Bá Y Thiên Hạ – Chương 42: Quyết đấu đổ cục cao ngạch chú – Botruyen

Bá Y Thiên Hạ - Chương 42: Quyết đấu đổ cục cao ngạch chú

Hôm nay đã đến ngày Đoạn Vân và Ốc Nhĩ Tây quyết đấu. Tối hôm qua, hai người nhà Phổ lão đầu, hai người nhà Lạp Hi Đức, Tạp Sắt Phu, Lị Lị Lộ và Khải Sắt Lâm cùng với Đoạn Vân tụ tập lại với nhau, cử hành một bữa tửu yến linh đình. Giữa những người này, chỉ có lão đầu là không hề lo lắng gì về trận quyết đấu của Đoạn Vân. Dù sao lão ta cũng đã biết một chút chi tiết về Đoạn Vân! Phải nói là thế này: nếu ai dám đối nghịch với Đoạn Vân, coi như người đó muốn chết hết muốn sống rồi! Lão đầu làm sư phó của Đoạn Vân từ đó tới giờ cuộc sống của lão rất thoải mái. Vốn đã năm mươi tuổi rồi mà lão cùng tình nhân Mã Lệ Á dưới tác dụng của Tẩy Tủy Đan Đoạn Vân đã tặng cho, đã biến thành một đôi vợ chồng son mới hơn ba mươi tuổi. Cuộc sống long tinh mãnh hổ (ý nói chuuyện phòng the rất mạnh mẽ) vui vẻ đã làm lão vô cùng thoải mái. Mấy ngày hôm trước lão đầu lại còn tìm đến Đoạn Vân xin cả cái “Kim thương bất khuất” và “Tu nữ cũng điên cuồng” nữa, làm Đoạn Vân sặc cười gần như ngất lịm đi! Cô bạn gái câm của Lạp Hi Đức cũng đã bắt đầu bập bẹ tập nói những từ đầu tiên. Bất quá cái làm cho Lạp Hi Đức hơi khó nuốt chính là thanh âm của Lệ Ti lại là tiếng trẻ con dớt dát. Đoạn Vân phỏng chừng đây là vì thanh đới còn rất yếu ớt, qua một hai tháng nữa khi thanh đới hoàn toàn mạnh khỏe thì cũng sẽ trở lại bình thường thôi. Ánh mắt Tạp Sắt Phu và Khải Sắt Lâm nhìn Đoạn Vân tràn ngập nhu tình cùng say đắm, điều này làm cho Lị Lị Lộ hơi giật mình. Đương nhiên cũng chỉ là giật mình thôi, Lị Lị Lộ tạm thời còn chưa thích Đoạn Vân mà, dù sao hai người kết giao cũng chưa sâu quá. Bất quá thiết tưởng mỡ béo treo miệng mèo đói thì tên Đoạn Vân háo sắc này làm sao lại buông tha một tuyệt thế mỹ nữ như vậy chứ?

Địa điểm quyết đấu là ở Đấu Thú Trường của Hoàng gia, bình thường rất nhiều cuộc quyết đấu hoặc luận võ đều cử hành ở chỗ này. Hoàng gia Đấu Thú Trường được đặt trên một diện tích rất lớn, hơi giống như một căn phòng hình tròn, giữa các phòng có một cửa sổ hình tròn lộ thiên thật lớn, ánh nắng vàng óng như mật ong rực rỡ từ bên ngoài có thể chiếu vào trong trường. Giữa Đấu Thú Trường có một bình đài hình tròn thật lớn, đó là nơi quyết đấu. Chung quanh là những chỗ ngồi đặc biệt dành cho các Hoàng thất và quan lại. nguồn TruyenFull.net

Đoàn người dẫn đầu là lão đầu, Lạp Hi Đức và Đoạn Vân đi tới giác đấu trường rất đúng giờ. Đoạn Vân tay trái ôm một thanh kiếm chế theo kiểu Trung Hoa, thân mặc bộ khôi giáp liền một khối. Khôi giáp này là do tiểu đội Ải Nhân của Gia tộc trải qua năm ngày luyện chế liên tục không ngủ không nghỉ mới thành công, có thể ngăn cản một kích từ bát cấp trở xuống, lại còn được lão đầu phong ấn một Bát cấp ma pháp – Phong thần thủ hộ. Đoạn Vân giơ tay phải lên chào khán giả chung quanh lúc này đang nhiệt tình tiếp đón hắn! Người đi sau hắn chính là Phì Tử lúc này đã biến thành bản thể, đi theo phía sau là bốn Thú Nhân hộ vệ và Diệp Cô Thành. Vì để qua mặt mấy người Tra Lí, bốn hộ vệ đó đều được tùy tiện tuyển ra từ đám hộ vệ không phải là Thú Nhân của Đoạn Vân Gia tộc, thực lực cũng chỉ khoảng cấp bốn trở xuống.

