Bách Biến Tiêu Hồn – Chương 103 Đại Kế Giết Địch Đầy Hương Diễm – Botruyen
  •  Avatar
  • 49 lượt xem
  • 3 năm trước

Bách Biến Tiêu Hồn - Chương 103 Đại Kế Giết Địch Đầy Hương Diễm

Lưu Sâm trầm giọng nói:
– Chúng ta cần phải giúp nàng ta trị thương. Khắc Mã, hy vọng rằng Thủy ma pháp của ngươi sẽ có tác dụng trị thương!
Hắn không dám quay đầu lại, mà ánh mắt dán chặt vào cửa động, dù một chiếc lá bay vào động cũng không thoát khỏi tầm mắt của hắn. Tình huống lúc này rất ác liệt, đối phương rất giỏi ẩn thân, hơn nữa không ai có thể bắt được tên của y. Phương thức tấn công của y quả thật là khó tưởng tượng nổi, cả hắn mà cũng bị thất thủ nữa.
May mà đây là thạch động, trong thạch động không có địch nhân. Nếu địch nhân muốn vào đây thì phải đi vào từ cửa động, với thông đạo dài hơn hai trượng cũng đủ khiến đối phương phải bại lộ tung tích rồi, chừng đó Lưu Sâm sẽ không còn sợ bất kỳ ai nữa. Ở trong rừng, đối phương đã dùng sở trường của mình để đối phó với sở đoản của đám người Lưu Sâm, nhưng nếu y dám tùy tiện xông vào động thì tình hình sẽ xoay chiều. Phần thắng của Lưu Sâm sẽ tăng lên rất nhiều.
– A….
Bỗng nhiên có tiếng thét vang lên, và còn có mùi máu nồng nặc xông lên nữa. Có lẽ là Khắc Mã đã rút mũi tên ở trên vai tứ tiểu thư ra, tiếp theo đó thì có quang mang màu lam lóe lên. Hiển nhiên là Khắc Mã đang chữa thương cho tứ tiểu thư rồi.
Lưu Sâm không hề quan tâm đến những việc đang xảy ra ở bên cạnh mình, mà hắn chỉ tập trung nhìn về phía cửa động. Lúc này chợt nghe tiếng Khắc Mã truyền đến:
– Thiếu chủ, tay của ngươi….
Lưu Sâm cắt ngang lời nàng:
– Ta không sao, ngươi cứ chăm sóc tốt cho nàng ta là được rồi.
– Dạ!
Khắc Mã đáp xong thì lui trở lại. Trong lòng nàng lúc này đang nổi sóng dữ dội. Khi người ta ở giữa đường ranh sống và chết thì sẽ để lộ ra bản chất thật của mình. Ngày hôm nay hắn đã xuất thủ mấy lần, lần nào cũng rất là nguy hiểm, thậm chí lại còn bị thương nữa, nhưng hắn không hề nhăn mày chút nào, mà chỉ quan tâm tới tứ tiểu thư thôi.
Tại sao vậy chứ? Chỉ vì một điểm thôi, nếu vị cô nương này mà chết đi thì việc này sẽ dẫn đến một trận đại chiến, mà trận đại chiến đó sẽ dính líu đến cả quê hương của nàng nữa. Một khi ba mươi sáu đảo xảy ra chiến tranh với Già Mạc thành thì sinh linh sẽ đồ thán, vì vậy nên hắn mới dùng tính mạng của mình để phòng ngừa chuyện đó xảy ra. Từ trước tới nay, nàng chỉ nghe nói hắn thường giết người, nhưng chưa từng nghe ai nói đến việc hắn bảo vệ ai cả. Mặc kệ ý định của hắn thế nào, ở vào thời khắc này, nàng hoàn toàn không hiểu hắn chút nào cả.
Khắc Mã bất an hỏi:
– Người kia….người kia còn ở bên ngoài sao?
– Phải! Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không dám vào đây đâu. Vì vậy các ngươi cũng không cần phải lo lắng.
