– Không thành vấn đề! Cho ta nửa canh giờ là được!
Lưu Sâm mỉm cười nói:
– Nửa canh giờ sau, ta sẽ mạnh mẽ đứng dậy! Cường tráng đến mức có thể khiến cho thê tử không chịu nổi…..
Lạc Lâm Lâm kêu lên:
– Ai chịu không nổi? Đồ đáng chết….a, đồ lưu manh!
Sau đó thì nàng lại thắc mắc:
– Nghiêm chỉnh mà nói, ta cảm thấy rất kỳ quái! Tại sao ngươi lại giết được kiếm thánh chứ? Ta nghĩ hoài mà nghĩ không ra!
Nàng vốn định gọi hắn là đồ lưu manh đáng chết, nhưng lại thấy hắn đang bị thương nặng, nên sợ chữ “chết” đó không tốt, nên mới đổi lời như vậy!
Lưu Sâm cười ha hả, nói:
– Ta cũng không ngờ! Lúc nãy vì bí quá nên ta mới khai sáng ra một môn công phu mới, tuy hơi gấp một chút, nhưng môn công phu này cũng có điểm kỳ quái. Lúc đó chỉ thử nghiệm lần đầu tiên, may mà y chỉ là người cuối cùng, nếu không thì những tên đại kiếm sư còn lại cũng đủ lấy mạng chúng ta rồi!
Cổ gió xoáy kia đã dùng hết năng lượng trong cơ thể hắn, vì vậy mà uy lực của nó cực mạnh, nhưng hậu hoạn cũng to lớn vô cùng. Một lần được uy phong rực rỡ, nhưng sau đó trong một canh giờ thì hắn lại y như một cọng bún vậy. Xem ra hắn không nên sử dụng tuyệt chiêu này nhiều lần rồi.
Lạc Lâm Lâm trợn mắt há miệng hỏi:
– Nó là môn công phu do ngươi nghĩ ra à?
– Đúng vậy!
Lưu Sâm cười hì hì:
– Ngày hôm nay mới nghĩ ra thôi, và hai người chúng ta đã chứng kiến cảnh nó sinh ra đời đấy. Lạc Lâm Lâm tiểu thư, ở một phương diện nào đó, nó cũng giống như hài tử của chúng ta vậy!
Lạc Lâm Lâm nghe vậy thì đưa tay lên hông hắn định nhéo một cái, nhưng rốt cuộc lại đổi ý mà xoa xoa vào chỗ đó rồi nói:
– Ngươi vẫn chưa lấy lại sức, vậy ta không nhéo ngươi, đợi ngươi khỏe lại rồi thì ta….mới nhéo ngươi cho đau điếng, nói trước là không cho ngươi hoàn thủ đấy! Bây giờ ngươi hãy ngủ một giấc đi đã!
Nói xong, nàng nhẹ nhàng kéo đầu hắn đặt lên đùi mình.
Lưu Sâm thoải mái gác đầu lên đùi nàng, khiến cho hắn cảm thấy vừa êm vừa rắn chắc.
– À….nhi tử….của chúng ta tên gì nhỉ?
Bỗng nhiên nghe thanh âm của Lạc Lâm Lâm vang lên.
Lưu Sâm mỉm cười nói:
– Tên là….Toàn phong chùy, thế nào, nghe được không?
Công phu là do hắn khai sáng, theo lý thì tên cũng do hắn đặt mới phải.
– Tên của nhi tử thật là oai phong!
Lạc Lâm Lâm cười tán thưởng:
– Bây giờ chúng ta sẽ làm gì?
– Ta đang nghĩ!
Lưu Sâm lẳng lặng nằm im, đầu gối lên đùi Lạc Lâm Lâm. Hắn nhìn mấy cổ thi thể ở trên đất, đôi mày khẽ cau lại. Một hồi sau thì trên mặt hắn đã lộ ra vẻ tươi cười.
– Lại nghĩ ra biện pháp xấu xa gì đó?
Lạc Lâm Lâm vẫn chăm chú quan sát nét mặt của hắn. Nàng thấy hắn cười thì nàng cũng mỉm cười theo.
– Là một biện pháp tốt!
Lưu Sâm cười đểu, nói:
– Ta chợt phát hiện ra, khi được dựa trên mình ngươi thì suy nghĩ của ta đặc biệt trở nên sinh động hơn. Sau này nhớ cho ta dựa vào người ngươi nhiều một chút nha.
Lạc Lâm Lâm thoáng cắn môi hơi do dự một chút rồi trả lời:
– Vậy thì phải xem biện pháp của ngươi có thật là tốt hay không đã…
– Tất nhiên là biện pháp tốt rồi!
Nói xong, Lưu Sâm đột nhiên nhảy bật lên, rồi nói tiếp:
– Nào lại đây, chúng ta đi thay đồ một chút!
