Bách Biến Tiêu Hồn – Chương 256 Một Loại Trò Chơi Khác – Botruyen
  •  Avatar
  • 19 lượt xem
  • 3 năm trước

Bách Biến Tiêu Hồn - Chương 256 Một Loại Trò Chơi Khác

Đất tây bắc vào buổi tối thì gió lạnh đến mức khó tưởng tượng nổi. Dưới màn đêm, trên mặt nước hồ nổi lên một đám sương, tựa như điểm báo sẽ kết băng vậy. Thế nhưng lúc này Mạn Ảnh quả thật cảm thấy rất ấm áp, bởi vì những luồng gió xào xạc ở bên ngoài dường như chỉ thổi tới một phạm vi nào đó bên ngoài cơ thể của hắn thôi. Mà cũng không phải là dường như, mà sự thật đúng là như thế.
Tuy mình cảm thấy ấm, nhưng nàng cũng là một vị cô nương rất tỉ mỉ, chỉ nghe nàng hỏi:
– Ái lang, ngươi còn chăn lông hay không? Lấy ra đắp thêm đi, đừng để bị lạnh!
Ý kiến hay! Tâm ý của hắn khẽ động, thế là có một tấm chăn lông lớn xuất hiện và cuộn lấy hai người. Tấm chăn đó có thể che được không gian của hai người, nhưng lại không thể che đi thanh âm khe khẽ của Mạn Ảnh:
– Ái lang, lúc ngươi cứu ta….có từng nghĩ đến tình trạng này không?
Vừa hỏi, nàng vừa nằm xuống đất. Bên dưới là chăn lông, bên trên cũng được phủ bởi chăn lông, đúng là cực kỳ thoải mái, cực kỳ dễ chịu.
– Chưa từng nghĩ tới!
Lưu Sâm hôn nàng rồi nói thêm:
– Ta làm sao biết được gia gia của nàng sẽ có một phần thưởng đầy hương diễm thế này cho ta chứ? Úi chà….
Trên lưng hắn nhói đau một cái, đồng thời nghe tiếng hờn dỗi của Mạn Ảnh vang lên:
– Thưởng thế này phải không?
– Ta thấy hơi giống giống đấy. Chẳng phải ngươi đã nói là sẽ lấy thân báo đáp sao?
Mạn Ảnh khẽ giãy dụa, kêu:
– Không nghe, không nghe….là ngươi nói mà, sao giờ lại nói ta? Ngươi là đồ vô lại, một tên đại vô lại…
Thanh âm của nàng bị cắt ngang, tất nhiên là vì môi miệng đã bị chặn lại.
Thật lâu sau mới nghe tiếng Mạn Ảnh vang lên:
– Nhắc tới phần thưởng mới nhớ. Chuyến này giải cứu cho Lạp Nhĩ Hãn xong, thành chủ có thưởng cho ngươi thứ gì không?
– Yên tâm đi!
Lưu Sâm xoa nhẹ tấm lưng mềm mại của nàng rồi nói:
– Phương thức của họ không giống phương thức của nàng, căn bản là họ không cần lấy thân báo đáp!
Yên tâm? Nàng có thể yên tâm được sao? Lại nghe nàng nói tiếp:
– Thành chủ của Lạp Nhĩ Hãn có một tôn nữ, tên là Khách Bối. Nàng ta đã từng tuyên bố…..nói là….
Thanh âm của nàng càng lúc càng nhỏ dần, rốt cuộc không thấy nói tiếp nữa.
Lưu Sâm hiếu kỳ, hỏi:
– Rốt cuộc nàng ta tuyên bố chuyện gì?
Mạn Ảnh ấp úng đáp:
– Nàng ta nói…nói là nàng ta thích lão đầu. Ngươi nói xem, thế có kỳ quái hay không chứ?
Lưu Sâm thoáng ngạc nhiên:
– Kỳ quái thật! Đáng lẽ thì thích lão đầu cũng không đến nỗi quá kỳ quái. Nhưng điểm kỳ quái ở đây là việc nàng ta thích lão đầu thì có liên quan gì đến chúng ta chứ? Hôm nào rảnh rỗi, chắc ta phải đi tìm nàng ta hỏi cho rõ mới được…
Bên hông của hắn lại nhói lên một cái, Mạn Ảnh kêu to:
– Chúng ta ở chung một chỗ, mắc mớ chi lại đi nhắc tới người khác chứ? Ta hận!
