Công phu của mình khởi nguồn từ tấm bia đá này, hay là vì mình đã lấy đi năng lượng từ tấm bia nên mới dẫn đến việc nó bị nứt? Lưu Sâm ôm theo một bụng hoài nghi mà rời khỏi thánh đàn. Công phu, phải thăm dò công phu mới được. Hắn nhớ tới bài tập thực hành mà Cách Lý đạo sư đã giao cho hắn trong mấy ngày nghỉ, Phong chi tác!
Hiện tại đang trong lúc rảnh rỗi, vậy thử làm một học viên tốt xem thế nào?
Ở trong phòng riêng của mình, không ai quấy rối. Cả Tác Mã cũng không đến làm phiền hắn. Nàng chỉ rón rén dâng trà lên rồi lặng lẽ rút ra khỏi phòng. Chỉ cần hắn kêu một tiếng thì nàng sẽ xuất hiện ngay, nhẹ nhàng như một thiên sứ vậy.
Chén trà được đặt trên bàn, Lưu Sâm thực sự đang thử nghiệm!
Hắn thi triển Phong chi tác, tốc độ rất chậm, tựa như một sợi tơ mềm vươn dài ra ngoài. Lưu Sâm có cảm giác rất kỳ diệu, phảng phất như cánh tay của hắn được kéo dài ra vậy. Xúc giác chạm lên mặt bàn, rồi chạm lên chén trà và quấn lấy nó. Tất cả mọi thứ đều thuận lợi!
Lưu Sâm khẽ lôi kéo, “choang” một tiếng vang lên, chiếc chén rơi xuống bàn và vỡ nát thành nhiều mảnh.
Vừa nghe tiếng chén vỡ, cửa phòng liền bật mở, Tác Mã kinh hãi chạy vào. Nàng khom lưng thu dọn các mảnh vỡ, sau đó ngẩng đầu lên nói:
– Thiếu chủ xin bớt giận…..
Lưu Sâm quay đầu lại, trên mặt hắn đâu có nét giận dữ, trái lại còn mỉm cười nói:
– Không có gì, chỉ là ta đang thực nghiệm ma pháp thôi! Ngươi hãy đi lấy thêm cho ta mấy cái chén gỗ lại đây!
– Dạ!
Tác Mã nhanh chóng rời khỏi, một lát liền trở lại và đặt lên bàn vài cái chén gỗ, sau đó lập tức ly khai. Quả nhiên là một nha đầu tốt, không thích gây phiền phức cho người ta và cũng không có chút lòng hiếu kỳ nào, mà chỉ biết phục tòng mệnh lệnh mà thôi.
Nguyên nhân mà Phong chi tiểu tác của mình không có giá trị thực dụng thì chỉ có một: trình độ ma pháp của mình quá thấp đi.
Miễn cưỡng hình thành một Phong chi tiểu tác không có sức, chỉ đủ để lôi kéo một chén trà, nhưng trong quá trình nó bị rơi xuống thì lại không có cách kéo nó về phía mình. Nếu muốn kéo một vật gì đó đi đường ngang, mà vật đó lại có trọng lượng, tất sẽ phải rơi xuống đất, vậy nếu muốn triệt tiêu cổ lực lượng đó thì chỉ có thể gia tăng tốc độ, khiến cho vật đó bay ngang mà thôi.
Kỳ thật đây là một vấn đề rất đơn giản. Thế là Lưu Sâm lại thử nghiệm lần thứ hai. Hắn kéo mạnh một cái, chiếc chén gỗ bay mạnh vào lòng bàn tay của hắn. Lưu Sâm cầm chiếc chén bay từ trên bàn cách đó tới hơn một trượng ở trong tay, hắn suy nghĩ đến xuất thần, đây là thành công sao?
Dường như không giống lắm, so với Phong chi tác chân chính thì còn cách xa lắm, bởi lẽ Phong chi tác chân chính là cánh tay được kéo dài, những gì mà bàn tay có thể làm được thì nó cũng đều có thể làm được, còn hắn thì sao? Chỉ là giống như dùng sợi dây thừng buộc vào một vật thể mà kéo nó đi vậy, đó không phải là lợi dụng Phong nguyên tố, mà là quán tính của vật thể mà thôi.
