Bách Biến Tiêu Hồn – Chương 254 Loài Hoa Kiêu Ngạo – Botruyen
  •  Avatar
  • 17 lượt xem
  • 3 năm trước

Bách Biến Tiêu Hồn - Chương 254 Loài Hoa Kiêu Ngạo

Mặc kệ ở địa phương nào, mặc kệ ở thế giới nào, tin tức oanh động vĩnh viễn có hiệu ứng oanh động, và tốc độ lan truyền của nó cũng nhanh như nhau. Ở tại dị giới này cũng vậy, tuy rằng loài người ở đây không có điện tín, điện thoại, hay điện thư, nhưng họ có một loại “công cụ” đặc biệt riêng: phi ưng!
Rất nhiều phi ưng bay qua muôn sông nghìn núi, chỉ để truyền đạt một tin tức: thành Đặc Nạp Lan và thành Xích Dương đã đại thắng! Đồng thời, chúng cũng mang cái tên Na Trát Văn Tây truyền đi khắp thiên hạ. Đó là một cái tên xa lạ và cũng không gây chút ấn tượng nào. Hơn mười ngày trước, toàn thể đại lục đều không biết tới cái tên này, nhưng giờ đây, ở phía tây bắc đại lục không một ai là không biết đến cái tên này!
Phong Thần và Hỏa thần, hai trong tam đại chiến thần của Ma Cảnh đã được xuất động. Bản thân của họ đã có bản lãnh quỷ khiếp thần sầu, mà dưới trướng họ cũng có cao thủ nhiều như mây, cả binh sĩ bộ thuộc cũng dũng mãnh vô địch; nhưng với hạng cao thủ như thế và với đội hình như thế, chỉ trong vài ngày, họ đã biến thành quỷ chết yểu dưới tay một thanh niên thần kỳ. Nếu nói rằng Phong, Hỏa nhị thần là những cao thủ có thể khiến cho các lão nhân trên đại lục không còn lời để than thở, và trẻ con không dám nhắc đến tên họ, vậy thì một kẻ đã xuất thế từ ngang trời như hắn lại chính là vị anh hùng vĩ đại nhất trong mấy trăm năm qua của đại lục vậy.
Trong sự ngưỡng mộ và tán dương của bách tính, tất cả mọi người cũng bắt đầu suy đoán lai lịch của cái tên xa lạ đó, nhưng không một ai biết gì về nó cả!
Hắn đúng là một kẻ đã xuất thế từ ngang trời, phảng phất như vì ứng vận mà sanh, căn bản chỉ xuất hiện để giải cứu nguy nan cho thiên rồi thôi. Không có bối cảnh, không có lai lịch, chỉ có một đoạn thiết huyết truyền kỳ này thôi!
Đoạn thiết huyết truyền kỳ này mang đến ảnh hưởng rất to lớn, chí ít thì nó đã khơi lên một tia hy vọng cho phía tây bắc đại lục, mà tia hy vọng đó lại như một luồng ánh sáng rạng đông trong đêm tối mù mịt vậy. Nó lấy tây bắc làm trung tâm, rồi dần dần tỏa đi khắp đại lục, liên miên không dứt. Mức độ ảnh hưởng của nó lớn đến mức các đội ngũ chạy nạn cũng phải dừng bước, các kiếm sư và ma pháp sư đang tránh đi thật xa cũng dừng bước lại. Cuối cùng cũng có người quay đầu trở lại, cuối cùng cũng có rất nhiều kiếm sư và ma pháp sư lên đường viễn chinh. Có lẽ mục đích của họ là muốn gặp mặt vị kỳ nhân vĩ đại kia một lần, hoặc cũng có lẽ họ muốn cùng hắn kề vai tác chiến, vv….
Trên tường thành của Thác Mạc Tư, vô số chiến kỳ đang bay phất phơ trong gió. Tại cổng thành, người ta đã thiết lập rất nhiều địa điểm để ghi danh. Ngày nào cũng có kiếm sư và ma pháp sư đến ghi danh tòng quân, hơn nữa, người tới càng lúc càng đông. Dù cho cấp bậc của họ có cao tới đâu đi nữa, hay là thực lực của họ có mạnh đến đâu đi nữa, nhưng hiện nay không một ai dám tỏ ra ngạo mạn khi đến đây nữa cả.
