Bách Biến Tiêu Hồn – Chương 139 Lừa Thưởng – Botruyen
  •  Avatar
  • 27 lượt xem
  • 3 năm trước

Bách Biến Tiêu Hồn - Chương 139 Lừa Thưởng

– Được rồi, ta tiếp nhận món phần thưởng này!
Nói xong, hắn lại giang rộng đôi tay, rồi tiếp:
– Bây giờ đến lượt ta đáp lễ, ôm một cái nào!
Tiểu cô nương vốn đang áp vào lòng hắn, nhưng vừa nghe xong lời đó thì lập tức giãy dụa, rồi nói:
– Đó là phần thưởng của ngươi đấy à? Không được, không chịu!
Nàng chưa kịp có phản ứng gì khác thì đôi môi ướt át của mình đã bị hắn hôn lấy. Lạc Lâm Lâm chỉ giãy dụa vài cái, sau đó thì toàn thân mềm nhũn ra, không còn động đậy gì nữa.
Khi Lưu Sâm vừa buông nàng ra thì trên lưng hắn liền lãnh ngay một quyền, mà quyền đó lại không nhẹ chút nào! Kèm theo đó là tiếng hờn dỗi của nàng:
– Nói không được rồi mà, người ta….người ta thấy kỳ kỳ….
Lưu Sâm ôm nàng ngồi xuống mép giường, chỉ mới ngồi một lúc thôi thì toàn thân nàng đã nóng như lửa rồi, có lẽ sau khi rượu vào thì cả người trở thành như vậy cũng nên.
Lạc Lâm Lâm khẽ giãy dụa ở trong lòng hắn, nàng cất tiếng gần như cầu xin:
– A Khắc Lưu Tư, ta thấy….hơi nóng….
– Uống rượu xong thì cả người sẽ thấy nóng mà.
Lưu Sâm tốt bụng giải thích:
– Cởi y phục ra cho mát nhé?
– Ta…ta chỉ mặc có một bộ y phục thôi…
– Không sao, ta cũng chỉ mặc có một bộ mà. Chúng ta đều cởi, vậy sẽ không có ai chê cười ai được rồi….
Lạc Lâm Lâm mím môi, sau đó đột nhiên nhào vào lòng hắn mà cười khanh khách, rồi nói:
– Đồ xấu xa, ngươi dám có ý nghĩ xấu hay sao?
– Nói bậy gì đó?
Lưu Sâm nghiêm túc nói:
– Ta hết sức tôn trọng ngươi đó nhé, ta chưa bao giờ không nghĩ tới cảm giác của ngươi nha. Ngươi muốn làm sao thì ta làm vậy, nếu không muốn làm….thì ta cũng….kiên quyết không làm!
– Hảo nam nhân, như vậy mới là hảo nam nhân đó nhé!
Lạc Lâm Lâm hài lòng hôn nhẹ lên môi hắn rồi nói:
– Từ từ nào, ngươi mạnh quá, ta có chút sợ….
Thế rồi hai người lại ôm chầm lấy nhau, chỉ là ôm thật chặt thôi.
Lạc Lâm Lâm hạnh phúc dựa vào lòng hắn, đột nhiên nghe hắn hỏi:
– Lạc Lâm Lâm, có một việc không biết lệnh đường đã nói cho ngươi nghe chưa? Về việc….nam nhân vuốt ve….ngọc thố của nữ nhân ấy mà.
Lạc Lâm Lâm nghe vậy thì đỏ bừng cả mặt, nàng véo nhẹ tay hắn một cái rồi nói:
– Chỉ có đồ xấu xa như ngươi mới nhớ mãi việc đó mà không quên thôi.
Lưu Sâm nói:
– Có một việc ta nói ngươi nghe, lệnh đường căn bản là không biết chuyện của chúng ta, nhưng ta muốn nói cho ngươi biết, để ngươi cao hứng một chút….
– Là việc gì hả?
Lạc Lâm Lâm ngẩng đầu lên, thần tình có vẻ kinh ngạc, bởi vì sắc mặt của Lưu Sâm lúc này rất trịnh trọng. Trịnh trọng đến mức khiến cho tim nàng phải đập nhanh. Nàng chỉ nghe nói, nam nhân và nữ nhân ở chung một chỗ thì sẽ mang thai, nhưng cụ thể làm sao mang thai thì nàng không biết rõ, vì vậy nên mới nghiêm chỉnh hỏi hắn. Chẳng lẽ….chẳng lẽ là do vuốt ve ngọc thố? Vừa nghĩ tới đây, nàng liền nóng nảy giục:
– Nói mau…ngươi nói mau đi!
