“Có thể đóng băng ta gần như ngay lập tức, thực lực này đúng là mạnh hơn hẳn đám nhóc kia.” Mặc dù bản thân bị đóng băng một phần là vì cơ thể quá mức yếu ớt cũng như bị đánh bất ngờ nên né không kịp, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng thực lực của thứ tạo ra hàn khí này yếu được, có thể nháy mắt đóng băng hắn thì thực lực chắc cũng không kém. Đảo mắt nhìn vào trong, Vô Thần ngay lập tức nhìn thấy một thứ có chút thú vị.
Đó đúng là một tảng băng như hệ thống đã nói, nhưng bên trong đó là một nữ nhân tóc bạc, hai mắt nhắm nghiền, không còn hô hấp, mặc dù vậy nhìn nàng không khác gì đang ngủ cả, thậm chí nếu không có lớp băng này thì người ta cũng chỉ cho rằng nàng đang ngủ mà thôi. Mà kể ra thì nàng cũng rất xinh đẹp, gương mặt kiều diễm, làn da bạch ngọc, sống mũi tinh xảo, gò má xinh đẹp, đôi môi hồng hào, mái tóc và hàng lông mi cong vút màu bạc tạo nên một sự hấp dẫn khó cưỡng của nàng, bầu ngực cao vút, đôi chân thon dài lộ ra không khí. Nàng ta chỉ mặc trên mình một bộ y phục mà trắng ngọc với những đường vân màu xanh lam tạo nên một sự thanh tao nhẹ nhàng hấp dẫn mọi người. Nàng nằm trên một cái bục được làm khá tinh xảo, phía dưới đó là hàng chục cấm chế, trận pháp và một số lượng không tưởng linh thạch, phần lớn trận pháp đều thuộc về loại phong ấn và duy trì sinh mệnh, xem ra nàng ta mắc căn bệnh gì đó.
Vô Thần quan sát mọi thứ, đôi mắt có chút dại ra khi nhìn vào cơ thể tuyệt mĩ đằng kia, trong lòng liền có chút dục hỏa. Thứ càng khiến hắn nhất định phải có được nàng ta chính là phần Âm của nàng phải nói là khủng khiếp, nếu đem so với Trịnh An Vy và Mặc Uyển thì nàng chính là một đại dương còn họ chỉ là một vũng nước mà thôi, xem ra là nàng đã bị phong ấn khá lâu hoặc có thể liên quan tới việc nàng bị phong ấn như vậy. Vô Thần vốn định chuẩn bị phá băng thoát ra thì bỗng chốc một giọng nói vang lên:
“Tự tiện tới nơi này, bị đóng băng cũng là đáng.” Hiển nhiên người đó đã dùng thần thức quét qua Vô Thần, nhận thấy rằng hắn không có chút sinh khí nào mới nói thế. Mặc dù vậy, người đó có vẻ cũng không dám tiến đến quá gần căn phòng đó mà chỉ đứng từ xa dùng linh khí của mình đóng cánh cửa lại tạm thời nhốt đống hàn khí đó vào bên trong. Vô Thần dĩ nhiên nghe ra đây chính là giọng của bạn cũ, không ai khác chính là Tiểu Tuyết mà hôm trước hắn còn đánh một trận, xem ra nàng ta đã hồi phục được kha khá.
Tiểu Tuyết đi về phía trước Vô Thần, tới bên cạnh cây cần câu, nhẹ nhàng nhấc nó lên, xem ra là do động tĩnh lúc nãy quá lớn nên không có con nào ăn mồi. Nàng dùng đôi mắt có chút khó chịu nhìn về phía Vô Thần – kẻ đã gây ra chuyện này. Kể cũng lạ, hôm trước khi nàng tỉnh dậy thì đột nhiên nhận ra đôi mắt của mình đã trở lại, thậm chí còn rất tinh tường, nàng cũng cảm nhận được một cỗ lực lượng mà nàng không thể khống chế tỏa ra từ nó. Hôm đó nàng cũng mơ một giấc mơ rất lạ, chỉ nhớ là nàng đánh nhau với một bóng đen, sau khi nói chuyện một hồi thì hắn liền làm gì đó khiến nàng ngất đi, đó cũng là lúc nàng tỉnh dậy rồi sau đó có lại ánh sáng.