Duy chỉ có một người là ngoại lệ!
Đó là Mạn Ảnh! Trong lòng nàng đang rất hãnh diện!
Chính bản thân nàng cũng không biết niềm hãnh diện của mình từ đâu mà đến. Dưới ánh nắng mặt trời, Mạn Ảnh đứng tại một góc u tĩnh nhất của hậu viện. Nàng đang ngắm một đóa hồng hoa thật lâu, nó chính là đóa hoa Na Trát!
Thế rồi Mạn Ảnh đưa tay ngắt lấy một đóa hoa rồi đưa lên mũi hít một hơi thật sâu, khiến cho hương hoa dường như muốn dung nhập vào phổi của nàng vậy. Sau đó Mạn Ảnh khẽ thì thầm:
– Na Trát, Na Trát, ngươi chính là loài hoa còn sống sót sau cùng của rừng rậm, là sắc màu cuối cùng và cũng động lòng người nhất của rừng rậm, là loài hoa kiêu ngạo nhất!
Ở sau lưng nàng chợt có tiếng chân nhè nhẹ vang lên. Trên khuôn mặt của Mạn Ảnh thoáng lên một tia ửng hồng. Nàng biết là ai, chính là muội muội bướng bỉnh của mình!
Mạn Ảnh lặng lẽ trốn vào một bụi hoa rồi khẽ thò đầu ra nhìn. Quái, không có ai cả!
Mạn Ảnh hạ giọng thật thấp, nói:
– Muội muội, ra đi!
– A, thì ra không phải đang đợi ta!
Một thanh âm nghịch ngợm vang lên:
– Đúng là ta tự đa tình rồi, lại còn cho rằng cô nương đang chờ ta nữa chứ!
Lời hắn chưa dứt thì đã nghe “vù” một tiếng, thân hình của Mạn Ảnh nhảy phốc tới ngay trước mặt hắn. Nàng ngẩng cao đầu, trong ánh mắt tràn ngập niềm vui sướng và có cả nỗi khích động không thể che giấu nữa. Tuy thế, nàng vẫn cất giọng rụt rè, nói:
– Na Trát Văn Tây, ngươi….ngươi về rồi!
Nàng chỉ nói “về rồi” chứ không phải là “tới rồi”! Chẳng lẽ nàng cho rằng nơi này là nhà của hắn sao?
Lưu Sâm mỉm cười hỏi lại:
– Đang nghĩ ngợi gì thế?
– Ta đang nghĩ tới ngươi….
Mạn Ảnh vừa thốt tới đây thì khuôn mặt lại đỏ ửng lên, nàng nói tiếp:
– À không, ta nghĩ chắc ngươi đã thành công….
– Đúng vậy!
Lưu Sâm mỉm cười, nói:
– Chúng ta đã thành công! Là chúng ta, trong đó bao gồm cả ta, ngươi, và có cả bách tính của Lạp Nhĩ Hãn nữa!
– Ừm, tất cả đều nhờ có ngươi thôi!
Mạn Ảnh chìa đóa hoa ra trước mặt hắn, nói:
– Na Trát, ta tặng ngươi đóa hoa này. Đây là….lễ vật để tặng cho anh hùng!
Nói xong, nàng nhoẻn miệng cười thật tươi.
Lưu Sâm nhận lấy đóa hoa từ tay nàng, sau đó đưa lên mũi ngửi rồi nói:
– Hình như loài hoa này có tên giống ta thì phải!
– Đúng vậy!
Mạn Ảnh nhẹ giọng đáp:
– Nó đến từ rừng sâu đấy! Trong khi tất cả các loài hoa đều héo ú thì chỉ có nó là vẫn hiên ngang đón gió mà nở rộ thôi. Ngươi biết không, đây là loài hoa mà ta thích nhất đấy!
Lưu Sâm nhìn thẳng vào đôi mắt của Mạn Ảnh. Hắn nhìn thấy nét ôn nhu vô hạn và nét say sưa triền miên trong mắt nàng, đồng thời còn có cả nét e lệ làm động lòng người nữa. Hắn lặng lẽ lảng tránh ánh mắt của nàng, nhưng sau đó lại không kiềm lòng được mà lại tiếp tục nghênh đón ánh mắt của nàng. Đôi mắt của nàng thật là động nhân, chỉ có một đôi mắt đó thôi mà Lưu Sâm đã cảm thấy trong lòng hơi khích động rồi. Hắn mỉm cười, nói:
– Đừng khiến ta nghĩ tới nghĩa khác, ta đặc biệt thích tự mình đa tình như thế đấy!
