Vừa động thủ thì tất cả mọi người đều trở tay không kịp, Lưu Sâm vung tay ném cổ thi thể về phía tộc trưởng, sau đó thuận tay ôm lấy vị đại cô nương hay gây chuyện kia rồi thân hình bốc lên cao, tiếp theo đó thì hắn đạp lên đầu đám Động Tinh mà chạy đi. Trong nhất thời, toàn bộ cánh rừng đều náo loạn cả lên, người của Động Tinh tộc gầm thét điên cuồng và đuổi theo, bầu không khí của thác Ma Quỷ cũng trở nên sôi trào.
Trong chốc lát, bầu không khí của thác Ma Quỷ đã sôi lên sùng sục, nếu như có ai đó bị người của Động Tinh bắt được vào lúc này, chỉ sợ người đó nhất định sẽ bị chúng xé nát thành nhiều mảnh nhỏ thôi. Đáng tiếc là tuy ai nấy cũng đều giận dữ cực độ, nhưng lại không có ai làm gì được cả, bởi vì Lưu Sâm đã chạy đi theo phương thức đạp lên đầu ngọn cây mà phi hành. Điều duy nhất khác biệt là thay vì cõng một đại cô nương trên lưng, thì hắn lại ôm nàng trong tay, trông có vẻ còn thân mật hơn nhiều lắm.
Lưu Sâm nhanh chóng bỏ rơi rừng tùng lại phía sau, rồi chạy thẳng một mạch lên sườn núi. Lúc này ở trước mặt hắn là một bình nguyên rộng lớn, trong các bụi cỏ xanh mướt vẫn còn những chú tiểu phi trùng xinh đẹp đang nhảy lên nhảy xuống, trông có vẻ rất bình thản.
Lưu Sâm đưa tay đẩy cô nương ở trong lòng mình ra xa xa một chút, còn hai mắt thì nhìn chằm chằm vào nàng, bộ dáng thì hung hăng như muốn hưng sư vấn tội nàng vậy.
Lạc Lâm Lâm nhìn hắn rồi dè dặt hỏi:
– Ngươi tức giận rồi à?
Lưu Sâm bực mình nói:
– Ngươi đã học qua kỹ năng chiến đấu rồi mà. Nếu muốn giết người thì có ai lại không biết? Nhưng điểm mấu chốt ở đây là thời cơ. Lúc nãy chỉ thiếu chút nữa là ngươi đã chôn vùi tính mạng của chúng ta rồi, hiểu chưa?
Theo hắn tính toán, trước tiên là bắt giữ người kia làm con tin, sau đó tìm một địa điểm có lợi thế rồi mới động thủ, nhưng nàng đã động thủ quá sớm đi.
Lạc Lâm Lâm cúi đầu nói:
– Ta cũng biết….nhưng mà…nhưng mà…lời của lão tộc trưởng đó quá hấp dẫn đi. Ta…ta…thật không chống nổi sự cám dỗ đó…..
Lưu Sâm nghe vậy thì chưng hửng ra, Lạc Lâm Lâm lên tiếng giải thích:
– Lão nói, nếu như giết nhi tử của lão, lão sẽ quay sang hợp tác với gia gia của ta, và còn cung cấp các thứ binh khí tân kỳ hơn nữa. Đó là một sự cám dỗ rất lớn….
Mẹ kiếp, phục thật!
Lời uy hiếp của tộc trưởng mà nàng ta lại xem là sự cám dỗ! Nếu như lão không nói ra những lời đó thì nàng đã không động thủ rồi, nhưng lão đã nói thế thì nàng không chống nổi miếng mồi ngon đó, vì vậy mà không giết người thì không được.
Sau đó cả hai trút bỏ bộ hắc y trên người, và trở lại dáng dấp dễ nhìn của mình. Lạc Lâm Lâm hưng phấn nói:
– Đã điều tra xong, đúng là lão quỷ Tô Cách Lâm kia tác quái rồi.
– Coi bộ đúng vậy rồi!
Lưu Sâm cũng rất hưng phấn. Đó là đáp án mà hắn đã đoán trước như vậy, còn việc tới thác Ma Quỷ này chỉ là để xác định lại suy đoán của mình thôi. Bây giờ đã xác định xong, sẵn đó mà tạo chút phiền phức cho sự hợp tác giữa hai thế lực kia luôn.
– Hay lắm! Kế hoạch cỉa chúng ta quả thật rất tốt! Bọn chúng nhất định sẽ không thể tiếp tục hợp tác được nữa. Chỉ với một mình Tô Cách Lâm, lão sẽ không phải là đối thủ của chúng ta nữa. Kế sách của chúng ta độc thật! Ngươi quả nhiên là rất độc, rất xấu….
