Nước sông lạnh lẽo không thể tới gần thân thể của hắn, bởi vì lúc này trên người hắn có một lớp Phong thuẫn đang rẽ nước cho hắn. Nước sông ở đây rất trong suốt nên tầm nhìn của hắn cũng rất tốt. Dưới đáy đại hà, nước sông cũng rất bình tĩnh. Đáy sông không có thủy thảo gì cả, mà chỉ có một tảng đá trắng thật lớn và rất đẹp. Hắn dùng phương thức kỳ dị này để đi lại dưới sông vốn đã ly kỳ lắm rồi…
Trước mặt hắn bắt đầu thấy có băng xuất hiện, đó không phải là loại băng di động trôi nổi đó đây, mà là một khối băng rất kiên cố nằm tận đáy sông. Lưu Sâm thấy vậy thì hơi kinh hãi. Dưới sông không có long đản, mà là băng đản (trứng ướp lạnh).
Trong viên băng đản đó không có tiểu long mà lại có một người! Cách lớp vỏ dầy mấy trượng, hắn không thể nào nhìn rõ khuôn mặt của người đó được, mà chỉ biết đó là một con người thôi!
Vừa nhìn thấy người, Lưu Sâm đã chấn kinh vô cùng. Suy nghĩ đầu tiên của hắn cho rằng đây là chuyện tốt do con cự long kia làm ra rồi. Giỏi thật, nó không chỉ tấn công người, mà còn chế tạo một cái “tủ lạnh” để ướp lạnh thức ăn nữa chứ! Không biết người này bị ướp lạnh bao lâu rồi nhỉ? Chẳng lẽ nó muốn dự trữ để qua mùa đông hay sao?
Lưu Sâm đưa tay vẽ một vòng, từ trong tay hắn liền có một mũi Phong tiễn bắn ra. Cái “tủ lạnh” khá dài, nước sông vốn đã trong suốt, vậy mà lớp băng của cái “tủ lạnh” đó còn trong suốt hơn, nó còn mang theo một tia quang mang rất quỷ dị nữa. Người bên trong đó là một nữ hài, đang quay mặt ra với hắn, hơn nữa nàng ta còn là một nữ hài trẻ tuổi và rất mỹ lệ nữa. Thật là đáng tiếc!
Con rồng ngu xuẩn này, mỹ nữ xinh đẹp như thế mà mi chỉ nhìn ra giá trị thực vật của nàng thôi sao? Thật là đáng hận mà!
Trong lúc Lưu Sâm còn đang than thở tiếc nuối khôn nguôi, thì bỗng nhiên có việc quỷ dị xuất hiện. Đó là nàng mỹ nữ kia đột nhiên mở mắt ra!
Lưu Sâm thấy vậy thì trợn to hai mắt. Trời ạ, nàng còn chưa chết!
Ở trong tủ lạnh lạnh như thế, chỉ cần một lát thôi cũng sẽ bị lạnh tới chết rồi. Vừa nhìn thấy đối phương mở mắt, Lưu Sâm lập tức không dám trì hoãn một tích tắc nào, hắn đánh mạnh tay phải về phía trước, nước sông lập tức tràn vào trong. Kèm theo dòng nước chảy mạnh đó, tảng băng kiên cố liền bị nứt ra một đường. Lúc này Lưu Sâm lại đánh tay trái ra. Tiếp theo là một luồng gió xoáy chui tọt vào khe hở. Gió xoáy và nước xiết cùng chui vào tảng băng, thế là trên tảng băng liền thấy xuất hiện nhiều vết nứt, sau đó thì toàn bộ tảng băng liền vỡ ra tan tành.
Lúc này chỉ thấy nàng mỹ nữ kia ọe lên một tiếng rồi phun ra một búng máu. Rốt cuộc thì nước sông trong suốt đã có màu hồng, nhưng Lưu Sâm chẳng thèm để ý đến điều đó. Hắn vội phóng mình tới đỡ lấy tấm thân mềm mại của nàng, sau đó thì điểm mũi chân xuống đáy sông một cái, thế là cả người hắn bắn vọt lên cao tựa như một mũi hỏa tiễn vậy. Tiếp theo thì hắn đáp xuống đất một cách rất nhẹ nhàng.
