Đoạn Vân đi loanh quanh trong Học Viện một vòng, đến Tế tự Ban nhìn một chút. Cảm thấy hình thức bố trí và chương trình ở trường học cũng tương tự như kiếp trước, chỉ có điều tại các khóa học thực hành nhiều hơn rất nhiều. Hiểu được các loại chương trình xong, Đoạn Vân bỏ đi, cuối cùng cũng mò ra được Thiên Long Đồ thư Quán.
Thiên Long Đồ thư Quán tên thật là Thiên Long Hoàng Gia Đồ thư Quán. Trong đó có rất nhiều bộ sách đều là do đế quốc thu tập tới, số lượng đầu sách cực lớn, cơ hồ bao dung mọi loại sách về các loại chức nghiệp. Cả Đồ thư Quán cũng rất rộng lớn, tổng cộng chia làm 5 tầng, trong đó ba tầng đầu tiên được mở ra dành cho tất cả các loại đệ tử. Tầng bốn và tầng năm có bố trí một kết giới, người bình thường căn bản không vào được.
Đoạn Vân đi loanh quanh ở ba tầng đầu một vòng, phát hiện tàng thư ở ba tầng này được bố trí theo một quy luật nhất định: tầng thứ nhất phần lớn chỉ là một ít bộ sách sơ trung cấp, loại nào cũng có ; tầng thứ hai có vẻ cao thâm hơn một đẳng cấp, đại khái là một vài ma pháp vũ kĩ hoặc là tế tự thuật cấp ba, cấp bốn ; tầng thứ ba, một vài kỹ xảo tu luyện cấp năm, sáu. Nghe nói tàng thư ở tầng bốn, năm đều là những bộ sách ma pháp vũ kĩ tế tự rất cao cấp.
Đoạn Vân ở tầng thứ nhất nhìn lướt qua những bộ sách tế tự, cơ bản hiểu được Tế tự là một chức nghiệp gì. Còn hiểu rõ làm sao tu luyện để trở thành một Tế tự, làm sao có thể sử dụng Tế tự thuật. Nguyên lai, Tế tự còn chia làm Chiến tranh Tế tự và Tế tự bình thường, Chiến tranh Tế tự chính là dùng các loại ma pháp phụ trợ có thể giúp cho các chiến sĩ gia trì, ví dụ như “Dũng khí chiến ca” (bài hát tăng dũng khí), “Thạch phu thuật đẳng” (cả người cứng như đá), cũng là loại tu luyện tế tự chuyên môn trợ giúp cho chiến đấu. Còn Tế tự bình thường kia là một loại Tế tự chuyên môn chữa bệnh cứu người, nó cũng bất đồng khác với mấy tên gia hỏa “Mục sư”. Tế tự bình thường cũng có khi gọi là Bình dân Tế tự. Hơn nữa phân cấp Tế tự cũng rất thú vị. Phương pháp phân loại chủ yếu căn cứ theo các loại thương tổn mà các Tế ty có thể điều trị để mà phân cấp. Theo như Đoạn Vân tự nhận xét tuyệt đối đã vượt qua chín cấp rồi. Chín cấp Thánh Tế tự mà một điểm ma lực và thần lực cũng đều không có, nói ra ngoài có ai dám tin chứ.
Rời Đồ thư Quán Đoạn Vân trực tiếp đi về nhà. Hắn ngó đông ngó tây xem cảnh dọc đường, vừa cố gắng tiêu hóa những gì mình vừa đọc. Mặc dù Đoạn Vân chỉ cần có thể nhìn sơ qua là không quên được, nhưng không có nghĩa là Đoạn Vân có thể biến thái tới độ vừa thấy đã biết, đọc một cái là có thể hiểu ngay. Cứ đi mãi, đi mãi, Đoạn Vân đột nhiên cảm thấy mình bị người nào đó kéo nhẹ. Nhìn kỹ lại, nguyên lai là một tiểu tử mười ba bốn tuổi. Tiểu tử cúi đầu bối rối xin lỗi. Vẻ mặt của tiểu tử đó làm cho Đoạn Vân tự nhiên liên tưởng đến một màn thường thấy trên TV: móc túi! Túi tiền đâu, mất tiêu rồi! Kỳ thật Đoạn Vân có thể cất giữ túi tiền đặt vào trong Không Gian Giới Tử, nhưng Đoạn Vân cảm thấy bỏ vào lấy ra quá mức phiền toái, thôi thì mình đeo cái túi tiền ở một bên cho nó có vẻ, tựa như cái dây lưng của người cổ đại.
