Tộc trưởng khom người nói:
– Nếu hôm nay không nhờ có ân nhân xuất hiện, nói không chừng một vạn ba ngàn người bọn ta sẽ tụ hợp ở âm phủ rồi. Chỉ e rằng đám người lưu vong chúng ta sẽ không thể nào báo đáp lại mối ân tình sâu dầy này, nhưng cũng xin thỉnh ân nhân cho biết danh tính để hơn ba trăm tộc nhân còn lại của Vu Sơn tộc mãi mãi lưu truyền lại cho hậu thế.
Lời này của lão tỏ rõ lòng chân thành không gì sánh được, nhưng Lưu Sâm vẫn có phần lưỡng lự mà chưa trả lời ngay.
Nàng mỹ nữ đứng kế bên tộc trưởng liền lớn tiếng giục:
– Ngươi nói đi, tên ngươi là gì?
Lưu Sâm mỉm cười hỏi lại:
– Vậy chứ ngươi tên gì?
– Ta là Vu Tâm Nhu!
Mỹ nữ đáp:
– Ta đã cho ngươi biết rồi, giờ tới phiên ngươi.
Lưu Sâm gật đầu tán thưởng:
– Tên rất đẹp! Tên của ta nghe không hay chút nào. Nếu như nói ra, chỉ sợ một khi các ngươi nhắc tới nó với người khác, chừng đó người ta sẽ bảo là ta….có ý đồ gì đó. Vì vậy ta nghĩ không nên nói ra thì hơn.
– Hắn tên là A Khắc Lưu Tư! Là thiếu chủ của Phong Thần đảo A Khắc Lưu Tư!
Bỗng nhiên có một thanh âm trong trẻo truyền đến. Tiếp theo đó thì có một thiếu nữ mỹ lệ từ trên sườn núi đi xuống. Nàng ta chính là Khắc Mã.
– A Khắc Lưu Tư! A Khắc Lưu Tư!
Mỹ nữ lập đi lập lại cái tên đó mấy lần, rồi nói:
– Tên của ngươi thật là dễ nghe. Ta đã nhớ kỹ rồi. Vị tỷ tỷ kia là ai vậy?
Lưu Sâm cười khổ đáp:
– Nàng ta là đồng bạn của ta, tên là Khắc Mã.
Khắc Mã không để ý tới những ánh mắt khác đang nhìn mình, nàng chỉ hướng về phía Lưu Sâm rồi khom mình thi lễ và nói:
– Khắc Mã đã tiết lộ danh tính của thiếu chủ, xin thiếu chủ trách phạt!
Lưu Sâm khoác tay tỏ ý không hề gì, rồi hắn quay sang thi lễ với nhóm người của tộc trưởng rồi nói:
– Chư vị, chúc lên đường bình an! Chúng ta xin cáo từ!
Thế rồi hai người quay trở lại lên sườn núi mà không quay đầu lại thêm lần nào nữa. Khắc Mã theo sát phía sau Lưu Sâm, còn hơn ba trăm người của Vu Sơn tộc ở phía sau thì đưa mắt tiễn họ, trong ánh mắt tràn ngập cảm kích và thắc mắc. A Khắc Lưu Tư? Cái tên này đại biểu cho điều gì? Tại sao biểu tình của ân nhân lại kỳ quái như thế?
Tiếng chân xa dần, cuối cùng thì không còn tiếng động nào nữa. Trên đại thảo nguyên khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có của nó, cuối cùng Khắc Mã lên tiếng hỏi:
– Thiếu chủ, xin thứ cho Khắc Mã!
Lưu Sâm nhìn nàng một lúc, rồi hỏi:
– Hãy nói cho ta biết, ngươi nghĩ gì về việc này?
Khắc Mã cung kính đáp:
– Đám người kia là khách nhân của Khắc Lý Mạn đại công và cũng là bằng hữu của lão. Thiếu chủ cứu người của họ, tất nhiên Khắc Lý Mạn đại công cần phải biết tính danh của thiếu chủ.
Lưu Sâm khẽ gật đầu, hắn không phải là người thích nổi danh, nhưng lần này hắn lại không phản đối cách làm của nàng, bởi vì nếu có tầng quan hệ này, trong tương lai chắc hẳn sẽ giảm bớt được không nhiều thì ít một chút địch ý của Khắc Lý Mạn đại công. Điều đó sẽ có lợi cho nền hòa bình của hai thế lực, và đó cũng là mục đích chung của hắn và Khắc Mã.
