Bách Biến Tiêu Hồn – Chương 130 Vệ Sĩ Khách Mời – Botruyen
  •  Avatar
  • 32 lượt xem
  • 3 năm trước

Bách Biến Tiêu Hồn - Chương 130 Vệ Sĩ Khách Mời

Trong túi có không ít tiền, trên người cũng có chút bản lãnh, vậy một nam nhân lúc này đang có thời gian rảnh rỗi sẽ làm những gì? Lưu Sâm vừa vặn có cảm giác mình chính là nam nhân như thế. Hắn vừa rời khỏi học viện mới hơn một tháng, mà từ Già Mạc thành đến học viện cũng chỉ mất vài ngày. Hắn còn những một tháng để làm rất nhiều việc. Nếu về học viện sớm thì tất nhiên sẽ khiến Cách Tố và Cách Phù vui mừng, còn nếu đến Già Mạc thành để gặp Lạc Lâm Lâm một chuyến thì nhất định tiểu cô nương cũng sẽ tặng cho hắn mấy “phần thưởng nhỏ”. Chỉ vừa nghĩ tới mấy nàng mỹ nữ ôn nhu vô hạn hoặc si tình triền miên này thôi, thì bao nhiêu phiền muộn ở trong lòng hắn đều tan biến sạch sẽ.
Phong Thần đảo là địa phương mà nhiều người ao ước nhất (ít nhất thì hắn biết có vài người là như vậy), nhưng đối với hắn thì nó lại là nỗi phiền muộn không thể nói ra lời được. Nếu là nơi khác, nếu có người dám khiến cho hắn bực tức, vậy thì hắn sẽ có biện pháp để sửa trị kẻ đó ngay, nhưng Phong Thần đảo thì không được. Trên hắn còn có gia gia và phụ mẫu, tuy họ chỉ là người thân của cái thể xác này, nhưng quả thật mẫu thân đã cho hắn một loại tình cảm mẫu tử rất ấm áp, nhưng họ cũng lại chính là gông cùm lớn nhất của hắn. Do đó, hắn chỉ còn cách trốn tránh mà thôi.
Sau khi lên bờ rồi, một luồng gió mát thổi qua, lúc này hắn mới phát hiện, bản thân mình thật sự thích hợp với việc ngao du thiên hạ hơn, chứ không hề thích hợp làm một vị thiếu chủ chỉ biết ru rú ở trong căn phòng nhỏ nằm giữa đại dương mênh mông.
Già Mạc thành vẫn phồn hoa như bao giờ, ở phía trước là bến đò Tây Hà. Dưới hoàng hôn, dòng nước của Tây Hà rất phẳng lặng, mà người đợi qua sông rất đông. Khi đến bên cạnh bến đò thì ở trước mặt đã là một đại thảo nguyên rộng lớn. Dưới ánh trời chiều, đại thảo nguyên đặc biệt hiện ra vẻ đẹp cực kỳ yên tĩnh. Lúc này có một chiếc xe do bạch lộc kéo đang đậu lại ở bên cạnh thảo nguyên, gần đó lại có tiếng người hô lớn:
– Thông báo tuyển dụng vệ sĩ, thông báo tuyển dụng vệ sĩ đây. Chỉ một chuyến đến Tô Cách thành sẽ thu được hai đồng kim tệ!
Lưu Sâm thấy vậy thì ghìm cương ngựa lại, rồi ngưng mắt nhìn chiếc xe lớn. Tô Cách thành? Chẳng phải đó là tòa thành do Tô Cách Lâm đại công quản hạt sao? Và đó cũng là chỗ cư ngụ của lão kia mà? Lần trước hắn cùng với Lạc Lâm Lâm trải qua một phen mạo hiểm thì mới khám phá ra được kẻ đứng sau bức màn bí mật chính là Tô Cách Lâm đại công, lúc đó hắn đã từng muốn đến Tô Cách thành để thám thính một phen, nhưng vì thân đơn thế cô nên chỉ đành bỏ qua. Lần này chẳng phải là một cơ hội tốt hay sao?
Dùng thân phận một vệ sĩ để thâm nhập vào thành, vậy thì ai có thể biết được hắn là ai chứ? Đã có cơ hội thám thính Tô Cách Lâm một cách gần gũi như vậy, thật là hay! Thế là hắn cảm thấy động tâm ngay!