Nàng vừa nói vừa nghoẹo đầu đánh giá Lưu Sâm.
Lưu Sâm trừng mắt nhìn nàng, nói:
– Bọn chúng sớm đã độc sẵn rồi, sao ngươi không nói bọn chúng độc hả? Kế sách của chúng ta thì ngươi cũng có phần mà, sao không tính luôn ngươi vào đó chứ?
Tiểu cô nương che miệng cười:
– Ta bị ngươi làm hư….
Hai người đùa giỡn thêm một lúc nữa, bao nhiêu nỗi ám ảnh ở trong lòng hai người đều bị xóa mất. Thì ra tất cả mọi việc đều do Tô Cách Lâm đại công chủ sử, một khi âm mưu của đối phương bị bại lộ thì chúng không còn đáng sợ nữa. Sau khi trở về, Khắc Lý Mạn đại công có thể chính thức hưng sư vấn tội với Tô Cách Lâm. Luận về thực lực quân sự, Tô Cách Lâm còn thua xa Khắc Lý Mạn kia mà, chỉ e là lão sẽ phải chịu thua ngay lập tức thôi. Có lẽ sẽ không đến mức chém giết đến nỗi máu chảy thành sông đâu. Tất cả mọi vấn đề đều đã được giải quyết, vì vậy mà trong lòng Lưu Sâm liền cảm thấy thư giãn ngay.
Nhìn vùng thảo nguyên rộng lớn ở trước mặt, Lưu Sâm khẽ nhíu mày, nói:
– Ngươi có biết ở bên đó có bạch lộc hay ngựa hoang hay không?
Đôi bạch lộc của hai người đã bị bỏ lại bên bờ đầm, bây giờ có lẽ nơi đó đã bị Động Tinh vây kín trùng trùng rồi. Theo họ suy tính, bên kia chắc là lối vào thác Ma Quỷ.
– Có thì sao?
Lạc Lâm Lâm thoải mái nói:
– Cả thác Ma Quỷ mà cũng rời khỏi được, vậy thì thảo nguyên rộng lớn kia làm sao có thể làm khó được ngươi chứ? Nằm xuống đi! Bổn tiểu thư cho ngươi chút tiện nghi, cho ngươi gối lên…..
Lưu Sâm không nằm xuống, hắn trừng mắt nhìn nàng:
– Còn muốn nghỉ ngơi sao? Mau tự mình đi đi!
Lạc Lâm Lâm không thể thoái thác được, thế là hai người liền sánh vai nhau cùng đi. Đi được nửa ngày thì trời bắt đầu sập tối dần.
– Ta đói bụng rồi!
Lạc Lâm Lâm than thở:
– A Khắc Lưu Tư, hãy tìm thứ gì cho ta ăn đi!
– Tại sao ta phải tìm thức ăn cho ngươi?
– Bởi vì….bởi vì…..
Nàng ấp úng hồi lâu mà không nói ra được nguyên nhân, rốt cuộc gắt lên:
-…ngươi đã đụng chạm tới…..ngực của người ta!
Lưu Sâm chìa tay ra:
– Đây là thịt sói khô….đây là thịt nai khô….lại còn….
Trong cái túi lớn mà hắn đang cầm có đựng thật nhiều thứ, rồi hắn nói tiếp:
– Ta chờ nghe cái lý do của ngươi. Lý do vừa rồi thật là tệ!
Lạc Lâm Lâm ngồi xuống từ tốn ăn uống. Một lúc sau thì nghe tiếng Lưu Sâm hỏi:
– Ăn no chưa?
– Ừm, no rồi!
Lạc Lâm Lâm kéo tay áo của hắn khẽ lau miệng mình rồi nói:
– Lau một chút…
– Vì bữa sáng ngày mai, có thể cho ta….vuốt ve một chút được không?
Vừa nói, Lưu Sâm vừa chậm rãi vươn tay về phía đồi ngực cao vút của nàng.
“Chát” một tiếng vang lên, Lạc Lâm Lâm gạt tay hắn ra rồi kêu lên:
– Chỉ có mấy miếng thịt mà muốn đòi hỏi như vậy hả? Đâu có lợi cho ngươi như thế được?
Lưu Sâm hơi sửng sốt, nhưng rồi cả người hắn liền bị kéo ngã lăn ra đất. Thì ra Lạc Lâm Lâm đã tránh sang một bên, rồi kéo hắn nằm sấp xuống, sau đó nàng lại thốt:
– Nằm xuống, không được nhúc nhích. Bổn tiểu thư buồn ngủ rồi!
