Câu hỏi vừa dứt, lập tức có sáu người cùng xuất hiện ngay trước mặt, phảng phất như là theo gió mà tới vậy.
Lạc Lâm Lâm kêu khẽ một tiếng, nàng bước lại đứng sau lưng Lưu Sâm, nàng thà rằng đụng phải thi trùng còn hơn là gặp con người, bởi vì theo nàng, con người còn đáng sợ hơn thi trùng rất nhiều lần nữa kia. Ma pháp của Lưu Sâm tuy có thể miễn cưỡng đối phó với thi trùng, nhưng nếu muốn đối phó với người khác thì còn là một nghi vấn rất lớn – Từ cấp ba trở xuống, có lẽ cũng miễn cưỡng chống chọi trong giây lát, còn từ cấp hai trở lên thì chỉ sợ đánh chưa được mấy chiêu thì sẽ thất bại rồi. Xem thần thái của những người này cùng với thân pháp quỷ mỵ của họ, coi bộ khỏi nói cũng biết kết quả rồi.
Nhưng Lưu Sâm lại không suy nghĩ giống nàng. Vừa nhìn thấy đám người này thì hắn liền thở phào nhẹ nhõm, bởi lẽ nhìn vào trang phục của sáu người họ, trong mắt Lưu Sâm liền hiện lên nghi vấn. Hắc y nhân! Hắc y mông diện nhân (người áo đen bịt mặt)! Họ không phải là người của Động Tinh tộc. Người của Động Tinh tộc ai nấy cũng đều có đầu lớn mà lại không có lông tóc, mắt lớn mà không có lông mày, miệng rộng hở cả răng, so với nhân loại thì khác hẳn nhiều lắm. Nhưng sáu người này lại có tướng mạo của nhân loại, vóc người cao lớn thon thả và khỏe mạnh, rõ ràng họ đều là kiếm sư. Nhưng họ lại là ai đây? Tại sao lại ở trên địa bàn của Động Tinh?
Ánh mắt của sáu người đối diện đều rơi trên người Lưu Sâm, năm trong sáu người họ vẫn không thay đổi thần sắc chút nào, nhưng gã thứ sáu lại tỏ vẻ kinh ngạc, kêu lên thất thanh:
– A Khắc Lưu Tư!
Tiếng kêu đó vừa vang lên thì tất cả đều ngây người ra, mà kẻ kinh ngạc nhất chính là Lưu Sâm, hắn thắc mắc:
– Ngươi nhận biết ta?
Hắn vốn chỉ là một học viên, chưa từng đi lại trong giang hồ, lại càng chưa tới Thác Ma Quỷ này, sao lại có người nhận biết mình chứ? Danh tiếng của hắn quá cao, chỉ sợ cũng khiến cho hắn phải hoài nghi chính mình nữa….
– Hắn chính là A Khắc Lưu Tư?
Một trong sáu người cất tiếng hỏi gã vừa lên tiếng lúc nãy.
– Đúng vậy!
Ngươi kia gằn từng tiếng đáp lại.
Hai chữ đó vừa thốt ra, bầu không khí ở trong rừng lập tức trở nên nặng nề hẳn đi. Lưu Sâm đưa mắt nhìn tên thủ lãnh, thốt:
– Ta biết các ngươi là ai!
– Là ai?
Lạc Lâm Lâm buột miệng hỏi, lúc nãy nghe đám người kia nhận ra hắn thì nàng có vài phần nhẹ nhõm, nhưng lúc này nàng cũng cảm thấy bầu không khí có vẻ khác thường, hơn nữa lại đang bắt đầu khẩn trương hơn nữa.
Lưu Sâm chậm rãi nói:
– Các ngươi là người của tổ chức ám sát!