Hận cũng không sao. Nếu muốn làm cho nàng nguôi giận thì cũng rất dễ. Chỉ cần ôm nàng vào lòng, rồi hôn nàng thật lâu, vậy là mọi chuyện đều có thể giải quyết hết. Mạn Ảnh nhắm đôi mắt lại, nàng thoải mái hưởng thụ tình yêu của hắn. Lúc này nàng lại cảm thấy có chút hối hận. Hối hận vì đã nhắc đến Lạp Nhĩ Hãn, nhưng chuyện đã lỡ rồi, biết làm sao hơn? Nếu như trong lòng hắn còn thắc mắc, nói không chừng hắn sẽ đi tìm Khách Bối để hỏi cho ra nhẽ cũng nên. Nếu hắn đi hỏi thật thì nguy rồi; còn nếu hắn không hỏi, vậy chỉ cần hắn đến gần tiểu cô nương kia một bước thì sự tình cũng rất nguy chẳng kém!
Toàn bộ người của tây bắc đều biết rõ câu tuyên bố hùng hồn của vị tiểu cô nương kia: “Nam nhân mà ta sẽ gả cho không cần có địa vị, và cũng không cần phân biệt tuổi tác, nhưng người đó phải là một vị anh hùng!”
oooOooo
Bên cạnh hồ không ngừng vang lên những tiếng hôn hít. Hàn phong giữa trời đất dường như không còn tồn tại, mà chỉ có tiếng hôn hít của đôi nam nữ kia thôi; hơn nữa, thỉnh thoảng lại xen vào tiếng thở dốc. Toàn thể không gian nơi đây dường như trở nên khác lạ hơn, và cũng tràn ngập thanh âm hương diễm hơn.
Đêm dần khuya, Mạn Ảnh không hề ngủ. Nàng đang lăn qua lăn lại ở trên người Lưu Sâm. Nhìn tư thế của nàng, dường như không lăn qua lăn lại là không được vậy, bởi vì nàng đặc biệt trân quý cơ hội ngàn vàng này. Dù sao thì cơ hội để đơn độc “lăn qua lăn lại” với vị thần nhân này cũng không có nhiều lắm. Còn Lưu Sâm thì sao? Thỉnh thoảng chạm nhẹ vào tiểu bạch thố của nàng, để nàng có cơ hội trừng mắt với hắn, và cũng là cơ hội khiến cho toàn thân nàng run lên, sau đó thì hắn lại lặng lẽ sửa lại tư thế của mình, vv…Loại trò chơi mập mờ này cứ thế mà kéo dài, tất nhiên Mạn Ảnh không có chút buồn ngủ nào, cứ thế mà thức luôn tới sáng, nhưng dây đai của nàng vẫn chưa được tháo xuống. Coi như đây là một loại trò chơi khác.
Tuy nhiên, dù không có gì thực tế xảy ra, nhưng sự rụt rè giữa hai người đã không còn nữa, mà chỉ còn lại tình ý nồng nàn mà thôi.
Gió thu ở bên ngoài vẫn thổi đều đều, bên trong tấm chăn lông vẫn có xuân ý dạt dào. Cuối cùng, từ nơi xa xa cũng có tiếng truyền đến:
– Tỷ tỷ….
Chỉ có một tiếng gọi đó thôi, toàn thân của Mạn Ảnh cơ hồ nhảy bật lên. Trời ạ, nàng đã quên một việc. Kỳ thật nàng cũng không phải đang ở nơi nào xa lạ, mà là từ nhà mình chạy tới đây. Lần trước bị thất tung là do người khác bắt cóc, còn tối nay là do mình tự bỏ đi. Lần trước đã khiến dư luận xôn xao, còn lần này chắc cũng thế thôi. Tất cả đều tại hắn. Khi không lại khiến cho mình không có chút chủ ý nào, rồi cứ mơ mơ hồ hồ chạy theo hắn ra đây….
Thế rồi Mạn Ảnh vội vàng mặc lại y phục cho chỉnh tề, đồng thời cũng chỉnh lại khuôn mặt cho bớt hồng hào. Y phục bị rối loạn thì còn có thể chỉnh lại, chứ trên mặt bị rối loạn thì đâu thể chỉnh lại được, nhưng cứ cố gắng thôi. Cuối cùng, nàng khép hai vạt áo lại, rồi nói:
– Ái lang, ta đi đây!
Nói xong liền quay mình định chạy thẳng một mạch!
Bỗng nhiên nàng cảm thấy eo lưng của mình bị ghì lại, rồi bên tai lại vang lên lời âu yếm:
– Có một việc mà nàng đã quên, đó là hôn từ biệt!
Mạn Ảnh nhắm đôi mắt lại, rồi để hắn hôn thật lâu, sau đó mới nhẹ đẩy hắn ra rồi nói:
– Khi nào nhớ ta thì…ngươi cứ đến….
Lời chưa dứt thì thân hình đã chạy đi mất dạng.
