Nhìn bảy khô lâu vương cấp phía sau, Khô lâu hoàng A Lá Đức Mễ hiểu được nguy cơ hôm nay. Đối phương có thể ngay trước mặt mình giết bảy thủ hạ đắc lực nhất. Việc này nói lên điều gì? Thực lực đối phương rõ ràng mạnh hơn mình. Trước sau mười khô lâu vương cấp chỉ như những con kiến mặc cho nam nhân này giết. Còn mình rất có thể sẽ là con kiến kế tiếp. Quả thật hắn không biết, Đoạn Vân có thể miễu sát những ai có cấp bậc thấp hơn, nhưng chống lại cấp bậc cao hơn thì hắn phải phí chút công phu. Từ cấp bậc năng lượng, giai vị của Khô lâu hoàng A Lá Đức Mễ khoảng chừng cấp mười bảy đỉnh giai. Hơn nữa, cấu tạo bản thân của hắn đảm bảo cho hắn có một lực phòng ngự nhất định. Do đó, nói về lực phòng ngự, tên gia hỏa này cường đại hơn Sử Khả Nỗ Bỉ một chút, còn về tốc độ tên gia hỏa này hơi yếu hơn.
Đoạn Vân muốn chống lại tên gia hỏa này chỉ cần để ý một chút là khó có thể thất bại. Còn nếu muốn đánh bại tên gia hỏa này, hắn cũng không dễ dàng gì làm được. Khô lâu có bộ xương cứng, bộ xương này có thể đem lại sự bảo vệ khá chắc chắn cho linh hồn. Cách duy nhất mà Đoạn Vân có thể đánh bại tên gia hỏa là dựa vào những khớp nối. Nhưng vì cấp bậc của Khô lâu hoàng thật sự rất cao, Đoạn Vân hiểu rõ đánh bại tên gia hỏa tuyệt đối vất vả hơn việc chiến thắng Sử Khả Nỗ Bỉ.
Nhưng dù sao khó có thể thất bạ, vậy thì cứ đánh một trận rồi tính tiếp. Đối với Đoạn Vân, đánh hay không cũng là một vấn đề. Có thể không cần đánh mà khuất phục được không nhỉ?
Đoạn Vân vung kiếm lên, vẻ mặt sảng khoái nói:
– Ta cũng không gạt ngươi, vừa rồi ta đã đại chiến với Sử Khả Nỗ Bỉ một trận, Sử Khả Nỗ Bỉ đã thất bại! Ta bây giờ muốn đi gặp ngươi khiêu chiến. Ta hy vọng ngươi có thể đánh bại ta.
– Tử thần thua trong tay ngươi à?
La Á Đức Mễ giật thót mình. Phải biết rằng, vì thân phận thứ hai là Linh hồn Thần vương, Sử Khả Nỗ Bỉ chưa bao giờ bại dưới tay bất cứ kẻ nào, đến cả Quang Minh Thần mà mình kiêng kị cũng chẳng có một biện pháp nào đối phó với Sử Khả Nỗ Bỉ! Còn mình đánh với Sử Khả Nỗ Bỉ cũng chỉ lưỡng bại câu thương. Tên nam nhân trước mặt lại có thể đánh bại được Tử Thần cường đại mà chẳng thấy hắn bị thương tổn gì.
Đoạn Vân cười cười, lôi ra cái bát linh hồn và lưỡi hái tử thần:
– Hai vật này đều là bảo bối của Tử Thần. Ta hy vọng ngươi cũng có một hai kiện bảo bối. Đến lúc ngươi bỏ của chạy lấy mạng, ta hy vọng cũng kiếm được chút đỉnh tiền vốn!
– Ủa, Sử Khả Nỗ Bỉ!
Khô lâu hoàng A Lá Đức Mễ chỉ chỉ sau lưng Đoạn Vân. Đoạn Vân và năm ma sủng toàn bộ đều quay lại nhìn. Khi Đoạn Vân quay đầu lại nhìn, mặt Khô Lâu hoàng nở nụ cười gian.
Nhìn thấy mình lừa được Đoạn Vân, La Á Đức Mễ lập tức lắc mình nhanh chóng lùi về địa ngục. Hơn nữa, tên gia hỏa còn nhanh chóng khép vết nứt lại. Hừ, ta đâu có ngu, không thấy hai bảo bối của tên gia hỏa Tử Thần đã biến thành chiến lợi phẩm của người ta sao? Mười khô lâu vương cấp bị người ta miễu sát, mình làm sao còn dám đánh với người ta? Không hiểu sao ta lại trêu chọc phải một đối thủ cường đại như vậy? An tâm sống ở địa ngục chẳng tốt hơn sao? Nhân giới có gì hay ho, ánh nắng mặt trời mạnh như vậy không thích hợp với sinh tồn của những sinh vật địa ngục, hà tất vì một dục vọng nho nhỏ mà đem lửa đốt mình?
– Ngươi đừng chạy chứ!
