– Thật không có ai ép ngươi à?
Lưu Sâm đưa mắt dò xét nàng, ý tứ của thần tình đó rất là minh bạch, đó là bất đắc dĩ! Chính bản thân hắn không hề yêu cầu nàng làm vậy, tất cả đều là do nàng tự nguyện, vậy tại sao dưới tình huống tự nguyện mà lại có thần thái tức giận và bất đắc dĩ như thế?
– Thật không có!
Tác Mã vừa nói vừa quay đi để tránh ánh mắt của hắn.
Lưu Sâm chậm rãi nói:
– Lần trước ngươi không bị tổn thất gì, vì vậy mà ngươi cũng không cần phải……hận ta.
Lần trước là lần hắn bảo Bối Ty giúp nàng ta tắm rửa, đối với nàng ta không hề có tổn thương gì, do đó mà nàng quả thật cũng không nên hận hắn.
Thân thể của Tác Mã khẽ run nhẹ, nàng nói:
– Ta không có hận thiếu chủ….mà cũng không dám hận thiếu chủ.
– Nói vậy tức là…..ngươi thích ta?
Lời này đương nhiên là lời châm biếm.
Tác Mã cúi đầu rồi đáp thật nhỏ:
– Ta….ta nguyện ý hầu hạ thiếu chủ, là thật…..
– Đa tạ ngươi!
Lưu Sâm cảm khái:
– Nữ hài thật tình nguyện ý hầu hạ ta không có nhiều lắm!
Tác Mã nói:
– Bối Ty cũng là thật tâm nguyện ý hầu hạ thiếu chủ, thế tại sao ngài lại đối xử như vậy với nàng?
Bối Ty? Lưu Sâm mỉm cười nói:
– Kết cuộc của nàng ta như vậy không tốt sao?
Đưa tặng hai trăm kim tệ, rồi để nàng ta rời khỏi hổ huyệt, từ nay về sau sẽ được sống an nhàn, chẳng lẽ như vậy không tốt à? Tuy rằng nếu đứng ở góc độ người thường mà nhìn, việc đánh đổi sự khuất nhục lấy hai trăm kim tệ quả thật không đáng chút nào, nhưng nếu nhìn ở góc độ của Bối Ty thì đó là việc vượt ngoài ý muốn của nàng kia mà.
– Kết cuộc của nàng ta à?
Tác Mã thở dài:
– Thiếu chủ, nếu người không thích nàng thì cứ giết nàng đi, tại sao lại còn muốn hủy diệt quê hương của nàng và còn giết hết người nhà của nàng nữa? Điều đó thật làm cho Tác Mã rất thất vọng và đau khổ, biết không?
Lưu Sâm nghe vậy thì lập tức đứng bật dậy, hắn trầm giọng quát:
– Ngươi nói cái gì?
Cái gì mà hủy diệt quê hương của nàng, giết hết người nhà của nàng chứ? Tin này từ đâu đưa đến? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?
Hắn bỗng nhiên đứng bật dậy, khiến cho nước trong bồn bắn ra tung tóe và làm ướt hết cả y phục của Tác Mã, nhưng Tác Mã chỉ khom lưng và sợ hãi nói:
– Tác Mã đáng chết, đã khiến cho thiếu chủ tức giận…..
– Ta hỏi ngươi….
Lưu Sâm quát lớn:
– Quê hương của Bối Ty bị gì rồi? Nàng ta thế nào? Mau trả lời ta!
Tác Mã run rẩy nói:
– Long quy đã xuất động và sẽ hủy diệt quê hương của nàng, khiến cho nó hoàn toàn bị chìm vào đáy biển!
– Tại sao?
– Ta….không biết! Thật không biết!
Lưu Sâm bắn mình lên, hai tay chỉ khua nhẹ một cái thì đã mặc y phục xong, sau đó xông mạnh ra ngoài, nhưng khi vừa đến cửa thì hắn chợt dừng chân lại rồi hỏi:
– Mau nói cho ta biết, nhà của Bối Ty ở đâu?
– Hắc Lưu đảo!
Vừa nghe được ba chữ này, Lưu Sâm chợt thấy sửng sốt. Hắn mới nghe được cái tên này vào mấy ngày trước thôi. Việc thánh bia của Phong Thần đảo bị nứt nên cần Hắc Lưu đảo dâng lên chất nhờn của Giao ngư trăm năm. Việc tiến cống cũng rất bình thường, nhưng sao đến nỗi phải hủy diệt họ?
