Bên trong đó thời gian đã trôi qua cả mấy tháng trời nhưng bên ngoài thì chỉ là gần một ngày trôi qua mà thôi, và thời gian này là gần sáng. Một người mặc áo choàng đen chợt xuất hiện giữa không khí trống vắng rồi sau đó lại lập tức biến mất, tựa như chưa bao giờ tồn tại vậy, người đó dĩ nhiên chính là Vô Thần, hắn đã trở lại từ trong không gian đó, tên kia có lẽ cũng sắp trở lại.
Dịch chuyển ra con đường lớn, Vô Thần chậm rãi đi về phía nhà trọ. Rảo bước trên con đường lớn dưới không khí trong lành và mát mẻ của sáng sớm khiến hắn cảm thấy vô cùng thoải mái, những thứ hắn cảm nhận lúc này thật sự khác xa so với những gì hắn đã từng cảm nhận được, lúc ấy trong không khí hắn hô hấp nếu không phải là máu tươi thì sẽ là chất độc chứ tuyệt đối không bao giờ có làn khí trong lành như vậy. Bất chợt, người bạn đã lâu không gặp của hắn chợt lên tiếng:
“Bổn hệ thống không biết ngươi có ý định gì, nhưng ngươi càng tạo ra nhiều kỉ niệm thì khi thời khắc ấy đến ngươi càng khó để buông bỏ. Hãy suy nghĩ kĩ đi.” Tiếng máy móc vang lên một cách lạnh lẽo và vô tình. Vô Thần nghe nó nói hiển nhiên cũng biết bản thân đang lâm vào tình cảnh thế nào, nhưng hắn lại không quá lo lắng về việc đó bởi hắn có lẽ là loại người nắm được thì buông được, và bọn họ có lẽ sẽ sớm quên hắn đi thôi bởi dù sao hắn cũng là một thứ đáng lẽ ra không nên xuất hiện trong cuộc đời họ mà.
“Ta biết, ta tự có cân nhắc. Trước khi thời khắc ấy đến ta sẽ cố gắng tạo ra càng nhiều tay trong càng tốt cho Nguyên Du càng tốt. Mặc dù ta không biết chủ nhân của ngươi có ý định gì nhưng ta khuyên thật, đừng động đến ý định của chủ nhân ta, bằng không thì dù có phải liều mạng ta cũng chấp nhận.” Vô Thần lãnh khốc nói. Mặc dù hai người có thể nhìn rất hòa hợp nhưng kì thực vẫn luôn đối đầu với nhau. Hắc Long Đại Nhân cho hắn xuống phò trợ Nguyên Du với tư cách là một người bảo vệ và dẫn đường, trong khi hệ thống lại được Vạn Thiên phái xuống để dẫn dắt Nguyên Du đồng thời cung cấp tất cả tư nguyên cho hắn. Nếu so ra thì mỗi bên đều có lợi và hại nên khó có thể nói rõ cái nào tốt hơn được, nhưng nếu so về lâu dài thì hệ thống có lẽ tốt hơn Vô Thần khá nhiều.
“Ta dĩ nhiên biết chủ nhân của ngươi là ai, chủ nhân của ta cũng vậy. Vậy nên không cần lo lắng chúng ta sẽ động vào kế hoạch của người đó, chúng ta vẫn còn muốn tồn tại.” Hệ thống trả lời một cách bình thản, nhưng thứ khiến người ta phải chú ý hơn cả đó là nó dùng từ “tồn tại” chứ không phải là “sống sót”, nó cũng có nghĩa là người kia có thể hoàn toàn xóa bỏ nó khỏi mọi dòng thời gian và các chiều không gian khác nhau, khi ấy mới đúng là không còn tồn tại. Vô Thần nhếch mép không nói mà chỉ lẳng lặng đi đường.
