Vưu Nhi đột nhiên lặn xuống nước, khi nàng trồi lên trở lại thì trong tay đã cầm một bó rong biển xanh biếc, nàng áp chúng vào gần miệng mình, ra hiệu cho Lưu Sâm ăn chúng. Hắn cười khổ, đi với nàng thì dường như chỉ có thể ăn theo tập quán của nàng mà thôi. Thế rồi hắn cau mày cầm rong biển cho vào miệng, nhai nhồm nhoàm mấy cái, rồi nuốt ực xuống….
Vẻ mặt của Vưu Nhi có nét tươi cười vừa nghịch ngợm và cũng vừa cao hứng. Nam nhân này thật không giống người thường. Vì nàng mà hắn cũng chịu ăn rong biển nữa.
Sau khi ăn hết bó rong biển đầu tiên, tuy có vẻ chật vật nhưng lại không quá khó ăn như trong tưởng tượng vậy. Lưu Sâm lại chủ động xòe tay ra xin thêm, bó thứ hai vào tay khá lớn, so với của Vưu Nhi còn nhiều hơn nữa.
Sau khi ăn xong, Lưu Sâm lên tiếng hỏi:
– Tới tối có thể đến đó được không?
Lắc đầu!
– Vậy làm sao bây giờ?
Vưu Nhi hơi ngửa đầu ra sau, để thân thể nổi trên mặt nước.
– Ngủ trên biển à?
Lưu Sâm cảm khái nói:
– Đây là hành động điên cuồng nhất trong đời ta đấy!
Vưu Nhi nghe vậy thì mỉm cười duyên dáng, nàng vươn tay ra đỡ lấy lưng Lưu Sâm, rồi hơi dùng sức đẩy một cái để thân thể của hắn nằm ngửa ra mặt nước, đầu thì gối lên cánh tay của nàng.
Đại dương ở đây thật là kỳ lạ. Lúc nãy trong lúc gió bão cuồng nộ thì thiên địa dường như bị chấn động vậy, nhưng một khi yên ắng trở lại thì mặt biển còn yên bình hơn cả nước trong hồ nữa, tuyệt không giống với đại dương của thế giới hiện đại, bởi lẽ nó không hề có gió mạnh và sóng cao ba thước.
Sao sáng đầy trời, ở giữa đại dương mênh mông, bầu trời dường như gần hơn rất nhiều, và chỉ như nằm ngay trên đỉnh đầu Lưu Sâm thôi. Vầng trăng sáng từ từ mọc lên, khắp nơi trên mặt biển đều lấp lánh tinh quang. Lưu Sâm nhẹ nhàng cảm thán:
– Tiểu mỹ nhân, ta chưa từng có những thời khắc yên bình như thế này bao giờ cả.
Vưu Nhi nghe vậy thì quay đầu lại. Vừa tiếp xúc với đôi mắt tràn trề nhân tính ấy, Lưu Sâm không khỏi chấn động trong lòng, mà ánh mắt của hắn cũng khó dời đi nơi khác nữa. Hai người – một người một Nhân ngư chăm chú nhìn nhau, toàn bộ thiên địa đều tĩnh lặng không một tiếng động.
Lâu thật lâu sau, Lưu Sâm nhẹ giọng nói:
– Tiểu mỹ nhân, ta thật sự có cảm tưởng ngươi rất giống nhân loại. Tại sao ngươi lại không phải là nhân loại nhỉ?
Vưu Nhi khẽ chớp chớp đôi mắt để đáp lại lời hắn, trong ánh mắt của nàng ẩn ước như có vài giọt lệ long lanh.
Gối đầu lên cánh tay mềm mại của Vưu Nhi, rốt cuộc Lưu Sâm cũng chìm vào giấc ngủ. Bao nhiêu mệt nhọc của lúc ban ngày đều tan biến hết trong giấc ngủ bình an này. Quả thật đây là một chuyện lạ. Thứ nhất là vì hắn chưa từng ngủ ở giữa biển khơi như thế này, thứ hai là cũng chưa từng gối đầu lên cánh tay mềm mại mà ngủ một giấc ấm cúng như thế. Tất cả đều nhờ có Vưu Nhi nâng đỡ cơ thể ở trong nước của hắn và dìu hắn vào giấc ngủ mà thôi.