Thanh âm của Mạn Ảnh vang lên cũng có phần kỳ quái:
– Với một lão nhân như….ngươi mà cũng thích nói đùa như thế à?
– Lão nhân?
Lưu Sâm sửng sốt hỏi lại:
– Ta là lão nhân ư?
– Bọn họ đều nói ngươi là thần, vậy chắc ngươi cũng được trăm tuổi rồi….
À, hiểu rồi, thì ra là nàng đang muốn hỏi tuổi hắn! Tán tỉnh nữ hài là một việc đầy thích thú, nhưng khi đã có nhân tố tuổi tác ở trong đó thì lại khiến người ta có một loại cảm giác là lạ. Lưu Sâm gật đầu, nói:
– Ta đúng là một người lớn! Ít nhất thì cũng hơn ngươi chừng….hai, ba tuổi!
Khi nghe được nửa câu đầu, trái tim của Mạn Ảnh dường như muốn trùng xuống, nhưng khi nghe đến nửa câu sau thì trên mặt lại tươi rói. Nàng nhoẻn cười thật tươi, hỏi:
– Sao ngươi biết ta bao nhiêu tuổi chứ? Năm nay ta đã mười chín tuổi rồi!
– Vậy thì đrúng rồi!
Lưu Sâm thở dài, nói:
– Ta lớn hơn ngươi hai tuổi….Tiểu cô nương, hay là chúng ta nên nói vào chuyện chính nhé!
– Không nói!
Mạn Ảnh cười duyên:
– Mỗi ngày gia gia đều nói chính sự, thật là chán. Ta chờ ngươi thật là lâu, ta chỉ muốn nghe ngươi nói chuyện….
– Nói chuyện gì?
Vừa hỏi xong, Lưu Sâm lập tức đổi lời:
– Có người đến xem náo nhiệt kìa, hay là chúng ta ra đó nói chuyện với nàng ta cho vui.
– Là muội muội à?
Mạn Ảnh vừa thẹn vừa gấp, vội kêu:
– Na Trát, chúng ta sang bên kia đi!
Nàng không chờ hắn đáp lại, mà chỉ đi mất. Tư thái của nàng chỉ hơi lắc lư đôi chút, nhưng lại cực kỳ động nhân. Sau khi chui ra khỏi bụi hoa, nàng chạy đi được vài chục trượng thì đến một địa phương khá âm u, lúc đó Mạn Ảnh mới chịu dừng lại. Lúc này trên vai và đầu cổ của nàng có đầy hoa rụng. Nàng than thở:
– Tiểu nha đầu này thật khéo phá bĩnh, toàn tìm ta vào những lúc không thích hợp chút nào….bây giờ thì chắc nó không tìm được chúng ta nữa rồi!
Lưu Sâm đưa tay phủ nhẹ những cánh hoa ở trên hai đầu vai của nàng, rồi hỏi:
– Sao chúng ta lại chạy tới đây? Mà tới đây để làm gì vậy?
Chỗ này thật là chật hẹp, chật đến nỗi chỉ cần quay người thì cũng có thể chạm vào nhau rồi.
Mạn Ảnh nghe hỏi vậy thì mặt đỏ bừng lên, nàng lườm hắn một cái rồi nói:
– Ngươi nghĩ đi đâu vậy chứ? Đây chỉ là một con đường nhỏ thôi, khi sang tới bên kia rồi sẽ thấy có một cái hồ nhỏ rất xinh. Ngươi nhất định sẽ thích đấy!
Nói xong, nàng lại chạy tới phía trước, lần này chạy không có vẻ gấp rút lắm nên trông lại càng động nhân hơn. Lưu Sâm đưa mắt nhìn chằm chằm vào vòng eo của nàng, điểm hấp dẫn nhất của vị cô nương này chính là vòng eo này đây. Sao nó lại nhỏ bé đến thế? Sao nó lại mềm mại đến thế? Sao trước đây mình không phát hiện ra điều đó nhỉ? Phải chăng hôm nay nàng ta đã cố ý mặc bộ y phục bó sát như thế nhỉ?