Cao hứng? Khi có nhi tử thì nam nhân khẳng định là sẽ rất cao hứng, nhưng còn nàng có cao hứng nổi hay không?
Lưu Sâm nghiêm túc nói:
– Ngươi biết không, nữ nhân và nam nhân đều hấp dẫn lẫn nhau, nếu như nam nhân vuốt ve ngọc thố của nữ nhân, bên nào bị vuốt trúng thì sẽ trở thành lớn hơn, cao hơn….ngươi có cảm thấy như vậy hay không?
Lạc Lâm Lâm nghe vậy thì rất cao hứng, chỉ là ngọc thố sẽ lớn và cao hơn trước thôi sao? Nếu vậy thì là chuyệnt tốt chứ, mà nam nhân sẽ lại càng thích! Nhưng đột nhiên nàng ngây người ra:
– Chỉ một bên….lớn hơn thôi sao?
Lưu Sâm gật đầu:
– Đúng vậy, tuy chỉ có một bên, nhưng cũng rất đáng giá…
– A….
Lạc Lâm Lâm kêu lớn:
– Thật đáng sợ!
Ngọc thố trở thành cao lớn hơn thì là chuyện tốt, nhưng một bên lớn một bên nhỏ thì lại là chuyện rất đáng sợ.
– Làm sao vậy?
Lưu Sâm tỏ vẻ không hiểu:
– Nam nhân rất thích ngọc thố của nữ nhân vừa lớn vừa cao! Ta cũng thích của ngươi như vậy….
– Nhưng….nếu một bên lớn, một bên nhỏ…..vậy thì thật là khó xem!
Lạc Lâm Lâm nóng nảy thốt:
– Tất cả đều tại ngươi, khi không lại đi vuốt ve nó làm gì?
Lưu Sâm gãi gãi đầu:
– Đã nói là sẽ không truy cứu chuyện đó nữa mà.
Lạc Lâm Lâm kêu lên:
– Chuyện đó thì không truy cứu nữa, nhưng bây giờ ngươi phải nghĩ biện pháp giúp ta. Nếu nghĩ không ra, ta….ta sẽ không tha cho ngươi!
Đúng là thiên tính của một nữ hài yêu thích cái đẹp. Đôi bảo bối đó chính là niềm tự hào và sự kiêu ngạo của nàng, nếu như chúng trở thành một đôi quái vật một lớn một nhỏ, vậy thì còn gì là niềm tự hào của nàng nữa? Lạc Lâm Lâm càng nghĩ thì càng gấp đến độ chóp mũi đã lấm tấm nổi mồ hôi. Nếu chỉ có mấy lời của hắn nói như vậy thì nàng vẫn còn chưa tin tưởng, nhưng mấu chốt ở đây là trong nửa tháng qua, nàng thật sự có cảm giác khác lạ. Nàng cảm thấy dường như ngọc thố của mình có vẻ lớn hơn trước vậy.
Tất nhiên nàng không hiểu được, khi nữ hài tử đang yêu thì chất kích thích tố ở trong người sẽ khác lúc trước, mà ngọc thố cũng thật sự thay đổi, chẳng qua là cả hai bên đều cùng thay đổi mà thôi. Thế nhưng trong lúc hoảng loạn, nàng lại tưởng rằng chỉ có một bên thay đổi, mà bản thân lại không có cách nào nhìn rõ được….
Lưu Sâm gật gù nói:
– Chỉ có một biện pháp thôi! Ta và ngươi thương lượng xem thế nào…
Lạc Lâm Lâm nghe hắn nói vậy thì đỏ mặt lên, rồi nói:
– Là vuốt ve bên kia phải không?
Gật đầu!
– Vậy….vậy….ngươi đi đóng cửa phòng lại thật kỹ đi….
Cửa phòng vốn đã được đóng kỹ, nhưng Lạc Lâm Lâm vẫn còn lo lắng, tự mình đi kiểm tra một lần. Sau đó mới đỏ mặt cúi đầu, rồi từ từ bước về bên cạnh Lưu Sâm, tiếp theo, nàng chậm rãi cởi áo của mình ra. Trong suốt quá trình này, nàng không dám nhìn hắn, mà đôi ngọc thố cũng từ từ nóng lên. Lòng của nàng trở nên rối loạn, lần này không giống với lần trước, bởi vì lần trước là vì ăn phải xuân dược, và lúc đó nàng cũng bị mất đi thần trí; còn lần này thì nàng chỉ mới uống tí rượu, đầu óc hoàn toàn tỉnh táo, hơn nữa nước da của nàng sau khi có rượu vào thì trông lại càng trắng hơn trước.