Sách lược quyết đấu của Đoạn Vân hôm nay là để cho Phì Tử đè bẹp chiến sủng của Ốc Nhĩ Tây, còn mình thì dùng quyển trục đập chết Ốc Nhĩ Tây láo lếu kia. Ngươi hỏi quyển trục ở đâu ra hả, đó là vào cái ngày ta bửa đầu Tra Lí lão bất tử đó, lúc đó Tra Lí không phải đã cho Đoạn Vân muốn lấy gì thì lấy sao? Đoạn Vân ngoại trừ lấy hơn mười quyển trục trị liệu, còn thuận tay vơ vét mười mấy quyển trục công kích thất bát cấp. Hôm nay Đoạn Vân chính là muốn dùng quyển trục của Tra Lí đập chết cái tên khốn khiếp kia, sau đó sẽ cám ơn Tra Lí! Hừ hừ!

Trên quyết đấu trường người ra kẻ vào tấp nập. Đoạn Vân phỏng chừng tuyệt đối không dưới một vạn người. Ngồi ghế chủ tọa trên đài chính là Tra Lí và một vài trọng thần, người xem bốn phía lố nha lố nhố tự tìm lấy chỗ ngồi ở xung quanh vòng tròn quyết đấu. Ai không có chỗ ngồi thì đứng xem. Hơn nữa còn bàn luận không ngừng nữa. Đoạn Vân đi thẳng về phía đài chủ tịch, hướng về Tra Lí vái chào, nói: “Tiểu thần Đoạn Vân tham kiến Bệ Hạ, Bệ Hạ vạn phúc!”

Tra Lí cười cười, nói: “Hảo, Đoạn Vân à, ta hy vọng ngươi hôm nay biểu hiện thật tốt, chủ yếu nhất là không được có chuyện gì. Quyết đấu hôm nay ta đã hạ chỉ, chỉ chạm đến là được, nếu cảm thấy không chống đỡ nổi thì bất quá cứ đầu hàng là xong. Nếu ai mà hạ độc thủ dưới tình huống đối phương đã nhận thua, thì chớ có trách ta không khách khí.” Câu nói sau của Tra Lí là quay về Bố Khoa Duy Kì và Ốc Nhĩ Tây đứng một bên nói. Thấy ánh mắt uy nghiêm của Tra Lí, Bố Khoa Duy Kì và Ốc Nhĩ Tây vội vàng vái Bệ Hạ một lễ, luôn miệng dạ thưa.

Còn Đoạn Vân lại thừa dịp Tra Lí xoay người đi đã hướng về phía Khải Sắt Lâm mấy vị Công chúa đang đứng cạnh Tra Lí đá lông nheo liếc mắt đưa tình. Khải Lợi liếc mắt về phía Tra Lí ra hiệu, cảnh cáo Đoạn Vân, còn Khải Sắt Lâm thì cả mặt đỏ ửng lên. Lị Lị Lộ cười cười lơ đễnh, hai vị Công chúa khác hơi giật mình. Còn một nàng Tạp Sắt Phu, nãy giờ đứng bên cạnh Bộ trưởng Tài chính Khắc Mễ Kì cứ nhìn chằm chằm Đoạn Vân, trong lòng thầm lôi cả ba vạn chín nghìn đức tính tốt đẹp cùng mười tám đời tổ tông của những tên dâm dê dậm dật mà mắng một tiếng “Sắc lang”.

Đoạn Vân nhanh chóng quay về Tạp Sắt Phu chúm môi thè lưỡi, rồi lập tức chuyển hướng về Tra Lí hỏi: ” Bệ Hạ, xin hỏi hôm nay ta và Ốc Nhĩ Tây thiếu gia quyết đấu có khai thiết đánh cuộc hay không?”