Bỗng nhiên ở phía trước rực sáng, địa phương này thật là xinh đẹp, ở đây có một cái hồ nhỏ được vây quanh bởi tường hồng ngói xanh, ở dưới chân tường là những khối đá bạch ngọc như ẩn như hiện giữa màu xanh lung linh. Ba mặt bức tường để chắn gió, chỉ có ở gần phía tây là có một con sông nhỏ ngoằn ngoèo như chảy vào trong rừng. Nơi đây vẫn còn ở trong thành ư?
Mạn Ảnh chỉ tay sang bên kia, nói:
– Tòa núi đó tương liên với ngoại thành!
– Đẹp lắm! Nơi đây thật là yên tĩnh!
Lưu Sâm khẽ phất nhẹ tay, vài chiếc lá hồng hồng rơi là đà xuống mặt hồ, khiến cho mặt hồ vốn đang yên tĩnh chợt nổi lên những gợn sóng lăn tăn. Dưới ánh mặt trời, những chiếc lá rơi trông thật là mỹ lệ, tựa như mộng như ảo vậy!
– Na Trát!
Thanh âm Mạn Ảnh dường như truyền tới từ trong cơn mộng:
– Ta chưa từng thấy cái hồ này đẹp như hôm nay vậy!
– Có lẽ là vì nơi đây bỗng nhiên có một mỹ nhân xuất hiện đấy!
Hắn cũng chưa từng thấy vẻ đẹp của nàng lộng lẫy như hôm nay vậy.
Nét mỹ lệ của vị cô nương này vốn là nội liễm. Đó là nét mỹ lệ của một kiếm sư, một nữ cường nhân và của một nữ tướng lãnh, nhưng hôm nay nàng lại hoàn toàn thay đổi. Nàng không mặc y phục của kiếm sư nữa, mà thay vào đó là một chiếc váy dài lã lướt, mái tóc của nàng cũng được xõa dài, trên mặt mơ hồ như có cả một lớp phấn mỏng…
Hoặc có lẽ đó không phải là son phấn, mà là nhan sắc tự nhiên của nàng cũng nên, bởi vì nhan sắc đó ở vào lúc như mộng như ảo này lại biến ảo không ngừng. Giờ đây hô hấp của Mạn Ảnh dường như muốn dừng hẳn lại, nàng nhẹ nhàng thốt:
– Đối với ngươi, ta chỉ là một nữ hài thông thường thôi. Na Trát, ngươi là ngôi sao sáng nhất ở trên bầu trời! Các nữ hài chỉ có thể đứng ở dưới đất nhìn ngươi đang tỏa sáng ở trên cao, mà không thể nào tới gần được, đúng không?
– Ta lại không nghĩ như vậy!
Lưu Sâm nhìn chăm chú vào đôi mắt của Mạn Ảnh, rồi nói tiếp:
– Ta nghĩ các nữ hài mỹ lệ mới là những ngôi sao sáng nhất ở trên bầu trời.
Hắn nói xong, đôi bên đều im lặng nhìn nhau. Khung cảnh tịch mịch đến nỗi cả hai đều nghe rõ hơi thở của nhau. Mạn Ảnh bỗng như thấy hoa mắt, nàng đột nhiên chạy ù đến bên cạnh hồ, rồi hít một hơi thật sâu. Mặt hồ đang yên tĩnh gần như bị cái hít sâu của nàng làm cho nổi lên một gợn sóng vậy. Khi gợn sóng vừa lắng đọng lại thì Lưu Sâm đã xuất hiện ở bên cạnh nàng. Hai người sóng vai mà đứng đó ngắm vẻ đẹp của cái hồ nhỏ.
Mạn Ảnh nhìn bóng của mình hắt xuống mặt nước, nhìn đến ngây dại. Bóng của hai người ở trong nước đứng thật gần nhau, có lẽ do sự cảm nhận của thị giác, nên nàng cảm thấy mình đang dựa vào lòng hắn. Đây là mộng hay ảo? Là thật hay giả? Nàng cũng không phân rõ nữa. Nàng chỉ biết là hô hấp của mình đang trở nên khẩn trương hơn, còn khẩn trương hơn cả khi đối mặt với địch nhân lợi hại nữa. Khuôn mặt của nàng dường như đang có ánh sáng lấp lánh, còn sáng hơn cả sau khi tắm rửa xong nữa. Chuyện gì thế này?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.