“Xem ra tình cảm giữa ngươi và nàng ta không đơn thuần chỉ là huynh muội thôi nhỉ?” Nguyên Du rì rầm, nữ nhân này vì Triệu Tinh Kiếm mà không tiếc lấy thân mình đỡ đạn để rồi ra nông nỗi người ma đều không ra này, còn Triệu Tinh Kiếm vì cô mà ngay cả tôn nghiêm đều vứt bỏ, ném đi cả một tương lai vào một cá nhân không rõ ràng. Triệu Tinh Kiếm dù nghe lời này nhưng cũng chỉ là mím môi không đáp, thật sự tình cảm giữa hai người đã không còn đơn thuần là huynh muội nữa mà nó đã vượt qua rồi.
Nguyên Du thở dài, con người có thể vì thứ tình cảm đó mà vứt bỏ đi mọi thứ, nên nói họ là ngu ngốc hay dũng cảm đây? Sau lưng hắn chậm rãi xuất hiện hai người, là Vân Dật Nam và Vân Hồng Tuyết, thấy Nguyên Du đứng đó hai người ngay lập tức quỳ một chân xuống ra lễ với hắn.
“Tinh Kiếm, đây là sư huynh sư tỷ của ngươi, chào họ đi.” Nguyên Du liếc mắt xuống Triệu Tinh Kiếm một chút rồi đôi mắt lại nhìn chăm chăm vào nữ nhân tàn tạ trước mắt, hắn có cảm tưởng muốn nắm hoàn toàn Triệu Tinh Kiếm trong tay thì buộc phải từ nàng ra tay trước. Nguyên Du cũng không ngại mình có thêm nhiều trợ thủ mạnh mẽ nhưng cái mấu chốt là hắn phải nắm được hoàn toàn chúng trong tay, nếu không được thì phải toàn lực hủy diệt, trong các cuốn tiểu thuyết, chuyện diệt gia diệt tông phần lớn là đã không ra toàn lực giết đi nhân vật chính để hắn có cơ hội trở mình, hắn sẽ không phạm vào sai lầm như vậy. Nếu cảm thấy một kẻ có thể là mối nguy cho Huyết Thần sẽ không tiếc thân chinh đi một chuyến dù đối phương có là trẻ sơ sinh hay người già hay thậm chí chỉ là một kẻ mới tập tành tu luyện.
“Tinh Kiếm ra mắt sư huynh, sư tỷ.” Triệu Tinh Kiếm hay tay chắp lại cung kính chào hỏi Vân Dật Nam và Vân Hồng Tuyết. Hai người cười với cậu, Vân Hồng Tuyết tiến lên giành lời nói trước:
“Không cần đa lễ đâu, khi có người ngoài thì mới cần chứ chỉ có sư tôn với chúng ta thì bỏ qua mấy cái này cũng được, chúng ta và sư tôn cũng không câu nệ vấn đề này. Phải rồi, tự giới thiệu, ta là Vân Hồng Tuyết, còn cái tên đang cau có kia là Vân Dật Nam.” Vân Hồng Tuyết vô cùng vui vẻ nói ra, nàng biết đã được Nguyên Du thu làm đệ tử thì sẽ chẳng có ai là người bình thường cả, vậy nên nàng sẽ không dùng thái độ của một kẻ bề trên nhìn xuống bởi biết đâu sau này cái tên bị mình khinh thường lại là vạn dân kính ngưỡng trong khi bản thân vẫn chỉ chui rúc ở một góc.
“Này, cô mới nói ai cau có! Đừng có nghĩ thắng tôi được một lần là có thể muốn nói gì thì nói!” Vân Dật Nam nghe Vân Hồng Tuyết giới thiệu về mình như vậy ngay lập tức bạo khởi, tranh lời.