Lạc Lâm Lâm vỗ tay khen:
– Ngươi đã hồi sức rồi à? Hay quá, nhanh thật đấy!
Nói tới đây, nàng bỗng dừng lại, rồi trên mặt hiện lên nét hoài nghi:
– Tại sao phải thay y phục?
– Chúng ta đi làm khách nhân!
Lưu Sâm mỉm cười đầy thần bí:
– Để xem các chủ nhân của Thác Ma Quỷ có hiếu khách hay không!
Ở bên đầm có khá nhiều y phục. Bộ y phục của kiếm thánh đã bị nổ thành nhiều mảnh, tất nhiên là không cần dùng tới, nhưng may là còn vài bộ khác không có vấn đề gì. Sau khi lựa và thay xong, ở bên đầm liền có hai người hắc y mông diện, toàn thân kín mít, chỉ lộ ra đôi mắt thôi.
Hai người nhìn nhau mà cười. Ở đây bỗng nhiên xuất hiện hai hắc y mông diện nhân, tất sẽ khiến cho người ta chú ý, nhưng Lưu Sâm không hề quan tâm, bởi vì hắn biết, nơi đây vốn có hắc y mông diện nhân kia mà, bởi lẽ hai người bọn hắn cũng không phải là hai người đầu tiên nữa.
Thế rồi hai người bỏ đi, bên đầm vẫn còn lại ba cổ thi thể, hơn nữa tất cả đều là hắc y mông diện nhân – so với hai người Lưu Sâm thì không khác chút nào cả.
Hai người nghênh ngang đi thẳng vào tùng lâm. Sau khi đi được một canh giờ, ở cánh rừng trước mặt đột nhiên có mấy Động Tinh xuất hiện. Vừa thấy hai người Lưu Sâm đi tới, chúng liền phân hai hàng rồi đứng xuôi tay rất cung kính.
Ánh mắt của Lưu Sâm sáng rực lên, những tên Động Tinh này không hề có địch ý đối với bọn hắn.
Chúng đã không có địch ý, nhưng Lưu Sâm lại bày tỏ địch ý với chúng!
Thế là hắn gầm lên giận dữ:
– Mau dẫn ta đi gặp tộc trưởng của các ngươi, để xem lão tộc trưởng khốn kiếp của các ngươi….
Ở trên địa bàn của kẻ khác mà hắn lại mắng chửi tộc trưởng của người ta sao? Tất nhiên là được chứ. Động Tinh chỉ có mấy người, lỡ như chửi không được, giết chúng xong rồi bỏ đi. Khi gặp nhóm thứ hai thì sẽ có biện pháp khác!
Đám Động Tinh kia vội khom mình thật thấp, rồi hỏi:
– Xin hỏi sứ giả đại nhân…tại sao lại tức giận?
– Nói nhiều vô ích! Mau dẫn đường cho ta!
Thanh âm của Lưu Sâm vẫn lạnh lùng vô cùng, khí thế cũng rất áp đảo.
Đám Động Tinh kia không còn cách nào hơn, chỉ đành dẫn hai người hắn đi tiếp vào rừng. Sau khi ra khỏi cánh rừng, ở phía trước là hòn núi mà bọn Lưu Sâm đã nhìn thấy lúc trước. Dưới chân núi có rất nhiều sơn động. Ở phía trước các động khẩu cũng có khá nhiều người. Những người này không hề biểu hiện chút nghi ngờ nào đối với hai người Lưu Sâm.
Hai gã Động Tinh tiến nhanh vào một cái động khẩu lớn nhất. Lưu Sâm dừng lại, sau đó khẽ trao đổi một ánh mắt với Lạc Lâm Lâm.
Chỉ một lát sau, từ động khẩu kia liền có một đám người tiến ra, dẫn đầu là một lão Động Tinh béo ụ, tuổi cũng không còn trẻ lắm, đôi mắt đặc biệt lớn, mà trên mặt lại mang màu vàng – màu của hoàng thổ. Trên mặt lão có nhiều đường ngang dọc chằn chịt. Lão khác với các Động Tinh khác. Với các Động Tinh khác, ai nấy chỉ mặc loại y phục một hoặc ba mảnh mà thôi, nam thì mặc một mảnh che lại hạ thân, còn nữ thì mặc ba mảnh để che lại ba nơi không thể cho người khác nhìn thấy, còn lão mập kia thì mặc một bộ y phục hoàn chỉnh, hơn nữa lại còn là vải tơ lụa đắt tiền nữa.
Theo sát hai bên lão còn có ba người khác, chỉ đi sau lão một bước mà thôi. Trong đó có hai người có niên kỷ còn già hơn lão, y phục cũng hoàn chỉnh. Có lẽ cấp bậc càng cao thì y phục càng nhiều hơn thì phải.