Hiện tại, người của tổ chức ám sát đã từng ám sát hắn hai lần, và mỗi lần đều có thể nhận ra hắn rất chuẩn xác. Bây giờ tuy bất ngờ chạm trán, nhưng vẫn có người của họ nhận ra hắn. Điều đó cho thấy dung mạo của hắn đã sớm được đầu lãnh của chúng tuyên bố đi khắp tổ chức, hơn nữa sau hai lần thất bại thảm hại, chỉ e rằng tướng mạo của hắn đã được bọn chúng nhớ kỹ lắm rồi.
– Ha ha ha ha….
Tên thủ lãnh kia cất tiếng cười vang dội:
– Thông minh! Ta vẫn không hiểu tại sao hai lần ám sát trước vẫn không giết được ngươi, bây giờ xem ra, quả nhiên A Khắc Lưu Tư không đơn giản chút nào…..Thật là thú vị! Hiếm có, hiếm có!
Lạc Lâm Lâm nghe vậy thì đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn sang Lưu Sâm. Mặc dù nàng không tránh khỏi bị kinh hoảng, nhưng kỳ thật thì lại mừng rỡ nhiều hơn, nhưng không ai biết được tại sao nàng lại mừng như vậy. Lưu Sâm khẽ liếc mắt nhìn nàng một cái rồi lại chuyển hướng về phía tên thủ lãnh kia, hắn cũng bật cười, chẳng những vậy, mà còn cười rất lớn nữa.
– Ngươi cười cái gì?
Thủ lãnh thu lại tiếng cười. Trong nháy mắt, đôi mắt của y không có một chút tiếu ý nào. Trông y giống như đang đeo một bức mặt nạ vậy, hiện tại mặt nạ đã được tháo xuống, vì vậy mà nét mặt cũng khác hẳn đi.
– Ngươi cười cái gì thì ta cũng cười cái đó.
Nụ cười ở trên mặt Lưu Sâm cũng vụt biến mất tăm.
– Ta cười là vì….nhiệm vụ tiếp theo của ta là phải giết ngươi. Không ngờ lại gặp được ngươi ở đây, ít ra cũng tiết kiệm được một đoạn đường.
Thủ lãnh lạnh nhạt nói:
– Do đó nên ta cười vì cao hứng!
Lưu Sâm cũng bình thản đáp lại:
– Còn ta cười là vì….các ngươi hai lần ám sát ta đều bị thất bại, khi không lại còn mất đi chín cao thủ. Lần này chỉ có sáu người, xem ra áp lực đối với ta cũng không lớn lắm…Đó là ta cười nhạo các ngươi thôi.
Sáu người nghe xong thì sắc mặt trầm xuống. Bàn tay của thủ lãnh từ từ hạ xuống, khi đến bên hông thì y nhẹ nhàng đặt tay lên chuôi kiếm. Đó là một cái chuôi kiếm chằng chịt tơ máu, và kiếm bắt đầu được rút ra từ từ. Những người khác đều đồng loạt lui về phía sau. Ánh mắt của Lưu Sâm ngưng kết tại cánh tay phải của đối phương, trong mắt hắn hiện lên hàn ý. Một kiếm thủ rút kiếm chậm tới như vậy thì hắn suốt đời chưa thấy qua lần nào, nhưng tốc độ chậm chạp đó lại khiến cho hắn cảm thấy một áp lực rất lớn. Bỗng nhiên có một chiếc lá từ trên không rơi xuống, vừa vặn lại rớt vào nửa thân trên đang được rút ra của thanh kiếm, thế là nó bị bắn bổng lên không một cách không giải thích được, sau đó thì hoàn toàn nát bấy ở trong không trung.
Lưu Sâm bỗng động thân, cánh tay ôm chặt lấy Lạc Lâm Lâm rồi lui nhanh đến bên bờ đầm. Sau đó hắn hất tay một cái, toàn thân của nàng lập tức rơi tõm vào đầm. Khi còn lơ lửng ở trên không, Lạc Lâm Lâm quay đầu lại nhìn, lúc đó nàng mới sợ ngây người ra, thì ra khi đó đã có một đạo thiểm điện nhắm ngay Lưu Sâm mà kích ra….