Đi về phía Vô Thần, hắn hiện tại đã bị đóng băng thành một tảng băng điêu khắc nhưng bộ dạng vẫn ung dung như vậy. Tiểu Tuyết đứng trước mặt Vô Thần, cứ cảm thấy tên này có chút quen mắt giống như đã từng gặp ở đâu rồi, nhưng nghĩ mãi cũng chẳng thể nhớ ra là ai, mà dù có nhớ ra cũng không thể làm gì được bởi tên này đã bị đóng thành tượng băng rồi, thậm chí còn mất hết sinh cơ. Ngay khi nàng chuẩn bị rời đi thì một chuyện khó tin đã xảy ra, bức tượng kia đột nhiên cất tiếng:
“Cô nương, tại hạ biết là tại hạ rất đẹp trai, nhưng đừng si mê như thế được không?” Tiểu Tuyết bất ngờ ngước lên nhìn vào cái mặt nạ trắng kia, nàng chắc chắn bản thân không nghe lầm, rõ ràng là có người vừa lên tiếng nhưng ở đây chỉ có nàng và người bị đóng băng này thì tiếng nói đó phát từ đâu ra? Nàng dĩ nhiên cũng có suy nghĩ là tên này nói nhưng rõ ràng hắn đã chết, thậm chí nàng còn cẩn thận tới mức dò tới bốn năm lần rồi sau đó mới rút ra kết luận.
“Đứng đứng im vậy chứ? Giúp tại hạ thoát thân ra đi.” Lại là tiếng nói lúc nãy, Tiểu Tuyết bây giờ đã xác định là ai nói, chỉ có bức tượng băng này chứ không ai khác nữa. Nghĩ như vậy, nàng không giải phóng hắn mà ngược lại nhảy lùi ra sau, tay cầm đại kiếm thủ thế. Có thể quỷ không biết thần không hay trốn vào đây, sau khi bị đóng băng dù sinh cơ đã hết nhưng vẫn có thể nói chuyện, người này tuyệt đối không phải hạng tầm thường.
“Thôi nào, đừng lạnh lùng vậy chứ?” Vô Thần có chút tổn thương nói. Mới mấy đêm trước thôi hắn còn là người giúp nàng ta lấy lại ánh sáng mà bây giờ lại bị đối xử như tội phạm thế này khiến Vô Thần cảm thấy sâu sắc tổn thương.
“Ngươi là ai?” Không trả lời câu hỏi của người đó, Tiểu Tuyết hỏi.
“Ta? Chỉ là đi nhầm đường mà thôi, cô nương không cần biết đâu.” Lời nói vừa dứt, Vô Thần ngay lập tức cảm thấy có gì đó lành lạnh ở cổ, cái cảm giác quen thuộc khi không gian bị xé mở, dù cách một lớp băng nhưng Vô Thần vẫn cảm nhận được nó rất rõ ràng. Tiểu Tuyết vác trọng kiếm, lưỡi kiếm kê vào cổ Vô Thần, nàng lạnh lùng nói:
“Ngươi xem ta là con ngốc?” Vừa nói, lưỡi kiếm lại chầm chậm tiến tới. Vô Thần thấy vậy chỉ biết cười khổ, thật sự sao cô nương nào ở đây lâu tính tình cũng khó ở vậy nhỉ? Nói lí lẽ một chút không được sao.
“Cô nương, có gì từ từ nói, đâu nhất thiết một lời không hợp liền lôi binh khí ra?” Vô Thần vẫn còn bấu víu một chút vào một chút hi vọng không phải giải quyết chuyện này bằng bạo lực. Dù sao người này sau này cũng sẽ về dưới trướng Thời Gian Đại Nhân, bị nàng ta nhớ tên mãi cũng không tốt. Tiểu Tuyết làm như không nghe thấy, lưỡi kiếm lại càng tiến sát tới cổ Vô Thần, chỉ còn cách chưa tới 1cm. Thật đúng là hết cách, khi không xông vào đình viện của người ta, bị đóng băng rồi sau đó bị uy hiếp cũng là đúng, Vô Thần không chối cãi nhưng ít nhất cũng nên nghe hắn nói đã chứ.
Nghĩ là thế, biết hôm nay khó mà thoát khỏi đây nếu không sử dụng chút bạo lực, Vô Thần không tiếp tục nói gì, chỉ gồng lên một cái, ngay lập tức một phần sức mạnh của hắn phóng thích ra ngoài, đập tan toàn bộ lớp băng trong và ngoài thành từng mảnh nhỏ. Cơ thể Vô Thần ngay lập tức xuất hiện giữa trời xanh, Tiểu Tuyết lúc nãy do tránh đòn của hắn nên đã chạy vào trong hồ, đứng yên tĩnh ở đấy. Hoạt động giãn gân giãn cốt một chút, Vô Thần cảm thấy bản thân dạo này thật sự đã yếu đi quá nhiều, chỉ là một đòn bình thường đã có thể đóng băng hắn, thật khó nghĩ ra khi tới ngày đó hắn sẽ còn yếu đến mức nào nữa.
Tuy có chút sợ hãi vì bản thân sẽ mất hết sức mạnh nhưng trước mặt một nữ tử, đặc biệt là một nữ tử xinh đẹp như vậy hắn không thể để lộ sự yếu đuối của mình, sĩ tuy không ăn được nhưng ít nhất giúp bản thân có chút phẩm giá trước mặt người khâc.Nhìn Tiểu Tuyết, Vô Thần cười nói:
“Cô nương, thật sự là ta được Lâu Chủ mời đến, đi ngang qua đây thấy nơi này canh gác kĩ lướng như vậy nên nhất thời có chút hiếu kì, nếu mạo phạm thì ta rời đi là được.”