Một trận gió bốc lên, thân ảnh của Lưu Sâm chợt biến mất khỏi phòng. Hắn chạy một mạch đến mảnh sân ở trước tòa kiến trúc tọa lạc tại nơi cao nhất ở trên đảo. Hơn mười vệ sĩ với khí độ uy nghiêm đang đứng thẳng dưới bậc thang, chúng chợt quát lớn:
– Ai?
Vừa quát, cả mười người đều lăm lăm giơ kiếm lên như sắp gặp đại địch vậy.
Lưu Sâm dừng lại, rồi thốt:
– Là ta!
Hơn mười người vội khom mình thi lễ:
– Thiếu chủ!
Trong màn đêm, bọn chúng không nhận ra bóng người vừa chạy với tốc độ cực nhanh, nhưng lúc này Lưu Sâm dừng lại thì chúng mới nhận ra được hắn.
Lưu Sâm khoác tay, nói:
– Ta muốn gặp đảo chủ! Tránh ra!
Hơn mười vệ sĩ vội vàng tách ra hai bên và để cho Lưu Sâm tiến vào trong.
Đây là lần đầu tiên hắn đến nơi ở của gia gia. Hắn đi qua hành lang rộng lớn thì đã nhìn thấy một gian phòng rất lớn. Lúc này một lão giả đang đứng bên cửa sổ chậm rãi quay đầu lại hỏi:
– Tôn nhi, tại sao ngươi lại tới đây?
Lưu Sâm hơi khom người, rồi nói:
– Gia gia, tôn nhi nghe nói bổn đảo đã phái ra Long quy để đi san bằng Hắc Lưu đảo, có phải có chuyện này hay không?
– Phải!
Gia gia lạnh lùng thốt:
– Đám tiện nô kia dám phản kháng mệnh lệnh của ta, không những chúng không dâng lên chất nhờn của Giao ngư trăm năm, mà trái lại còn thốt lời vô lễ và đả thương dũng sĩ của bổn đảo. Rõ ràng là có tâm phản loạn kia mà. Nếu không dẹp yên Hắc Lưu đảo, vậy làm sao có thể tỏ rõ oai phong của Phong Thần đảo chứ?
Lưu Sâm trầm ngâm một chút rồi nói:
– Hắc Lưu đảo không có lý do gì mà công nhiên phản kháng Phong Thần đảo, tôn nhi nghĩ rằng trong đó nhất định là có ẩn tình gì rồi! Gia gia đã phái người điều tra chưa?
Một Hắc Lưu đảo dám công nhiên chống đối với Phong Thần đảo, rõ ràng là muốn tự tìm đường chết mà. Chẳng lẽ ba mươi lăm đảo đã bắt đầu nổi loạn, lấy Hắc Lưu đảo làm ngòi nổ, sau đó sẽ còn lập ra bẫy rập gì nữa đây?
– A Nhĩ Thác đã tự mình mang tin tức về, vậy sao còn giả được?
A Nhĩ Thác? Ca ca A Nhĩ Thác?
Gia gia nói:
– Ca ca ngươi vốn phụ trách đi tìm Giao ngư trăm năm. Chỉ có Hắc Lưu đảo là nơi duy nhất có thể tìm được Giao ngư trăm năm mà thôi….A Khắc Lưu Tư, ngươi cứ yên tâm trở về nghỉ ngơi đi, việc này không cần ngươi lo.
Lưu Sâm nóng nảy nói:
– Không! Tùy tiện san bằng một hòn đảo đâu phải là chuyện nhỏ? Gia gia, xin hạ lệnh cho tôn nhi đến tận nơi để quan sát.
– San bằng một hòn đảo tất nhiên là đại sư, nhưng đại sự cũng do ta làm chủ!
Giọng của gia gia không chút thiện ý:
– A Khắc Lưu Tư, ta bảo ngươi quay về đi!
Trong mắt Lưu Sâm lóe lên lửa giận, nhưng hắn cố nén xuống, rồi chậm rãi quay người bước ra khỏi phòng của gia gia. Việc đại sự ở trên đảo xác thực là do gia gia làm chủ, nhưng chuyện này không phải là chuyện đùa. Chưa nói đến quê hương của Bối Ty, chỉ nói tình huống của ba mươi lăm đảo thôi thì trước mắt tuyệt đối không phải là thời cơ để tiêu diệt bất kỳ một hòn đảo nào cả.