Lưu Sâm đưa tay vuốt nhẹ lên một bên ngọc thố của nàng, hắn vuốt rất nhẹ, rất lưu luyến; còn thân thể của Lạc Lâm Lâm thì sớm đã mềm như bún, nàng ngã ra giường, để mặc cho hắn vuốt ve ngọc thố của mình. Lúc này nàng bắt đầu có một loại cảm giác giống lần trước vậy, hạ thể co rút lại, toàn thân nóng bừng như lửa. Đây không phải là hiện tượng tốt. Lạc Lâm Lâm liền đưa tay giữ chặt lấy bàn tay đang vuốt ngọc thố của mình, rồi hổn hển nói:
– Không được vuốt nữa….nếu vuốt nữa, nói không chừng nó sẽ lớn hơn bên kia cho xem!
Lưu Sâm mãi mê vuốt ve đến quên cả thời gian, lần trước hắn đâu có được vuốt lâu như vậy chứ?
Lưu Sâm ngừng lại rồi nói:
– Ta quên mất, lần trước là vuốt bên này hay bên kia nhỉ?
Lạc Lâm Lâm nghe hỏi vậy thì ngây người ra, cả bên nào mà cũng không nhớ rõ, vậy chẳng phải là hắn cứ vuốt loạn hay sao?
Lạc Lâm Lâm cố nhớ lại, một lúc sau mới nói:
– Là bên trái!
– À, xin lỗi, ta sai rồi. Nãy giờ vuốt bên trái khá lâu, vậy bây giờ sửa lại còn kịp mà phải không?
Nói xong, hắn liền áp bàn tay nóng như lửa của mình lên bảo bối bên phải của nàng.
Lạc Lâm Lâm mơ màng hỏi:
– A, ái lang, bây giờ bên kia lớn chưa?
Lưu Sâm nghiêm túc nói:
– Ta đang nhìn đây này, phải cần thêm chút thời gian mới được, từ từ sẽ được thôi….không cần gấp….
Tiểu cô nương nghe vậy thì nhảy bật lên, nàng đưa tay khép áo lại, rồi hung hăng kẹp tay hắn lại.
Lưu Sâm lộ vẻ không hiểu:
– Làm sao vậy?
Lạc Lâm Lâm hung hăng nện cho hắn một quyền rồi nói:
– Đồ bại hoại! Ngươi lừa ta! Cả bên kia lớn hay chưa mà ngươi cũng không biết, vậy mà còn nói giúp ta…đồ bại hoại! Đồ xấu xa!
Nói xong, nàng vẫn chưa hết giận nên lại đạp cho hắn thêm một cước!
Lưu Sâm cười ha hả nói:
– Nữ nhân được vuốt ve, vuốt một cái hay vuốt một ngày thì đâu có gì khác nhau, tức giận làm chi chứ?
Lạc Lâm Lâm thôi không tức giận nữa, nàng nói:
– Vậy được rồi, sau này ta còn lấy gì để thưởng ngươi nữa? Ngươi muốn phần thưởng thì cũng đã nhận xong rồi….
– Còn một loại nữa!
Lưu Sâm ôm lấy nàng rồi nói:
– Có muốn chúng ta làm thử trước không?
Vừa nói, hắn vừa đưa tay lướt xuống dưới eo nàng, nhẹ nhàng kéo thắt lưng của nàng, sau đó vuốt ve một lúc lâu. Hắn sớm đã không còn nhịn được, thật là quá thỏa nguyện.
Nhưng Lạc Lâm Lâm đã đưa hai tay giữ lấy thắt lưng của mình, lại một lần nữa giẫm chân.
– Không được! Ta không thưởng cho ngươi nữa….ta phải trừng phạt ngươi…
Nói xong, nàng liền bỏ chạy, vừa chạy vừa luống cuống cột lại thắt lưng, đồng thời còn hung hăng trừng mắt với hắn nữa.
Lưu Sâm thấy vậy thì cất tiếng cười đầy sảng khoái. Phong cảnh ở trong phòng thật là tràn ngập hương diễm.
Bỗng nhiên ở ngoài cửa có tiếng gõ vang lên, hai người vừa nghe tiếng gõ thì đều giật mình sửng sốt. Nét đỏ ửng ở trên mặt Lạc Lâm Lâm lập tức biến mất, trong mắt của nàng lại lộ ra nét kinh hoảng. Nếu gia gia tới đây, vậy thì thật là chuyện lớn rồi.
– Ai đó?