Bắt được mày rồi nhé! Dám lấy đồ của tiểu gia hả! Đoạn Vân nghĩ cũng khôngthèm nghĩ, tựu xoay người ôm chặt lấy thằng bé, miệng hô to: “Ăn trộm, còn muốn chạy! “.
Đoạn Vân vừa chụp được thẳng nhỏ đã phát hiện mình sai lầm! Cảm giác mềm mềm ở hai bàn tay làm Đoạn Vân hiểu rõ mình vừa nắm được cái gì ngay lập tức. Hắn buông tay ra như phải bỏng, nhưng vừa buông ra lại cảm thấy mình phải bắt được tên ăn trộm, vì vậy, sau đó lại vung tay lên muốn nắm lấy hai tay của nàng, nhưng thật không ngờ nữ phi tặc kia lại khoanh tay trước ngực tỏ vẻ rất xấu hổ. Bàn tay phải tội ác của Đoạn Vân cố một lần túm lấy tay của nàng ta nhưng lại một lần nữa mò vào cái nơi đầy hứa hẹn của cô gái. Cô gái cố gắng thu tay lại, rốt cục cũng phải bộc phát!
“A” Một tiếng thét vang lên! Tiếng thét chói tai thu hút ánh mắt của những người chung quanh. Mọi người thấy một màn diễn ra trước mắt: Đoạn Vân bại hoại đang dùng bàn tay phải tội ác của hắn chộp vào bộ ngực của tiểu tử, còn tiểu tử lại phát ra tiếng thét kỳ quái đầy nữ tính! Mọi người cho rằng: nếu người kia không phải có vấn đề về giới tính, thì cái tên tiểu tử nọ chính là một cô nương.
“Bại hoại!” Tiếng quát của nàng ta đối với Đoạn Vân làm mọi người xung quanh vô cùng ngạc nhiên rồi chợt hiểu ra. Thấy nhiều người đang dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn như vậy, Đoạn Vân hiển nhiên hiểu được đó là chuyện gì, vì vậy nghiêm mặt, chắp tay nói: ” Không phải đâu, hiểu lầm rồi! Là nàng ăn trộm tiền của ta!”
Cô gái lúc ấy rất căm phẫn, vì vậy lấy túi tiền của Đoạn Vân ném thẳng vào mặt hắn. Sau đó vừa khóc vừa quay đầu chạy. Đoạn Vân lấy được túi tiền, đứng tại chỗ ngây người ra một hồi, cảm giác trong tay nắm phải cái gì đó mềm mêm đọng lại mãi mà không tan đi. Cũng không biết lúc ấy trong lòng hắn đang nghĩ gì, Đoạn Vân lại hướng về phía cô gái đang chạy mà đuổi theo.
Đoạn Vân đi theo nữ tiểu tử hết đường này đến phố nọ, còn cô gái cũng vì chỉ lo khóc mà không phát hiện mình bị một tên “hơi bị Sắc lang” theo dõi. Rốt cục đi tới một căn phòng ốc ở một nơi rất tiêu điều. Nơi này là khu bình dân trong thành, nhìn qua rất tiêu điều, cũng chẳng có bao nhiêu người ở đây. Đoạn Vân đi tới một cánh cửa vá chằng vá đụp mà lúc nãy hắn thấy nữ phi tặc tiến vào đây. Đẩy cửa ra, Đoạn Vân trực tiếp đi vào. Không để ý đến đến cô gái kia đang giật mình, hắn thấy ở đây còn có bốn nam hài khoảng tám chín tuổi gì đó. Đây là một gian phòng rất tồi tàn, cơ hồ không tìm thấy một chỗ có thể ngồi được. Tồi tàn đến độ chỉ có một bên gần tường mọc đầy rêu, còn ở chỗ những đứa nhỏ đang ngồi có không ít cỏ, làm cho người ta rất dễ dàng nghĩ đến đây là chỗ ngủ của bọn nhỏ.
“Ngươi muốn làm gì? Tiền của ngươi ta không phải đã trả lại cho ngươi rồi sao? Ngươi còn muốn thế nào nữa đây?” Cô gái lại vừa khóc vừa nói với Đoạn Vân. Đoạn Vân cẩn thận nhìn ngắm cô gái mặc nam trang kia. Chỉ thấy trên mặt dơ dáy bẩn thỉu, vương đầy nước mắt, mắt sưng đỏ, còn vẻ mặt giận dữ bộc lộ ra hết vẻ nữ tính của cô gái. Thấy vẻ mặt cô gái, Đoạn Vân bỗng nhiên sinh ra một cảm giác thương tiếc, lại có một loại xúc động muốn ôm cô gái vào lòng mà dỗ dành.
