– Trước tiên chúng ta hãy cáo từ họ đã!
Lúc này khuôn mặt của Thủy thần hoàn toàn nghiêm túc, nàng quay sang Lưu Sâm nói tiếp: – Sau khi rời khỏi cánh rừng này chừng mười dặm, lúc đó sẽ là lúc để chúng ta kết liễu tâm nguyện của mình!
Lưu Sâm bình thản nói: – Ngươi cứ rời đi trước. Ta sẽ thay ngươi cáo từ với họ!
– Vậy cũng tốt, ta chờ ngươi!
– Không cần!
Lưu Sâm hờ hững nói: – Hôm nay ta sẽ không đi tìm ngươi!
– Tại sao? Chẳng lẽ trận đấu này không thể…..
Lưu Sâm ngắt lời nàng: – Trận đấu này không thể nào tránh khỏi, nhưng ít ra thì cũng phải chờ thương thế của ngươi hoàn toàn khôi phục đã!
Thủy thần nghe vậy thì trong ánh mắt khẽ lấp loáng tinh quang, nàng hỏi: – Ngươi biết thương thế của ta vẫn chưa khôi phục?
– Biết!
Lưu Sâm nói: – Nếu như thương thế của ngươi đã lành hẳn thì trận đấu của chúng ta đã diễn ra từ hôm qua rồi!
Hắn coi như đã hoàn toàn hiểu hết mọi việc. Là Thủy thần, nàng không có khả năng bị rồng nhốt. Có lẽ hôm qua nàng đang luyện công, còn hắn thì có hảo ý muốn cứu nàng, vừa khéo lại biến thành hại nàng, khiến cho nàng bị tổn hao công lực nặng nề. Vì thế, trong tình huống bất đắc dĩ, nàng mới chịu đi theo hắn. Tất nhiên là để tìm cơ hội ám sát hắn. Nhưng khi thương thế chưa hồi phục hẳn, hiển nhiên là nàng không dám để thân phận bại lộ; thế nhưng có một điều mà hắn vẫn chưa hiểu. Tại sao trong lúc tính mạng của đôi phu thê thợ săn như chỉ mành treo chuông, nàng lại cam chịu để thân phận bị bại lộ?
Nếu vì cứu người mà phải bỏ đi tính mạng của mình, như vậy có phải là oan uổng lắm không?
Với bản lãnh của nàng, nếu như không muốn cho hai gã thuộc hạ kia nhận ra mình, vậy thì rất dễ, nàng chỉ tùy tiện lắc mình một cái thì đã biến mất trước mắt chúng rồi.
– Tốt! Cứ quyết định như thế!
Nói xong, thân ảnh của Thủy thần chợt biến thành dòng nước loang loáng, trông cũng chẳng khác nào một cái bọt biển mỹ lệ vậy. Sau đó thì bọt biển biến mất trong rừng tùng. Lúc này Lưu Sâm chậm rãi quay người lại, hắn khẽ vẫy vẫy tay về hướng căn nhà lá ở trên sơn động nọ, sau đó thì cũng lao mình đi vun vút. Chưa tới một cái nháy mắt thì bóng dáng của hắn đã mất tăm, chỉ để lại đôi phu phụ đang ngơ ngác xuất thần. Họ chỉ biết một sự thật, đó là người thanh niên kia là một vị ma pháp sư thần kỳ, bởi vì tốc độ của hắn quá nhanh, thậm chí giống như là bay đi mất vậy; nhưng họ quyết không biết rằng, hắn chính là vị thần nhân kỳ tài mà thiên hạ đang truyền trụng, đồng thời, họ cũng không biết được, nữ hài trông có vẻ nhu nhược kia lại chính là Thủy thần, một trong Ma Cảnh lục thần!
Nếu như họ biết được, trong lúc vô ý, mình đã tham dự vào đời sống sinh hoạt thường ngày của hai vị thần, có lẽ bọn họ sẽ còn kinh ngạc đến trợn mắt há miệng không thôi. Và nếu như họ biết rằng, chính bởi vì sự can dự của họ mà bố cuộc của đại lục đã xảy ra một sự biến hóa vi diệu, đến lúc đó họ sẽ càng muốn ngất đi luôn.