Lúc còn ở trên không, hắn đã cảm thấy rất vui, bởi vì tấm thân của mỹ nữ này rất mềm mại. Điều đó nói rằng tánh mạng của nàng vẫn còn đây. Chỉ cần nàng còn sống thì vẫn còn cứu được. Đây là một sự vui mừng ngoài ý liệu. Có thể cứu được một người tưởng như đã chết từ trong cái “tủ lạnh” của con Thủy long kia, Lưu Sâm cảm thấy có vài phần bội phục mình!
Vận khí của mỹ nữ này cũng tốt lắm đấy chứ!
Nhưng khi vừa nhìn đến nữ hài nọ thì hắn không khỏi thấy lo lắng, bởi vì khi vừa ra khỏi nước thì trông nàng không khác gì mới tắm xong, nhưng sau đó thì tình huống của nàng liền trở nên rất đáng sợ. Cơ thể của nàng đang lạnh dần.
Người trong nước băng lâu như vậy, tất nhiên là không thể còn độ ấm nữa rồi, ngoại trừ địa phương không thể lộ ra ánh sáng. Thế nhưng chỉ trong chốc lát, toàn thân nàng đã trở nên lạnh cóng, so với nước băng còn lạnh hơn nữa. Trông nàng dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đóng thành băng vậy. Lúc này nàng đang nhắm nghiền đôi mắt, nơi khóe miệng vẫn đang có dòng máu tươi không ngừng rỉ ra. Có lẽ đó là điểm duy nhất cho thấy lúc này nàng vẫn còn đang sống.
Không xong rồi! Chẳng lẽ Băng ma pháp của cự long đã xâm nhập vào cơ thể của nàng rồi sao?
Lúc này tính mạng của nàng đang như chỉ mành treo chuông rồi đây!
Ý niệm của Lưu Sâm khẽ động, thế là một tấm chăn lông thật lớn bỗng nhiên xuất hiện và phủ lên người mỹ nữ, nhưng vẫn có một luồng bạch khí nhè nhẹ bay ra ngoài. Trong chốc lát, tấm chăn lông liền trở nên cứng rắn, Lưu Sâm thấy vậy thì lòng trầm xuống, chẳng lẽ vị cô nương này vẫn không cứu được sao? Không được, phải liều mạng một phen thôi!
Thế rồi hắn đưa tay giật phăng chiếc áo đang mặc, chỉ nghe “xoạc” một tiếng, chiếc áo của hắn liền bật tung ra, để lộ lồng ngực trần nóng ấm. Tiếp theo hắn liền vén một góc chăn lên, đồng thời ôm lấy vị cô nương kia từ phía sau. Khi hắn vừa ôm nàng vào lòng, một cổ hàn khí lạnh thấu xương lập tức truyền sang cơ thể hắn, khiến cho bao nhiêu tóc gáy của hắn đều dựng đứng hết lên, thiếu chút nữa thì hắn đã nhảy bật lên rồi. Vào thời khắc này đây, tất nhiên hắn không thể sử dụng Phong ma pháp để hộ thể được (bởi vì nếu dùng Phong ma pháp thì có thể bảo vệ cho thân thể của hắn không bị lạnh, nhưng nếu dùng Phong thuẫn thì hắn cũng không thể truyền năng lượng từ trong cơ thể mình sang cho vị cô nương kia được).
Lưu Sâm cắn răng nén cơn lạnh thấu xương đó xuống, sau đó thì năng lượng của hắn truyền sang người của vị cô nương kia cũng nhanh chóng quay trở lại thân thể hắn, tựa như cái bánh xe xoay tròn vậy, nó khiến cho cơn rét ở trong lòng bị xua tan đi. Sau khi năng lượng xoay chuyển được mười vòng, hắn cảm thấy trước ngực mình có một chút cảm giác, và đó là một loại cảm không thoải mái chút nào.
Mỹ nữ này mặc rất ít y phục, trên cơ bản là chỉ có một lớp áo mỏng. Chẳng lẽ cự long đã cởi bớt y phục của nàng?