– Aaaaaaa!
Trong tiếng thét thảm thiết vang lên, trái tim của Lạc Lâm Lâm chợt thấy đau nhói. Kiếm thánh! Đó chính là kiếm quang của bậc kiếm thánh, mà nó lại đang chém tới trượng phu tương lai của nàng. Thế nhưng kiếm quang vừa xẹt lên, Lưu Sâm đã sớm đứng yên ở trên một tảng đá khác. Kích vừa rồi của đối phương chỉ chém vào tàn ảnh của hắn mà thôi. Hắn không quay đầu lại, nhưng thanh âm truyền đi rất rõ ràng:
– Ngươi mau trở về đi, càng sớm càng tốt!
Trong lúc kiếm thánh rút kiếm, hắn đã sớm cảnh giác rồi. Lúc này đây chính là một trận đấu sinh tử, hắn không hề nắm chắc được nửa phần thắng nữa.
Nếu như Lạc Lâm Lâm không nhanh chóng bỏ trốn, nhất định là chỉ có con đường chết mà thôi. Vì vậy mà việc ném nàng vào đầm nước chính là biện pháp tốt nhất, bởi lẽ nàng là Thủy hệ ma pháp sư, còn đám người kia chỉ có một người là ma pháp sư, số còn lại chỉ là kiếm sư, tất sẽ không đuổi kịp Thủy hệ ma pháp sư khi đã ẩn trong nước. Tuy nàng sẽ gặp nguy hiểm, nhưng so với việc ở lại bên cạnh hắn thì còn ít nguy hiểm hơn nhiều lắm.
– Đuổi theo!
Kiếm thánh gầm lên ra lệnh cho thủ hạ. Tiếp theo đó thì có một bóng người lao vọt đi, và nhắm thẳng đến bờ đầm. Dường như gã không hề quan tâm đến mặt nước ở dưới chân, mà gã lao người đi trên không, kiếm trong tay, kiếm quang ở đầu thanh kiếm cũng khi mờ khi tỏ. Dựa vào trình độ đó, có lẽ gã ít nhất cũng là một đại kiếm sư chứ chẳng chơi, hoặc giả cũng có thể là một đại kiếm sư biết thủy tính rất giỏi cũng nên.
Lưu Sâm cũng động thân theo, toàn thân hắn đột nhiên bắn lên cao, khi còn ở trên không, ngón tay liên tiếp bắn ra. Vài tiếng “xoẹt, xoẹt, xoẹt” vang lên không ngớt, chỉ nghe ở trên không có tiếng kêu thảm vang lên, sau đó thì “bình” một tiếng, gã đại kiếm sư kia liền rơi thẳng xuống đầm, máu bắn ra tung tóe!
Bỗng nhiên một tiếng rống giận dữ vang lên, tiếp theo đó là một bóng người lướt tới nhanh như thiểm điện và bám sát theo sau Lưu Sâm. Ở trước mặt kiếm thánh mà hắn ngang nhiên không xem đối phương vào đâu, đã vậy lại còn giết một gã đại kiếm sư nữa. Nếu như xem đây là hiệp thứ nhất, vậy thì hiệp này kiếm thánh đã thất bại rồi, do đó mà y làm sao cam tâm nhận bại cho được chứ?
Cùng lúc đó, một bóng người khác lại vọt tới, và vẫn nhắm vào mục tiêu là nữ hài ở trong đầm kia. Lạc Lâm Lâm đáng thương, mãi tới lúc này nàng mới niệm xong chú ngữ.
