Hai người Cơ Thanh Huyền và Lâm Vũ Thần thấy Nguyên Du nổi gân xanh như vậy. trong lòng vừa hiếu kì vừa căng thẳng, còn việc gì trên đời ngoài nữ nhân ra có thể khiến hắn điên như vậy sao? Lần này thì không một ai trong hai người dám đi lên làm phiền hắn, Cơ Thanh Huyền không biết hắn có phải là một tên vũ phu hay không, dù sao chung sống vẫn chưa lâu, còn tiểu tử kia thì chỉ là tiểu đệ, ai biết được dưới cơn nóng giận Nguyên Du có giết hắn hay không.
Không khí căng thẳng bao trùm ba người, Nguyên Du sau vài phút bình ổn tâm tình, rốt cục bình tĩnh lại, nếu chỉ đơn thuần là thua hắn cũng không điên như vậy, nhưng đằng này là mồi đến miệng còn rớt, hỏi ai không tức? Sau khi bình tĩnh lại, hắn thở dài một cái, vẫn còn ba lượt quay nữa, nhưng hắn không định sử dụng hết, hắn tự an ủi mình hôm nay không hợp phong thủy hay các thứ tương tự vậy, tất cả nhằm che đi sự thật rằng độ may mắn của hắn còn đen hơn cả chó mực. Thấy Nguyên Du đã bình ổn tâm tình, Lâm Vũ Thần lúc này cả gan hỏi hắn:
“Nguyên Du ca…có…chuyện gì sao?”
“Ờm…không có gì…chắc là vậy.” Nguyên Du cố gắng bình tĩnh đáp, hắn cũng chỉ mới vừa ý thức được cái không khí căng thẳng từ nãy đến giờ hoàn toàn là do một mình hắn tỏa ra. Hắn cũng cảm thấy khá có lỗi về điều đó, hắn không phải là người biêt tiết tháo nhưng đó chỉ là khi không xâm phạm đến ai mà thôi.
“Hai người không sao chứ? Lúc nãy chỉ là ta hơi căng thẳng mà thôi… ha… ha…” Nguyên Du nhanh chóng tìm lấy một cái cớ cùng với nụ cười vô cùng gượng gạo. Hai người kia nghe hắn nói vậy thì cũng chỉ đành nghe theo, Cơ Thanh Huyền lúc này vô cùng nghi ngờ lựa chọn của mình là đúng hay sai, chứ chưa gì nàng đã thấy hắn có chút không bình thường rồi. Nguyên Du nhanh chóng quay đầu, che đi sự bối rối của mình, mẹ kiếp, từ bao giờ tâm tình của ta dễ mất khống chế như vậy.
Tổ hợp ba người sau khi khựng lại một khoảng thời gian ngắn, lại ngay lập tức lên đường, trên đường đi Nguyên Du nhiều lần cố tình giảm tốc để đi ngang hàng với hai người kia nhưng họ dường như cũng nhận ra ý định của hắn, hắn giảm bao nhiêu họ cũng giảm xuống bấy nhiêu. Thành ra hiện tại ba người giống như ba cạnh của tam giác vậy, không ai đụng đến ai. Nguyên Du thấy tình trạng này cũng chỉ biết thở dài, uy áp của Bạch Vô Thiên vẫn không giảm chút nào, thậm chí còn có xu hướng tăng thêm, cái này khiến hắn cũng không có bất kì biện pháp nào. Tổ hợp ba người cứ nhàm chán tiến lên, thời gian không mấy chốc đã trở thành chiều, hiện tại bọn họ đã ở rìa Bách Thú Sơn Mạch, dựa theo tiến độ hiện tại thì chỉ cần chưa tới nửa ngày nữa là về thành. Nguyên Du cũng trở về sớm hơn dự kiến khoảng nửa ngày. Thấy sắc trời cũng đã chuyển tối, hắn quyết định đêm nay cắm trại tại đây, dù sao xung quanh ngoài yêu thú ra thì cũng chỉ có dã thú sinh sống.
“Lâm Vũ Thần, lấy ít thịt ra nướng đi.” Nguyên Du nhanh chóng hạ lệnh cho Lâm Vũ Thần, còn hắn nhanh chóng leo lên một cành cây, chợp mắt một tí. Lâm Vũ Thần bị hắn điểm mặt gọi tên liền hơi nổi da gà, nhưng nghe nội dung cũng chỉ là nói hắn nướng thịt hắn cũng bình tĩnh trở lại. Lâm Vũ Thần vô cùng quen thuộc tìm ít củi khô, sau đó đốt bùi nhùi nhóm lửa, một đám lửa cứ như vậy nhanh chóng được hắn hoàn thành. Sau đó từ trong túi trữ vật hắn lấy ra một ít thịt yêu thú, xiên vào que sau đó nướng lên. Khi cầm vào một miếng thịt, da gà của hắn lại chợt nổi lên, trong đầu không tự chủ được mà nhớ về khung cảnh đêm qua khiến hắn cũng có hơi nhợn. Nhưng nhợn thế nào thì nhợn, Nguyên Du đã có lệnh thì hắn buộc phải theo, mấy xiên thịt rất nhanh chóng được nướng trên lửa dưới bàn tay khéo léo của hắn. Làm xong xuôi, hắn ngồi bệt xuống, chậm rãi chờ đợi thịt chín.