Vết thương ở trên tay hắn đau đến nỗi khiến cho hắn toát đầy mồ hôi, nhưng giọng nói của hắn vẫn rất bình tĩnh, chỉ hy vọng thể chất đặc thù của mình sẽ sớm phát huy tác dụng, lúc này là thời gian trăm triệu lần không thể bị thương được.
– Tại sao hắn lại muốn giết chúng ta?
– Giết chúng ta?
Lưu Sâm cười nhạt:
– Chẳng lẽ ngươi thật không nhìn ra hắn chỉ muốn giết tứ tiểu thư thôi sao? Nếu giết nàng ta rồi, vậy thì hai bên sẽ xảy ra chiến tranh, bởi vì sẽ không có ai tin rằng tứ tiểu thư bị chết ở dưới tay người khác. Tất cả mọi người chỉ thấy ta mang tứ tiểu thư đi, nếu lỡ nàng có bị chết thì đương nhiên tội danh đó cũng sẽ được gán lên người ta rồi.
Trong thanh âm của hắn có mang theo vài phần trào phúng.
– Ta không cần ngươi bảo vệ ta!
Từ phía sau tảng đá chợt có thanh âm yếu ớt truyền đến, tuy giọng nói đó có mang theo hàm nghĩa kháng cự nhưng là sự kháng cự vô lực. Trong lòng nàng đang có một suy nghĩ rất đáng sợ, tuy nàng không muốn thừa nhận ý nghĩ đó, nhưng rõ ràng nàng đang trải qua một cuộc ám sát! Quả nhiên có người dám ám sát nàng, hơn nữa nếu nàng chết đi, vậy thì hai địa phương sẽ xảy ra chiến tranh, mà kẻ ám sát nàng không phải là do nam sinh đáng ghét kia phái ra, bởi lẽ hắn cũng thuộc về nhóm người bị ám sát giống mình; vả lại hắn còn liều mạng bảo vệ mình, ngay cả bị thương mà cũng không tiếc nữa.
– Ta mà bảo vệ ngươi sao?
Lưu Sâm nói:
– Ta chỉ đáp ứng với bọn họ là sẽ giao trả một tứ tiểu thư còn sống sờ sờ lại cho họ, do đó mà ta chỉ muốn làm tròn lời hứa của mình thôi.
Hắn nói xong thì giơ tay lên vuốt trán. Cái động này thật là cổ quái, tại sao đột nhiên lại nóng như vậy chứ? Trên trán hắn đang đổ mồ hôi, mà đằng sau tảng đá kia cũng chợt có tiếng rên rỉ vang lên. Vừa nghe được tiếng rên đó thì trong lòng Lưu Sâm bỗng nhiên đập loạn lên. Tiếng rên đó nghe ra thật giống như tiếng rên của Cách Tố lúc ở trong phòng the với hắn vậy….
Lưu Sâm chợt ngẩng mạnh đầu lên, khuôn mặt của Khắc Mã liền lọt vào tầm mắt của hắn. Toàn bộ khuôn mặt của Lưu Sâm đều đỏ bừng ra đến mang tai, vào thời khắc này đây, hắn cảm thấy nàng rất đẹp, đồi ngực cao chót vót và đang phập phồng lên xuống, hắn chỉ hận không thể lập tức nhảy tới chộp lấy nàng và xé toạc y phục của nàng ra.
Bỗng nhiên Khắc Mã kêu lên:
– Tứ tiểu thư….nàng ta….toàn thân nàng ta nóng quá, lại còn đang xé rách tất cả y phục của mình nữa….
Xé rách y phục là tốt lắm! Cởi hết ra cho dễ làm việc! Lưu Sâm nghĩ vậy xong thì liền đứng bật dậy và lao thẳng tới phía sau tảng đá. Lúc này tứ tiểu thư đã hoàn toàn thay đổi, đôi ngọc thố trắng nõn như ngọc của nàng đã lộ ra phân nửa, nàng ngẩng khuôn mặt đỏ bừng như lửa lên nhìn Lưu Sâm, đôi mắt mơ màng như tơ, còn tay thì đưa lên cổ vuốt ve không ngừng.