Nàng vừa chạy được vài chục bước, đột nhiên khuôn mặt của một tiểu cô nương đã hiện ra trước mắt:
– Tỷ tỷ, tỷ ở đây à? Sao cả đêm không về?
Mạn Ảnh theo bản năng quay đầu lại nhìn, bên hồ không có ai. Hắn đã bỏ đi rồi sao? Nhanh thế à? Cả tấm chăn lông ở trên mặt đất cũng không thấy đâu nốt!
Sao lại nhanh như vậy nhỉ? Vậy cũng bớt lo một việc, nhưng không biết muội muội có nhìn thấy hắn không? Vừa nghĩ tới đây, trái tim của nàng lại đập thình thịch.
Muội muội cũng đưa mắt nhìn khắp nơi, hỏi:
– Tỷ tìm gì thế? Chẳng lẽ ở đây có cất giấu…..một nam nhân? Để muội tìm giúp tỷ!
Mạn Ảnh đỏ mặt, gắt:
– Nói bậy bạ gì đó?
Muội muội cẩn thận quan sát khắp xung quanh một lượt rồi nói:
– Kỳ quái thật, tên cẩu nam nhân đó đi đâu rồi? Chiếm tiện nghi của đại cô nương xong rồi chạy hay sao? Bản cô nương….
– Ê, còn nói nữa thì tỷ đánh muội một cái bây giờ!
Mạn Ảnh giơ tay lên, mặt vừa thẹn vừa giận. Gã tình lang này của nàng cũng giỏi thật, sớm đã bỏ đi mất bóng. Nếu muội muội mà bắt được một điểm nào đó, chắc mình sẽ phải chối đây đẩy thôi.
Muội muội không tỏ ra chút yếu thế:
– Tỷ tỷ, muội chỉ muốn hỏi chút thôi mà! Vậy là ý gì chứ? Cả thành đều biết tỷ là nữ nhân của người kia mà, và tỷ lại còn ngã vào lòng hắn luôn rồi. Tỷ sẽ không phụ một phen tình ý của hắn đấy chứ?
Mạn Ảnh nghe vậy thì sửng sốt cả người.
Ở bụi cỏ trước mặt chợt lại có một trung nhiên mỹ phụ bước ra, trên mặt bà ta tựa như cười mà không phải cười. Mạn Ảnh cúi đầu chào:
– Mẫu thân!
Mẫu thân bước đến gần ôm lấy vai nàng rồi cất giọng ôn nhu, nói:
– Hài tử, con đã lớn rồi, cũng nên tìm một nam nhân thôi. Nhưng con phải biết, người kia mới đúng là sự lựa chọn tốt nhất của con. Mặc kệ hắn già bao nhiêu, tâm ý của hắn dành cho con thì ai ai cũng biết; hơn nữa, hắn đúng là một vị anh hùng chân chánh, là một vị anh hùng của toàn thể đại lục này. Vì đại lục, vì thành Thác Mạc Tư, con hãy chịu ủy khuất một chút đi, con hãy….
Mạn Ảnh ngẩng cao đầu, trong mắt lộ nét vui mừng, hỏi:
– Mẫu thân, người cũng nghĩ…như vậy à?
– Đúng vậy!
Mẫu thân từ tốn nói:
– Ta cùng với gia gia và phụ thân con đều có cùng một suy nghĩ như thế. Người kia có ma pháp thần thông, thành Thác Mạc Tư không thể không có báo đáp với hắn. Người thế tục khó có thể lọt vào mắt của người ta. Ta thấy sở dĩ hắn chịu giúp đỡ Thác Mạc Tư là vì một điểm thôi. Đó là hắn đã thích con. Vậy con có thể thích hắn chăng?
Mạn Ảnh nghe vậy thì lòng hoa nở rộ, nhưng không dám để lộ ra mặt, nàng nhỏ nhẹ nói:
– Mẫu thân cứ yên tâm! Hài nhi biết phải làm sao…có lẽ con nên thử thích hắn, thậm chí….gả cho hắn!
Khi nói đến mấy chữ “gả cho hắn”, khuôn mặt của nàng lại đỏ bừng lên, hiển lộ niềm vui sướng từ nội tâm.
Mẫu thân thắc mắc:
– Vậy tối qua….con….
Tin tức thắng lợi của người kia vừa truyền về chưa tới một ngày, mà nơi hắn đã chiến thắng là thành Đặc Nạp Lan. Địa phương đó cách nơi này tới ba trăm dặm, trong khi hắn đang ăn mừng chiến thắng ở một nơi xa xôi như thế, mà đêm qua thì hành tung nữ nhi của mình lại có vẻ mập mờ. Điều đó chỉ có một giải thích duy nhất: nàng ta đã có tình lang. Có lẽ tối qua nữ nhi đã qua đêm với tình lang rồi.