“Một lần? Ngươi có nhớ sai không?” Vân Hồng Tuyết nở một nụ cười duyên dáng, một bàn tay đưa lên xòe ra cả bàn chứng tỏ Vân Dật Nam đã thua trọn vẹn năm lần. Bị Vân Hồng Tuyết hỏi vặn lại như vậy cậu cũng chỉ biết đỏ mặt rồi lủi đầu vào một góc. Nguyên Du thấy hai người hòa hợp như vậy liền cười nhẹ xem như hài lòng, sau đó mới nhu hòa nói:
“Được rồi, đừng đùa nữa, ta có việc cho các ngươi đây….” Vừa nghe có việc, Vân Hồng Tuyết và Vân Dật Nam thu hồi vẻ mặt của mình, vô cùng cung kính quỳ một chân chờ đợi mệnh lệnh từ Nguyên Du. Trong một tháng ở chung được hắn chỉ dạy không ít thứ cũng như được hắn đích thân tập luyện cho không ít lần đã khiến niềm tôn kính với hắn đã dâng lên không ít vậy nên họ mới có thể ngoan ngoãn như vậy.
“Như các ngươi thấy, đây là Vân gia nhưng hiện tại đã bị biến thành chỗ trú chân cho người già và trẻ em cơ nhỡ.”
“Vậy người muốn chúng ta làm thế nào? Đuổi họ ra hay là…?” Vân Hồng Tuyết ngẩng đầu lên nói nhưng đón chờ nàng là một cái búng trán đau điếng từ Nguyên Du.
“Đồ ngốc, nhiều nhân lực như này mà không tận dụng thì đúng là đầu óc có vấn đề. Việc ta muốn các ngươi làm là lôi kéo họ vào Huyết Thần, còn đám trẻ con thì giống như của Vân gia lúc trước, chậm rãi nuôi rồi cấy vào đầu chúng sự trung thành tuyệt đối với Huyết Thần. Ta sẽ phái Thiên Tổ và Địa Tổ giúp các ngươi.” Nói rồi Nguyên Du dẫn đầu đi ra khỏi gian phòng, trước mặt hắn chợt xuất hiện rất nhiều người, đều là người của Thiên Tổ và Địa Tổ, thấy Nguyên Du đứng đấy, không ai bảo ai đã vô cùng cung kính quỳ xuống một chân. Vân Quân và Nhị Lang đi ra khỏi hàng, đứng trước tổ của mình, quỳ một chân xuống cung kính hô:
“Thiên Tổ Nhị Lang có mặt, kính chào đại nhân.”
“Địa Tổ Vân Quân, kính chào đại nhân.”
Theo sau lời hai người là tiếng chào đầy cung kính từ những thành viên của hai tổ, tiếng hô lớn như pháo, đến mức người đi đường xém chút té ngửa.
“Ừm, nhân đây giới thiệu cho các ngươi, đây là Triệu Tinh Kiếm, là đệ tử mới của ta, nhớ “chào hỏi’ cho đàng hoàng. Ngoài ra thì các ngươi sẽ đi theo ba người đệ tử của ta, chúng sẽ nói các ngươi cần làm gì.” Nói xong, Nguyên Du đưa Vân Hồng Tuyết một bọc linh thạch cũng có tầm cỡ cả trăm viên bên trong. Tất cả mọi người không ai có dị nghị gì, Nguyên Du liền quay đầu bước vào, trước khi đi hắn còn không quên nhắc Triệu Tinh Kiếm:
“Phải rồi, ta sẽ chữa cho nàng, trong thời gian đó không ai được vào. Là. Không. Ai. Được. Vào.” Nguyên Du nhấn mạnh từng từ trước khi cánh cửa gỗ mỏng manh nhưng lại như ngăn cách cả hai thế giới kia chậm rãi khép lại. Bước đến gần nữ nhân đang nằm thoi thóp trên giường, Nguyên Du bây giờ mới có cơ hội quan sát toàn thể trên dưới của nàng.
