“Rầm” một tiếng vang lên, một khối nham thạch lớn ở bờ biển đột nhiên đổ sụp xuống. Thì ra vừa có một con Long Quy dẫm lên đó. Lão giả vội ngẩng đầu lên và kêu lớn:
– Đại công tử, xin cho chúng tôi thêm một chút thời gian…..chúng tôi….chúng tôi lập tức xuống biển lần nữa…
Vừa nói tới đây, lão quay lại bảo những người đang quỳ phía sau rồi hạ lệnh:
-…..xuống biển….xuống biển mau!
– Đã trễ rồi!
Một tên kiếm sư đứng bên cạnh A Nhĩ Thác đột nhiên cười lạnh một tiếng rồi vung tay lên, thế là ba gã thanh niên mình trần đang chuẩn bị lặn xuống biển lập tức bị chém thành hai đoạn.
Chỉ một chiêu mà đã khiến cho sắc mặt của tất cả mọi người đều trắng bệch như tờ giấy. Theo tiếng gầm gừ của đám Long Quy, các tảng nham thạch liên tục đổ ụp xuống. Chỉ trong một thời gian ngắn, một góc phía tây của hòn tiểu đảo này đã bị biến mất, và tất cả mọi thứ ở trên đó đều bị cuốn vào biển khơi. Những người đứng gần nơi đó vội vã kéo nhau bỏ chạy tán loạn, trong tiếng kêu thét sợ hãi, chợt có một bàn chân to lớn của một con Long Quy dẫm xuống nơi có khá đông người, thế là tiếng kêu thét sợ hãi liền trở thành tiếng kêu thảm thiết, sau đó thì tắt liệm đi….
Trên mặt những người đang quỳ trên cát đều tuôn đầy mồ hôi lạnh. Hòn đảo này vốn không lớn lắm. Nếu vài trăm con Long Quy cùng lúc phát động thì chỉ sợ chưa tới một ngày đêm thì nó sẽ bị chìm vào đại dương thôi.
– Các ngươi….các ngươi thật là khinh người quá đáng!
Một gã nam tử bỗng nhiên đứng bật dậy rồi kêu lớn:
– Các huynh đệ…..
Lời chưa dứt thì tiếng kêu của gã đã bị cắt đứt, chỉ thấy gã xoay người lại rồi ngã lăn ra sau, trên cổ còn phun đầy máu tươi. Còn gã hắc y ma pháp sư đứng bên cạnh A Nhĩ Thác thì đang chậm rãi thu tay lại.
– Giết chúng!
Lại có tiếng người kêu lớn, đồng thời có hơn mười người cùng đứng bật dậy. Hơn mười hán tử đi theo A Nhĩ Thác cũng đồng loạt vung kiếm lên, kiếm quang loang loáng rợp trời, lại có máu tươi phun ra đầy đất.
Lão giả đang quỳ dưới đất cũng đứng bật dậy, nhưng đột nhiên ở phía sau có một cánh tay nắm giữ lão lại. Lão vừa quay lại nhìn thì đã có tiếng một nữ hài vang lên:
– Dừng tay!
Thanh âm trong trẻo nhưng khá lớn, lập tức thu hút được rất nhiều ánh mắt.
A Nhĩ Thác lạnh lùng quét mắt sang rồi thốt:
– Bối Ty? Ta nhớ ngươi tên là Bối Ty!
– Đúng vậy!
Bối Ty lên tiếng:
– Ta muốn gặp thiếu chủ của các ngươi! Hãy cho ta gặp thiếu chủ của các ngươi!
Thanh âm của nàng có vẻ rất gấp gáp.
– Muốn gặp thiếu chủ? Ngươi có tư cách gì mà muốn đi gặp thiếu chủ chứ?
A Nhĩ Thác cười nhạt:
– Ngươi cho rằng mình đã từng hầu hạ gối chăn cho thiếu chủ thì có thể đi gặp hắn hay sao?
Lời đó vừa buông ra thì đám thuộc hạ của Phong Thần đảo liền bật cười lớn. Khuôn mặt của Bối Ty cũng tái nhợt lại, bỗng nhiên ánh mắt của nàng chăm chú nhìn ra khơi. Từ phía chân trời đang có một chấm đen tiến tới với tốc độ rất nhanh, càng lúc càng gần, sau đó thì chợt có thanh âm vọng đến:
– Ca ca, hãy dừng tay!