Ở trong không gian của mình, Lưu Sâm nhìn thấy nàng rất rõ, và cũng nhìn thấy được hai tên sứ giả kia; thậm chí còn thấy được cả nhãn thần bất mãn của hai gã. Nhìn thấy đôi nhãn thần ấy, Lưu Sâm cảm thấy rất thích thú. Dường như Thủy thần không hề giống với hai vị thần trước. Phong thần thì dung túng cho thuộc hạ cưỡng gian dân nữ, còn Hỏa thần thì dung túng cho thuộc hạ giết chóc bừa bãi. Nhưng vị Thủy thần này thì lại chỉ giống như một người bình thường, thậm chí thiếu chút nữa thì đã mất mạng luôn rồi! Hơn nữa, mức độ tôn kính của thuộc hạ đối với nàng dường như cũng không bằng đám thuộc hạ Phong hệ và Hỏa hệ đối với hai vị thần kia.
Phải chăng đây là một cửa khẩu có thể đột phá được?
Đại lục và Ma Cảnh, trong trường tranh đấu này, hắn nhất định là đứng về phe đại lục rồi. Phàm là người của Ma Cảnh, tất cả đều có thể giết hết, nhưng phải chăng tất cả người của Ma Cảnh đều đáng chết? Đây là một vấn đề rất mới mẻ, nếu như hỏi bất kỳ một người đại lục nào, chỉ e câu trả lời của họ chỉ có một: đều đáng chết! Do đó, có lẽ chỉ có mình hắn mới nêu lên câu hỏi thế này mà thôi, bởi vì hắn vốn không có quan hệ gì với đại lục này, mà hắn chỉ là người của địa cầu. Ở tại địa cầu, tất nhiên luôn có người tốt và kẻ xấu. Đại lục này cũng vậy, tất nhiên cũng có người tốt và người xấu. Vậy còn Ma Cảnh thì sao?
Trong những lúc vị cô nương kia ngắm sao trên trời, trông nàng thật là thuần khiết. Trong những lúc thả bộ trong sơn cốc, trông nàng thật ưu nhã làm sao. Từng lời nói, từng ánh mắt của nàng đều đã được ghi khắc lại trong lòng hắn. Hắn cảm thấy khoảng cách giữa mình và nàng thật là gần, phảng phất như có thể từ trên người đối phương mà thấy được chính mình vậy. Hắn và người đại lục không hợp nhau, mà nàng và người của Ma Cảnh rõ ràng cũng không hợp nhau. Phải chăng đây gọi là “đồng chung cảnh ngộ”?
oooOooo
Phía bắc đại hà, trong một căn biệt thự to lớn và tráng lệ có một căn phòng cực kỳ đơn giản. Dưới ánh sao sáng sủa, đôi mắt của Thủy thần nhìn mông lung ra ngoài. Bỗng nhiên nàng quay đầu rồi lên tiếng: – Na Trát Văn Tây, chẳng lẽ ngươi không đợi nổi hay sao?
– Có thể phát hiện được ta, điều đó cho thấy công lực của ngươi đã khôi phục khá nhiều rồi!
Cùng với tiếng nói, một bóng người cao lớn chợt xuất hiện ở trong phòng. Người đó tất nhiên là Lưu Sâm rồi!
– Đối với những người luyện Thủy hệ, thuật ẩn thân của Phong hệ vốn không đáng nhắc tới!
– Ngươi sai rồi!
Lưu Sâm mỉm cười nói: – Ta vốn không hề ẩn thân!
– Thế à? Thế ý của ngươi là…dù cho công lực của ta đã hồi phục, vậy thì vẫn không phải là đối thủ của ngươi, đúng không? Hoặc cũng có nghĩa là hôm nay ta vẫn không thể thoát chết dưới tay ngươi, đúng không?
Vừa nói, nàng vừa khẽ nhướng mày, dáng vẻ thật là yêu kiều!
Lưu Sâm bình thản, đáp: – Hôm nay ta vẫn chưa muốn đấu với ngươi! Mà ta chỉ muốn nói chuyện với ngươi thôi!
– Chúng ta có thể nói chuyện với nhau sao?
Thủy thần khẽ thở dài, rồi hỏi: – Ngươi cho rằng vấn đề giữa chúng ta có thể dùng mấy lời nói là có thể giải quyết hết sao?
– Có thể lắm chứ!
Lưu Sâm từ tốn, nói: – Vào giây phút ngươi cứu mạng cho người thợ săn kia, chúng ta đã có cơ sở để nói chuyện rồi!
– Nếu đổi là người khác…..ta sẽ không cứu đâu!
Thủy thần hơi dừng lại một chút, rồi tiếp: – Ta chỉ không muốn hài tử của vị đại tỷ tốt bụng kia vừa chào đời thì đã không thể nhìn thấy phụ thân rồi!
