Bách Biến Tiêu Hồn – Chương 1 Mưu Sát – Botruyen
  •  Avatar
  • 264 lượt xem
  • 3 năm trước

Bách Biến Tiêu Hồn - Chương 1 Mưu Sát

Tại điểm cực nam của Mạc Tạp đại lục, cách bờ biển hơn trăm dặm có một hòn đảo khổng lồ màu đỏ sẫm nhô trên mặt biển, ngắm nhìn những con sóng xanh biếc hàng vạn dặm. Đây chính là trung tâm hải vực Ni Lạc Thải, ba từ “Ni Lạc Thải” trong ngôn ngữ địa phương có nghĩa là “Tử Vong”, hòn đảo này là bộ phận nguy hiểm nhất trong tử vong đảo nhưng nó lại có một tên gọi mỹ lệ: Cơ Nhĩ Tư – một ốc đảo trên biển.
Thế nhưng, biển chỉ nguy hiểm đối với nhân loại mà thôi, còn đối với Long Quy thì trong đại dương không có nơi nào là nguy hiểm cả. Giờ đây, một con Long Quy to lớn như một hòn đảo nhỏ đang nằm sấp bên rìa đảo, hai chân trước của nó lại đang cắm thẳng vào dải đá ngầm bên mép biển, mà đã cắm thì không nhúc nhích nữa, nó dường như đã trở thành một phần của hòn đảo nhỏ này, và hai cái chân đó chính là sợi dây liên kết giữa nó với Cơ Nhĩ Tư.
Lúc này có một thiếu niên tóc vàng mắt tím đang rảo bước trên chiếc chân trái của Long Quy, tựa như đang đi dạo trong hoa viên sau bữa cơm vậy. Sau lưng hắn là mấy chục người khác đang khúm núm đi theo, bọn họ đều đến từ một hòn đảo khác – Phong Thần đảo.
Trong vòng trăm dặm quanh bờ biển tổng cộng có ba mươi sáu đảo, mà Phong Thần đảo chính là lão đại của ba mươi sáu hòn đảo đó. Sở dĩ nó có thể thống trị ba mươi sáu đảo chính là dựa vào một loại lợi khí, đó là bí pháp huấn luyện Long Quy cùng với sự tàn bạo của đảo chủ – Khắc Nhĩ Tư. Mọi người đều biết, ban đầu xung quanh đây có tổng cộng là ba mươi tám hòn đảo, trong đó có hai hòn đảo nhỏ là Cát Bố Đề và Nạp Sâm không chịu thần phục y, bởi thế mà chỉ sau một mệnh lệnh, lập tức có một trăm con Long Quy bày trận xông ra, phá tan hai hòn đảo nhỏ thành đá vụn, vĩnh viễn chìm trong đáy đại dương, những cư dân trên đảo đương nhiên cũng đã ở lại vĩnh viễn nơi đáy biển.
Trải qua một cơn đại nạn, ba mươi lăm hòn đảo kia không còn ai dám có chút dị tâm. Ở trước mặt Long Quy cường đại, bao nhiêu sự tôn nghiêm, hay đại vị gì đó tất cả đều phải gạt sang một bên, thần phục là lựa chọn duy nhất để bảo vệ quê hương.
Nơi mà Long Quy của Phong Thần đảo tới, thì đảo chủ của nơi đó nhất định phải cung kính đón tiếp, cho nên người của Phong Thần đảo ở trong hải vực tám trăm dặm này có thể được xem như thần sứ, mà người trẻ tuổi này lại là kim bài trong thần sứ, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì hắn là tôn tử của đảo chủ Khắc Nhĩ Tư – A Khắc Lưu Tư. Khắc Nhĩ Tư tuy có đến chín tôn nhi tôn nữ, nhưng A Khắc Lưu Tư lại là người quan trọng nhất, bởi vì hắn là người duy nhất trong số những con cháu đời thứ hai có thể tiếp nhận được sự bí truyền của đảo chủ, mà truyền thụ bí pháp huấn luyện Long Quy cho hắn cũng có nghĩa hắn là người được tuyển chọn làm đảo chủ đời tiếp theo. Tuy trước khi chiếc ghế bảo tọa rơi vào tay thì chức vị đó còn phải do phụ thân hắn đảm nhiệm một lần, nhưng hắn mới mười tám tuổi, tương lai hải vực tám trăm dặm này sớm muộn gì cũng thuộc về hắn.