Bối Ty vừa nghe được giọng đó thì nét mặt liền đỏ bừng lên, nàng đứng bật dậy rồi chạy thẳng ra bờ biển và kêu lớn:
– Thiếu chủ….xin cứu mạng!
A Nhĩ Thác khẽ nhíu mày rồi hạ lệnh:
– Tạm dừng tay đã!
Gã vừa hạ lệnh xong thì bên cạnh gã có một người cầm cờ phất lên một cái, tất cả những con Long Quy đều cùng lúc dừng lại, trong khi đó, có một con còn đang giơ chân lơ lửng ở trên đầu vài người thì cũng lập tức dừng lại luôn.
Xích Long Quy trong nháy mắt đã đến nơi, trên trán Lưu Sâm đã thấy tuôn đầy mồ hôi, may mà chỉ đến chậm một chút, nếu không thì hậu quả thật là khó lường!
– Đệ đệ, sao ngươi lại tới đây?
Trong lúc mọi người khom lưng hành lễ, A Nhĩ Thác đi thẳng tới trước mặt Lưu Sâm.
Lưu Sâm chỉ khẽ nhún người một cái thì đã nhẹ nhàng đáp xuống đất, sau đó liền nói:
– Ca ca, không thể làm vậy được!
Người bên cạnh A Nhĩ Thác xen vào:
– Đám…..tiện dân này không giao ra Giao ngư trăm năm và lại còn dám phản kháng Phong Thần đảo nữa. Thiếu chủ, xin ngài xem đi, bọn chúng là những kẻ dám phản kháng chúng ta đấy.
Lưu Sâm lạnh lùng nhìn gã một cái rồi nói:
– Ta không nhìn thấy tiện dân nổi loạn, mà chỉ nhìn thấy thi thể bị các ngươi tàn sát bừa bãi mà thôi.
Người kia ngẩng đầu lên, rồi dõng dạc nói:
– Thiếu chủ, đây là mệnh lệnh của đảo chủ!
Lưu Sâm không thèm ngó tới gã, hắn chỉ quay sang nói với A Nhĩ Thác:
– Ca ca, nhiệm vụ tìm kiếm Giao ngư trăm năm hãy giao lại cho đệ được không? Các người cứ trở về trước đi.
A Nhĩ Thác lộ vẻ khó khăn:
– Đệ đệ, ngươi biết tất cả mọi chuyện ta đều sẽ nghe theo ngươi, nhưng lần này là phụng nghiêm lệnh của gia gia, phải san bằng triệt để Hắc Lưu đảo. Đệ đệ, ngươi đừng làm khó ta!
Lần đầu tiên cầu người không thành, Lưu Sâm nóng nảy nói:
– Ca ca, Giao ngư trăm năm há có thể tìm thấy dễ như vậy chứ? Bọn họ đã tận lực rồi, dù sao cũng nên cho họ thêm một chút thời gian mới phải!
Khi vừa đặt chân lên đảo, hắn đã nhìn thấy các đảo dân quỳ đầy cả bãi biển như vậy thì hắn đã cảm thấy sự tình không giống như trong tưởng tượng rồi. Những người này không hề phản loạn, mà cũng không có bẫy rập gì cả, vì vậy mà chỉ có một loại khả năng xảy ra mà thôi, đó là việc tìm Giao ngư trăm năm không dễ chút nào.
– Thiếu chủ, sự việc quả đúng như thế!
Lão giả đang quỳ trên cát dường như thấy được ánh dương quang lóe ra giữa bầu trời u ám, lão khích động nói lớn:
– Xin thiếu chủ khai ân, cho Hắc Lưu đảo thêm thời gian một tháng, nếu như lúc đó vẫn tìm không được Giao ngư trăm năm, vậy thì Hắc Lưu đảo xin cam tâm chịu phạt!
Lưu Sâm nghe vậy thì tiếp lời:
– Ca ca, thế nào? Trong một tháng đó, ta sẽ lưu lại đây để giúp họ tìm Giao ngư!
– Không được!
Gã hán tử đứng bên cạnh A Nhĩ Thác vẫn ngang nhiên xen miệng vào:
– Thiếu chủ, mệnh lệnh của đảo chủ không thể thay đổi. Xin thứ cho tiểu nhân không dám nghe theo!