Cơ Thanh Huyền ngồi một bên quan sát lấy tất cả, trong lòng nàng vô cùng nghi hoặc,nàng đã sớm lấy tu vi Chiến Linh cảnh của mình dò xét thực lực của hai người này, thực lực cũng không quá cao, nhưng nàng thật không hiểu tại sao một tên Khởi Hồn cảnh trung kì như Lâm Vũ Thần cứ nhất nhất nghe theo Nguyên Du, một người chỉ là Khởi Hồn cảnh sơ kì, mà nhìn biểu hiện hắn còn có vẻ rất kính sợ cùng tôn trọng Nguyên Du, mọi hành động của hắn đều là tự nguyện chứ không hề ép buộc. Nhưng nàng nhanh chóng nhớ lại thực lực của Nguyên Du, cái này nghĩ lại cũng hợp lí, kẻ yếu đi theo kẻ mạnh là chuyện thường, mà có thế vượt cấp giết địch phần lớn chính là thiên tài, đi theo một thiên tài như vậy sau này hắn có thành danh thì cũng được thơm lây. Không nghĩ về mấy chuyện đó, nàng chậm rãi tiếp cận Lâm Vũ Thần, khi khoảng cách của hai người chì còn một mét rưỡi nàng mới dừng, dù gì hiện tại nàng cũng là hoa đã có chủ, vẫn là nên hạn chế tiếp xúc quá thân mật với nam nhân khác thì hơn. Sau khi cảm thấy đã đủ gần, nàng chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt vô định nhìn vào ngọn lửa, sau đó mới chậm rãi lên tiếng:
“Ngươi gọi Lâm Vũ Thần đúng không ?”
“A, đúng vậy đại tẩu, ta gọi Lâm Vũ Thần!” Lâm Vũ Thần bị nàng bất ngờ hỏi liền vô ý thức trả lời, hắn trả lời xong mới nhớ tới Nguyên Du vẫn còn nằm kia, chỉ cần hắn có chút dị động nào thì khá chắc hắn sẽ sớm đi gặp ông bà.
“Không cần căng thẳng, tên kia cũng không giết ngươi…” Cơ Thanh Huyền có chút không xác dịnh nói ra, thật sự thì nàng không hiểu rõ hắn vậy nên cũng không biết hắn có giết tiểu tử này hay không.
“…” Lâm Vũ Thần mặt gần như mếu, Đại tẩu, ngươi lỡ nói ra rồi thì làm ơn có chút xác định vào lời mình nói đi, chứ cứ mập mờ thế này con tim nhỏ bé của ta không chịu nổi, Lâm Vũ Thần trong lòng khóc thét.
“Ngươi đối với hắn hiểu bao nhiêu?” Cơ Thanh Huyền không để ý dị động của hắn, tiếp tục hỏi.
“Thật sự, ta cũng không quá hiểu Nguyên Du ca, tính đâu vào đấy ta cũng chỉ mới đi theo hắn chưa được mấy ngày…” Lâm Vũ Thần có chút khó xử nói, hắn đối với Nguyên Du hiểu cũng chỉ là mấy cái Nguyên Du đã biểu hiện ra, còn tính cách thật sự của hắn thế nào Lâm Vũ Thần cũng chỉ bó tay. Cơ Thanh Huyền rõ ràng là không hài lòng với câu trả lời thế này, nàng khẽ nghiêng đầu nhìn vào Lâm Vũ Thần. Lâm Vũ Thần bị nàng nhìn như vậy, đành tiếp tục tìm lời mà nói:
“…Ta thật sự không hiểu rõ hắn, nhưng theo như những gì ta đã quan sát được mấy ngày qua, ta có thể cho đại tẩu một sô thông tin có thể tham khảo mà thôi. Nguyên Du ca hắn là một con người lúc nào cũng có thể nở một cười nhưng đôi khi đối với cuộc sống lại không quá lạc quan. Hắn cũng rất thích ngủ, hắn sẽ tận dụng bất cứ cơ hội nào để chợp mắt tuy nhiên tinh thần cánh giác của hắn cũng rất cao. Theo lời Nguyên Du ca nói, hắn có niềm hứng thú rất lớn đối với mỹ nữ, thậm chí một trong ba thể loại hắn không được giết nữ nhân được xếp ở số hai. Ngoài những cái đó ra, Nguyên Du ca thực sụ rất máu lạnh, tàn nhẫn…” Lâm Vũ Thần càng nói càng nhỏ, hắn thật sự sợ đánh thức Nguyên Du dậy, nói xấu sau lưng rất dễ khiến người khác chán ghét ngươi ngoại trừ mấy người nhiều chuyện. Chưa kể đến đây đang nói xấu một sát thần, lựa lời không đúng thì cơ hội được về với đất mẹ là rất cao.
“Hể… hắn máu lạnh đến mức nào?” Hiển nhiên câu nói lúc nãy của Lâm Vũ Thần đã khơi lên lòng hiếu kì của Cơ Thanh Huyền, nàng thật sự muốn biết nam nhân của mình máu lạnh đến mức độ nào để nàng còn suy nghĩ kĩ về mối quan hệ này.
“Ta không dám nói, đừng nói Nguyên Du ca đang ở đây, dù có ở một mình ta cũng không dám nói.” Lâm Vũ Thần nghe nàng hỏi liền sợ đến tái mặt. Ở thế giới này thật sự rất kiêng kị việc người khác bới móc độ máu lạnh của mình, bởi chúng cũng không phải là thứ gì đáng để khoe khoang, chưa kể đến Nguyên Du còn nằm kia, kể cho đại tẩu nghe hắn máu lạnh đến mức nào khác nào vạch áo cho người xem lưng? Đại tẩu có thể không lột da hắn nhưng Nguyên Du thì chưa chắc.
“Hể, có gì mà không dám, ta cũng rất muốn biết bản thân máu lạnh đến mức nào đây…!” Nguyên Du nằm nghiêng người trên cành cây, dối mặt với Lâm Vũ Thần, nở một nụ cười nhẹ, chẩm rãi nói ra.