Long Quy là hậu duệ do long và cự quy tạp giao mà thành, chẳng những kế thừa đặc tính của long – tức là tinh thông thủy ma pháp, và còn kế thừa thuộc tính của quy khiến độ dày và độ cứng của long giáp tăng lên đến mức một vị thần cũng không theo kịp. Ngạnh giáp trên lưng nó được xuyên song sắt sâu vài thước, phủ thêm da thú lên trên, vậy thì lưng của nó liền trở thành nơi trú gió tốt nhất trên biển, và cũng có thể xem là cung điện lưu động. Vào lúc này, mấy chục bạch y nhân ở trong cung điện ấy không hề lo lắng đến sự an toàn của thiếu chủ, bởi vì bọn họ đều biết không ai dám gây bất lợi tới thiếu chủ, hơn nữa đảo chủ của hòn đảo này cũng đã sớm cung nghênh, thiếu chủ của họ có thể hưởng thụ một cuộc sống như quốc vương tại đây.
Chỉ cần thiếu chủ muốn, tất nhiên là hắn có thể dẫn đi toàn bộ nữ nhân ở trên đảo này. Và hắn quả thật cũng vì điều đó mà đến đây, vì một thân ảnh mỹ lệ – thân ảnh mỹ lệ vừa đứng trên đỉnh vách đá. Không ai biết thân ảnh mỹ lệ đó thuộc về ai, nhưng điều đó không quan trọng, thiếu chủ lên đảo tuần sát, đảo chủ tất nhiên là phải tìm cho ra, cho dù đào ba tấc đất cũng phải tìm ra.
Tuy nhiên, chỉ có điều mà A Khắc Lưu Tư không ngờ đến, đó là vị cô nương mỹ lệ ấy khi nhìn chính diện còn xinh đẹp động nhân hơn là nhìn từ phía sau gấp trăm lần, và hắn cũng không ngờ tới, mỹ nữ này chính là vị tôn nữ thứ bảy mà đảo chủ sủng ái nhất. Hắn quyết không biết rằng, vị tiểu cô nương tên gọi Khắc Mã này sau khi biết ý định của hắn thì chẳng những là không hề có chút cảm giác vừa mừng vừa lo nào, mà trái lại, nàng còn tựa như là vừa ăn phải một con ốc biển bị hỏng, biểu lộ sự kinh tởm ra mặt.
Tiểu cô nương không hiểu chuyện cũng không sao, chẳng phải đã có mệnh lệnh của đảo chủ rồi hay sao? Bởi vậy, A Khắc Lưu Tư cứ lượn lờ quanh Khắc Mã, lượn lờ cả vào giữa rừng rậm. Hắn không gấp, hắn cần phải cân nhắc xem nên xử lý nàng ta ngay ở trong khu rừng này, hay là dẫn về để từ từ hưởng thụ. Suy nghĩ đến vẻ mỹ lệ của nàng, hay là nên tuyển chọn ý thứ hai.
Người trên Long Quy cũng không gấp, chuyện như thế này bọn họ đã thấy quá nhiều, dù sao trên Long Quy cũng có ăn, có uống, có cả vui vẻ, đợi một hai tháng cũng chẳng quan hệ gì. Nhưng bọn họ chỉ đợi một giờ thì đã trông thấy thiếu chủ, hắn đang đứng trên đỉnh vách đá chuyện trò cùng vị cô nương kia, hình như nói chuyện rất tâm đầu ý hợp, bởi vì trông thiếu chủ rất cao hứng. Nhưng không lâu sau đó thì thiếu chủ đã làm một động tác khiến cho bọn họ lo lắng, hắn nhảy từ trên đỉnh núi xuống, hình như muốn hái thứ gì đó trên vách đá. Bọn họ cũng chỉ lo lắng đôi chút, bởi vì phong ma pháp của thiếu chủ đã đạt đến cấp 4, chỉ cần cẩn thận một chút trên vách núi cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng đúng vào lúc thiếu chủ bước lên vách núi, thì đột nhiên đã phát sinh ra chuyện ngoài ý muốn. Hắn bị rơi thẳng từ trên vách núi xuống, cùng với một tiếng kêu dài đằng đẵng.