Tại đó có khá đông người đang vây quanh, nơi đây cách Tô Cách thành cũng không xa lắm, cái giá hai kim tệ cũng khá cao, đối với bất kỳ ai cũng là một cái giá rất quyến rũ.
Khi thấy người kéo tới càng lúc càng đông, người trung niên lại hô lớn:
– Thông báo tuyển dụng vệ sĩ, kiếm sĩ lâm, ma pháp sư từ cấp bốn trở lên. Hộ tống thân quyến của Tô Cách Lâm đại công trở về Tô Cách thành, mỗi người sẽ được hai kim tệ. Ở dọc đường, ai lập được công sẽ được tiền thưởng gấp bội…..
Những người đang vây quanh nghe vậy thì bắt đầu dao động. Có mấy điều kiện đó hạn chế, vậy có bao nhiêu người sẽ đủ điều kiện để ứng tuyển đây? Người ở bến đò này đa số đều là bách tính ở các vùng phụ cận, luận khí lực thì họ có đủ, nhưng nếu luận về kiếm thuật và tu vi ma pháp thì họ có bao nhiêu tài nghệ chứ? Vì vậy mà sau đó đám đông liền tản đi hết, chỉ còn lại có vài người.
Nhưng Lưu Sâm lại hạ quyết tâm, hộ tống thân quyến của Tô Cách Lâm đại công ư? Đây đúng là một cơ hội hiếm có đây mà!
Sau khi công việc ghi lại danh tính, và đẳng cấp kiếm thuật cùng ma pháp xong xuôi, một lão giả liền bước lại hỏi:
– Mạc Thác, tổng cộng có bao nhiêu người ghi danh rồi?
Trung niên nhân khom người, thưa:
– Khoa Ân tiên sinh, tổng cộng có hai người kiếm sư cấp ba, hai mươi người kiếm sư và ma pháp sư cấp bốn, tất cả là hai mươi hai người.
Lão giả nhăn mặt, nói:
– Ít quá!
Bỗng nhiên có một người dong ngựa tới gần, rồi hỏi:
– Chẳng hay ta có thể ghi danh hay không?
Người vừa lên tiếng là một thanh niên trẻ tuổi và cưỡi một con ngựa trắng. Ở hai bên huyệt Thái dương nhô cao, trên người hắn lại mặc bộ trường bào của ma pháp sư, và trên đầu có đội chiếc nón che hết nửa mặt. Không có ai nghi ngờ loại phục sức này, bởi vì nó chính là trang phục thường thấy của ma pháp sư.
Người trung niên có tên là Mạc Thác liền cười nói:
– Người thanh niên, miễn là cấp bốn trở lên đều có thể ghi danh. Vậy trình độ ma pháp của ngươi thuộc cấp mấy?
Lưu Sâm tung người xuống ngựa rồi nói:
– Cấp bốn!
– Có giấy chứng nhận của Ma pháp công hội hay không?
Lưu Sâm búng một ngón tay ra, một mũi Phong nhận theo đó mà bắn ra. Lập tức chặt đứt đầu một cọng cỏ. Đó chính là chứng nhận tốt nhất, bởi lẽ mũi Phong nhận kia cũng rất bình thường, vừa vặn hợp với trình độ cấp bốn! (Hắn đã dùng Phong nhận được áp súc để đối kháng với địch nhân rất nhiều lần, vì vậy mà không thể tiết lộ được.)
– Tốt, thông qua!
Mạc Thác nói:
– Xin hỏi tính danh của tiên sinh!
– Na Trát Văn Tây!
Rèm cửa xe chợt được vén lên, từ đằng sau đó có đôi mắt sáng ngời nhìn xuyên ra ngoài và ngắm kỹ người thanh niên này. Cái tên kỳ lạ nọ đã gây chú ý cho người ở trong xe, Na Trát Văn Tây, cái tên này có nghĩa là “Đóa hoa Na Trát ở trong rừng sâu”.
Ánh mắt của Lưu Sâm cũng nhìn thoáng qua người ở sau bức rèm kia. Hắn cũng nhìn ra được đó là một nữ nhân, nhưng già trẻ xấu đẹp thế nào thì chưa nhìn rõ được. Khi rèm cửa được buông xuống để ngăn ánh mắt của người ngoài, thì lúc đó người ta chỉ nhìn thấy một bàn tay rất bình thường của nữ nhân mà thôi, và các đầu móng tay của nó đều được sơn màu lam nhạt.