Lưu Sâm giận dữ quát:
– Nô tài to gan, nơi đây há là nơi ngươi có thể lên tiếng hay sao? Cút ngay cho ta!
Người kia nghe vậy thì biến sắc, nhưng gã vẫn trầm giọng nói:
– Ta thừa hành mệnh lệnh của đảo chủ, ai dám nhiều lời?
Vừa nói xong, gã liền phất tay một cái, phong vân liền biến sắc, mấy bàn chân to lớn của Long Quy liền dẫm xuống, các khối nham thạch từ trên vách núi lập tức bị sụp đổ, trong nháy mắt đã có mấy trăm người bị thương vong rồi.
Lưu Sâm gầm to một tiếng, bàn tay vung ra bắt lấy yết hầu của gã cầm cờ lệnh, rồi quát:
– Lập tức dừng lại, nếu không ta sẽ giết ngươi!
Tiếng quát truyền đi khiến cho mọi người đều thất kinh, người kia sau khi bị rơi vào tay của Lưu Sâm rồi nhưng vẫn không hối cải, gã lại vung tay lên lần nữa, thế là có ba con Long Quy đang ở gần bờ biển nhất liền xông ra, bàn chân to lớn của chúng nhắm vào đám dân cư đang quỳ dưới đất mà đạp xuống. Không ngờ tên này thấy chết mà không sợ! Lưu Sâm lại giật lấy cờ trong tay gã, rồi phất ngược từ dưới lên trên, đây là phương thức chỉ huy Long Quy, nhưng hiệu lệnh đó lại không có nửa điểm công hiệu nào, mà trái lại còn khiến cho Long Quy gia tăng tốc độ thêm nữa.
Một con Long Quy đã đến trước mặt Bối Ty, bàn chân của nó dẫm mạnh xuống đầu nàng. Trong mắt Bối Ty đã hiện lên nét tuyệt vọng, nàng chỉ kịp lên đầy bi ai:
– Thiếu chủ….
Trong tiếng kêu đó tràn ngập sự quyến luyến.
Thân hình của Lưu Sâm chợt biến mất, sau một chớp mắt, hắn liền xuất hiện bên cạnh Bối Ty. Hắn quàng tay ôm lấy nàng rồi phi thân đi nơi khác. “Rầm” một tiếng vang lên, chỗ mà Bối Ty vừa đứng lúc này có đất cát và nước tung bay mù mịt.
– Ca ca, lập tức ra lệnh cho họ dừng lại!
Lưu Sâm đứng trên một mõm đá, đôi mắt đỏ ngầu như lửa. Hắn cũng đã mất đi thần thái ôn hòa thường ngày đối với ca ca, sau đó nói:
– Nếu như không, ta sẽ khiến cho đám Long Quy kia phát rồ và cùng chôn vùi tính mệnh với các chiến sĩ của Phong Thần đảo.
– Ngươi muốn giúp chúng?
A Nhĩ Thác cũng ngây người ra, không biết là vì thấy Lưu Sâm biểu hiện thân thủ quá ư thần kỳ, hay bởi vì lời nói của hắn.
– Đúng vậy!
Lúc này không còn là lúc nói chuyện nữa, vì hiện đang có một bàn chân đồ sộ đang đạp xuống. Thân hình Lưu Sâm bốc lên cao, khi lên tới hơn năm trượng thì hai tay vung ra, “xoẹt, xoẹt” hai tiếng vang lên, con Long Quy kia chợt phát ra tiếng gầm thảm thiết đầy đau đớn.
Tiếng gầm khủng khiếp đó vang lên làm chấn động tất cả mọi người đang có mặt, sau đó con Long Quy kia liền chìm xuống biển, để lại mấy chục người trôi nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
Sau đó, Lưu Sâm lại bay lên lần nữa, hai tay cũng vung ra hai bên, Phong nhận bắn mù hai mắt của Long Quy. Lại có thêm vài tiếng gầm thảm thiết vang lên, ba con Long Quy ở gần bãi biển nhất cũng cùng lúc chìm vào đại dương, khiến cho sóng nước dâng mạnh như cuồng phong bão tố vậy. Trên mặt biển chỉ còn lại hơn hai trăm người trôi nổi bồng bềnh trên nước.