Kết quả trước mắt cho thấy nó không giống với Phong chi tác thật sự. Thoạt nhìn thì cái chén giống như là bị kéo qua, nhưng nếu trong chén có nước thì nhất định nước cũng sẽ bắn hết vào người hắn cho xem. So với bản chất “uống nước lười biếng” trong lời nói của đạo sư thì hoàn toàn bất đồng.
Nếu muốn tăng mạnh sức nắm đối với chén trà thì cũng có thể làm được, nhưng năng lượng ma pháp của bản thân mình không đủ, vậy làm sao để tăng mạnh sức nắm của bàn tay đây?
Nghĩ tới nghĩ lui một lúc, Lưu Sâm lại nghĩ tới áp súc. Sau khi Phong nhận được áp súc thì đã khác hẳn lúc trước, có khi nào Phong chi tác cũng có thể như vậy hay không? Áp súc, một sợi tơ “Phong chi tác” vô hình vốn đã rất nhỏ, nay sau khi được áp súc lại thì nó lại càng nhỏ hơn rất nhiều. Khoan nói những việc khác, tuy nó nhỏ, nhưng hắn cảm thấy nó linh hoạt hơn trước nhiều lắm. “Xoẹt” một tiếng, Phong chi tác được bắn ra và quấn lấy chiếc chén gỗ. Lưu Sâm khẽ dùng lực kéo nhẹ, bỗng nhiên một tiếng “cách” vang lên, thì ra một nửa chén gỗ đã rời ra khỏi chén và rơi xuống đất.
Lưu Sâm thấy vậy thì trợn to đôi mắt, trong lòng thầm chấn kinh. Đó là Phong chi tác sao? Không, đó là một thanh trường kiếm!
Trời ạ, đây là vô hình kiếm khí!
Sau khi Phong chi tác được áp súc, các đường viền của nó liền trở nên sắc bén vô cùng, chẳng những không nắm giữ linh hoạt như hắn mong muốn, mà trái lại còn khiến cho hắn có một ý tưởng mới: nếu như dùng phương thức này để giết địch, vậy có phải là sẽ thoải mái mà cắt đầu người hay không? Khi đứng cách xa người ta một trượng mà có thể lấy đầu của đối phương, vậy chẳng phải đó là cấp bậc của kiếm thánh rồi sao?
Ma pháp mới của một ma pháp học viên lại có thể sánh ngang với tuyệt kỹ của kiếm thánh, việc này quả thật là khó tưởng tượng nổi.
Cố ý trồng hoa, hoa không nở. Vô tình cắm liễu, liễu thành rừng!
Có môn công phu mới này, Lưu Sâm càng hứng thú hơn nhiều. Hắn hoàn toàn dứt bỏ ý muốn tập luyện Phong chi tác, ngược lại còn muốn tìm hiểu thêm về tính thực dụng của Phong kiếm. Học Phong kiếm dễ hơn học Phong chi tác nhiều lắm. Phong chi tác có trước sau ba bước, thành hình tơ vô hình, quấn lấy mục tiêu, rồi kéo mục tiêu lại gần.
Còn vô hình kiếm của hắn thì đơn giản hơn nhiều, chỉ cần tung nó ra thì độ dài sẽ đạt được hơn một trượng, dù có dài hơn cũng không cảm giác ra được, sau đó chỉ cần kéo nhẹ một cái thì mọi chuyện liền được giải quyết ngay!
Vô hình kiếm cắm vào đáy chén gỗ, sau đó lại nâng lên không, thế là ba chiếc chén gỗ ở trên bàn tựa như có bàn tay vô hình nhấc chúng lên vậy. Bàn tay phải của Lưu Sâm lại phất lên một cái, ba chiếc chén gỗ chỉ bị rung nhẹ một cái, rồi sau đó liền biến thành sáu mảnh ngay.
Lưu Sâm thấy vậy thì mừng rỡ vô hạn. Đa tạ người, Cách Lý đạo sư! Ngươi đã giúp đỡ ta nhiều cỡ nào, chỉ e cả ngươi cũng không biết được đâu! Đây là lời mà hắn đã từng nói với Cách Lý đạo sư, hiện tại hắn còn đang muốn lập lại thêm một lần nữa đây.