Khắc Mã trầm ngâm một chút rồi hỏi:
– Thiếu chủ, sự tình hôm nay rất nguy hiểm phải không?
– Phải!
Lưu Sâm thừa nhận:
– Bằng vào bản lãnh thật sự của ta, ta vẫn chưa đủ tài để chống lại tên ma pháp sư kia. Phong nhận của ta vốn không phá được hộ thân thuật của hắn.
– Ta cũng có thể nhìn ra được, ngài đã dùng tới trí tuệ!
Khắc Mã nói:
– Nhưng Khắc Mã to gan xin hỏi thiếu chủ, những người đó không hề có quan hệ với ngài, vậy tại sao ngài lại cam chịu mạo hiểm vì họ?
Lưu Sâm cười nhạt, nói:
– Ta là người thích phô trương trước mặt mỹ nữ, chẳng phải ngươi đã sớm biết điều này rồi hay sao?
Nói xong, hắn ngã đầu xuống rồi ngủ luôn, không nói thêm lời nào nữa.
Khắc Mã nhìn khuôn mặt của hắn thật lâu, thần sắc của nàng trở thành rất kỳ quái. Nàng không nhận ra A Khắc Lưu Tư ở trong cuộc hành trình này. Nàng vốn chỉ biết A Khắc Lưu Tư là một kẻ chỉ biết lo lấy thân mà không hề lo nghĩ cho người khác. Hắn là một kẻ chuyên giết người cướp của, trước cưỡng gian nữ nhân, sau đó mới giết chết họ. Hắn là một tên cẩu tặc chỉ biết ăn hiếp kẻ yếu đuối mà thôi. Ấy vậy mà trong suốt cuộc hành trình này, nàng chỉ thấy A Khắc Lưu Tư là một đại anh hùng gặp nguy không biết sợ, và lại rất trí tuệ hiệp nghĩa nữa kia.
Hai loại hình tượng này có thể dung hợp vào một chỗ hay sao? Không thể nào! Trăm triệu lần không thể nào! Nếu như cần phải có một sự giải thích, nàng càng muốn tin rằng hắn thật sự có ý đồ xấu với nàng mỹ nữ kia hơn, nhưng hắn lại như thế này nên không có cách nào khiến cho nàng chán ghét hắn được. Nếu người của Vu Sơn tộc biết hắn là người như vậy, nói không chừng sẽ còn cao hứng mà tặng nàng mỹ nữ đó cho hắn nữa, bởi vì họ cần có gì đó để báo đáp ân nhân của mình. So với mối họa diệt tộc mà nói, mất đi một nàng mỹ nữ trong tộc chắc hẳn là không đáng kể rồi. Hơn nữa, nàng mỹ nữ kia dường như cũng có vẻ nguyện ý nữa. Về điểm này thì trực giác của Khắc Mã đã sớm báo cho nàng biết rồi, chỉ cần nhìn qua nhãn thần của nàng ta thì cũng đủ biết.
Lưu Sâm có thật là anh hùng hay không?
Chưa chắc! Ít ra thì lúc hắn xuất thủ lại không nghĩ quá nhiều. Chẳng qua hắn chỉ cảm thấy tổ chức sát thủ này là chung một bọn với những kẻ đã ám sát hắn, vì vậy mà chúng cũng là địch nhân của hắn. Hắn cần phải giết hết cả bọn, rồi chỉ lưu lại một người dẫn đầu để hỏi rõ lai lịch và âm mưu của đối phương. Đó chính là suy nghĩ của hắn, một cách suy nghĩ rất đơn giản!
Vì kinh nghiệm không đủ, hắn dự định lưu lại một tên kiếm thánh có thể tự làm nổ bất kỳ lúc nào, bấy nhiêu cũng đủ khiến ý đồ của hắn bị thất bại. May mà hậu quả xấu đã không xảy ra, và hắn vẫn sống rất khoái hoạt. Dù sao thì qua chuyện này, hắn có thể một lần nữa chứng thực năng lực của mình, đó là hắn có thể đấu ngang tay với ma đạo sư – dù hắn không phá được hộ thân thuật của ma đạo sư, nhưng ma đạo sư vẫn không có cách nào bắt giữ được hắn. Đối diện với thân pháp cực nhanh của hắn, gã Thủy hệ ma đạo sư kia không thể nào thi triển được một đòn tấn công đáng kể nào.