“Rời đi? Đã đến đây mà còn muốn rời đi? Lại nói, ta chính là Lâu Chủ, ta không nhớ rằng có mời ai đó đáng ngờ đến gặp mình.” Tiểu Tuyết lạnh lùng nói, nhưng thanh trọng kiếm trong tay đã biến mất không một dấu vết, tuy nàng nói là không nhớ nhưng thực ra nàng cũng mời người này đến. Cảm giác của nàng lúc đó khá mơ hồ, trong lòng nàng hay có lẽ là đôi mắt của nàng liên tục thôi thúc nàng phải gặp được người đã thuê căn phòng đó, khi ấy thì có biết được mọi thứ hay không đều tùy duyên. Vô Thần thấy nàng ta tuy miệng nói là không nhớ nhưng tay đã cất đi binh khí, hắn cảm giác đã dể thở hơn một chút, nói chuyện mà cứ phải canh đối phương có phóng cây kiếm đó vào đầu mình hay không áp lực lắm chứ.
Tiểu Tuyết quan sát người nam nhân trước mặt một lúc rồi sau đó chậm rãi đi về phía cần câu, nàng vung tay một cái chợt một cái bàn cùng với một bộ trà liền xuất hiện, có vẻ như nàng đã sử dụng Nhẫn Trữ Vật, đúng là giàu có, Vô Thần thì không giàu như vậy chỉ đành xé tạm không gian rồi cất đồ vào đó mà thôi hay là nhờ người anh em hệ thống giữ đồ giúp mình. Tiểu Tuyết không nói không rằng, ngồi xuống một tấm lót đặt bên cạnh cái bàn, nàng ra tay pha một ấm trà, động tác điêu luyện vô cùng. Lúc trước do hai mắt bị mù nên nàng chỉ có thể nhớ hết mọi tiểu tiết vào trong đầu của mình vậy nên trong mắt người ngoài nàng không khác gì hai mắt vẫn sáng tỏ cả. Pha xong ấm trà, đợi một lúc cho trà ngấm, nàng quay đầu sang Vô Thần – người vẫn ngơ ngác nãy giờ, nói:
“Muốn đứng đó đến bao giờ?” Mặc dù không quá tin tưởng vào người này, nhưng trực giác mách bảo rằng hắn tuyệt đối không bao giờ hại nàng vậy nên nàng không cần quá lo lắng. Nhưng có lẽ vì ảnh hưởng từ quá khứ, bị người mình yêu giết chết bằng chính đôi tay của hắn, cảm giác ấy vẫn còn ám ảnh nàng tới tận lúc này, bởi vậy đối với người khác, đặc biệt là nam nhân nàng sẽ không tự chủ được mà sinh ra chán ghét cùng bài xích. Nhưng đối với người này, mặc dù nàng cảm thấy hắn không phải là người tốt lành gì, nhưng trong lòng lại không hề tỏ ra bài xích, ngược lại còn rất vô cùng lệ thuộc cũng như thoải mái, giống hệt như cảm giác khi kẻ bội bạc đó ở gần nàng trong những năm tháng yên bình ấy, cái năm tháng dù đã trăm năm trôi qua nhưng nàng vẫn còn một mực ghi nhớ rõ trong lòng.
Vô Thần được nàng cho phép liền đi tới trước mặt nàng, vô cùng tự nhiên ngồi xuống, hắn không sợ nàng ta mà là sợ người đứng phía sau nàng, người đó quá mạnh mẽ, đến mức hắn dù chỉ là một ý nghĩ chống lại cũng không dám nghĩ. Tiểu Tuyết một mực quan sát hắn, nàng càng nhìn lại càng cảm thấy người này quen thuộc nhưng nghĩ mãi nghĩ mãi cùng chẳng thế nhớ ra là ai, đoạn thời gian đó cứ như trực tiếp bị xóa đi vậy.
Tiểu Tuyết quan sát Vô Thần thì Vô Thần cũng tương tự như vậy. Hắn càng nhìn lại càng si mê vẻ đẹp này, đó không phải là sự quyến rũ chết người hay sự dễ thương tột cùng, mà là một loại cảm giác thánh thiện, ngây thơ giống hệt như một con cừu non khiến bất cứ ai cũng muốn làm một lão sói ăn sạch nàng tới tận xương tủy. Đôi mắt của nàng đã trở lại, tròng mắt xanh lam của nàng vô cùng tinh khiết nhưng lại cực kì sâu thẳm tựa biển sâu, nó luôn yên tĩnh như mặt hồ tĩnh lặng khiến không một ai có thể biết được nàng đang có suy nghĩ gì trong lòng.
“Ngươi không gỡ mặt nạ xuống sao?” Tiểu Tuyết bất chợt hỏi, bắt đầu một câu chuyện mà chính nàng cũng không ngờ rằng bản thân cũng không thể thoát khỏi nó.