“Tên khốn khiếp này, không cho ngươi khi dễ Liên tỷ tỷ!” Mấy tiểu nam hài khác nghe Liên tỷ tỷ nói hiển nhiên đã hiểu được đã xảy ra chuyện gì, vì vậy chúng tới tấp đứng ở chắn phía trước Liên tỷ tỷ, cùng hướng về phía Đoạn Vân kêu gào. Bất quá vẻ ngây thơ sợ hãi trên mặt chúng đã sớm bị Đoạn Vân khám phá ra từ lâu.
Đoạn Vân cười cười, hỏi: ” Các ngươi bình thường ở chỗ này hả! Nơi này cũng quá … nơi này quả thực là không thể ở được đâu!”
“Chúng ta là bần dân ti tiện làm sao so được với quý tộc lão gia các ngươi chứ!” Vị Liên tỷ tỷ hiển nhiên là người đứng đầu đám nhỏ này, nàng trừng trừng nhìn Đoạn Vân không hề nhân nhượng.
“A a! Nói đi! Tại sao lại dám ăn trộm tiền của ta hả?” Đoạn Vân hiển nhiên là đang dọa bọn họ, Đoạn Vân thực ra cũng không xem trọng số tiền này cho lắm.
Cô gái đương nhiên không biết Đoạn Vân đang nghĩ gì, nàng nghe Đoạn Vân nói như vậy, rất hoảng sợ, kinh hoảng đến nỗi nói không nên lời nào cả.
“Van ngươi đấy, Đại ca ca, cầu xin ngươi đừng bắt Liên tỷ tỷ, tỷ có nỗi khổ trong lòng, hơn nữa tỷ ấy cũng lần đầu tiên đi ăn trộm thôi. Van cầu ngươi mà!” Mấy tiểu hài tử kia đồng loạt hướng về phía Đoạn Vân quỳ xuống.
Đoạn Vân bị dọa nhảy dựng lên, sau đó lập tức nâng bọn chúng dậy. Trải qua một phen tra hỏi, Đoạn Vân mới hiểu được nổi khổ của bọn họ là cái gì. Nguyên lai, cha của Liên tỷ tỷ bị bệnh nặng, không mời nổi Tế tự, đến lúc này nàng mới quyết định đi ăn trộm một lần để lấy tiền chữa bệnh cho cha. Còn mấy đứa nhỏ là do ông già cưu mang trước giờ. Đoạn Vân cẩn thận chuẩn đoán cho lão đầu một chút, phát hiện ra lão bị bệnh ung thư. Đây là một căn bệnh mà y học hiện đại không giải quyết được! Bất quá nơi này là ma pháp thế giới, cơ thể con người ở đây rất biến thái, hơn nữa nơi này lại có đủ dược tài. Đoạn Vân đoán, chỉ cần cắt bỏ các tế bào ung thư cho sạch, rồi dùng tế tự thuật của thế giới này hoặc là sử dụng vài phương pháp trị liệu một chút là có thể dứt hẳn.
Vì vậy Đoạn Vân nhìn Liên cô nương, nói: ” Theo ta được biết, tế tự thuật ở thế giới này không thể chữa khỏi cho lão tiên sinh đâu.”
“Ngươi tưởng nói là trị không khỏi là trị không khỏi sao!” Cô gái hiển nhiên không tin.
Đoạn Vân cười cười, nói: ” Bởi vì ta cũng là một Tế tự.” Tiếp theo Đoạn Vân lại giải thích rõ ràng với bọn họ về những triệu chứng của bệnh ung thư. Nghe Đoạn Vân nói một cách rõ ràng về căn bệnh của cha nàng như thế, Liên tỷ tỷ cũng không thể không tin, nước mắt thương tâm một lần nữa chảy tràn ra não nùng đôi mắt đẹp. Nguồn tại https://truyenfull.net
Đoạn Vân thấy vẻ thương tâm của cô gái rất không đành lòng, vì vậy nói tiếp: ” Kỳ thật, ta có thể trị được cho lão!”
“Cái gì? Tế tự đại nhân, ngươi thật sự có thể trị được cho cha ta? Van xin ngươi cứu cha ta đi mà!” Cô gái nghe Đoạn Vân nói có thể trị khỏi cho cha, trở nên rất hưng phấn, kéo tay mấy tiểu hài tử cùng quỳ xuống trước mặt Đoạn Vân van nài.
“Đại ca ca, van xin ngươi giúp cho Liên tỷ tỷ đi!” Vài đứa nhỏ kia đều quì cả xuống cầu xin Đoạn Vân.
Đoạn Vân cười cười, quay về phía cô gái, sắc mặt có chút dâm đãng nói: ” Có thể chứ, nhưng mà ta muốn ngươi làm thị nữ cho ta!”