Nàng vốn không muốn nhắc lại những cảm giác ấm áp trong hơn một ngày đã ở tại sơn cốc nọ, nhưng dù không nhắc tới chúng, mà lại nhắc tới vị đại tỷ kia, vậy thì từng lời, từng lời của nàng đều khiến cho Lưu Sâm đã cảm thấy được những sự ấm áp chân thành quen thuộc.
Lưu Sâm quay người. Hắn nhìn về phương nam rồi chậm rãi nói: – Một khi đại chiến bùng nổ, sẽ có bao nhiêu hài tử ra đời mà không thể nhìn thấy phụ thân của chúng? Lại có bao nhiêu cặp phu thê bị cốt nhục chia lìa? Lại có bao nhiêu gia đình gặp cảnh thê tử ly tán? Ngươi chỉ mới thấy được một đôi phu thê, nhưng ta biết thảm kịch như vậy vẫn đang xảy ra hằng ngày….
Thủy thần chẳng biết từ lúc nào đã đến đứng bên cạnh hắn, nàng thở dài nói: – Đúng vậy! Một khi đại chiến bùng nổ, đại lục sẽ bị sinh linh đồ thán. Nhưng ngươi đừng quên, tộc nhân của ta cũng có gia đình và thân nhân. Ngươi giết hơn hai ngàn tộc nhân của ta, vậy cũng đồng nghĩa với việc đã tạo ra hơn hai ngàn bi kịch rồi!
Lưu Sâm điềm nhiên thốt: – Đó là kết cuộc của kẻ xâm lược! Vì hàng trăm vạn sinh linh của đại lục, ta không vào địa ngục thì ai sẽ vào địa ngục đây?
– Nếu không có người chống cự thì làm sao có kẻ xâm lược?
Thủy thần trầm giọng hỏi: – Ngươi chỉ đứng ở lập trường của ngươi mà nói thế thôi. Nếu ngươi đứng vào vị trí của ta, e rằng ngươi cũng sẽ nói: chỉ cần các ngươi không chống cự, chúng ta sẽ bảo đảm an toàn tính mạng cho các ngươi. Chung quy chỉ là đổi người thống lĩnh đại lục mà thôi!
– Chiến sự giữa song phương vốn không do chúng ta quyết định!
Lưu Sâm xoay người, nhìn thẳng vào Thủy thần rồi nói tiếp: – Nhưng ít nhất thì chúng ta cũng có cùng một suy nghĩ, đúng không? Đó là sớm kết thúc chiến tranh!
– Ta đồng ý là cùng có một suy nghĩ đó với ngươi!
Thủy thần nói: – Với danh vọng của ngươi hiện nay, nhất định là khi đề xướng điều gì đó, tất sẽ có vô số người nghe theo. Ngươi cứ chuyển cáo đến người thống trị của mình, thần phục Ma Cảnh ta. Còn ta cũng sẽ chuyển cáo với Ma quân, yêu cầu y hạ một đạo mệnh lệnh, không cho người của Ma Cảnh tàn sát người vô tội của đại lục nữa, thế nào?
– Tại sao không phải là….người Ma Cảnh các ngươi rời khỏi đại lục, đóng cửa Ma môn lại một lần nữa, và vĩnh viễn không mở nó ra nữa?
Hai người đứng đối diện nhau, mặt đối mặt, nhãn đối nhãn. Từ trong mắt đối phương, cả hai dường như thấy rằng cuộc đàm phán của họ không có chuyển biến tốt đẹp nào cả.
Một lúc sau, Thủy thần chậm rãi nói: – Tại ngươi không biết nội tình của Ma Cảnh mà thôi! Trong Ma Cảnh, nguyên tố ma pháp đang từ từ biến mất, còn đại lục mới là lạc viên của chúng ta! Với tình huống đó, với sự hấp dẫn đó, ngươi nghĩ rằng Ma quân có thể nghe lọt lời đề nghị của ta chăng?
Lưu Sâm thở dài: – Ta hiểu rồi! Ngươi vốn cũng phản đối kế hoạch xâm lăng này, nhưng lại không có cách nào để khuyên can kẻ thống trị của ngươi.
– Ta tiếp nhận cái chức Thủy thần này chỉ mới được hai tháng mà thôi. Vị Thủy thần tiền nhậm…..tức gia phụ, chính là người duy nhất thuộc về phái phản chiến của Ma Cảnh. Chính vì sự hiện hữu của lão nhân gia mà Ma Cảnh đã xuất binh chậm đi bảy ngày, thế nhưng ông ta đột nhiên bị bạo bệnh mà mất….