Thân thể của nàng rất mềm mại, tuy rằng vẫn lạnh như băng, nhưng cũng rất mềm mại. Mềm tới mức không có một nam nhân nào là không muốn ôm nàng vào lòng cả, nhưng việc gì cũng đều có hai mặt. Nếu như cơ thể nàng còn hơi ấm, nhất định Lưu Sâm sẽ muốn ôm mãi mà không buông tay, nhưng lúc này cơ thể của nàng vừa lạnh vừa ẩm ướt nên lại khác hẳn. Nếu không phải ôm nàng là vì để cứu nàng, e rằng dù hắn có phong lưu đến đâu đi nữa thì cũng không còn lòng ham muốn gì cả.
May thay, khi năng lượng của hắn vận chuyển không biết đã qua bao nhiêu vòng, y phục của mỹ nữ cũng từ từ khô ráo, mà nhiệt độ của nàng cũng bắt đầu nóng dần lên. Cảm giác thoải mái từ lâu không thấy thì nay cũng bắt đầu trở về. Tốt rồi, không có việc gì xảy ra bất ngờ cả, chuyến cứu người lần này đã thành công rồi!
Khuôn mặt của nàng đang được kề sát bên cạnh mình. Cho tới thời khắc này, Lưu Sâm vẫn chưa có cơ hội nhìn kỹ khuôn mặt của nàng ở trong khoảng cách gần như thế. Vừa đưa mắt nhìn sang, Lưu Sâm lập tức không thể rời ánh mắt đi nữa. Thật là một cô nương mỹ lệ vô cùng. Khuôn mặt của nàng trắng như bạch ngọc, nhưng dường như còn mang theo một lớp quang mang ôn thuần chứ không hề có chút tạp chất nào. Nó như ẩn như hiện, thật khó mà hình dung cho chính xác được. Đôi mày ngài cong vút như hai hòn núi ở xa xa, chúng như đang khẽ nhướng lên, mà chỉ cần một cái nhướng mày đó thôi, hầu như nó đã đẹp lại một loại khí chất rất đặc biệt cho toàn bộ khuôn mặt của nàng vậy. Chiếc miệng nhỏ nhắn nhưng không quá hồng, tuy vậy, nó cũng tạo nên một nét hài hòa với khuôn mặt. Mái tóc của nàng mượt mà không gì sánh được, nó rũ xuống vai hắn như một bức màn lụa mềm mại. Vài lọn tóc vẫn không ngừng tung bay phất phới trong gió!
Mỹ lệ, thần bí, thánh khiết! Đó là ba chữ mà Lưu Sâm đã tổng hợp được sau khi quan sát kỹ khuôn mặt của mỹ nữ kia. Mỹ lệ và thánh khiết thì cũng không có gì để nói, nhưng còn cảm giác thần bí thì sao? Đó là vì hắn nhìn không ra tuổi tác của nàng. Dường như nàng chỉ mới mười mấy tuổi, nhưng khi mắt hắn tham lam nhìn ngắm đôi ngọc thố cao vút của nàng, còn tay thì cảm nhận một chút xúc cảm khi chạm vào eo của nàng, lúc đó hắn lại cảm thấy nàng cực kỳ thành thục….
– Tiểu cô nương, ngươi ngàn vạn lần đừng có chết! Bằng không….bằng không thì sẽ phụ công cứu mạng của ca ca đấy!
Lưu Sâm lầm bầm tự nói.
Dường như nghe được tiếng hô hoán của hắn, đôi mi của tiểu cô nương chợt nhích động, sau đó thì cũng từ từ mở ra. Khi nàng vừa mở mắt thì cũng vừa vặn tiếp xúc với đôi mắt của Lưu Sâm. Hai mắt nhìn thẳng vào nhau. Lưu Sâm ngơ ngác nhìn đôi mắt mỹ lệ đó đến ngây người. Đó là đôi mắt gì thế? Nó tựa như sóng nước thu thủy, chẳng những nó có mang theo khí lạnh của thu thủy, mà cũng có xuân ý của băng tuyết xen vào đó nữa, và dường như cũng có đôi chút….lửa giận nữa!
Trong một tích tắc, đôi mắt đó có thể để lộ ra nhiều thứ như thế sao?
Đối diện với đôi mắt đó, Lưu Sâm có vài phần không dám đối diện, hắn ôn nhu cười nói: – Đừng sợ, ngươi được an toàn rồi!
Nữ hài không hề thốt lên tiếng nào, mà vẫn chỉ nhìn hắn đăm đăm. Nét lạnh lẽo trong mắt nàng dường như cũng đã từ từ biến mất.