Vì số người chờ qua đò hơi đông nên mọi người phải tiếp tục chờ đợi. Sau đó lại có rải rác vài người đến xin ứng tuyển, có hai người cấp ba và bốn người cấp bốn. Đến lúc đó thì sắc mặt của lão nhân có tên là Khoa Ân mới bớt phần khẩn trương. Bỗng nhiên ở trong xe có tiếng người hỏi:
– Khoa Ân tiên sinh, tiểu thư hỏi….có thể lên đường được chưa?
Đó là thanh âm của một nữ nhân, giọng nói của nàng ta có vẻ tương đối bình tĩnh.
– Được rồi!
– Vậy đi thôi!
Thế là đội xe từ từ khởi hành. Lưu Sâm đi gần sau cùng. Chiếc xe đi trước dẫn đường, đi kèm hai bên là trung niên nhân có tên Mạc Thác và lão giả Khoa Ân.
Bóng đêm càng lúc càng đậm dần, lúc này đội ngũ cũng tiến vào đại thảo nguyên. Bốn phía đều rất yên tĩnh, ở phía trước là hai cây đại thụ to lớn. Lão giả dừng lại, rồi nói:
– Tối nay chúng ta ở lại đây cắm trại!
Lão nói xong thì mọi người liền lấy đồ nghề xuống để cắm lều. Đến lúc đó thì mới thấy rèm xe vén lên. Lưu Sâm sớm đã chú ý tới người ở trong xe từ lâu. Hắn chỉ có thể kết luận họ là nữ quyến, nhưng điều mà hắn quan tâm nhiều hơn lại là tướng mạo của những người nữ quyến này. Hiện tại đã sắp biết được những gì mà hắn muốn biết rồi.
Một bàn tay nhỏ bé vén rèm cửa lên, để lộ một khuôn mặt nhỏ nhắn, không xấu nhưng cũng không đẹp gì mấy. Tuy nhiên, điều đó cũng chẳng nói rõ vấn đề, bởi vì ở trong xe vốn có hai người, mà người vén rèm cửa chính là nha đầu. Nha đầu bước ra ngoài xong, bàn tay vẫn vịn lấy rèm cửa. Vóc người của nàng ta cũng không tệ, đồi ngực cũng khá cao.
Phía sau đương nhiên là tiểu thư. Khi một bàn chân bị váy dài che phủ đặt xuống thì một cánh tay cũng đưa ra ngoài. Cánh tay của nàng ta được mang bao tay bằng vải soa, sau đó thì khuôn mặt của nàng ta cũng lộ hẳn ra ngoài. Đó là một vị cô nương có khuôn mặt thanhh tú, chỉ là thanh tú mà thôi. Ngũ quan của nàng đều đặn đoan chính, phối hợp tương đối hài hòa, nhưng không có bất kỳ một điểm đặc sắc nào. Nàng ta thuộc về loại người chỉ nhìn qua thì rất dễ bị lãng quên ngay. Điểm duy nhất mà nàng ta có thể khiến cho người ta nhớ được một chút, đó là ở trên chóp mũi của nàng có hai chấm tàn nhang. Hai điểm tàn nhang đó nếu rơi trên mặt của bất kỳ một mỹ nữ nào khác, vậy có lẽ chúng sẽ là điều đáng tiếc nhất của người mỹ nữ đó, nhưng khi chúng xuất hiện ở trên mặt vị tiểu thư này thì chúng lại khiến cho người ta có cảm giác thoải mái. Khuôn mặt của nàng ta vốn dĩ đã không có gì gọi là xinh đẹp, nhưng giờ có thêm hai điểm tàn nhang thì lại như làm tăng thêm chút vẻ đẹp cho nàng ta vậy.
Đáp án cho sự chờ mong của Lưu Sâm khá là tàn nhẫn!
Hắn quay đầu lại, hắn vốn có hứng thú với mỹ nữ nhất, nhưng nữ tử này quả thật không đẹp. Xấu không phải là một cái tội, nhưng nàng ta lại làm bộ làm tịch như vậy, khiến cho hắn nóng ruột chờ đợi cả tiếng đồng hồ rồi mới đập tan ảo tưởng của hắn, đúng là có chút quá phận đây mà.