Hắn thì yên tâm mà ngủ, còn Vưu Nhi thì lặng lẽ nhìn hắn ngủ. Trong ánh mắt của nàng hiện ra nét hạnh phúc và thâm tình, pha thêm một chút ngượng ngùng. Khi nàng phải giữ vững tư thế này ở trong nước một thời gian dài thì quả thật có phần gian nan, nhưng nàng không hề có lòng oán trách chút nào. Cánh tay của nàng mỏi đến mức có thể gãy lìa khỏi thân thể, nhưng nàng vẫn cứ muốn đỡ lấy hắn như thế này mãi thôi….
Sáng hôm sau, rốt cuộc nàng cũng ngủ gục mất. Đến khi nàng tỉnh dậy thì đại dương đã nhuộm một màu đỏ hồng, ở dưới người nàng có một cánh tay đang nâng đỡ cơ thể của nàng. Nó là một cánh tay rắn chắc của nam nhân. Chẳng biết từ lúc nào mà Lưu Sâm đã thay đổi vị trí với nàng, và hắn có dùng thêm Phong thuẫn nữa.
Tuy rằng Nhân ngư không cần hắn giúp đỡ, nhưng hắn nghĩ đây là một loại cảm giác ấm áp. Vòng eo nhỏ nhắn của nàng ở trên tay hắn rất nhẹ, rất mềm mại. Hắn vừa ôm nàng, vừa nhìn nét mặt mỹ lệ và bình an của nàng, trong mắt của hắn cũng hiện lên vô vàn ôn nhu.
Trong làn gió sớm, khuôn mặt của Vưu Nhi ửng hồng lên, nàng khẽ cựa mình rời khỏi cánh tay của hắn, rồi lại kéo kéo tay áo của hắn.
– Muốn lên đường à?
Vưu Nhi gật nhẹ đầu, thế là hai người liền xuất phát, tiến thẳng vào đại dương mênh mông, nơi có luồng sương mù dầy đặc ở trước mắt.
Tới trưa, sương mù dầy đặc cũng tan dần, ở phía trước hiện ra một hòn đảo xanh biếc khiến lòng người khoan khoái. Nơi đó có chim bay lượn lờ, dưới ánh mặt trời, nó hiện rõ năm màu sặc sỡ. Theo từng cánh chim lướt qua, trong không gian cũng phảng phất như có năm màu hiện ra. Ở phía trước một tảng đá lớn và trắng như ngọc, có một thác nước chảy từ trên cao trăm thước chảy xuống và cuối cùng lại đổ ra biển. Tại mặt đất, nơi mà thác nước chảy xuống, tại đó có bọt nước bắn ra tung tóe, khung cảnh quả thật như mộng như ảo vậy!
Lưu Sâm từ lâu đã trợn mắt há miệng như không tin vào mắt mình:
– Tiên cảnh?
Vưu Nhi nhìn hắn, không hiểu gì cả!
Lưu Sâm không chú ý tới sắc mặt của nàng mà hỏi tiếp:
– Đây có phải là ảo ảnh ở trên biển hay không?
Lại càng không hiểu gì hết!
Lưu Sâm khôi phục tinh thần, rồi khen:
– Đẹp quá! Không ngờ trên biển lại có địa phương đẹp như vậy!
Những lời này thì Vưu Nhi hiểu được, nàng gật đầu mỉm cười!
Thế rồi hai người cùng quạt mạnh tay và bơi thẳng về phía thác nước xinh đẹp kia. Khi còn cách phía trước mấy thước, hơi nước bắt đầu xuất hiện nhiều hơn và cũng lạnh hơn. Vưu Nhi hít sâu vài hơi….
Trong lúc Lưu Sâm định mở miệng thì đột nhiên có một cổ lực lượng khá mạnh truyền đến, hắn cảm thấy hơi kinh hãi, nhưng ngay lúc đó thì hắn và Vưu Nhi đã cùng lúc bắn vọt lên không và bay thẳng về phía thác nước. Cú nhảy vọt đó cao cũng khoảng hơn mười trượng, đáng lẽ với bản lãnh của Vưu Nhi thì không thể đạt tới chiều cao mười trượng, nhiều nhất cũng chỉ chừng ba trượng mà thôi, nhưng lần này nàng không chỉ là nhảy vọt, mà là còn nhảy ngược chiều nước, chiếc đuôi to lớn của nàng liền có tác dụng ngay. Dưới sức quẫy mạnh của nó, chỉ khoảng nửa khắc sau thì hai người đã lọt vào giữa thác nước rồi.