Hai mươi mấy năm trước, Phong Thần đảo đã san bằng hai hòn đảo nhỏ, khiến cho mấy vạn người chết trên biển khơi. Điều đó đã trồng nên mầm mống cừu hận thâm niên, ngày hôm nay để cho hắn gặp phải chuyện này thì nhất định phải ngăn cản hành động tàn nhẫn này mới được.
Thế nhưng hắn lại không có một chút biện pháp nào, đại dương và lục địa không giống nhau. Hắn không thể bay đến Hắc Lưu đảo trong thoáng chốc. Một thiếu chủ có quyền lực rất lớn, nhưng nếu không có gia gia chống lưng thì hắn chẳng có chút quyền lực nào. Việc điều động Long quy không phải nói làm là làm. Không có Long Quy, hắn làm sao có thể vượt mấy trăm hải lý để thay đổi số phận của một hòn đảo nhỏ đã bị án tử hình chứ?
Phía trước là nơi ở của ca ca. Lưu Sâm tiến thẳng vào khu vực đó. Các vệ sĩ canh cửa cung kính khom mình chào:
– Thiếu chủ, đại công tử đã rời đảo rồi!
Lưu Sâm kinh hãi hỏi:
– Chẳng lẽ ca ca đã khởi hành đến Hắc Lưu đảo?
– Dạ phải!
Thì ra thống lãnh đại đội nhân mã đến Hắc Lưu đảo là đại công tử. Sự tình này lại càng phiền toái hơn.
Có thể còn một biện pháp cuối cùng. Lưu Sâm vội vàng xoay người bỏ đi. Hắn tiến đến một tòa kiến trúc lớn khác. Hắn đẩy cửa bước vào phòng của phụ mẫu.
– Ngươi có ý nghĩ như thế thật là hiếm có!
Phụ thân thở dài nói:
– Nhưng gia gia ngươi đã quyết định rồi thì làm sao có thể thay đổi được chứ? Huống chi, lần này….lần này ta cũng thấy Hắc Lưu đảo thật sự đã quá phận! Thánh bia bị nứt, đó là đại sự, nhưng đám tiện nô đó lại dám kháng lệnh của Phong Thần đảo, chỉ sợ bổn đảo không bị loạn mà thôi, vì vậy mà họ thật đáng chết!
Không ngờ việc này lại dính líu đến sự diệt vong của Phong Thần đảo sao? Lưu Sâm không còn lời gì để chống đỡ nữa. Hắn uể oải quay trở về phòng của mình.
Màn đêm thê lương, biển khơi ở ngoài xa xa chỉ là một mảnh u ám. Thoạt nhìn thì trông mọi việc rất là bình tĩnh, nhưng phải chăng trong sự bình tĩnh đó lại ẩn chứa cơn giông bão ngầm? Một hòn đảo, hơn hai vạn cư dân, có lẽ ngày mai hoặc những ngày sau đó nữa sẽ vĩnh viễn chìm xuống đáy biển sâu. Bối Ty, tiểu Bối Ty khả ái, ngày mai nàng có bị chìm vào đại dương hay không? Trước khi chết, ngươi có hận ta hay không?
Hận quê hương ta đã hủy diệt quê hương của nàng?
Nhưng nàng phải biết, ta thật tâm muốn thay đổi kết cuộc này, thật sự rất muốn…..
Bỗng nhiên có một bóng người lặng lẽ bước ra từ bóng đêm. Ánh mắt của Lưu Sâm dừng lại trên người đối phương, rồi nói:
– Tác Mã, ta không thay đổi được kết cuộc này!
Tác Mã đến gần, nói:
– Thiếu chủ, vấn đề là….người có phải thật sự muốn thay đổi kết cuộc này hay không?
Lưu Sâm quay ngoắt đầu lại, trong ánh mắt của hắn lóe ra hàn quang.
Tác Mã ghé sát vào tai hắn và thì thầm mấy câu, sau đó Lưu Sâm cười khổ nói:
– Tuy rằng biện pháp của ngươi thật không được tốt lắm, nhưng…..trước mắt cũng chỉ có biện pháp đó mà thôi. Đi thôi, vì mấy vạn sinh mạng của người Hắc Lưu đảo, bất cứ giá nào ta cũng phải thử mới được.
oooOooo
Ở bên cạnh dãy đá ngầm tại bãi biển, trong những làn sóng nhấp nhô dường như có đá ngầm đang di động. Có lẽ đó không phải là đá ngầm, mà là Long Quy, là Xích Long Quy. Tổng cộng có khoảng hơn ba mươi con Xích Long Quy. Ở gần đó có một dãy nhà khá lớn, đó là nơi cư trú của những người điều khiển Long Quy. Tại trung ương của dãy nhà là một căn nhà lớn nhất, lúc này cửa chính vừa được đẩy ra, một người trung niên với dáng vẻ đầy cao ngạo liền đứng bật dậy, nhưng nét cao ngạo của y chậm rãi biến thành ngạc nhiên:
– Thiếu chủ!