“Này, nếu ngươi đã được nâng cấp thì đã có thể hóa hình chưa? Một tồn tại như ngươi thì hẳn là đã có thể làm vậy rồi đúng không?” Vô Thần bất chợt hỏi, hắn cũng không ngại mình có thêm một cái tiểu muội hay tiểu đệ đâu. Hệ thống nghe vậy liền hừ lạnh, nó hiển nhiên biết rõ Vô Thần chẳng có chút hảo ý nào đằng sau câu hỏi đó cả, nó trả lời:
“Tạm thời là chưa, dựa theo những gì đã thiết lập thì khi kí chủ đạt đến cấp 100 ta mới được phép hóa hình. Mà bây giờ kí chủ đã chết, ngươi cũng chỉ là chiếm xác mà thôi, hoàn toàn không áp dụng được cái gì từ hệ thống lên người ngươi cả.” Hệ thống có chút ủy khuất nói ra. Nếu đúng theo kịch bản thì chỉ cần Nguyên Du đạt cấp 100 thì nó có thể hóa hình rồi, vậy mà chỉ vì sự xuất hiện của Vô Thần khiến nữ nhân kia chú ý tới hắn, vậy nên mới phải hoãn lại quá trình hóa hình của nó vô thời hạn. Mặc dù tức giận là thế nhưng nó cũng không ngại chờ đợi đâu, dù sao so với việc bản thân hóa hình thì có một kí chủ mạnh mẽ vẫn hơn.
“Vậy sao? Vậy thì thật tiếc cho ngươi rồi, ta đặt vào thần hồn của Nguyên Du một cái Ma Văn, nếu muốn hắn tỉnh lại thì buộc phải để Ma Văn phát triển đầy đủ. Mà để nó phát triển đầy đủ thì ít nhất cũng phải vài trăm năm gần ngàn năm nữa nếu cứ theo tiến độ thế này.” Vô Thần như cười trên nỗi đau của người khác nói ra. Dựa theo tiến độ thế này thì phải ngàn năm nữa Nguyên Du mới tỉnh lại, mà khi ấy thì hắn cũng đã chơi chán rồi, trả lại cơ thể cho Nguyên Du cũng không sao, chỉ tiếc cho hệ thống, phải đợi cả ngàn năm nữa mới được hóa hình, nghĩ tới thôi cũng khiến Vô Thần bất giác nở nụ cười.
Hệ thống nghe vậy không hề phản ứng chút nào, hoặc cũng có thể là nó đã quá tức giận nên không muốn phản ứng bởi hiện tại thì nó đã có thể có được cảm xúc như con người rồi vậy nên việc giận dỗi thế này cũng không lạ. Mà nếu Vô Thần đoán không lầm thì hệ thống về cơ bản cũng là một vật sống, mặc dù nó không có cơ thể nhưng đã có linh hồn.
Nhìn lên bầu trời sắp chuyển sang sáng, Vô Thần bất giác lại thở dài, thực ra thì hắn có thể tạo ra kết giới mạnh hơn cho việc huấn luyện của Diệp Dạ nhưng do trước đó đã làm một cái kết giới khác cũng mạnh không kém nên hắn có chút mệt mỏi. Tên Thanatos kia cũng được hắn huấn luyện cũng như hướng dẫn nắm giữ sức mạnh của Tử, mặc dù tên đó khá sáng dạ nhưng để hoàn toàn nắm giữ được hiện thân này thì cần thời gian rất lâu cũng như cần tích lũy rất nhiều kinh nghiệm.
Việc tạo ra liên tục hai kết giới can thiệp đến thế giới này tạo ra một áp lực rất lớn đối với Vô Thần vậy nên hắn mới thở dài như vậy. Hiện tại chỉ tạo ra được hai kết giới như vậy đã là giới hạn của hắn, nếu tạo ra thêm một cái nữa thì rất khó khăn. Sở dĩ có việc này là vì hắn sắp phải lột xác rồi, Thiên Ma Nhất Tộc mỗi một ngàn năm sẽ lột xác một lần, những lần lột xác ấy đều là đại sự kiện, càng đến gần ngày lột xác thì người đó sẽ càng suy yếu, đến ngày lột xác thì sẽ gần như mất hết tất cả sức mạnh. Nhưng nếu có thể vượt qua được thì sẽ nhận được rất nhiều lợi ích, bao gồm cả việc tăng cao sức mạnh cơ thể cũng như linh hồn. Vô Thần là một thực thể đặc biệt hơn, được Hắc Long Đại Nhân ban cho hẳn một lời nguyền cứ năm nào cũng lột xác vậy nên hắn sẽ suy yếu khá thường xuyên trong vài ngày hàng năm.