Đoạn Vân quay về La Á Đức Mễ đang đóng vết nứt không gian oanh kích một luồng chân khí cương mãnh. Chân khí cường đại bắn thẳng vào ngực La Á Đức Mễ làm cho năng lượng cả người Khô Lâu hoàng rối loạn. Nhưng hắn cố nén năng lượng hỗn loạn. Một lần nữa bộc phát lực lượng cường đại đóng vết nứt lại.
Sau chuyến viếng thăm Nhân giới, La Á Đức Mễ nhìn thương tổn trên ngực mình vẫn còn sợ hãi tự nhủ:
– Nguy hiểm thật, may mà không phải một kích cực mạnh, không thì bổn hoàng không chết cũng gãy xương. Năng lượng gì vậy nhỉ, lại thiêu đốt cả linh hồn ta. Nam nhân này thật sự là quá kinh khủng. Vết nứt này không ổn định cần khép chặt lại nữa!
Mang theo tiếu ý, Đoạn Vân thu những thủ hạ của Khô Lâu hoàng vừa bị mình giết chết vào Thái Cực đồ.
– Lão Đại, tại sao vừa rồi ngươi mắc lừa như vậy?
Phi hiệp không hiểu hỏi.
Đoạn Vân cười cười nói:
– Thứ nhất, ta không tự tin bắt được tên gia hỏa này! Thứ hai, ta đánh bại được Tử Thần, đánh chạy Khô Lâu hoàng. Chiến tích như vậy đủ để uy hiếp cả địa ngục rồi. Như vậy địa ngục sẽ không dám phát khởi xâm lăng nhân giới trên đại lục nữa. Thứ ba, ta nghĩ tới việc trên dưới một năm nữa sẽ đưa quân xuống địa ngục.
– Lão Đại, ngươi thật đánh không lại tên gia hỏa sợ chết vừa rồi à?
Phì Tử cười hì hì hỏi Đoạn Vân.
– Các ngươi còn nói nữa, đúng là các ngươi cố gắng 'quá mức' mà cho nên đến bây giờ thực lực mới chỉ có chút xíu như vậy. Nếu không lão Đại ngươi đâu khổ cực như vậy chứ? Như trước kia, ta cũng chỉ cần đứng một bên nhìn, giống như xem phim. Còn bây giờ cái gì cũng phải ta tự mình ra tay!
Đoạn Vân nói vẻ bất mãn.
– À, lão Đại, chúng ta đã rất cố gắng rồi!
Phì Tử bị Đoạn Vân nói thế ngượng cúi đầu xuống. Truyện được copy tại Truyện FULL
– Ha ha, nói đùa với ngươi đó! Phi hiệp, hỏi con chó đó một chút. Hỏi hắn có biết địa ngục có bao nhiêu vết nứt không gian thông với Nhân giới không?
Đoạn Vân vận khởi không gian ma pháp bịt kín vết nứt này lại. Mấy tên gia hỏa địa ngục mà muốn từ nơi này tiến vào Nhân giới, trừ phi họ cũng có năng lực biến thái như Đoạn Vân mới mở ra được.
– Lão Đại, con chó đó nói có bốn vết nứt giữa địa ngục và Nhân giới. Một chỗ là nơi Tử Thần Sử Khả Nỗ Bỉ đi vào, một chỗ là Lạc Nhật Hạp Cốc, còn có chỗ này nữa. Cửa cuối cùng là ở thâm cốc trong vùng đất Hải Giới, cũng là nơi lần trước đại quân Slime và Bạch hùng thủy hệ đóng quân.
Tiểu Phi Hiệp chỉ con chó ba đầu lúc này trông đã có vẻ đáng yêu hơn, trả lời cho Đoạn Vân.
– Đi, phỏng chừng cuộc chiến đấu bên ngoài cũng đã kết thúc. Chúng ta tới Hải Giới một chuyến xem.
Đoạn Vân mang theo đám thủ hạ, lướt nhanh như sao băng từ huyệt động đi ra ngoài.
Thái Cực đồ của Đoạn Vân làm nhiệm vụ dọn dẹp chiến trường, thu thập tất cả khô lâu và linh hồn xung quanh. Những khô lâu này có thể làm cho Thái Cực đồ trở nên cường đại hơn. Còn những linh hồn cũng là một liều thuốc đại bổ.
Khi Đoạn Vân bay trên bầu trời bình nguyên, chiến đấu giữa Nanh Sói và khô lâu đại quân đã chấm dứt. Một bộ phận tướng sĩ Nanh Sói truy kích đám khô lâu đang chạy sang hai bên.
Sau khi đại chiến xong, Đoạn Vân thu tất cả khô lâu linh hồn bị giết vào Thái Cực đồ. Bốn trăm vạn linh hồn và khô lâu quả là một tài nguyên rất quí cho Đoạn Vân và Thái Cực đồ. Nó sẽ làm thực lực Đoạn Vân tăng lên khá nhiều.