Nói xong, nàng liền ngồi phịch xuống cỏ và dựa vào người hắn, đồng thời kéo tay phải của hắn gối dưới đầu mình, còn tay phải của nàng thì giữ chặt lấy tay trái của hắn. Tuy nàng đang nằm trong lòng hắn, nhưng lại không cho hắn động đậy gì cả.
Bóng đêm dần buông, Lạc Lâm Lâm khẽ ngẩng đầu lên, khiến cho một lọn tóc quẹt vào trán của hắn. Lưu Sâm mở mắt ra đầy thắc mắc.
– Ban đêm thật là dài, ngươi nói chuyện gì đi!
– Ngươi nói đi, ta nghe!
– Khi đối mặt với tên kiếm thánh kia, ngươi có sợ hay không?
Lạc Lâm Lâm nhớ lại và hỏi:
– Lúc đó thần thái của ngươi rất nghiêm túc, thoáng cái đã ném ta vào trong hồ rồi. Thật là ác mà….
Nàng cười khúc khích mấy tiếng rồi nói tiếp:
– Đừng có làm mặt lạnh với ta, ta biết là ngươi đối tốt với ta!
– Vậy tại sao lúc đó ngươi không đi?
Vừa nói, hắn vừa khép hai tay lại và ôm chặt lấy nàng. Động tác đó được chuyển biến rất tự nhiên, nên Lạc Lâm Lâm quên mất cả chống đối. Nàng ngoan ngoãn dựa vào lòng hắn rồi đáp:
– Vì ngươi….ngươi là trượng phu tương lai của ta!
Nói tới đây, nàng lại bật cười khúc khích rồi tiếp:
– Ngũ thúc của ta đã qua đời sớm, nên ngũ thẩm lúc nào cũng buồn rầu hết. Mỗi khi nghĩ tới bà ta, thì ta lại cảm thấy….làm quả phụ thật chẳng sung sướng gì.
Lưu Sâm gật đầu đồng ý:
– Đúng là làm quả phụ rất khó chịu! Giữa trượng phu và thê tử có rất nhiều việc để vui đùa…..
Lạc Lâm Lâm nghe vậy thì tỏ ra hứng thú:
– Í, vậy à? Nói ra nghe thử nào!
– Những thứ đó không nói ra miệng được…..
Hắn vừa nói vừa chậm rãi xoa nhè nhẹ lên cơ thể, rồi nói tiếp:
-….mà là phải từ từ thể nghiệm thôi.
Tay của hắn xoa lên vai Lạc Lâm Lâm, nàng chậm rãi hưởng thụ. Khi tay hắn lần mò dần lên ngực nàng thì liền bị bắt lại. Tiểu cô nương mở mắt, hỏi:
– Muốn làm gì?
– Đây đâu phải là lần đầu tiên!
Lưu Sâm vẫn tiếp tục xoa:
– Xoa nhè nhẹ….
– Không cho!
Lạc Lâm Lâm kiên quyết không nhượng bộ:
– Ta giữ lại phần thưởng của ngươi.
– Phần thưởng gì?
– Chờ ngươi thay đổi thành người tốt đã, lúc đó ta mới cho ngươi vuốt ve….
Lạc Lâm Lâm nghiêm mặt, nói:
– Gia mẫu từng nói, nữ hài tử phải giữ lại trái tim của nam nhân mới được, khiến cho hắn thay đổi từng chút một…..
Lưu Sâm thán phục:
– Sau khi về nhà rồi, hãy thay ta biểu lộ kính ý đến lệnh đường nhé! Bà ta thật là giỏi, cực kỳ giỏi!
Nghe nam nhân khen mẫu thân mình, Lạc Lâm Lâm rất đắc ý:
– Ngươi đã nói thế thì ta thưởng trước cho ngươi một lần. Hôn nhẹ lên đây này!
Vừa nói nàng vừa nghiêng mặt và chỉ chỉ lên má mình.
Lưu Sâm mỉm cười hôn chụt một cái lên má của nàng. Lạc Lâm Lâm lại dựa vào lòng hắn và nói:
– A Khắc Lưu Tư, hôm nay ta thật là cao hứng!
– Ừm, ta cũng nhận ra điều đó mà!
– Có biết lúc nào là lúc ta cao hứng nhất không?
Lạc Lâm Lâm khích động nói:
– Đó là lúc mà tên kiếm thánh kia đã thừa nhận là chúng đã hai lần ám sát ngươi đấy!
Lưu Sâm trừng mắt nhìn nàng:
– Nàng không ác độc như thế chứ? Ta bị kẻ khác ám sát mà nàng lại vui mừng à? Đã vậy lại còn cao hứng nhất nữa chứ.