– Con cự long đáng ghét kia đã kéo ngươi vào trong sông, dự định sẽ lấy ngươi làm điểm tâm….Ta đã giết nó rồi!
Xem ra vị cô nương này đã bị hoảng sợ quá rồi, cần phải giải thích từ từ cho nàng hiểu mới được.
Cuối cùng thì nữ hài cũng dời ánh mắt sang nơi khác. Nàng đưa mắt nhìn về phía con sông, rồi lại nhìn chằm chằm vào chiếc đầu rồng đang nằm lăn lóc trên bờ. Trong mắt nàng hiện lên nét phẫn nộ. Nàng có lý do để giận, bởi lẽ bất cứ ai nếu đã bị rồng kéo xuống sông, để thiếu chút nữa thì bị mất mạng luôn, tất nhiên người đó có đầy đủ lý do để tức giận rồi!
– Buông ra!
Rốt cuộc nữ hài cũng lên tiếng nạt khẽ. Thanh âm trong trẻo rất êm tai!
Lưu Sâm hơi sửng sờ một lát, rồi hắn vội vã lui lại nửa bước, nhưng sau đó dường như cảm thấy áy náy vì để cô nương đó ngồi trong gió, hắn vội vàng kéo chăn lông đắp lại cho nàng thật kỹ, sau đó cất giọng ôn nhu nói: – Vừa rồi toàn thân của ngươi gần như đã bị đông cứng, đừng để ý gì hết!
Ánh mắt của nữ hài khẽ lướt qua lồng ngực trần rắn chắc của hắn, sau đó thì khuôn mặt chợt đỏ lựng, tựa như vầng thái dương đang lấp ló sau rặng cây vậy. Vào thời khắc này đây, trông nàng thật sự mỹ lệ khôn tả!
– Muốn ta nói….cám ơn ngươi sao?
Thanh âm của nàng cực kỳ ôn nhu.
– Không cần đâu!
Nói xong, hắn đưa tay khép hai vạt áo lại, rồi nói tiếp: – Có lẽ đây là duyên phận thôi!
Ánh mắt trong sáng của nữ hài lại nhìn thẳng vào mắt hắn. Đây là một tập quán không tốt, vì đôi mắt ấy có thể khiến cho một người bình thường khẩn trương, nhưng cũng may Lưu Sâm không phải là người bình thường. Sự khẩn trương ban đầu của hắn đã biến mất từ lâu.
– Lạnh và đói thường đi đôi với nhau. Vừa rồi ngươi phải chịu cơn lạnh thấu xương, vậy bây giờ chắc cũng đói rồi chứ?
Nữ hài khẽ nhướng mày, hỏi: – Ngươi muốn giúp ta nấu cơm?
– Có lẽ là thịt quay đấy!
Lưu Sâm mỉm cười, bàn tay khẽ rung một cái. Một khối thịt trắng ngần đã xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn. Hắn đắc ý nói: – Đây là một miếng thịt rồng. Tuy rằng con cự long kia đáng ghét thật, nhưng thịt rồng rất ngon và bổ dưỡng đấy. Để ta nướng cho ngươi ăn nhé…Ngươi ăn xong nhất định sẽ khôi phục lại thể lực, tiện dịp coi như là báo thù cho mình luôn!
Nữ hài không nói gì mà chỉ hơi khẽ lắc đầu.
– Sao thế? Ngươi không muốn ăn thịt rồng à?
– Từ trước tới nay ta chưa bao giờ ăn thịt!
– À, khó trách ngươi có khí chất siêu phàm thoát tục như thế. Thì ra ngươi thích ăn chay trường!
Nói tới đây, hắn nhìn khắp xung quanh một lượt, rồi hỏi: – Nhưng ở đây có gì cho ngươi ăn được nhỉ?
– Ngươi có thể cho ta được thứ gì?
Lưu Sâm xoa xoa tay vào nhau, rồi nói: – Ta cũng nghĩ không ra! Hay là ngươi cứ ở đây chờ một lát, để ta đi xin ít cơm cho ngươi!
Trên tay hắn vốn đang cầm miếng thịt, đáng lẽ không thể tự xoa tay vào nhau như thế, nhưng khi hai bàn tay của hắn chạm vào nhau thì miếng thịt đã biến mất từ lúc nào. Mỹ nữ nhìn đến ngây người ra.