Dù cho có tồn tại sự chênh lệch giữa thực lực đôi bên, nhưng tốc độ cực nhanh chính là đại biểu tốt nhất cho thực lực. Lưu Sâm rất thỏa mãn, thậm chí có thể nói là có vài phần đắc ý nữa! Nếu như trước lúc gã ma đạo sư kia chết, Lưu Sâm có thể nói cho gã biết rằng: ta chỉ là một ma pháp học viên cấp bốn thôi. Lúc đó chỉ sợ gã sẽ chết vì tức quá.
Thế rồi Lưu Sâm chìm vào giấc mộng đẹp. Đêm nay ngủ chia làm hai giai đoạn, xen kẽ đó là một trận chém giết đầy thống khoái và cũng thật là khó tin. Đến khi ánh dương quang rải xuống đại địa, chờ đến khi hắn mở mắt ra thì đã nghe thấy mùi thịt nướng thơm phức rồi. Lúc này vành mắt của Khắc Mã có phần đỏ hoe, nàng nói:
– Thiếu chủ, ngày mai chúng ta sẽ đến bờ biển rồi. Xin cho phép Khắc Mã làm một bữa ăn sáng cho ngài nhé!
Sau buổi ăn sáng, hai thớt bạch lộc lại rong rủi lên đường. Hai người đi qua Già Mạc thành, rồi tiến nhanh ra biển. Hôm nay biển rền dậy sóng, đại dương thật là sung mãn hào tình. Hai người dừng lộc lại tại bờ biển, thật lâu không nói gì.
Cuối cùng Khắc Mã cũng nhảy xuống lưng lộc, sau đó thi lễ với Lưu Sâm rồi bước về phía một chiếc thuyền nhỏ. Lưu Sâm vẫn ngồi bất động trên lưng bạch lộc, hắn nhìn chiếc thuyền nhỏ kia dần dần biến mất khỏi tầm mắt của mình.
Ở bến đỗ còn một chiếc thuyền nhỏ khác, một thuyền phu bước tới hỏi:
– Tiên sinh, có phải ngài muốn ra biển không?
Lưu Sâm gật nhẹ một cái, nhưng đột nhiên ở phía sau lưng hắn lại có tiếng người vang lên:
– Vị tiên sinh đó sẽ không ra biển đâu, vì hắn còn có chuyện phải làm.
Lưu Sâm quay ngoắt người lại, rồi ngạc nhiên hô:
– Tứ tiểu thư!
Tứ tiểu thư giơ tay lên, trong tay nàng có một vật lóe hàn quang. Nàng thong thả nói:
– Ta đến đây để cho ngươi biết một việc! Ta biết vật này đến từ đâu!
Lưu Sâm nghe vậy thì đôi mắt sáng rực lên.
Hai thớt bạch lộc cùng lúc quay người lại, tứ tiểu thư đưa mắt nhìn ra biển như muốn tìm tòi gì đó, dường như nàng có lời muốn nói, nhưng rốt cuộc cũng dằn lại được. Lưu Sâm mỉm cười nói:
– Nàng ta trở về rồi!
Tứ tiểu thư bình tĩnh nói:
– Ta biết nàng ta đã trở về! Ta chỉ muốn nhìn xem người đến đón ngươi đã tới chưa thôi.
– Không có ai tới đón ta đâu!
Trên mặt Lưu Sâm lộ ra nụ cười kỳ quái rồi nói tiếp:
– Bởi vì không có ai biết là ta sẽ trở về, và cũng có lẽ có vài người còn không ngờ là ta sẽ trở về.
Tứ tiểu thư cũng lộ ra biểu tình đầy phức tạp, nàng thầm nghĩ: “Có vài người còn không ngờ ta sẽ trở về, đó là ý gì? Chẳng lẽ có người ở trên đảo không muốn hắn trở về sao?”