Bước về Vọng Nguyệt Lâu, Vô Thần đi về phòng của mình, bây giờ trời chỉ sắp sáng mà thôi, hẳn bọn họ vẫn đang ngủ nên hắn cố gắng đi nhẹ nhất có thể, mấy ai có thể nghĩ rằng đường đường là Vô Thần vạn người kính sợ nay lại phải đi nhẹ nói khẽ chỉ vì sợ khiến đám phàm nhân thức giấc. Nhưng khi mở cửa ra, có vẻ như hắn đã lo bò trắng răng rồi, trong phòng chả ai ngủ cả mà ngồi đó đả tọa.
Bước vào trong, đóng lại cánh cảu, Vô Thần nhìn mấy gương mặt thân quen kia, có vẻ như họ đang khá cố gắng trong việc tăng cao thực lực. Mặc Uyển thì khá chắc là để giết hắn, còn Trịnh An Vy và Thanatos thì có thể là để giúp hắn đạt được thứ vị tốt trong lòng vị Tứ vương tử kia, mặc dù việc đó khá không cần thiết nhưng họ có lòng như vậy hắn cũng không muốn dập tắt nó. Trịnh An Vy trong thời gian này đã có tiến bộ khá tốt, trong kết giới đó nàng đã đạt được cấp độ Chiến Linh cảnh dưới sự mài giũa liên tục của Vô Thần, còn Thanatos thì chắc cũng xêm xêm tầm đó bởi việc đánh giá sức mạnh của Thanatos không chỉ giới hạn ở cấp độ đó mà còn rất nhiều phương diện khác. Mặc Uyển thì tiến cũng khá nhiều, sắp đạt tới Chiến Sư Cảnh.
Nhìn đám đệ tử của mình tiến bộ qua từng ngày, Vô Thần bất giác cảm thấy có chút tự hào và tủi thân. Thời đó hắn phải tự thân sinh tồn chứ chả ai giúp hắn cả, hắn buộc phải học cách tự mình chiến đấu, tự mình điều khiển sức mạnh. Không tiếp tục nghĩ về quá khứ chán òm của mình, Vô Thần vươn vai ngáp dài một cái rồi sau đó nằm lên giường, đánh một giấc, dù sao thì cũng đã khá lâu rồi hắn không ngủ.
Cùng thời khắc này, tại vương cung, phòng của Đại vương tử Diệp Trung Nam. Trước mặt hắn là một hắc y nhân đang quỳ dưới đó chịu hết mọi lời phẫn nộ từ vương tử:
“Phế vật! Đúng là phế vật! Chỉ là một con đàn bà mà các ngươi không những không bắt được, mà lại còn diệt đoàn! Đúng là phế vật!” Tiếng của Diệp Trung Nam vang lên một cách phẫn nộ tột cùng. Hắc y nhân nghe vậy không dám nói gì cả, chỉ yên lặng chịu đòn. Sau khi chịu chửi suốt cả tiếng đồng hồ, người đó mới rốt cuộc lên tiếng:
“Đại vương tử xin bớt giận. Đây là lỗi của thuộc hạ khi không tìm hiểu kĩ trước, không ngờ rằng ở đó có cao thủ ẩn danh.” Người đó lên tiếng, không khó nghe ra đây là giọng của một lão già.
“Hừ! Bây giờ nhận lỗi cũng chả có tích sự gì, biết được là ai chưa?” Diệp Trung Nam khó chịu ngồi xuống giường. Lão già kia bị hỏi như vậy liền ậm ừ:
“Chuyện….chuyện này….”
“Chưa biết phải không.” Đây không phải là câu hỏi, nó giống như một câu khẳng định hơn. Lão già nghe vậy liền rối rít dập đầu. Diệp Trung Nam xem như không thấy, nhẹ nhàng nói:
“Ta cho ngươi cơ hội cuối. Bằng mọi giá phải bắt được con đàn bà đó. Nếu còn tiếp tục thất bại…hừ hừ…tự hiểu.” Diệp Trung Nam nói.
“Vâng! Vâng!” Lão già lập tức dập đầu chấp nhận, sau đó liền biến mất.
“Đúng là phế vật, xém chút bể kế hoạch của ta, vị trí quốc vương này tuyệt đối phải nằm trong tay ta.” Diệp Trung Nam nghiến răng.