Tất cả mọi người đều kinh sợ trơ mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, không ngờ hắn dùng lực lượng của bản thân để ngăn trở Long Quy, hơn nữa còn thành công khiến cho bốn con Long Quy bị chìm vào đại dương. Không ai thấy được Long Quy bị mù mắt, nhưng họ đều có trực giác, rốt cuộc thiếu chủ đã nhớ lại được phương pháp khiến cho Long Quy phục tùng rồi, và nhờ vậy mới dùng phương thức đặc biệt để chỉ huy Long Quy.
Rốt cuộc A Nhĩ Thác cũng ra hiệu cho thuộc hạ, gã hán tử cầm cờ lệnh liền vung tay lên, thế là những con Long Quy còn lại đều đồng loạt đình chỉ. Toàn bộ bầu không khí của nửa hòn đảo còn lại đều tràn ngập cát bụi mù mịt, trên mặt ai nấy cũng đều mang theo nét ngưng trọng.
A Nhĩ Thác lạnh lùng thốt:
– A Khắc Lưu Tư, ngươi điên rồi!
A Khắc Lưu Tư, có lẽ hôm nay là lần đầu tiên mà bốn chữ này được thoát ra từ miệng gã, tỏ rõ thái độ lạnh lùng.
– Ca ca, nếu như ngươi không dừng lại hành vi độc ác này thì đừng trách ta đắc tội!
Lưu Sâm đứng trầm ổn trên một khối đá ngầm, tóc dài tung bay trong gió, thanh âm cũng lạnh lẽo vô cùng.
Bối Ty đang được hắn ôm trong tay, nàng chỉ khẽ gọi:
– Thiếu chủ!
Không biết đây là tiếng gọi thứ mấy rồi, nhưng lần này lại hoàn toàn không giống những lần trước. Rốt cuộc hắn cũng đã biểu lộ lập trường của mình là giúp đỡ cho dân cư của Hắc Lưu đảo. Mặc kệ trước đây hắn là hạng người gì, cũng mặc kệ nàng sẽ có kết quả thế nào, vào thời khắc này đây, trong lòng nàng cực kỳ vui mừng. Bị hắn ôm trong lòng, bị hắn ôm ngay trước mắt hàng ngàn hàng vạn tộc dân, nhưng nàng không hề cảm thấy ngượng ngùng, mà chỉ có kiêu ngạo và an ủi.
– Ngươi dám giúp cho đám tiện dân này mà đối nghịch với Phong Thần đảo, vậy thì ngươi cũng không còn là đệ đệ của ta nữa!
A Nhĩ Thác quát lớn:
– Và cũng không xứng làm người của Phong Thần đảo!
Tiếng quát vừa dứt, gã hán tử cầm cờ ở bên cạnh cũng hét lớn:
– Giết hắn!
Can đảm của gã quả thật là quá lớn, người dám la hét như thế đối với Lưu Sâm thì e rằng trên toàn bộ Phong Thần đảo cũng chỉ có một mình gã mà thôi.
Tiếng hét vang lên đột ngột, thế là người ở trên hơn trăm con Long Quy liền đồng loạt đứng lên, kiếm của kiếm sư được giơ cao, gió biển không ngừng gào thét, y phục tung bay phất phơ. Kiếm khí chưa đến mà không khí phảng phất như đã ngưng kết lại rồi vậy.
Lưu Sâm ngửa mặt lên trời rồi thở dài nói:
– Ca ca, ngươi thật sự muốn đoạn tuyệt với ta?
A Nhĩ Thác trầm giọng quát:
– Là ngươi ép ta thôi!
– Cái gì gọi là “ta ép ngươi” chứ?
Lưu Sâm bỗng nhiên lớn tiếng nói:
– Mục đích của chúng ta là kiếm cho được Giao ngư trăm năm, chứ không phải là tận diệt Hắc Lưu đảo. Ta đã đáp ứng sẽ phụ trách đi tìm Giao ngư trăm năm, nhưng ngươi vẫn không chịu tha cho hòn đảo này. Rốt cuộc là ngươi đang ép ta, hay là ta đang ép ngươi đây?
– Ta chỉ biết chấp hành mệnh lệnh của đảo chủ!
Người ở bên cạnh A Nhĩ Thác vẫn lớn tiếng xen vào:
– Ngươi giúp kẻ địch đối kháng với quê hương của mình, vậy tức là kẻ phản bội…..