Tất cả mọi việc đã ổn định xong, Đoạn Vân đi tới thâm cốc Hải Giới. Chính là cái thâm cốc nơi có thông đạo giữa địa ngục và Nhân giới. Thông đạo này hơi lớn, hơn nữa đầu biên kia, là một thế lực địa ngục khá hòa bình – bất tử Thú hoàng Franky.
Trong ba thế lực lớn ở địa ngục, thực lực của Franky có thể xem là cực mạnh. Nhưng Franky vì là thú loại, do đó, hắn không thu dân chúng không phải là thú loại. Dưới tay hắn, tầng lớp cao tầng về cơ bản đều là thú tộc bất tử địa ngục, hoặc là Nhân giới, Ma giới, Hải Giới. Đây là những ma thú, Áo Thú hoặc là hải thú đã chết.
Chủng tộc dưới tay tử thần Sử Khả Nỗ Bỉ thì tạp nham, hắn có số lượng dân chúng nhiều nhất. Số lượng dân chúng dưới tay hắn đã đạt tới vạn ức. Về cơ bản đều là những loại cấp thấp, nhưng Tử Thần cũng có khá nhiều thủ hạ cường giả. Dưới tay hắn có rất nhiều kỵ sĩ địa ngục, cường giả của nhân giới đại lục tụ tập trên vạn năm. Lần hắn thu được nhiều thủ hạ nhất chính là những trận đại chiến Nhân Ma hoặc là Thần Ma khi xưa. Bởi vì mỗi một lần đại chiến, số lượng binh lính tinh nhuệ bị chết lên tới ngàn vạn sinh linh. Số lượng kỵ sĩ địa ngục của hắn nhiều hơn số lượng khô lâu đại quân của Khô Lâu hoàng nhiều.
Theo như con chó ba đầu thuật lại, kỵ sĩ địa ngục chia làm bốn cấp. Kỵ sĩ cấp một tương đương với vũ lực cấp mười một trên đại lục. Tử Thần có một ức cao thủ như vậy. Khô Lâu hoàng chỉ có ba ngàn vạn khô lâu cấp mười một thôi. Kỵ sĩ cấp hai tương đương với vũ lực cấp mười hai trên đại lục, Tử Thần có hơn một ngàn vạn, còn Khô Lâu hoàng có bốn trăm vạn khô lâu cấp mười hai. Kỵ sĩ địa ngục cấp ba tương đương với Đấu thần trên đại lục, Tử Thần có năm mươi vạn, còn Khô Lâu hoàng có hai mươi vạn khô lâu cấp mười ba. Kỵ sĩ địa ngục cấp bốn tương đương cấp bậc Chân thần ở đại lục, Tử Thần có một vạn, còn Khô Lâu hoàng có bốn ngàn khô lâu cấp mười bốn.
Cấp mười lăm Tử Thần có sáu mươi con Tam Đầu Khuyển địa ngục, còn có ba trăm Câu Hồn Sử Giả, bên Khô Lâu hoàng có bốn trăm khô lâu cấp tướng.
Về phần cấp mười sáu, Tử Thần có sáu mươi Nam tước địa ngục, theo lời đồn gần bằng Ma Thần Vệ. Còn Khô Lâu hoàng có bốn mươi khô lâu cấp soái, nhưng bây giờ chỉ còn có hai mươi tên thôi.
Đối với vết nứt ở hải giới thâm cốc, Đoạn Vân không dám sơ ý. Hắn dùng không gian ma pháp tăng cường trên bề mặt vài cấm chế. Có cấm chế này, những sinh vật địa ngục muốn tiến vào Nhân giới phải trả giá đắt. Hơn nữa, chỉ cần vừa động nó sẽ kinh động Đoạn Vân ngay.
Tháng mười thật sự là một tháng mùa thu bận rộn. Ngày sáu tháng mười đã xảy ra nhiều việc như vậy. Đầu tiên là sáu Ma Thần Vệ, sau đó xuất hiện chó ba đầu, sau lại xuất hiện Tử Thần, rồi sinh vật địa ngục xuất hiện ở Lạc Nhật Hạp Cốc, Nanh Sói đại chiến, rồi thác nước Tử Vong xuất hiện vô số khô lâu, tiếp tục đại chiến, và cuối cùng là Khô Lâu hoàng xuất hiện rồi chạy mất.
Đoạn Vân giết Ma Thần Vệ, đánh bị thương nặng Tử Thần, dọa Khô Lâu hoàng chạy mất dép. Xem ra, những địch nhân mà Đoạn Vân gặp phải càng lúc càng cường đại.
Do đó, tên biến thái không tiếc gì, tìm mọi cách tăng thực lực thủ hạ mình lên. Mùi vị một người gánh vác mọi việc quả hơi khó chịu.
Sau khi tất cả đã ổn định mọi việc, hắn và đám quân chủ lực vũ lực bắt đầu bế quan thay nhau tu luyện. Đương nhiên, trong quá trình tu luyện, khổ cực nhất chính là tên Đoạn Vân biến thái!