Chỗ kỳ diệu là tiến cảnh không có giới hạn. Theo sự tăng trưởng của ma pháp chính của hắn thì sức mạnh cũng tăng theo. Ma pháp chính tiến một bước nhỏ thì lực sát thương của Phong kiếm sẽ tiến một bước dài.
Kiếm quang của một kiếm thánh có thể đạt tới độ dài là một trượng, nhưng nếu muốn kiếm quang kéo dài thêm nữa thì rất chật vật. Trong khi đó, Phong kiếm của hắn có thể trong thoáng chốc mà đạt tới chiều dài là một trượng hai hoặc ba, sau đó nếu muốn dài thêm nữa thì cũng không khó mấy. Nếu như ma pháp chính của hắn có thể đạt tới trình độ cấp một, vậy tin rằng Phong kiếm của hắn nhất định sẽ còn kéo dài hơn nhiều lắm.
Lưu Sâm bước ra cửa, bên ngoài là rừng xanh nước biếc, ánh dương quang thật ấm áp. Gió mát thổi nhẹ, khiến cho y phục của hắn tung bay nhẹ nhàng. Mới nhìn thì thấy hắn bước đi rất chậm, nhưng vài tên vệ binh vừa chớp mắt một cái thì thân hình của hắn đã biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa.
Bắc nhai!
Bắc nhai vốn không có bao nhiêu người, nhưng lúc này lại có một. Theo sự chuyển động của hắn, lá rụng ở trong rừng liền bay bổng lên không, tay hắn huy động trên không, trong phạm vi hơn một trượng đều có những mảnh lá bị cắt đôi rơi xuống đất. Trong ba ngày liền, Lưu Sâm đều đến đây để huấn luyện môn tuyệt kỹ mới. Hắn tiến bộ cũng không nhiều lắm, chẳng qua là tốc độ áp súc Phong chi tác được nhanh hơn một chút, tốc độ phóng Phong kiếm cũng nhanh hơn chút, và sau khi Phong kiếm được áp súc thêm một lần nữa thì nó càng sắc bén hơn mà thôi. Công năng của nó đủ để được áp dụng trong thực chiến rồi.
Lưu Sâm cất tiếng cười dài, hắn đột nhiên gia tăng tốc độ, sau đó liền biến mất trong cánh rừng.
Trong các môn công phu của bản thân, luận về uy lực thì đương nhiên Toàn phong chùy là nhất, nhưng tuyệt chiêu “hào nhoáng” đó lại có cái giá quá lớn nên không thể tùy ý sử dụng được, vì sau khi sử dụng nó thì toàn thân hắn sẽ mềm nhũn như bún và không còn chút sức lực nào. Còn Phong nhận thì cũng khá ly kỳ, mà uy lực trong thực chiến của nó cũng không nhỏ, cả kiếm thánh cũng bị nó giết chết. Luận về lực sát thương thì nó còn ở trên cả Phong kiếm, bởi vì nó có thể bắn ra xa tới vài chục trượng. Thế nhưng sau khi có được Phong kiếm thì lòng vui mừng của Lưu Sâm không thể nào tan nổi, bởi vì hắn cho rằng đây mới là vật mà hắn thật sự mong muốn: lợi khí để chiến đấu gần.
Công phu của hắn vốn rất thích hợp để chiến đấu gần. Hắn vốn đã từng muốn tìm một thanh chủy thủ thật sắc bén, nhưng bây giờ hắn mới phát hiện ra, binh khí tốt nhất trong thiên hạ chính là ở ngay trong tay mình, và nó được gọi là “Vô hình”!
Vừa về nhà chưa tới năm ngày mà đã thu hoạch được món binh khí tốt nhất, trong lòng Lưu Sâm vui mừng khôn xiết. Lưu Sâm đắc ý quay về nhà, dọc đường còn ngâm nga một ca khúc mà không ai biết tên. Khi hắn vừa đẩy cửa phòng ra thì vẫn có một cô nương quỳ ở đó chờ sẵn, nàng ta gọi khẽ:
– Thiếu chủ!
Lưu Sâm đưa mắt nhìn sang. Từ góc độ của hắn mà nhìn, đồi ngực của nàng ta thật là đồ sộ và cao vút, chẳng qua do nàng mặc y phục của hạ nhân nên cổ áo đặc biệt khép chặt. Không biết ngày mai mình có nên thay đổi phong cách ăn mặc ở trên đảo một chút hay không? Có nên để cho các nữ nhân đều mặc áo cổ rộng không nhỉ?