Bỗng nhiên trước mắt tối sầm lại, hai người đi xuyên qua thác nước. Trong nhất thời, thị tuyến đều bị che lấp đi, sau đó thì ở phía trước lại thấy có một cái đầm lớn. “Tòm” một tiếng vang lên, hai người lại rơi vào trong đầm. Lưu Sâm hơi sửng sốt, đây là một cái đầm tương đối chỉnh tề. Bốn bề đều là nham thạch trắng nõn như ngọc vậy, vừa sạch sẽ lại vừa tao nhã. Lưu Sâm đưa mắt nhìn Vưu Nhi như muốn dò hỏi, nhưng nàng không hề nhìn hắn, mà tay chỉ kéo mạnh, thế là hai người lại lướt tiếp về phía trước. Hai người bơi dọc theo một thông đạo lớn, ở phía trước có một động khẩu, trong đó có ánh sáng chiếu ra, và còn có mùi thơm của hoa truyền đến nữa.
Chỉ sau nửa khắc thì đã vượt qua thông đạo. Thân thể Vưu Nhi lại bắn vọt lên không, hai người lại một lần nữa bay lên cao, lần này không phải hướng về phía trước, mà là hướng xuống dưới. “Ùm” một tiếng, Lưu Sâm lại rơi vào nước, khi hắn vừa thò đầu ra thì không khỏi ngây người.
Nơi đây không phải là hải dương, mà là một hồ nước. Bốn bên đều có non xanh nước biếc, ở giữa hồ lại có một hòn đảo nhỏ, mà trên đảo thì có cây xanh bóng mát, nhưng lại hơi có màu đỏ thẫm. Những lá cây màu đỏ đó chợt bị gió thổi bay đi, rồi lần lượt rơi hết xuống hồ, trông rất giống một trận mưa hoa. Cánh hoa tung bay đầy trời, khuôn mặt của nàng Nhân ngư ở bên cạnh hắn lúc này lại hiện lên nét thánh khiết vô ngần, khuôn mặt của nàng lại có vài phần kiều diễm và đỏ hơn cả những cánh hoa kia nữa.
– Nhất định là ta đang nằm mơ đây mà!
Lưu Sâm quay sang nói với Vưu Nhi:
– Ngươi thử nhéo ta một cái thử xem!
Lời hắn vừa dứt, đúng là có một bàn tay đưa qua nhéo nhẹ lên tay hắn một cái.
– Có cảm giác!
Lưu Sâm kinh ngạc kêu lên:
– Ta không phải đang nằm mơ. Tiểu mỹ nhân, nàng dẫn ta tới đây à?
Vưu Nhi khẽ quật nhẹ chiếc đuôi của mình ở trong nước, thế là nước hồ liền có động tĩnh. Sau đó chợt có vài con cá nhảy vọt lên không. Dưới ánh nắng mặt trời, chúng khoan khoái xoay tròn trong không gian. Đây là một loại cá rất kỳ quái, thân thể của chúng không giống với các loại cá thông thường. Thân dài chừng một thước, nhưng đầu của chúng rất khác lạ, vì chúng có những đường vằn với màu sắc rực rỡ, đó là những đường vằn mang theo phong cách cổ xưa và cũng rất đẹp mắt. Lưu Sâm thất thanh kêu lên:
– Giao ngư!
Tuy rằng đầu của chúng không giống với loại Giao ngư bình thường, nhưng hình thể thì lại rất giống nhau. Lưu Sâm khích động vô cùng, dường như tới thời khắc này thì hắn mới nhớ ra mục đích chủ yếu của mình vậy!
Vưu Nhi nhẹ nhàng gật đầu!
Lưu Sâm lại hỏi:
– Là Giao ngư trăm năm phải không?
Vưu Nhi lại gật đầu!
Lưu Sâm vui mừng vô cùng. Chẳng trách nào người của Hắc Lưu đảo không tìm ra được Giao ngư trăm năm, thì ra chúng đều ở đây hết. Chẳng lẽ chúng thật có linh tính, sau trăm tuổi thì sẽ tìm đến một địa phương không dó dấu chân người mà sinh sống? Địa phương này xa như vậy, chỉ sợ là đã ra khỏi phạm vị quản hạt của Phong Thần đảo rồi cũng nên. Thảo nào không ai tìm được chúng.
Hắn khẽ vươn tay lên, ngầm vận Phong ma pháp, phải thí nghiệm kỹ năng mới một chút mới được: Phong kiếm!