Mạn Ảnh cúi đầu ấp úng:
– Mẫu thân yên tâm, hắn….hắn sẽ tha thứ cho hài nhi thôi!
Hắn đương nhiên sẽ “tha thứ” cho nàng rồi, bởi vì kẻ đã cùng nàng tiêu hồn khoái hoạt đêm qua là hắn chứ ai đâu!
Mẫu thân chỉ biết khẽ lắc đầu rồi than một tiếng thôi. Thế này tức là khi phụ người ta lớn tuổi rồi còn gì nữa? Thông thường thì những người lớn tuổi rất rộng dung với tiểu tình nhân của mình, nhưng việc này cũng khá bất thường. Rõ ràng ngày thường nữ nhi của mình rất có quy củ kia mà, tại sao hôm nay lại trở nên thế này vậy nhỉ?
Bỗng nhiên có một thanh âm truyền đến:
– Mạn Ảnh, hãy nói thật đi, nàng không cần thiết phải chịu ủy khuất như thế!
Mạn Ảnh nghe tiếng thì chỉ kịp “a” lên một tiếng, sau đó thì xấu hổ cúi gầm mặt xuống.
Một bóng người đột nhiên xuất hiện, ánh mắt của ba nữ nhân đều đổ dồn vào người đó. Chỉ nghe hắn lên tiếng:
– Phu nhân, nhị tiểu thư, tối qua Mạn Ảnh bồi tiếp ta ngồi ngắm sao suốt đêm. Ta chân thành xin lỗi nhị vị!
Hai người kia nghe vậy thì ngây người ra. Thì ra là hắn, nghe các binh sĩ nói hắn vẫn còn ở Đặc Nạp Lan, không biết hắn đã về từ lúc nào? Chẳng lẽ làm thân nhân rồi thì trong lúc uống rượu vẫn có thể đi qua mấy trăm dặm hay sao?
Lưu Sâm đưa mắt nhìn hai người kia xong, hắn lại ôn nhu lướt mắt qua khuôn mặt đỏ ửng của Mạn Ảnh, sau đó ánh mắt của hắn lại lướt vào trong rừng, rồi chậm rãi lên tiếng:
– Đại công các hạ, chiến sự thế nào rồi?
Úy, chẳng lẽ gia gia cũng đã tới rồi sao? Mạn Ảnh quay mặt nhìn vào rừng. Lúc này chỉ thấy một lão giả chậm rãi bước ra, lão vừa đi vừa cười nói:
– Xin chào tiên sinh!
– Ta biết đã có chuyện phát sinh, xin mời nói!
Sắc mặt của đại công đã hoàn toàn nói lên vấn đề, bởi lẽ nét mặt của lão không phải lo lắng, mà là trong ánh mắt tràn ngập nét phức tạp và nghi hoặc, có thể còn pha chút vui mừng nữa.
– Đích thật là có một việc kỳ quái!
Đại công nói:
– Đêm qua trong thành nhận được tin tức do binh sĩ truyền tới. Binh sĩ Ma Cảnh của bốn tòa thành ở phía bắc thành Xích Dương đột nhiên sau một đêm đều thất tung hết. Trên cơ bản, bốn tòa thành đó đã biến thành bốn tòa thành trống!
Lưu Sâm nghe vậy thì trên mặt tràn ngập nét nghi hoặc:
– Có chuyện như vậy sao?
Đối với hắn mà nói, hiện nay biện pháp đối kháng với Ma Cảnh có hiệu quả nhất chính là vào thành gây sự. Tuy biện pháp có vẻ trẻ con một chút, nhưng hiệu quả lại rất thần kỳ. Cứ từng bước mà tiến hành thì nó sớm sẽ trở thành một chiến thuật thành thục. Tuy nhiên, trong lúc kỹ thuật và lý luận của biện pháp này đang dần trở nên chín mùi thì Ma Cảnh đột nhiên lại bỏ thành. Trong một đêm, binh sĩ của chúng đều biến mất hết. Rõ ràng đây không phải là chuyện tốt rồi!
Chí ít thì trước mắt hắn, chiến thuật của mình đang được thử thách đây! Nếu muốn đối phó với Ma Cảnh, tất phải nghĩ ra biện pháp khác. Hiện tại, năng lực của hắn đã tiến bộ thêm một bước dài. Khi đối mặt với địch nhân, chuyện mà hắn không muốn xảy ra nhất chính là tìm không ra kẻ địch, mà bây giờ thì chuyện đó đã xảy ra rồi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.