Đó là tộc trưởng sao? Lưu Sâm không nhận ra, nhưng hắn không nhận ra thì cũng không sao, vì lúc này tộc trưởng đã lên tiếng:
– Nhị vị sứ giả, đã xảy ra chuyện gì?
– Ngươi còn dám hỏi đã xảy ra chuyện gì sao?
Lưu Sâm vung tay một cái, trường kiếm liền được chậm rãi rút ra. Hắn chỉ kiếm vào mũi tộc trưởng rồi hỏi:
– Ngươi dám giết đồng bọn của ta?
Tất cả người của Động Tinh nghe vậy thì đều kinh hãi, tộc trưởng lại càng khiếp sợ hơn:
– Đồng bọn của ngươi….đồng bọn của ngươi đã chết?
Lưu Sâm khẽ thở phào nhẹ nhõm, điều đó cho thấy cuộc đấu của bọn hắn ở bên bờ đầm đã không kinh động đến đám Động Tinh này. Thế rồi thanh âm của hắn càng lạnh lùng hơn:
– Ngươi có thể tự mình đi xem…thi thể của họ vẫn còn ở bên cạnh đầm.
– Mau đi xem!
Tộc trưởng vừa biến sắc, vừa ra lệnh.
oooOooo
Nhìn năm cổ thi thể nằm la liệt trên đất, nhìn vết máu loang lổ trên đất, tộc trưởng run giọng nói với Lưu Sâm:
– Đây không phải do chúng ta giết. Sứ giả, ngài nhất định phải giải thích rõ ràng với đại công….
Đại công? Lưu Sâm khẽ chấn động, nhưng hắn vẫn biểu lộ tức giận:
– Không phải do các ngươi giết, chẳng lẽ là do bản nhân giết hay sao?
– Không dám!
Tộc trưởng khom mình, thưa:
– Ở bên trong chuyện này nhất định là có ẩn khuất. Hãy để ta điều tra kỹ, nhất định sẽ làm rõ mọi việc!
– Tốt!
Lưu Sâm lại vươn tay ra, sau đó liền chụp lấy một gã Động Tinh cao lớn đang nhìn mấy cổ thi thể ở xa xa. Hành động đó của hắn liền dẫn theo một tiếng thét rất chói tai vang lên.
– Ngươi muốn làm gì?
Tất cả các Động Tinh đứng gần đó đều kinh hãi kêu lên:
– Mau thả Cát Á Long ra, đó là đại công tử của tộc trưởng!
– Thì ra là đại công tử của tộc trưởng à?
Lưu Sâm cười lạnh:
– Vậy tốt lắm! Với thân phận của ngươi, có lẽ cũng đủ bồi thường cho tính mạng của đồng bọn ta rồi!
Nói xong, hắn chợt nắm chặt tay lại, cổ họng của Cát Á Long liền bị bàn tay của hắn bóp chặt, hơi thở bắt đầu ngắt quãng và nét mặt cũng xám xịt lại. Tộc trưởng kêu to:
– Thả hắn ra….
Lưu Sâm gằn giọng:
– Tại sao lại phải thả hắn? Ta muốn báo thù cho đồng bọn của ta, không được sao?
– Ta sẽ có một câu trả lời thỏa đáng với đại công về việc đồng bọn của ngươi!
Tộc trưởng nóng ruột nói:
– Nhưng ngươi không thể dùng phương thức này được. Chúng ta….chúng ta đã có ước định rồi, đôi bên sẽ không xâm phạm lẫn nhau kia mà!
Lưu Sâm điềm nhiên nói:
– Đại công đã hạ lệnh cho ta: nếu như đám heo lùn các ngươi không nghe lời thì cứ việc giết thẳng tay!
Tất cả người Động Tinh nghe vậy thì đều nổi giận cả lên, mà phương thức nổi giận của họ là cất tiếng gầm thật dài. Trong tay ai nấy cũng đều vung vẩy những thứ binh khí kỳ hình quái dạng, sau đó thì chúng liền vây quanh lấy Lưu Sâm và Lạc Lâm Lâm vào giữa. Lạc Lâm Lâm thấy vậy thì lập tức biến sắc, tên ngu ngốc này, lúc mới đầu thì tỏ ra rất thông minh, dụ cho chúng nói ra sự quan hệ giữa Động Tinh và đại công, nhưng tại sao lại còn chọc giận chúng chứ? Chọc giận chúng thì có gì tốt đâu?
– Buông hắn ra!
Tộc trưởng lạnh lùng thốt:
– Ta sẽ tha thứ cho lời mạo phạm đầy cuồng vọng của các ngươi, và cũng bỏ qua cho Tô Cách Lâm một lần!