Tên địch nhân đáng sợ như A Khắc Lưu Tư kia đang bị kiếm thánh bám theo như hình với bóng, bản thân hắn đã khó tự lo cho mình rồi, tất nhiên nàng tiểu ma pháp sư kia cũng khó lòng tránh khỏi kiếp số. Hiển nhiên mọi người có mặt đều nghĩ như vậy, thế nhưng rất nhanh sau đó thì suy nghĩ ấy liền bị chứng thực là sai lầm ngay, bởi lẽ lúc này đã có một thân ảnh lướt đi trong không gian nhanh như thiểm điện vậy, hắn có thể lướt qua mấy trượng chỉ trong một tích tắc, sau đó lại xuất hiện ở sau lưng gã đại kiếm sư thứ hai đang phi hành đến gần bên đầm. Lưu Sâm chỉ vung tay một cách hời hợt thì chiếc đầu của gã đại kiếm sư kia đã bay đi một nẻo rồi. Sau đó Lưu Sâm chỉ điểm nhẹ mũi chân lên lưng gã đại kiếm sư không đầu một cái, rồi toàn thân liền bay bổng lên không một lần nữa, sau đó thì vững vàng đáp xuống bên bờ đầm. Lúc này sắc mặt của hắn đã có vẻ tái nhợt lại.
Tất cả mọi người thấy vậy thì đều xanh mặt hết. Nếu nói lần đầu thất thủ là vì không phòng bị, nhưng lần này bọn chúng đã tổ chức hành động rất cẩn thận, vậy mà vẫn thất bại như thường. Tốc độ của địch nhân nhanh đến thế sao? Thật là kinh khủng mà!
Lúc này Lạc Lâm Lâm ở trong đầm nước cũng mở tròn đôi mắt đầy kinh ngạc. Vừa rồi hắn xuất thủ hai lần, nàng đều thấy rõ, mà tu vi của đám người kia thì nàng cũng hiểu rất rõ trong lòng. Trong ba người vừa tấn công, một là kiếm thánh, hai là đại kiếm sư. Kiếm thánh xuất thủ hai lần mà hắn đều tránh thoát cả, ngược lại, hắn cũng xuất thủ hai lần, và cả hai lần đều lấy mạng của hai gã đại kiếm sư rất mau gọn.
Sao lại có thể như thế chứ? Đây là A Khắc Lưu Tư sao? Là học viên thần kỳ trong truyền thuyết sao? Nhưng dù có là học viên thần kỳ tới đâu đi nữa, hắn vẫn chưa phải là ma đạo sư kia mà. Phong thuẫn của hắn tệ tới như vậy, rất tương xứng với trình độ ma pháp của hắn, nhưng khi nãy xuất thủ hai lần thì hắn hầu như đã hoàn toàn biến thành một người khác vậy, có lẽ là đã biến thành một kỳ nhân chứ chẳng chơi. Thời khắc này đây, hắn đối diện với bốn cao thủ còn lại, đối mặt với một kiếm thánh gần như một thần nhân như vậy, thế mà hắn vẫn đứng bình ổn như Thái Sơn ở bên bờ đầm.
– Các ngươi rất đê tiện!
Lưu Sâm cười lạnh nói:
– Vì vậy mà ta cũng phải cho các ngươi nếm chút thủ đoạn bị đánh lén là thế nào!
Nói xong, thân ảnh của hắn chợt nhoáng lên, ba thanh kiếm ở phía trước đồng loạt được rút ra, liền đó là một đạo kiếm quang chớp lên như thiểm điện, mà mục tiêu của nó chính là Lưu Sâm đang ở trên không, kèm theo là một tiếng quát lớn của tên kiếm thánh:
– Các ngươi không phải đối thủ hắn đâu!
Đạo kiếm quang sáng lòa kia vừa chớp lên thì thân hình của Lưu Sâm chợt rơi mạnh xuống, hai chân chấm đất, đạo kiếm quang xẹt ngang qua đầu hắn. Thế rồi hắn lại búng ngón tay ra hai lần. Chỉ nghe “xoẹt, xoẹt” hai tiếng thì đã có Phong nhận bắn ra rồi.