Hai nữ hài xuống xe rồi bước vào chiếc lều sang trọng nhất nằm ở trung tâm, biểu thị nữ hài nọ chính là tiểu thư chứ không có gì nghi ngờ nữa cả. Cửa xe đã đóng lại, biểu thị ở bên trong không còn ai nữa. Mọi trông ngóng đều được kết thúc. Sau bữa cơm tối thì mọi người đều có thể nghỉ ngơi.
Thế nhưng Mạc Thác lại không nghỉ ngơi, y xách theo một thanh kiếm rồi đi tuần tra khắp nơi. Khi y đi ngang qua trước mặt Lưu Sâm, hắn liền lên tiếng:
– Mạc Thác tiên sinh, ta có thể hỏi chút chuyện được chăng?
– Ta nhớ được tên của ngươi!
Mạc Thác dừng chân. Ở trong đám cao thủ có trình độ từ cấp bốn trở lên, người có thể khiến cho y nhớ rõ tên của mình thì cũng nhờ cái tên đặc biệt của hắn mà thôi.
– Ta muốn hỏi một việc. Tiểu thư hẳn là từ Tô Cách thành mà đi ra ngoài, lúc đó sao không mang theo vệ sĩ mà khi trở về mới thuê vệ sĩ là tại sao thế?
– Đơn giản lắm thôi!
Mạc Thác chậm rãi nói:
– Các vệ sĩ mà chúng ta mang theo lúc rời thành đều đã bị địch nhân sát hại hết rồi!
Lưu Sâm sửng sốt hỏi:
– Địch nhân là ai thế?
Chẳng lẽ mới từ biệt chưa tới một tháng mà Già Mạc thành đã khai chiến với Tô Cách thành rồi hay sao? Nếu vậy thì họ sẽ rất có thể phải đối mặt với người của Già Mạc thành, vậy thì hắn chẳng phải sẽ trở thành vệ sĩ của địch nhân rồi sao? Vậy chẳng phải là nực cười lắm sao?
– Là Động Tinh!
Mạc Thác quét mắt nhìn bốn phía một lượt rồi nói tiếp:
– Nếu đám tiểu quái vật đáng ghét này chính diện tấn công chúng ta thì không có gì đáng nói, nhưng chúng lại ngấm ngầm sắp đặt vô số âm mưu quỷ kế, mọi người phải cẩn thận lắm mới được.
Lưu Sâm nghe vậy thì trong lòng trở nên vui vẻ ngay. Động Tinh, lão bằng hữu, các ngươi đã bắt đầu trả thù rồi ư? Hay lắm! Thật là tuyệt diệu! Nếu phải giết đám tiểu quái vật này thì hắn không phản đối chút nào, sẵn đó mà lấy được lòng tín nhiệm của Tô Cách Lâm đại công luôn thể. Đám tiểu quái vật này chính là cái bàn đạp cho bổn thiếu chủ….bổn nhân đây. Các ngươi hẳn phải lợi hại nhiều nhiều một chút….
Ở một góc khác chợt có tiếng người vang lên:
– Xin hỏi đại nhân, lúc ban đầu tiểu thư đã mang theo những vệ sĩ như thế nào? Kiếm thuật và ma pháp của họ đã….đạt tới trình độ nào rồi?
Lão nhân Khoa Ân không biết xuất hiện từ lúc nào, lão chợt xen lời:
– Vệ sĩ của tiểu thư tất nhiên cũng không quá kém, nhưng Đốn Châu tiên sinh có thể yên tâm, họ tuyệt không có được thực lực như chúng ta hiện nay đâu! Chỉ cần mọi người cẩn thận một chút, cơ cảnh một chút, vậy thì chúng ta sẽ đến được Tô Cách thành rất thuận lợi!
Có lẽ lão đã đoán được suy nghĩ của gã kiếm sư Đốn Châu nên mới vội lên tiếng an ủi mọi người như thế.
Một đêm vô sự!
Sáng sớm hôm sau, tiểu thư và nha đầu lên xe, còn những người khác cũng lên ngựa. Đoàn người lại tiếp tục khởi hành tiến về phía trước. Đến trưa thì ánh nắng chói chang khiến cho ai nấy đều uể oải. Bốn phía vẫn yên lặng như tờ, người thì dường như đang ngủ gà ngủ gật, còn ngựa thì cũng phảng phất như đang mơ mơ màng màng, đoàn người cứ lặng lẽ tiến về phía trước như những cổ máy vậy….

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.