Lưu Sâm cất tiếng hỏi. Trái với nàng, hắn không hề quan tâm kẻ đến là ai.
Không có người trả lời.
Lạc Lâm Lâm nhanh chóng chỉnh lại y phục của mình, sau đó lại liếc hắn một cái. Gã xấu xa này, sau một lúc đùa giỡn thì đã khiến cho nàng tóc tai rối bời. Cuối cùng cũng chỉnh trang các thứ xong, nàng bước tới mở cửa, khi vừa nhìn thấy đối phương thì cả hai đều sững người ra, bởi vì đối phương là một nữ lang xinh đẹp, Vu Tâm Nhu!
Nàng ta cũng tới?
– A Khắc Lưu Tư!
Trên mặt Vu Tâm Nhu hiện ra nét tươi cười, nói:
– Nghe nói ngươi đã tới đây, nên ta cũng đến….chỉ sợ ngươi sẽ đi ngay.
– Khụ khụ…
Lưu Sâm ho khan vài tiếng rồi nói:
– Ta….có thể còn ở lại vài ngày!
– Tỷ tỷ, ngươi cũng ở đây à?
Vu Tâm Nhu quay sang Lạc Lâm Lâm hỏi:
– Các người đang nói chuyện gì thế? Có thể cho ta biết hay không?
Lạc Lâm Lâm xấu hổ, nói:
– Chúng ta chỉ nói chuyện trên trời dưới đất thôi, chỉ tùy tiện trò chuyện thôi. Ừm….chỉ là tùy tiện trò chuyện….
– Ta có thể tham gia không?
Vu Tâm Nhu nói:
– A Khắc Lưu Tư, ngày đó….ta đi tìm ngươi khắp nơi mà tìm không ra. Ta còn tới bờ biển để tìm ngươi nữa. Nhà của ngươi ở đâu? Có phải là xa lắm hay không? Ta chẳng nhìn thấy nó đâu cả.
Lưu Sâm gật đầu:
– Ừm, xa lắm!
Vu Tâm Nhu lại nói:
– Ta mang đến cho ngươi một thứ tốt đây này! A Khắc Lưu Tư, nó là bí dược của Vu Sơn tộc chúng ta, sau khi nuốt nó vào, ngươi sẽ có rất nhiều phúc lợi….ngươi xem!
Nói xong, nàng liền chìa tay ra. Ở trong lòng bàn tay của nàng là một viên thuốc thật to, Vu Tâm Nhu đắc ý cười nói:
– Đây là dược vật tốt nhất của Vu Sơn tộc chúng ta, là loại dược vật mà gia gia ta lúc nào cũng mang theo bên người cả, nhưng nó chỉ có một viên thôi….là ta đã trộm được của lão nhân gia….à, là lấy được nó!
Lưu Sâm nhíu mày hỏi:
– Ngươi muốn ta nuốt nó à?
Viên thuốc đó thoạt trông thì có vẻ vừa trong suốt vừa sáng lấp lánh, chỉ nhìn qua thì cũng biết là nó không phải một viên thuốc tầm thường rồi. Những người ở nơi thâm sơn cùng cốc thường có những bản lãnh rất thần kỳ. Vu Sơn tộc cũng không ngoại lệ, họ cũng có một chút bí thuật lợi hại. Chẳng lẽ bí thuật của họ nằm ở dược vật hay sao?
– Ừm, nuốt đi!
Vu Tâm Nhu vừa nói vừa nhét viên thuốc vào tay Lưu Sâm.
– Dược vật này có tác dụng gì thế?
Tuy rằng hắn có chút động tâm, nhưng không thể tùy tiện mà nuốt dược vật được. Tốt nhất là nên hỏi cho rõ ràng đã!
– Đây là thần dược!
Vu Tâm Nhu nói:
– Sau khi ngươi nuốt vào thì sẽ trở nên mạnh mẽ phi thường, tất cả những việc không như ý thì đều sẽ trở thành như ý ngay. Đương nhiên, đây là lời gia gia ta nói, chứ ta chưa từng thấy qua lần nào….
Lưu Sâm và Lạc Lâm Lâm khẽ nhìn nhau, thật có loại thuốc thần kỳ như vậy sao? Nhưng điều khiến cho người ta động tâm nhất chính là nó có lực lượng! Lực lượng và tốc độ là hai đỉnh cao của võ học. Tốc độ thì Lưu Sâm đã có rồi, nhưng còn lực lượng thì hắn vẫn còn đang tìm kiếm. Vào lúc này đây, khi không thần dược lại xuất thế, có phải đây là một phen kỳ ngộ hay không?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.