Vừa tránh khỏi một kiếm của kiếm thánh, khoảng cách của hắn với ba gã đại kiếm sư còn lại chỉ còn có ba trượng; vả lại mấy lưỡi Phong nhận kia không có chút dấu hiệu nào nhận biết đã bắn ra, vậy thì ai có thể tránh đỡ nổi đây? Nhưng Lưu Sâm sai rồi, vẫn có người có thể chống đỡ được.
Kiếm quang tuy đã xẹt qua đầu hắn, nhưng điều đó không có nghĩa là kiếm thánh cũng không vượt qua. Nếu y vẫn đứng tại chỗ, vậy thì trường kiếm của y sẽ không thể ngăn trở được Phong nhận của Lưu Sâm, nhưng thân thể của y thì có thể. Vì vậy, chỉ thấy bóng người chợt nhoáng lên, thế rồi y đã xuất hiện ở trước ba người kia, còn hai mũi Phong nhận thì đều bắn trúng vào ngực y. Chỉ thấy không khí ở trước ngực y bị gợn sóng lăn tăn nổi lên, sau đó thì Phong nhận biến mất không còn dấu vết gì nữa.
– Bản lãnh giỏi lắm!
Lưu Sâm than một tiếng, sau đó thì cả người liền phi ngang ra ba trượng. Hắn vừa đứng lên một tảng đá lớn thì đã có một đạo kiếm quang bám theo sát sau lưng rồi.
– Bản lãnh của ngươi cũng rất khá!
Thủ lãnh thu kiếm lại, vừa rồi nhận lấy hai mũi Phong nhận, khiến cho kiếm quang của y cũng bị ảnh hưởng trong chốc lát. Y vội vàng vận khởi đấu khí để điều hòa hơi thở lại, sau đó thì mắt lóe tinh quang rồi nói:
– A Khắc Lưu Tư, tốc độ của ngươi quả thật rất nhanh, nhưng công lực của ngươi vẫn chưa đủ, vốn không thể công phá đấu khí hộ thân của ta. Ngày hôm nay ngươi nhất định phải chết rồi!
– Quả thật ta không giết được ngươi, nhưng….nếu hôm nay ngươi muốn thắng được ta thì coi bộ phải bỏ đi năm mạng người rồi!
Lưu Sâm chỉ vào phía sau kiếm thánh rồi nói tiếp:
– Ba người kia ở sau lưng ngươi cũng chết chắc rồi!
– Tốt!
Thủ lãnh lại vung trường kiếm lên và phát ra một lớp quang mang mơ hồ không rõ. Y nói:
– Để xem trong chúng ta, ai là người kết thúc cuộc đấu trước tiên.
Sắc mặt của ba gã đại kiếm sư kia đều trở nên rất trầm trọng. Bọn họ tung hoành thiên hạ đã nhiều năm, vậy mà hôm nay lại bị một gã ma pháp học viên coi không ra gì. Điều đó cũng không khó tiếp nhận lắm, nhưng điều càng khó tiếp nhận hơn là: họ phải nhờ tới thân thể của kiếm thánh để bảo vệ cho sự an toàn của họ.
Bỗng nhiên Lưu Sâm giơ hai tay lên. Ánh mắt của kiếm thánh sáng như đuốc, trường kiếm vẽ lên một vòng. Biện pháp tốt nhất để đối phó với một kẻ có tốc độ cực nhanh chính là đợi khi hắn thi triển ma pháp, lúc đó tấn công một chiêu chớp nhoáng. Dù sao thì ma pháp của hắn cũng không thể đả thương mình được, vì vậy mà kiếm thánh không lo lắng cho mình chút nào. Khi kiếm quang mở rộng ra, thân thể của y lập tức lao thẳng về phía Lưu Sâm, áp sát thật gần đối phương, khiến cho tầm nhìn của hắn bị che đi, vì vậy mà hắn sẽ không thể gây thương tổn cho ba người ở phía sau được.