Mấy chục bạch y nhân đồng thời đứng bật lên. Năm bạch y nhân lập tức nhảy ngay xuống biển, đó là năm thủy hệ ma pháp sư, Long Quy cũng quay đầu lại, một chân trước vươn ra như một chiếc hành lang dài ngoẵng, nhưng khoảng cách vì khá xa nên vẫn còn thiếu một chút, A Khắc Lý Tư đã rơi xuống biển ngay trước mắt mọi người. Đám người trên lưng Long Quy tức thì sắc mặt biến thành như tro tàn, trái tim cũng chùng hẳn xuống. Một người bị rơi xuống từ nơi cao như vậy, mà phía dưới lại toàn là đá ngầm và nước xiết, vậy thì hắn nhất định sẽ trở thành một đám bầy nhầy; mà thiếu chủ biến thành thế nào, thì vận mệnh của những kẻ tùy tùng như bọn họ nhất định sẽ còn bị thảm hơn hắn gấp trăm lần.
Thiếu chủ thích đùa bỡn nữ nhân, hơn nữa phương thức đùa bỡn của hắn là làm cho đến chết, thực hiện hành vi ân ái tử vong với nữ nhân cho đến khi không còn ra nhân dạng chính là một trong những sở thích lớn nhất trong đời hắn. Thân làm thuộc hạ, bọn họ có lẽ cũng có một cảm giác là vị thiếu chủ này sớm muộn gì cũng sẽ bị oan hồn bắt đi, nhưng điều mà bọn họ không minh bạch chính là: vì sao hắn lại tự mình nhảy xuống vách đá? Chẳng lẽ giữa thanh thiên bạch nhật mà oan hồn đã thật sự xuất hiện trước mặt hắn?
Khắc Mã đứng trên đỉnh vách đá, tim nhảy loạn xạ, một thanh âm trầm thấp vang lên từ phía sau:
– Tại sao hắn lại rơi xuống?
Khắc Mã đột ngột quay đầu, đang đứng trước mặt nàng chính là đảo chủ – gia gia của nàng, gương mặt ông có vẻ trầm trọng, trầm trọng như nước, thân là đại ma pháp sư trong thủy ma pháp, đây là lần đầu tiên nàng nhận ra vẻ khủng hoảng và trầm trọng trên khuôn mặt ông.
– Con muốn nói là hắn tự rơi xuống, phải không?
Đảo chủ chầm chậm nói:
– Nhưng ta muốn nghe tình huống chân thực!
Khắc Mã cắn môi hồi lâu mới đáp:
– Gia gia, kẻ này là ma quỷ, nếu hắn không chết thì chẳng những con sẽ chết, mà hơn nữa không biết sẽ có bao nhiêu tỷ muội nữa sẽ mất mạng dưới ma trảo của hắn. Chẳng phải người vẫn thường nói vậy sao? Nếu như tương lai hắn làm chủ Phong Thần đảo, vậy thì tám trăm dặm hải vực này sẽ trở thành một nơi tử vong thật sự, một nơi còn đáng sợ hơn cả địa ngục.
– Vì vậy mà con đã lừa hắn xuống vách đá, rồi sau đó lại dùng thủy ma pháp để khiến bờ đá đóng băng?
Khắc Mã đáp:
– Con không bảo hắn xuống, con chỉ nói…chỉ nói…Thanh ly trên vách đá này là thứ luyện tập thủy ma pháp tốt nhất, nhưng chỉ có người dũng cảm nhất trên đảo mới dám xuống đó. Con đã nhắc nhở hắn rồi…
Đảo chủ khẽ thở dài, nói:
– Đó là nhắc nhở sao? Chẳng lẽ con không biết hắn tự phụ đến dường nào? Huống chi, con còn dùng thủy ma pháp nữa!