Đầu óc của Lưu Sâm bỗng nhiên trở thành trống rỗng, hắn bước lên một bước, không ngờ tứ tiểu thư đột nhiên lao vào lòng hắn. Lưu Sâm chìa tay ra thì vừa vặn chụp lên đôi ngọc thố của nàng, thế là trên đôi ngọc thố liền xuất hiện vệt đỏ. Lưu Sâm tận tình vuốt ve, còn tứ tiểu thư thì không ngừng phát ra những tiếng rên đầy khoái hoạt…..
Tiếng rên của nàng vang lên càng lúc càng lớn, khiến cho ý nghĩ của Lưu Sâm càng loạn hơn. Chỉ nghe Khắc Mã kêu lên:
– Các ngươi….các ngươi làm gì đó?
Nàng trợn mắt há miệng, nhìn hai người đang chuẩn bị giao hợp, mà tứ tiểu thư lại không hề phản kháng chút nào, thậm chí lại còn chủ động nữa, trông thật là dâm đãng.
Bỗng nhiên Lưu Sâm tự tát mình một cái thật mạnh, khiến cho khuôn mặt của hắn sưng đỏ lên, nhưng nhờ cơn đau này mà đầu óc của hắn cũng khôi phục lại sự thanh tỉnh trong chốc lát. Xuân dược! Địch nhân đã hạ xuân dược lên người bọn họ, nhưng đối phương đã hạ dược bằng cách nào chứ? Lúc này Lưu Sâm không có thời gian để nghĩ nhiều, hắn lập tức vận dụng năng lực toàn thân để chống lại xuân dược. Hắn đã từng dùng năng lượng của mình để hóa giải xuân dược một lần và đã thành công khiến cho đầu óc của mình thanh tỉnh lại.
Lưu Sâm vừa vận chuyển năng lượng ở trong người thì đầu óc không còn bị mê loạn nữa, nhưng khi vừa tỉnh táo lại thì hắn cảm thấy rất kinh ngạc. Tứ tiểu thư ở trước mắt không còn một mảnh vải nào, cả người hoàn toàn lõa thể và đang ôm chặt mình, nàng ta vừa rên rỉ vừa dụi người vào lòng hắn, còn Khắc Mã đang đứng bên cạnh thì đỏ mặt tía tai, trợn mặt há miệng không biết phải nói sao luôn.
Xuân dược! Đích thật là xuân dược rồi! Hơn nữa còn lại là xuân dược rất mạnh nữa, nhưng tại sao Khắc Mã lại không có phản ứng khác thường gì chứ? Chỉ có một khả năng thôi: xuân dược được tẩm trên mũi tên. Hắn và tứ tiểu thư đều bị thương, vì vậy mới bị xuân dược tập kích, nhưng tại sao địch nhân lại muốn như vậy chứ?
Hắn đã từng nói qua: “Người ở trong lúc cao trào sẽ mất đi tính cảnh giác.” Nếu không phải hắn kịp thời phản ứng, chỉ sợ lúc này đang cùng phong cuồng với tứ tiểu thư rồi. Hai người phong cuồng ở trong động, chỉ còn lại một Thủy hệ ma pháp sư cấp bốn tinh thần bất định, nếu địch nhân muốn xông vào động thì việc giết người sẽ dễ như trở bàn tay thôi.
Trước giết tứ tiểu thư, sau đó mang thi thể của mình đi, đợi đến ngày mai người của tứ tiểu thư vào sơn động, khi họ thấy một tứ tiểu thư bị hiếp sát ở trong động, vậy thì Khắc Lý Mạn đại công sẽ làm sao? Tất nhiên lão sẽ nổi cơn thịnh nộ, đến lúc đó mà không lập tức phát binh tiến đánh Phong Thần đảo thì mới là chuyện lạ! Cưỡng gian rồi giết so với việc trực tiếp giết người còn dễ kích phát cừu hận hơn nữa, công dụng của xuân dược quả thật lợi hại chẳng kém gì giết người cả.