Vì nhi tử của lão đang ở trong tay người ta, nên lão cũng đành phải khép nép mà thôi.
Lưu Sâm lạnh lùng quan sát lão, sau đó hắn bỗng ném mạnh thân thể của Cát Á Long về phía đám người ở bên phải. Đám người đó vội vàng thu binh khí về, sau đó liền có bảy, tám gã Động Tinh cùng đỡ lấy thân hình của Cát Á Long, nhờ vậy mới miễn cưỡng tiếp được gã, nhưng sau đó thì mọi người lại ngẩn người ra, bởi vì cần cổ của Cát Á Long đã mềm oặt xuống, rõ ràng là gã đã bị Lưu Sâm bóp cổ chết từ sớm rồi.
Tộc trưởng thấy vậy thì đôi mắt của lão càng trợn to hơn nữa. Lão cất tiếng gầm thật lớn, vừa định sai người nhào tới giết đối phương thì bỗng nhiên ở trước mặt có một trận cuồng phong ập tới. Lão vừa nghĩ tới việc có người đột kích, thanh trường đao trong tay chợt đâm ra, nhưng trận cuồng phong kia đã tan đi, sau đó thì Lưu Sâm đã đứng yên ở chỗ cũ, mà trong tay hắn lại có thêm một người khác. Đó là một thanh niên trẻ tuổi khác ở bên cạnh tộc trưởng, và gã cũng bị Lưu Sâm nắm chặt nơi cổ.
Đôi mắt của tộc trưởng tối sầm lại, lão kêu lớn:
– Hài tử của ta….
Thanh niên kia là tiểu nhi tử của lão, và cũng là người mà lão yêu thương nhất.
Lưu Sâm cười lạnh:
– Ta biết hắn là hài tử của ngươi! Ta vốn đang muốn giết hài tử của ngươi, bằng không thì những tên Động Tinh đê tiện các ngươi làm sao có thể sánh bằng tính mạng đồng bọn của ta chứ?
Tộc trưởng giơ tay lên cao rồi nói:
– Ta và Tô Cách Lâm đã có ước định từ trước, các ngươi không cần binh khí nữa sao?
Lưu Sâm nghe vậy thì hơi sững sờ, binh khí? Thì ra giữa Tô Cách Lâm và Động Tinh có sự hợp tác về binh khí sao? Lưu Sâm chỉ hơi sững sờ một chút thôi, sau đó hắn lại nói:
– Binh khí của đại công sớm đã chuẩn bị đầy đủ, nào cần dùng tới đám heo lùn các ngươi nữa?
Kỳ thật, nếu lúc này hắn mượn danh nghĩa của người khác thì có chửi thế nào cũng đâu có ảnh hưởng đến hình tượng của mình, vì vậy mà hắn cứ tha hồ mà lăng nhục đối phương.
Tộc trưởng khẩn trương nói:
– Nếu ngươi dám gây tổn thương cho hài tử của ta, vậy thì toàn thể Động Tinh tộc chúng ta sẽ dốc hết toàn lực để báo thù, chừng đó thì ngươi chết chắc rồi. Cả Tô Cách Lâm….Tô Cách Lâm cũng đừng hòng sống được yên ổn…..
– Ha ha ha…..
Lưu Sâm cất tiếng cười lớn:
– Bằng vào cái chủng tộc đê tiện các ngươi hay sao? Vậy mà cũng đòi uy hiếp tới đại công của chúng ta à? Ta không ngại cho ngươi biết, đại công sớm đã có ý diệt trừ tận gốc các ngươi rồi, bởi vì thác Ma Quỷ này còn có công dụng khác.
Tất cả người của Động Tinh tộc nghe vậy thì đều giận dữ, nhưng dù binh khí của chúng giơ cao tới đâu đi nữa thì cũng không có ai dám xông tới. Sắc mặt của tộc trưởng cũng trở thành xám đen y hệt như nhi tử của lão vậy. Lão gầm lên:
– Nếu ngươi dám gây thương hại cho hài tử của ta, ta lập tức sẽ quay sang hợp tác với Khắc Lý Mạn đại công, sau đó kể rõ tất cả âm mưu cho hắn biết, rồi sẽ chế tạo các loại binh khí còn tinh xảo hơn của các ngươi….
Lão chưa nói xong thì chợt có hàn quang lóe lên, nó xuất hiện từ ngay bên cạnh Lưu Sâm. Trong lúc hắn kinh ngạc thì trên lưng gã Động Tinh ở trong tay hắn đã thấy xuất hiện một thanh chủy thủ rồi. Sau khi thanh chủy thủ đó được rút ra thì máu tươi bắn ra tung tóe, mà máu đó lại mang màu xanh chứ không phải màu đỏ! Thì ra kẻ vừa động thủ lại chính là Lạc Lâm Lâm!