Nếu họ đều mặc loại y phục rộng cổ như vậy, Lưu Sâm nhất định sẽ không phản đối những nàng tỳ nữ xinh đẹp cứ quỳ dưới đất mãi như thế đâu.
– Ta mệt rồi, hãy chuẩn bị nước tắm cho ta!
Luyện tập ở vách núi suốt ba ngày, trên người của hắn quả thật có khá nhiều mồ hôi, mà hắn cũng đã nhìn thấy được “kiệt tác” của hai người Cách Lỗ Tư và Nạp Tạp: những nấc thang để leo lên vách núi. Bọn chúng quả thật không nói ngoa.
Ở trong cái bồn tắm lớn của Lưu Sâm có nước chảy ào ào, có hương khí của hoa tươi, và đương nhiên cũng có hơi nước. Trong hơi nước mù mịt, chợt có tiếng một cô nương nhẹ giọng nói:
– Thiếu chủ, nước đã đổ đầy rồi!
Có lẽ vì vừa trải qua một lúc mệt nhọc nên thanh âm của Tác Mã có phần hơi kỳ quái!
Lưu Sâm ngẩng đầu lên, lúc này hắn mới phát hiện không những thanh âm của nàng thay đổi, mà cả thần thái ở trên mặt cũng thay đổi nốt. Nàng ta chỉ cúi thấp đầu đi qua bên cạnh hắn, còn mắt thì nhìn xuống chóp mũi của mình…..
– Chờ một chút!
Lưu Sâm cất tiếng gọi.
Tác Mã dừng lại hỏi:
– Thiếu chủ có gì phân phó?
Lưu Sâm thờ ơ thốt:
– Có thể giúp ta chà lưng được không?
Tác Mã nghe vậy thì thoáng hơi rùng mình một chút….
Lưu Sâm nằm sấp dựa lên thành bồn tắm, trên người được phủ đầy hoa tươi. Loại phong cách đãi ngộ cao quý này là có ý vị thế nào? Là thể hiện sự uy nghiêm và cao quý của chủ nhân? Hay là nó có ý bảo hộ đầy xảo diệu của nữ nhân? Dù sao thì dưới sự che đậy của lớp hoa tươi kia, nửa thân dưới của nam nhân sẽ được che kín, bọn họ tất nhiên sẽ không nhìn thấy được hạ thể đáng sợ của nam nhân rồi.
Lúc này chợt có một đôi tay nhỏ bé và mềm mại nhẹ nhàng lướt trên lưng Lưu Sâm, động tác có vài phần máy móc. Với sự đãi ngộ tuyệt vời như thế, bất kỳ một nam nhân nào hẳn cũng sẽ nhắm mắt mà hưởng thụ mới phải, nhưng Lưu Sâm lại cảm thấy có chút thất vọng. Lần này trở về, hắn không tìm được sự quen thuộc từ trên người nàng. Cả ánh mắt của nàng khi nhìn tới hắn cũng không mang theo sự xấu hổ và chút ít nỗi khiếp sợ nữa.
Ngày đó ở bên hồ, nàng có loại ánh mắt đó, nhưng bây giờ gần gũi như vậy, trái lại nàng không hề có ánh mắt đó, mà tất cả chỉ là một loại trình tự hóa mà thôi. Chẳng lẽ thật phải khai phá sao?
Lưu Sâm hơi quay đầu lại, ánh mắt của hắn dừng lại trên khuôn mặt của nàng, hắn chợt ngây người ra. Thì ra nàng ta đang nhắm chặt đôi mắt, đôi mi nhắm chặt và run lên nhè nhẹ, môi của nàng cũng đang cắn nhẹ vào nhau. Hắn rất quen thuộc với loại thần tình đó.
Trên đường về nhà, hắn đã bắt tứ tiểu thư làm con tin, lúc bấy giờ tứ tiểu thư cũng có loại biểu tình như thế.
Tại sao lại như vậy chứ?
Dường như cảm thấy đối phương có biến hóa, Tác Mã chậm rãi mở mắt ra. Vừa mở mắt thì tay nàng lại run lên nhè nhẹ. Nàng được tiếp xúc ngay với một đôi mắt, một đôi mắt đang thăm dò nàng.