Chẳng lẽ Toàn phong tiễn còn có thể sử dụng theo phương cách đó hay sao? Chỉ cần một mũi tên, bất luận là trúng ai thì kết quả cũng đều giống nhau. Nếu kẻ bị thương là nam nhân, vậy thì hắn sẽ cưỡng gian một trong hai nữ hài kia. Còn nếu như người bị thương là nữ nhân, vậy thì nam nhân cũng sẽ không chống đỡ được sự mê hoặc đó; nhưng mũi tên kia đã khiến cho cả hai người đều bị thương, e rằng cả tên sát thủ kia cũng phải than thở cho vận khí cực tốt của mình rồi quá!
Ám sát vẫn tiếp tục xảy ra! Âm mưu vẫn tiếp tục tiến hành!
Vừa nghĩ tới âm mưu và ám sát, Lưu Sâm liền tựa như không nhìn thấy tình cảnh động lòng người ở trước mặt vậy. Hắn quay sang hạ giọng nói với Khắc Mã:
– Khắc Mã, đây là âm mưu của địch nhân, hắn dùng xuân dược để tạo cơ hội mà giết chúng ta….bây giờ là lúc chúng ta bắt đầu phản kích rồi!
Khắc Mã quay đầu lại, hỏi:
– Phản kích bằng cách nào?
– Cứ theo lời ta mà làm!
Lưu Sâm hạ thấp giọng, nói:
– Ngươi hãy rên lên….ta muốn ngươi cất tiếng rên rỉ như vừa bị phá thân vậy, phải rên tới mức giống như nữ nhân đang được khoái lạc vậy.
Khắc Mã nghe vậy thì khuôn mặt nóng bừng lên, trong nháy mắt liền hiểu được ý đồ của hắn ngay, nhưng nàng vẫn run run chỉ vào tứ tiểu thư đang nằm dưới đất, nói:
– Nàng ta….đang rên kìa!
– Ngươi không còn là xử nữ nữa nên chắc cũng biết đó…..tiếng rên của nữ nhân trước khi ân ái sẽ khác hẳn với tiếng rên ở trong lúc đang ân ái mà. Nếu ngươi làm không được thì ta sẽ không phản đối ngươi sử dụng vật gì đó để khiến cho nàng ta cảm thụ được tư vị của ái ân mà rên cho giống một chút.
Khắc Mã lúng túng vô cùng, nàng có thể dùng vật gì để thỏa mãn nữ hài đang bị dục hỏa công tâm kia đây? Chẳng lẽ phải dùng tới ngón tay sao?
Nghĩ tới đây thì hô hấp của Khắc Mã bắt đầu trở nên dồn dập hơn….
Thế rồi ở trong động đột nhiên vang lên một tiếng thét đau đớn, ở trong màn đêm, tiếng thét đó vang đi thật xa. Theo sao tiếng thét đau đớn đó là những chuỗi tiếng rên đầy hạnh phúc, mà những tiếng rên đó cũng rất lớn, và bắt đầu có chút áp lực, không lâu sau đó thì trở nên phóng túng. Quả thật rất động lòng người và dễ khiến cho nhiệt huyết của người ta phải sôi trào….
Trong khi tiếng rên đầy mê ly đó vẫn vang lên không ngớt thì bỗng nhiên ở cửa động có một bóng đen xuất hiện. Bóng đen đó di chuyển rất nhanh, vừa mới thấy xuất hiện ở cửa động thì nó đã vô thanh vô tức tiến sâu vào hơn một trượng. Khi nó đi vào sâu hơn một trượng nữa thì đã hé lộ ra một khuôn mặt của dã thú, trên mặt đều là lông lá, còn miệng thì toét ra cười, để lộ đôi hàm răng trắng phau.