Tra Lí nhìn nhìn Đoạn Vân, cười nói: “Có! Hơn nữa tỉ lệ cá cược cũng rất lớn. Mua Ốc Nhĩ Tây thắng mười bồi một, mua ngươi thắng một bồi mười! Xem tình hình trước mắt, số người mua ngươi thua đã đạt tới một ức kim tệ rồi, còn bên mua ngươi thắng thì không đến một ngàn vạn. Hơn nữa lại là Bố Khoa Duy Kì làm chủ sòng! Bố Khoa Duy Kì còn nói với bổn Hoàng đưa ra điều kiện người chiến thắng có thể chiếm được chức vị phụ trách một vạn quân của Đế quốc Hoàng gia kỵ sĩ Đoàn. Hơn nữa bổn Hoàng cũng ưng chuẩn rồi, Đoạn Vân ngươi cần phải nắm lấy cơ hội cho tốt nhé! Bổn Hoàng tuy chí công vô tư nhưng phi thường kì vọng ngươi sẽ mặc giáp mang gươm chỉ huy quân đội hào sảng giết địch xông pha chốn sa trường!”

“Còn nắm chắc cơ hội gì nữa? Tra Lí lão bất tử ngươi chẳng lẽ cho rằng Đoạn Vân ta nhất định thất bại sao? Lại bảo một Tế tự và một võ tướng tranh đoạt binh quyền, ngươi rõ ràng chính là muốn đem chức vị kia cho Ốc Nhĩ Tây mà! Hừ! Tra Lí ơi, bàn tính của ngươi gảy sai rồi!” Đoạn Vân trong lòng rất hậm hực, nhưng ngoài mặt lại rất bình tĩnh gật đầu hưởng ứng, sau đó chuyển hướng về phía Bố Khoa Duy Kì hỏi: “Xin hỏi Hữu tướng đại nhân, tỉ lệ có thể thay đổi không? Ta là một người quyết đấu có thể mua được không?”

Bố Khoa Duy Kì cười cười: “Có thể chứ, bất quá căn cứ theo quyết đấu công ước, người quyết đấu chỉ có thể mua mình thắng thôi! Do đó ngươi nếu nghĩ nhân cơ hội này kiếm tiền thì chắc chắn không làm được đâu! Ha ha! Yên tâm, quyết đấu cũng sắp bắt đầu rồi, cho đến bây giờ tỉ lệ bồi thường dựa theo quán lệ vẫn sẽ không thay đổi. Hơn nữa cũng không cần theo quán lệ nữa, ta tuyên bố tỉ lệ bồi thường hôm nay sẽ không thay đổi.”

Đoạn Vân cười cười, mang theo vẻ mặt hí hửng nói: “Được, đã tỉ lệ không thay đổi nữa thì ta đây sẽ mua nhiều. Ta mua hai ngàn vạn, đương nhiên là mua mình thắng!” Nói xong Đoạn Vân móc ra cái hộp bên trong là tạp phiến trị giá hai ngàn vạn, dúi vào tay Bố Khoa Duy Kì. Bố Khoa Duy Kì run rẩy tiếp nhận tạp phiến trong tay Đoạn Vân, nhìn nhìn kiểm tra, thấy đúng là hai ngàn vạn. Hắn cảm thấy rất kinh ngạc, sắc mặt có chút khó coi thầm nghĩ: chẳng lẽ hắn nắm chắc mình sẽ thắng như vậy sao? Hắn là một Tế tự, lại không nghe nói hắn có ma sủng cường hãn nào, hắn làm sao có thể tự tin như vậy được? Chẳng lẽ có cú sát thủ bí mật gì đó ư? Trong lòng Bố Khoa Duy Kì mặc dù hơi lo lắng, nhưng vừa nghĩ đến ma sủng của nhi tử hắn thì cảm thấy không có gì phải lo lắng nữa.

“Được, ngươi đã muốn tặng tiền cho ta, ta đây sẽ không khách khí nữa!” Bố Khoa Duy Kì bình tĩnh tiếp nhận cú đặt cược khổng lồ của Đoạn Vân.

“Từ từ, Phổ Hi Kim ta cũng muốn mua Đoạn Vân đệ tử mình thắng, ta mua một trăm vạn thôi!” Phổ lão đầu nói xong còn làm bộ rất đau lòng vỗ vỗ vai Đoạn Vân nói: ” Vân nhi a, vi sư cũng chỉ có thể ủng hộ ngươi như vậy thôi!” Làm trong lòng Đoạn Vân chỉ có thể chửi thầm ông già gian trá. Một trăm vạn này cũng là khoản tiền mà lão đầu mượn của Đoạn Vân khi mới ra đi! Lão quả là giỏi làm tiền, chỉ đảo mắt là đã có thể biến thành một ngàn vạn rồi.