Vừa nhắc tới phụ thân, đôi mắt của nàng đã thấy long lanh ngấn lệ ngay.
Bầu không khí ở trong phòng trở nên yên ắng, bỗng nhiên hai người chợt ngẩng đầu, trong mắt của cả hai đều hiện quang mang.
Trong một sát na, Lưu Sâm cảm thấy có một cảm giác rất kỳ quái, đó là âm trầm! Phảng phất như bản thân mình đang ở trong một nơi trống trải, bốn bề đều là âm phong, khiến người ta rất khó thở.
– Ra đây!
Thủy thần chợt vung tay lên, trong không khí, vô số bọt nước nổi lên, bao trùm toàn bộ căn phòng và cả không gian mười trượng ở bên ngoài. Tiếp theo thì trong không gian chợt có quang mang quỷ dị lưu chuyển, tựa như có vô số bóng nhân ảnh, mà cũng tựa như không phải là nhân ảnh vậy.
Thủy thần biến sắc, hô: – Hắc Ám thần? Ngươi dám giám thị ta?
Lời nàng vừa dứt thì ở bên ngoài cửa sổ chợt có một bóng nhân ảnh chậm rãi ngưng kết lại. Nó ngưng kết một cách rất quỷ dị, rồi sau đó cũng hiện nguyên hình là một lão giả thấp ốm. Trên mặt lão chỉ thấy một màu đen tuyền. Trong bóng đêm, trông lão lại càng đáng sợ hơn.
– Ma quân đã sớm hoài nghi ngươi cùng một giuộc với gia gia ngươi, nên từ lâu đã hạ lệnh giám thị ngươi, nhưng ta vẫn chưa làm như vậy. Đáng lẽ ngươi phải cảm kích ta mới đúng!
Lời lão vừa thốt ra, nghe giống hệt như tiếng chim ưng kêu ré vậy.
Thủy thần nghe xong thì khuôn mặt mỹ lệ của nàng lập tức trở nên âm trầm như nước, nàng gằn giọng hỏi: – Đêm nay ngươi muốn làm gì?
Ma quân đã hạ lệnh giám thị nàng? Nói như vậy tức là y không tín nhiệm nàng? Lời này đúng là khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.
Hắc Ám thần cười nhạt, nói: – Ta vừa nhận được tin tức, ngươi đang âm mưu phản loạn! Yến Cơ, ngươi biết tội của mình hay chưa?
Thủy thần giận dữ, nói: – Âm mưu phản loạn? Ngươi có chứng cứ gì chăng? Nếu không có thì đừng nói bậy. Hắc Ám thần, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, thân ngươi đang ở địa phương nào mới phải!
Nàng vốn không có hảo cảm đối với lão Hắc Ám thần này, bởi vì từ trước tới nay lão không hề tôn trọng nàng, thậm chí còn luôn bất hòa với phụ thân của nàng nữa. Còn bây giờ lão xuất hiện ở bên ngoài cửa sổ phòng nàng, đó tức là tỏ ý khinh nhờn nàng. Lại thêm việc lão thốt lời cuồng ngôn, rõ ràng là muốn tự đi tìm phiền phức đây.
Hắc Ám thần không thèm quan tâm đến cơn giận dữ của nàng, lão chỉ cười nhạt, nói: – Thứ nhất, ta và Thổ thần đã nhiều lần báo cho ngươi biết bước tiếp theo của việc tác chiến, nhưng ngươi hết lần này tới lần khác không thèm chấp hành. Thứ hai, vì một tên tiện nô của đại lục, ngươi đã tự đả thương hai thuộc hạ của mình, đó chính là căn cứ phản loạn. Thứ ba, ngươi và người đại lục bí mật mưu đồ, chính tai ta đã nghe ngươi tỏ ý không phục quyết sách đánh chiếm thiên hạ của Ma quân. Ngươi dám phủ nhận việc này chăng? Còn về câu sau cùng của ngươi. Ngươi cho rằng đây là địa bàn của ai chứ? Ha ha ha…..ngươi tưởng rằng đây là địa bàn của ngươi sao?
Cùng với tiếng cười rộ vang lên, “xoẹt” một tiếng, bỗng nhiên bốn phía đều có bóng nhân ảnh xuất hiện, mỗi một bóng y như nước chảy loang loáng, nhưng chẳng qua chúng không phải là nước thật, mà chúng lại trông giống như là dòng nước sông đục ngầu vậy. Thì ra đó là do lực lượng của Thủy hệ và Hắc Ám hệ cùng vân tập lại!