Bỗng nhiên bóng đen biến đổi sắc mặt, y rống to một tiếng rồi chỉ “bình” thật lớn, thì ra toàn thân của y đã ngã lăn xuống đất. Tiếng rống thảm thiết của y đã át đi hết những tiếng rên khoái lạc ở trong động. Lúc này lại có tiếng cười lớn vang lên:
– Ngươi tưởng rằng chỉ có mình ngươi là biết dùng kế thôi sao? Để ta dạy cho ngươi thêm một chiêu, đây gọi là “tương kế tựu kế” đấy.
Tiếng rên ở trong động chợt ngừng lại, tiếp theo đó là một vị cô nương thò đầu ra từ phía sau tảng đá. Trên mặt nàng đỏ bừng ra tới mang tai. Khắc Mã xấu hổ muốn chết, vì nàng ở trước mặt nam nhân kia mà rên thống khoái như vậy, quả thật đó không phải là việc mà nữ hài nên làm. Nếu như đang ái ân mà phát ra tiếng rên như vậy thì cũng không có gì để nói, nhưng đằng này lại không có. Đã không có ái ân mà còn phát ra tiếng rên đầy dâm đãng như vậy, thật không biết tại sao mình lại có thể phát ra được chứ….
– Ngươi….ngươi….
Lúc này khuôn mặt dã thú đầy lông của bóng đen kia đã biến mất, mà khuôn mặt thật của y đang chậm rãi lộ ra. Thì ra đó là một người trung niên gầy ốm, mà khuôn mặt của y trông cũng khá giống loại khỉ nữa. Trên lưng y có đeo một cây cung lớn và một túi đựng tên, ở mặt đất dưới chân y cũng có một thanh đoản đao màu đen. Những món vũ khí này nằm rất gần với y, nhưng y lại chỉ có thể giương mắt để nhìn chúng chứ không thể cầm lấy chúng được, bởi lẽ hai tay và hai chân của y hầu như đều đã bị chém đứt cùng một lúc.
– Thú hóa thuật!
Lưu Sâm cười lạnh, nói:
– Thật hiếm có được một cung tiễn thủ còn kiêm luôn cả Thú hóa thuật, rốt cuộc ngươi là ai?
– Ngươi rất lợi hại!
Sắc mặt của sát thủ vẫn bình tĩnh vô cùng, y lên tiếng:
– Nếu như tay của ta còn có thể cử động, vậy thì ta nhất định sẽ giơ ngón cái lên để khen ngươi.
Lưu Sâm cười cười:
– Ta có thể giúp ngươi!
Nói xong, hắn liền vung tay lên. “Xoẹt” một tiếng, một ngón tay cái của tên sát thủ liền bay đi mất. Sau đó hắn lại nói thêm:
– Ta đã nhận được ngón cái của ngươi rồi. Bây giờ thử nói xem ngươi là ai và kẻ nào đã sai ngươi đến đây? Tại sao lại muốn gây ra chiến tranh giữa hai thế lực?
– Là thủ lãnh!
Hắn bị mất ngón cái mà chỉ khẽ nhíu mày một chút thôi.
Lưu Sâm trầm giọng hỏi:
– Ai là thủ lãnh? Hắn là người của thành nào?
– Thủ lãnh là thủ lãnh. Hắn thuộc về thành của thủ lãnh!
Sát thủ chợt nở nụ cười:
– A Khắc Lưu Tư, ngươi tưởng là mình giỏi lắm hay sao? So với thủ lãnh, ngươi chẳng là cái quái gì cả. Hơn nữa, hắn sẽ không buông tha cho ngươi đâu.
Thanh âm của y tới đây thì đột nhiên đứt ngang, Lưu Sâm kinh ngạc nhìn lên đầu gối của đối phương. Ở trên cái đầu gối đó không biết từ lúc nào đã mọc ra một mũi nhọn, và bây giờ thì mũi nhọn đó đã cắm phập vào lồng ngực của y rồi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.