Mấy câu chuyện phiếm tới đó thì chấm dứt. Tứ tiểu thư nói vào chuyện chính:
– Mũi tên này không tầm thường chút nào. Theo gia gia ta phân tích thì chỉ có hai loại người là có thể làm được chúng. Một là một tổ chức sát thủ, hai là….Động Tinh!
– Động Tinh?
Lưu Sâm nhíu mày hỏi:
– Là thứ gì đây?
Về loại người đầu tiên thì đúng là lời vô ích. Cứ coi như là do tổ chức sát thủ chế tạo ra nó, vậy ai có thể tìm ra chúng đây?
– Đó là một loại Tinh Linh thích sinh sống trong hang động!
Tứ tiểu thư giải thích:
– Bản lãnh tài giỏi nhất của họ là chế tạo các loại binh khí kỳ quái, vì vậy mà loại tên này rất có khả năng được họ chế tạo ra.
– Còn có lý do nào nữa không?
Tứ tiểu thư chậm rãi xòe bàn tay nhỏ bé ra, trong lòng bàn tay của nàng là một viên ngọc thạch màu thúy lục. Nàng nhìn viên ngọc thạch xinh đẹp đó rồi thấp giọng nói:
– Có biết viên ngọc thạch này là cái gì không? Là Thúy Tâm thạch đó! Chỗ dùng lớn nhất của nó là có thể khiến cho tâm tình của người ta được bình tĩnh trở lại. Nó được lấy xuống từ trên cây cung kia đấy. Người ta sau khi trở thành thú hóa thì tâm tính cũng sẽ bị thay đổi theo. Người như vậy thì đâu thể nào trở thành cung tiễn thủ được, nhưng viên ngọc thạch này lại có thể khiến cho hắn sau khi bị cuồng hóa mà vẫn giữ được đầu óc thanh tỉnh, nhờ vậy nên mới có thể luyện được cả hai môn tuyệt kỹ là vậy!
Lưu Sâm nghe vậy thì đôi mắt chợt lóe tinh quang, dường như hắn đã nghĩ tới điều gì vậy.
Tứ tiểu thư cười nhẹ, nói:
– Trong thiên hạ không có nhiều loại ngọc thạch như vầy lắm đâu, nhưng tại thác Ma Quỷ thì lại có.
Lưu Sâm sáng mắt, hỏi:
– Thác Ma Quỷ có phải là một đầm hay không?
– Đúng vậy!
Tứ tiểu thư chậm rãi nói:
– Vừa khéo nơi đó cũng lại có Động Tinh!
Lưu Sâm bỗng thở dài một hơi:
– Hắn vốn không nên dùng loại binh khí kỳ lạ này!
– Nhưng hắn muốn chế phục ngươi, vì vậy mà không dùng tới nó thì không được.
Tứ tiểu thư lại nói tiếp:
– Nhưng dù hắn có nằm mơ thì cũng không ngờ rằng, món binh khí này lại rơi vào tay chúng ta.
Lưu Sâm cười nói:
– Đúng là hắn có nằm mơ cũng không ngờ được sự tình này lại để lộ ra sơ hở. Ngươi nói mau, thác Ma Quỷ ở đâu?
– Ngươi muốn tới đó?
– Nếu ta nói là không đi, vậy ngươi có tin hay không?
– Không tin!
Tứ tiểu thư đáp:
– Nhưng ngươi đã quên hỏi ta một việc!
– Việc gì?
– Ngươi đã quên hỏi ta: thác Ma Quỷ nằm trong địa phương quản hạt của vị đại công nào!
Lưu Sâm sửng sốt:
– Chẳng lẽ không phải nằm tại địa phương quản hạt của các người sao?
– Tất nhiên là không phải!
Tứ tiểu thư nhìn chằm chặp vào hắn rồi nói:
– Đó là địa phương quản hạt của Tô Cách Lâm đại công. Vị đại công này trời sinh đã có tính tham tàn, hơn nữa lại giảo hoạt cực điểm. Khu vực của lão giáp ranh với chúng ta, nhiều lần đã vượt ranh giới mà gây ác. Cư dân tại vùng biên tái đã chịu khổ rất nhiều. Ta muốn nói cho ngươi biết là….với loại người như thế, vậy thì địa phương quản hạt của lão tuyệt đối sẽ không dễ tiềm nhập đâu.