– Nói bậy!
Lạc Lâm Lâm liếc hắn một cái rồi giải thích:
– Điều đó chứng tỏ là ngươi đáng tin, biết không? Ài, đồ ngốc!
Việc hắn bị ám sát hai lần rất khó khiến người ta tin tưởng, bởi vì vốn không có ai làm chứng cả, nhưng lúc này nàng lại rất yên tâm. Hắn quả thật đã từng bị ám sát, điều đó cho thấy hắn đã nói thật. Nàng có thể tin hắn, mà đã tin hắn thì cũng có nghĩa là hắn sẽ là trượng phu tương lai của nàng. Vậy là bây giờ có thể tiến hành bước thứ hai của kế hoạch: dạy dỗ hắn, biến hắn thành một người tốt!
Trong màn đêm, giữa bầu không khí ấm cúng, hai người lẳng lặng nằm ôm nhau, mà Lưu Sâm quả thật cũng đang biến thành người tốt, bởi vì nàng đã nói rõ với hắn:
– Nếu đôi tay của ngươi hoạt động lộn xộn thì ta sẽ cho ngươi là kẻ bại hoại, sau này sẽ không thích ngươi nữa….
Sáng hôm sau, Lạc Lâm Lâm vừa tỉnh lại thì khuôn mặt đã đỏ hồng, nàng hôn nhẹ lên trán hắn một cái rồi nói:
– A Khắc Lưu Tư, ngươi thật biết nghe lời, vậy thưởng cho ngươi một cái!
Thế rồi hai người lại lên đường. Thỉnh thoảng Lưu Sâm cũng có nghĩ tới lợi dụng hoàn cảnh để chiếm tiện nghi của Lạc Lâm Lâm, tỷ như khi gặp rắn thì hắn sẽ ôm lấy nàng, hoặc là những lúc đang chuẩn bị sờ soạng vuốt ve nàng thì cũng bị nàng khuyên cho ngừng tay, và mỗi lần hắn “ngoan” như vậy thì cũng đều được thưởng cho một nụ hôn. Tuy chỉ là thưởng nhỏ, nhưng Lưu Sâm vẫn không thấy chán, vì có còn hơn không!
Không biết đi được bao lâu, ở dưới chân núi đã thấy xuất hiện một tòa thành thị rồi. Đó chính là Già Mạc thành, còn xa xa phía nam thì thấy lờ mờ có sóng biếc. Rõ ràng nơi đó là đại dương rồi.
Hai người dừng chân lại.
– Ta phải về rồi!
Lạc Lâm Lâm tự giác ngã vào lòng hắn rồi hỏi:
– Ngươi có muốn vào thành….chơi chút không?
Lưu Sâm ôm chặt lấy nàng rồi đáp:
– Ta cũng phải về rồi! Rất khó mới có được mấy ngày nghỉ mà, phải không?
– Sau khi về nhà rồi, không còn ai quản ngươi nữa, ngươi nhất định không được hư hỏng đấy!
Lưu Sâm cười khổ:
– Ta khó mà bảo chứng được lắm, bởi vì tốt hay xấu cũng đâu có tiêu chuẩn chứ?
– Ngươi biết tiêu chuẩn mà!
Lạc Lâm Lâm nhón chân rồi thì thầm vào tai hắn:
– Ngươi sớm trở thành người tốt một chút, vậy thì ta…..ta sẽ hôn ngươi thế này!
Vừa nói, nàng vừa chậm rãi lướt môi mình qua môi hắn, rốt cuộc cũng như chuồn chuồn chạm nhẹ lên nước vậy. Sau đó thì nàng quay mình bỏ chạy một mạch.
Lưu Sâm được nàng hôn nhẹ lên môi thì thoáng có chút xung động. Hắn định đuổi theo và bắt giữ nàng lại, nhưng rốt cuộc hắn cũng kiềm nén được. Hắn rất thích chút kỷ niệm ấm áp trước phút biệt ly như thế!
– Hẹn gặp lại!
Cô nương ở dưới chân đồi đưa tay vẫy chào tạm biệt hắn.
Lưu Sâm cũng vẫy tay đáp trả rồi hô lớn:
– Hẹn gặp lại! À, sẵn đây nói luôn, phần thưởng cuối cùng của ngươi rất….là thơm đấy!
– Sẽ còn có phần thưởng thơm hơn nữa giành cho ngươi!
Lạc Lâm Lâm cười khúc khích rồi chạy biến đi, chỉ trong chớp mắt thì bóng dáng đã khuất hẳn.