Lời nói đó do một mỹ nữ nói ra trước mặt một nam nhân tự phụ thì chẳng phải là nhắc nhở nữa mà là một phép khích tướng rồi!
Khắc Mã không phục đáp:
– Chuyện dùng thủy ma pháp không ai biết cả, người phía dưới cũng đều trông thấy, là tự hắn rơi xuống. Gia gia, người không cảm thấy đó là một kết cuộc tốt nhất sao?
Gia gia đáp:
– Phải, là kết cuộc tốt nhất! Nếu như phát sinh trên hòn đảo khác, ta cũng sẽ nói như vậy. Nhưng A Khắc Lưu Tư lại chết tại Cơ Nhĩ Tư, con cho rằng người Phong Thần đảo biết nói đạo lý hay sao?
Khắc Mã im bặt, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, nàng đương nhiên biết rõ sự tàn bạo của Phong Thần đảo. Tôn tử yêu quý nhất của đảo chủ chết rồi, Cơ Nhĩ Tư tất nhiên sẽ trở thành mục tiêu trút giận của bọn họ, thậm chí ba mươi bốn đảo còn lại cũng sẽ dẫn tới một cơn phong ba to lớn. Bọn chúng bất kể lý do gì, không cần bất cứ lý do gì cũng có thể giết người diệt đảo.
– Hiện giờ không còn biện pháp nào khác, lập tức thông tri cho cư dân của toàn đảo, chúng ta…chuẩn bị ly khai.
Đảo chủ ngẩng cao đầu, gió biển thổi qua mái tóc hoa râm của ông, đó là một chuyện thê lương bất đắc dĩ, rời khỏi hòn đảo này cũng có nghĩa là bọn họ sẽ trở thành những kẻ lưu lãng giữa đại dương. Trên đại lục không cho phép bọn họ tiến vào, còn trên đại dương thì có thể còn lại mấy phần sinh cơ cho bọn họ đây? Trên hàng vạn tộc nhân, có bao nhiêu người sẽ có thể thuận lợi thoát khỏi trận tai ương này? Bất kể ông lạc quan như thế nào thì cũng không cho rằng sinh cơ sẽ cao hơn một phần.
Khắc Mã cúi đầu nói:
– Gia gia, con sai rồi! Người hãy giao con cho Phong Thần đảo, để bọn chúng giết con đi…
– Không, hài tử của ta!
Bàn tay gia gia tràn đầy yêu thương đặt lên đầu nàng, ông nói tiếp:
– Con quả thật đã sai, nhưng một mạng của con đã không thể nào vãn hồi tất cả. Việc đưa con đến Phong Thần đảo cũng không cần nhắc tới nữa…Nhưng con cũng không sai, biết không? Nếu như thời gian quay trở lại năm mươi năm trước kia, ta quả thật cũng rất muốn làm chuyện hôm nay con đã làm!
Khắc Mã không hiểu, trở lại năm mươi năm? Làm gì?
Gia gia nói chậm rãi:
– Lúc đó ta quen biết với Khắc Nhĩ Tư, ta cũng biết hắn sớm muộn gì cũng sẽ là một ác ma của tám trăm dặm hải vực này. Đáng tiếc, lúc đó ta không dám hạ thủ, nếu như lúc đó ta mạo hiểm giết chết hắn, vậy thì làm sao còn có Phong Thần đảo ngày nay? Làm gì có cuộc diện như bây giờ? Vì vậy mới nói, con khác với gia gia!
Đột nhiên từ phía sau có tiếng kêu gấp gáp vang lên:
– Đảo chủ!
Hai người đồng thời quay đầu lại, từ phía xa xa có một tộc nhân cầm cung đang chạy tới, y khom người hành lễ:
– Đảo chủ, A Khắc Lưu Tư… A Khắc Lưu Tư chưa chết!