Nhưng khi tay hắn vừa giơ lên thì bỗng nhiên Vưu Nhi đã giữ chặt tay hắn lại, khí lực của nàng mạnh thật!
Lưu Sâm kinh ngạc quay đầu lại hỏi:
– Không giết được à?
Vưu Nhi gật đầu!
– Vậy làm sao bây giờ?
Hắn bắt đầu rầu rĩ. Mang theo nàng Nhân ngư tâm tính thiện lương này ở bên mình thì quả thật có chút vướng bận chân tay đây. Phải vất vả lắm mới tìm được Giao ngư trăm năm, nhưng với tâm tính thiện lương của nàng, tất nhiên là không cho hắn giết chúng, nếu đã là vậy thì còn dẫn hắn đi tìm chúng làm gì chứ?
Thế rồi thân thể của Vưu Nhi khẽ động, nhẹ nhàng chuyển động xung quanh hắn, rồi sau đó liền nhảy vọt lên không và lọt vào giữa bầy Giao ngư trăm năm nọ. Tiếp theo đó thì chợt nghe có tiếng hát lãnh lót của nàng vang lên, còn thân ảnh của nàng thì chậm rãi vũ động, khiêu vũ!
Kỹ thuật vũ của nàng rất nhẹ nhàng, tiếng hát của nàng rất thánh thót, phảng phất như là một áng mây trôi lờ lững trên bầu trời, nó nhẹ nhàng bập bềnh trôi nổi, tựa như vô tâm mà cũng tựa như hữu ý vậy. Chỉ ngắm nhìn trong chốc lát thôi, cánh tay của Lưu Sâm bất tri bất giác đã được thu về, cả người của hắn nổi trên mặt nước, trong lòng không hiện lên một chút điểm sát khí nào. Hoa rơi đang xoay tròn trong gió, bầy cá cũng đang xoay tròn, quỹ tích nhảy vọt cũng đang từ từ thay đổi.
Lưu Sâm có một cảm giác rất kỳ quái. Dường như bầy cá này đang dựa theo vận luật của Vưu Nhi mà nhảy múa, thậm chí cả thanh âm được phát ra khi chúng tiến vào trong nước cũng được phối hợp nhịp nhàng với tiếng hát của nàng nữa. Sau đó thì trong không trung xuất hiện một số thủy châu rất kỳ lạ!
Những hạt thủy châu kia không hề rơi vào trong hồ, mà chúng cứ bay lơ lửng trên không vậy. Chúng có một màu trong suốt rất đẹp mắt. Bỗng nhiên Vưu Nhi nhảy lên thật cao, bàn tay vươn ra, những hạt thủy châu kia liền bay về phía lòng bàn tay của nàng, còn bầy Giao ngư cũng cùng lúc chui tọt vào nước, để lại một vòng tròn bằng hơi nước trong không trung rất ngoạn mục. Chiếc đuôi cá của Vưu Nhi đã rơi lại vào trong nước, lúc này nàng ẩn nửa thân dưới vào nước, rồi tiến về phía Lưu Sâm, trông chẳng khác một đại mỹ nhân thướt tha mỹ lệ. Sắc mặt của nàng đỏ bừng, hai tay nâng một quả bong bóng nước thật lớn và trong suốt đưa tới trước mặt Lưu Sâm.
Lưu Sâm khích động hỏi:
– Đây là chất nhờn của Giao ngư trăm năm à?
Vưu Nhi mỉm cười gật nhẹ đầu.
– Thật hay quá! Không cần gây phương hại cho chúng mà cũng có thể lấy được chất nhờn của chúng, tốt lắm!
Lưu Sâm mỉm cười nói:
– Tiểu mỹ nhân, ngươi đúng thật là thiên sứ của ta!
Vưu Nhi đỏ mặt giao cái bong bóng nước cho hắn. Lưu Sâm cẩn thận đỡ lấy bong bóng nước hệt như đỡ lấy một trẻ em sơ sinh vậy. Hắn có cảm giác rất kỳ diệu. Chất nhờn của Giao ngư vốn hễ gặp gió thì sẽ hóa đá ngay, nhưng khi được một lớp bong bóng nước bảo vệ như thế này, chất dịch thể ở bên trong đó vẫn rất mềm mại. Cách lớp bong bóng kỳ diệu đó, hắn vẫn cảm thấy được chất dịch thể đang lưu động ở bên trong, quả thật là kỳ diệu. Cả cái túi đặc biệt hắn mang theo cũng không cần dùng tới nữa!