốt cuộc cũng lãnh lấy tai ươn, chúng liên tục kêu thảm không ngừng. Cả Lưu Sâm và Yến Cơ đều có cùng suy nghĩ, hai người đều tận lực xuất thủ giết chết Hắc Ám đệ tử, còn đối với các đệ tử của Thủy hệ thì tạm thời chưa tấn công vội, nhưng với Hắc Ám thần thì ngược lại, chiêu thức của lão xuất ra là đều nhắm vào Thủy hệ đệ tử.
Tình huống ở hiện trường lúc này thật là phức tạp vô cùng! Ba vị thần cùng nhất tề xuất thủ, những người còn lại thì bị tai bay vạ gió, lãnh lấy hậu quả khốc liệt. Dưới ma pháp của ba vị thần, không một ai có được một chiêu tấn công hữu hiệu nào, thậm chí cả bọn họ cũng mơ mơ hồ hồ, không biết phải tấn công ai mới đúng.
Với các Hắc Ám đệ tử thì không cần phải nói, tất nhiên mục tiêu tấn công của chúng là Lưu Sâm và Yến Cơ, vậy còn Thủy hệ đệ tử thì sao? Tuy rằng họ đã tận mắt chứng kiến chủ nhân tạo phản, nhưng ngay cả Yến Cơ cũng không đành lòng giết họ, vậy thì bọn họ cũng không tiện tấn công nàng. Do đó, mục tiêu còn lại chỉ có Lưu Sâm mà thôi! Bất luận thế nào, giết chết hắn là việc làm chính xác nhất.
Tiếc thay, mục tiêu của họ lại quá linh hoạt, vừa thấy hắn xuất hiện ở đầu này, tựa như vô hình mà cũng không giống vô hình; hơn nữa, hắn cũng không quá cố kỵ đối với đệ tử của hai hệ. Trong lúc xuất thủ, người của hai hệ bị chết dưới tay hắn càng lúc càng ngang nhau, và càng lúc càng nhiều hơn.
Lúc này, bỗng nhiên Yến Cơ giơ hai tay lên cao, sau đó phất mạnh ra ngoài, thế là một luồng thủy khí trắng toát được phóng ra cửa sổ. Tiếp theo là toàn bộ đại viện bị đóng băng hết từ trên xuống dưới. Khi băng tuyết tan đi, trên mặt đất đã thấy nhuộm đầy máu. Hoa tuyết ôn nhu khả ái cũng trở thành lợi khí giết người của nàng, nhưng còn Lưu Sâm thì vẫn bất động. Hắn đang nhìn về phía trước, nhìn đến ngây người.
Ở phía trước có một người tuyết đang chậm rãi đứng lên. Thân thể của y mập mạp, lớn hơn Hắc Ám thần khá nhiều. Người tuyết há miệng thật lớn, rồi thổi ra một cổ hắc khí. Tuy tốc độ ập đến của cổ hắc khí kia cực chậm, nhưng nó dường như vô cùng vô tận vậy. Thế rồi không gian ở đây liền bắt đầu trở nên âm u dần. Yến Cơ vẫn giữ tư thế hai tay giơ về phía trước, mái tóc của nàng không ngừng tung bay về phía sau, nhưng băng tuyết và dòng thủy lưu vô tận của nàng dường như đang bị từ từ tan rã ở trong bóng đêm, chúng vốn không thể đến gần người tuyết được!
Nàng lặng lẽ thu hồi công lực trở về hai tay, bởi vì nàng biết rằng đây chính là tuyệt chiêu của Hắc Ám thần: Thiên địa phệ!
Trong viện, tất cả mọi động tĩnh đều dừng hẳn lại. Thủy thần như một hòn tuyết sơn, tuy tuyết vẫn bay phất phới, và hòn tuyết sơn vẫn đứng kiên định ngạo nghễ, nhưng ở phía trước hòn tuyết sơn là một tên ma quỷ. Nó đứng trong trời tuyết mà hú dài, khiến cho thiên địa giống như đang bị va chạm mạnh vậy.
Dưới tình huống đó, tất nhiên Lưu Sâm phải động. Nếu hắn xuất ra một quả Toàn Phong chùy, vậy thì người tuyết sẽ phải thay đổi phương hướng ngay lập tức. Dù Hắc Ám thần mạnh tới cỡ nào, nhưng lão tuyệt đối sẽ không chống được sự hợp kích của hai người. Lúc này Yến Cơ khẽ liếc nhanh sang hắn, phải chăng là nàng đang muốn tìm sự giúp đỡ?
Lưu Sâm cũng nhìn sang nàng, rồi bỗng nhiên mỉm cười với nàng. Tiếp theo thì thân hình của hắn đột nhiên bắn ra sau. Tuy là hắn lùi ra sau, nhưng tốc độ so với người bình thường dùng toàn lực phóng về phía trước thì còn nhanh hơn gấp mười lần. Trong một tích tắc kế tiếp, hắn chợt xoay người rồi đánh mạnh một quyền vào mặt của một tên Thủy hệ đệ tử. Tất cả mọi người thấy vậy thì đều ngây người ra, kể cả Yến Cơ trong đó. Chẳng lẽ lúc này hắn không biết Hắc Ám thần mới là kình địch của mình hay sao? Việc thiết yếu nhất cần làm bây giờ là phải liên thủ giết địch, chứ sao lại còn muốn giết mấy tên đệ tử tầm thường chứ?
Thế nhưng chuyện lạ đã phát sinh!
Với một quyền của hắn, dù là kích trúng bất cứ vật gì, hẳn là chúng đều phải bay về phía sau ít nhất là mười trượng. Cho dù là một con voi to kềnh cũng có thể bay đi ít ra là hai trượng! Ấy vậy mà khi quyền này vừa kích trúng mục tiêu thì lại chỉ thấy bụi mù tung bay mù mịt mà thôi.