Sắc mặt Khắc Mã tức thì trở nên trắng bệch, sắc mặt gia gia cũng vậy, nếu như hắn chết, Cơ Nhĩ Tư sẽ bị rơi vào một trường kiếp nạn, nhưng hiện giờ hắn chưa chết, đó có phải là một tin tốt chăng? Không! Đó là một tin xấu, bởi vì hắn biết rõ việc mưu sát của Khắc Mã, cho nên hòn đảo Cơ Nhĩ Tư tuyệt đối sẽ không thể tránh khỏi tai ương. Hơn nữa, bọn họ sẽ không có bất cứ một sự báo đáp nào, vụ trao đổi chênh lệch nhằm giết chết tên ác ma đó cũng không thể nào thực hiện, và chủng tộc này vẫn sẽ phải trả một cái giá cực đắt, mà lại chẳng có chút ý nghĩa nào!
– Truyền lệnh…
Đảo chủ nghiến răng thốt lên vài câu:
– Toàn bộ ma pháp sư cấp 1 ở trên đảo đi theo ta, cung tiễn thủ theo sau, tất cả đều phải tuân theo mệnh lệnh của ta!
Hiện giờ chỉ còn một biện pháp, đó là trực tiếp đối kháng, phải lưu giữ toàn bộ đám người của Phong Thần đảo. Còn Long Quy, tuy không có cách nào giết được nó, nhưng dù sao nó cũng không biết nói, nên không thể đích thân báo cáo lại với Phong Thần đảo được. Đợi đến khi đại đội nhân mã theo Long Quy đuổi tới thì bọn họ đã sớm rời khỏi đây rồi.
oooOooo
A Khắc Lưu Tư từ trên lưng Long Quy ngồi dậy, ngơ ngẩn đến xuất thần. Tai nghe thấy tiếng hoan hô của những người bên cạnh, hắn cảm thấy rất mơ hồ. Những tiếng reo này rất quen thuộc mà cũng vô cùng xa lạ, hắn như hiểu mà không hiểu, đây là đại dương xanh biếc, chân trời có những cánh chim đang bay lượn, trước mặt là một hòn đảo khổng lồ với khí thế kinh người, hắn nhắm mắt lại, tại sao vậy nhỉ?
Khoảnh khắc cuối cùng trong ký ức tuyệt đối không có hải dương, chỉ là một tòa công trình kiến trúc của đô thị hiện đại, hắn đang tranh thủ nghỉ hè làm thêm, trong lúc đang mệt lử, mồ hôi chảy ròng ròng, trên đầu có người đột nhiên hét lên: “Cẩn thận!!’ Hắn vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp một bóng đen khổng lồ đang rơi từ không trung xuống, sau đó thì hắn lập tức bất tỉnh nhân sự, đến chết vẫn chưa biết vật rơi từ trên xuống kia rốt cuộc là thứ gì.
Chết? Mắt hắn đột nhiên mở ra, những người trước mặt hoàn toàn khác biệt với thế giới hiện đại, mình đến đâu đây? Thiên đường hay địa ngục? Hắn nhìn tay mình, đó là một cánh tay dài, trên đó còn có lông tơ màu vàng, dưới ánh nắng mặt trời còn có chiếc bóng cong queo, mình không biến thành quỷ hồn. Hắn nhìn cả hai chân mình, mặc một bộ y phục kỳ quái, hai chân cũng thon dài, e rằng ít nhất cũng trên 1m8, nhưng hắn từ trước tới giờ chưa cao đến mức đó!
Tiếng nói của những người xung quanh hiển nhiên không phải là Hán ngữ, nhưng kỳ quái là mình có thể nghe được rõ ràng, bọn họ đang chúc mừng, chúc mừng thiếu chủ của bọn họ chết đi sống lại, mà tất cả ánh mắt của họ đều tập trung về phía mình, mình là thiếu chủ? Thiếu chủ A Khắc Lưu Tư? Nhưng đó không phải tên thật của hắn: Lưu Sâm?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.