“Ta cũng mua huynh đệ Đoạn Vân thắng, đây là năm mươi vạn. Huynh đệ, nhà lão ca không phải giàu có gì, thứ lỗi!” Đấy là Lạp Hi Đức.

“Vân ca, ta mua ngươi thắng, Bố Khoa Duy Kì đại nhân, đây là một trăm vạn.” Khải Sắt Lâm cũng góp mặt. Hơn nữa cách Khải Sắt Lâm xưng hô với Đoạn Vân làm cho mọi người ở đây kể cả Tra Lí ai cũng phải giật mình!

“A! Làm sao mà chỉ có một trăm vạn vậy? Vân ca, ta cũng mua ngươi thắng, Phì Tử sẽ giúp ngươi thắng. Bố Khoa Duy Kì đại nhân, đây là năm trăm vạn, là Cha ta kêu ta mua đó.” Tạp Sắt Phu quay về Khải Sắt Lâm dằn giọng chữ “cha”. Còn Khải Sắt Lâm lại quay ngoắt đi hừ một tiếng.

Cử động này làm cho Bố Khoa Duy Kì hơi bối rối, thật không ngờ nhân duyên của Đoạn Vân lại tốt như vậy, còn Tam Công chúa và Tạp Sắt Phu có quan hệ với Đoạn Vân cũng khó mà tưởng tượng được. Đánh cược lớn như vậy, nếu không thay đổi tỉ suất, kiểu này toàn bộ gia sản của mình coi chừng phải vơ vét đến cả nồi niêu bát đũa, xoong thủng chảo thủng tất tần tật mà đem ra bồi thường sạch sẽ! Chỉ còn tự trách mình nhất thời xúc động thôi. Bất quá, Đoạn Vân làm sao có thể thắng chứ? Chẳng lẽ bọn họ vừa ngu vừa hồ đồ dùng phương thức này để ủng hộ Đoạn Vân? Cách này cũng quá ư là ấn tượng ấy nha…!

“Đoạn Vân, thật không ngờ ngươi tự tin như vậy. Được, đã như vậy bổn Hoàng cũng mua ngươi một trăm vạn ủng hộ! Bố Khoa Duy Kì, nếu Đoạn Vân thắng, ngươi không thể không đem tiền giao đủ cho bổn Hoàng đâu! Ha ha!” Tra Lí lại cũng nhảy bổ vào tham gia. Điều này làm Bố Khoa Duy Kì càng thêm khó khăn. Tra Lí tham gia vào, cho dù Bố Khoa Duy Kì có muốn quịt cũng không dám.

Đoạn Vân mừng rỡ hí hửng, theo tỉ lệ bồi thường như bây giờ, nếu Ốc Nhĩ Tây thua thì một nhà Bố Khoa Duy Kì sẽ phải móc túi ra hơn ba ức kim tệ (ba trăm triệu). Ba ức, cả nền tài chính của đế quốc một năm cũng chỉ thu vào hơn mười ức. Cũng không biết Bố Khoa Duy Kì đáng thương có tiền bồi thường hay không nữa. Không trả hả? Tra Lí Bệ Hạ đã mua, hắn là một Hữu tướng nho nhỏ mà dám không trả sao? Nghe đây, Bố Khoa Duy Kì, ta đem nhi tử của ngươi đánh cho dở sống dở chết, ngươi lại còn phải đem một đống tiền cống cho ta! Bổn thiếu gia là người văn minh, ta không thèm giết nhi tử của ngươi, mà ta giết cả nhà ngươi cơ! Ai dà, xem ra có một đống người sắp phải sống rất khổ cực rồi.

Kỳ thật với một gia sản của một đại nhân vật như Bố Khoa Duy Kì, số tiền đó cũng có thể chạy vạy đủ. Chỉ có điều sau lần bị Đoạn Vân bóc lột, một nhà Bố Khoa Duy Kì đều phải tiến hành một chiến dịch phi thường khốc liệt “Chỉnh phong vận động “, vận động mọi người trong nhà ” Gian khổ phác tố, tiết kiệm trì gia!” (gian khổ để sống sót, tiết kiệm để duy trì).

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.