Vừa thốt xong, y lại khom mình thi lễ rất cung kính.
Lưu Sâm đóng cửa lại rồi lạnh lùng nhìn y, nói:
– Tư Lạc, mau chuẩn bị một con Long Quy, chúng ta lập tức xuất phát!
– Thiếu chủ!
Tư Lạc bỗng quỳ thụp xuống, rồi thưa:
– Xin thiếu chủ thứ cho, không có mệnh lệnh của đảo chủ, thuộc hạ trăm ngàn lần không dám…..
“Xoẹt” một tiếng vang lên, cổ của y đã bị một thanh chủy thủ sáng bóng như tuyết kề vào đó, tiếp theo là thanh âm lạnh lùng của Lưu Sâm vang lên:
– Không phục tùng mệnh lệnh của ta, ta có thể bảo chứng rằng ngươi sẽ không thấy được vầng thái dương của ngày mai!
Trong lúc Tư Lạc đang run bần bật thì bên tai lại nghe một giọng nữ mềm mại vang lên:
– Mọi chuyện đã có thiếu chủ gánh lấy, ngươi sợ cái gì chứ?
Thế là Tư Lạc không còn do dự nữa, y lập tức đi chuẩn bị một con Long Quy và mấy người liền từ từ rời bến, bắt đầu hòa vào trong những đợt sóng dồn dập của biển khơi. Trên lưng Long Quy chỉ có ba người mà thôi.
oooOooo
Trời sáng, ở phía đông của Hắc Lưu đảo, khi ánh dương quang màu vàng kim của buổi sáng sớm còn đang rải xuống mặt đất, tại đó có khoảng hai, ba mươi người đang dàn thành một hàng dài đứng trên dãy đá ngầm. Ở phía trước họ có hơn một ngàn người đang quỳ rạp dưới đất, người quỳ ở hàng đầu là một lão giả râu tóc bạc phơ. Sắc mặt của lão cũng không khác màu sắc của chòm râu là bao, bởi vì lão đã quỳ ở đây từ lâu, quỳ suốt một ngày một đêm, quỳ cho tới bây giờ thì mới thấy có người từ trên Long Quy bước xuống. Lão không chờ những vị thần sứ đó dành cho mình chút mặt mũi, nhưng lão chỉ mong lòng thành của mình có thể đổi lấy một thứ khác – đó là sự bình yên của đảo.
– Đại công tử!
Hai, ba mươi người kia tách ra hai bên, từ trên Long Quy có một người trẻ tuổi bước xuống. Mọi người đều nhất tề khom người thi lễ. Gã chính là A Nhĩ Thác, đương kim tổng chỉ huy của đội Long Quy này.
A Nhĩ Thác tiến thẳng đến trước mặt lão giả đang quỳ kia, lão vội rạp mình sát xuống đất, rồi cất giọng run rẩy thưa:
– Cung nghênh đại công tử!
A Nhĩ Thác lạnh lùng nhìn lên mặt lão giả mà không thốt lời nào.
– Đại công tử, tệ đảo đã nhận được mệnh lệnh của Phong Thần đảo, nên đã lập tức phái người xuống biển, nhưng Giao ngư trăm năm thật khó gặp, đây là thu hoạch của tối qua, thỉnh đại công tử nghiệm thu….
A Nhĩ Thác liếc mắt nhìn sang chiếc khay do người bên cạnh tiếp lấy rồi nói:
– Không cần xem, ngươi cứ nói thẳng ra đi! Là bao nhiêu năm?
– Nhiều nhất…..nhiều nhất là ba mươi năm….
Thanh âm run rẩy của lão giả chưa kịp nói hết thì bỗng nghe “tõm” một tiếng, thì ra A Nhĩ Thác đã vung tay hất chiếc khay xuống biển. Tất cả mọi người có mặt đều run lên bần bật. A Nhĩ Thác cười nhạt, quát:
– Kỳ hạn cuối đã qua, giết sạch cho ta!