Tuy trên người có không ít vết thương nhưng nó lại không thể che đi sự yêu kiều của nàng. Khuôn mặt đã không còn vẻ ngây thơ như của đám con nít mà ngược lại rất chín chắn nhưng cũng nhờ nó mà có thể khiến cho người ta rất dễ bị thu hút. Cơ thể không thể nói là quá phát triển, ít nhất là hai khu vực hấp dẫn ánh mắt đàn ông vẫn chưa có dấu hiệu trổ mã nhưng nó vẫn không thể làm giảm đi vẻ đẹp của nàng. Thay vì thu hút người ta bằng sự quyến rũ cơ thể thì nàng lại có thể thu hút người khác bằng sự bí ẩn của mình. Chạm vào làn da mỏng manh như thủy tinh kia, cơ thể nàng hơi run lên, cổ họng không tự chủ được mà rên rỉ vài tiếng, có lẽ là nàng bị đau.
“Hệ thống, chữa được không?” Nói thật thì mấy cái bênh này hắn cũng chỉ biết bó tay toàn tập vậy nên chỉ có thể đem hết hi vọng kí gửi vào cho hệ thống.
“Có thể nhưng cả thần hồn và nhục thể đều bị tổn thương quá nặng mà hệ thống vẫn chưa đủ quyền hạn để đưa nàng vào không gian chữa trị, chỉ đành nhờ kí chủ dùng máu mình cải biến huyết mạch biến nàng thành Bán Hắc Long, lúc đó nhờ khả năng phục hồi kinh người của Hắc Long thì hẳn sẽ không bao lâu nàng sẽ tỉnh thôi.” Nguyên Du gật gật đầu nhưng sau khi suy nghĩ một chút thì nói tiếp:
“Vậy còn thần hồn nàng thì sao? Ngươi mới nói cả thần hồn cũng bị tổn thương mà phương pháp đó của ngươi chỉ có thể hồi phục nhục thân còn hồn thể thì chưa chắc.”
“Đúng như kí chủ nói, ở cấp độ hiện tại thì huyết mạch chỉ có thể chữa trị nhục thân chứ không thể hồi phục thần hồn, kí chủ cũng không thể đưa nàng vào Không Gian Hồn Thể, ở mức độ tổn thương như thế này mà đưa vào đó thì chỉ khiến tình hình càng nặng thêm, thậm chí là giết chết nàng. Do không thể chủ động hấp thụ hồn lực mà nồng độ hồn lực lại quá lớn có thể trực tiếp đè bẹp hồn thể của nàng, chưa kể đến mức độ tổn thương hồn thể quá lớn mà thời gian chữa trị lại quá chậm thành ra kí chủ chỉ có thể tiến vào hồn thể của nàng tự mình ra tay. Ngoài ra hệ thống còn điều tra thấy một loại chất độc ngấm vào bên trong hồn thể của nàng, theo điều tra sơ bộ thì loại độc này nếu gặp nồng độ hồn lực quá lớn sẽ trực tiếp phát nổ khiến người bị nhiễm tử vong, đây cũng là nguyên nhân chính hệ thống không khuyến khích cho nàng vào Không Gian Hồn Thể.” Nguyên Du thầm gật gật đầu, sau khi thở dài, hắn nói:
“Thực hiện thế nào?” Hệ thống lần này vô cùng nhanh chóng trả lời:
“Để phòng hờ trường hợp bất trắc, hệ thống cực lực khuyến khích kí chủ sử dụng năm giọt tinh huyết, ngoài ra còn thêm nửa lít máu xem như đẩy nhanh tiến độ biến đổi.” Nguyên Du nghe xong liền vô cùng đau lòng, đây là năm giọt tinh huyết chứ không phải năm giọt nước lã, đâu phải muốn có là có. Nhưng sau khi đau lòng một hồi hắn vẫn phải làm vậy, để có được Triệu Tinh Kiếm tổn thất tí máu này cũng xem như có lợi, dù sao thành tựu sau này của tên đó Nguyên Du biết rõ hơn ai hết.
Nguyên Du chìa ra ngón trỏ, đặt trên cái miệng nhỏ của nữ nhân kia, thấy nàng không có vẻ gì là hợp tác Nguyên Du đành thở dài, tay còn lại liền bóp miệng nàng, cưỡng ép nàng mở ra mặc cho nó có thể đánh động đến những vết thương khác. Cơ thể của nàng bị tác động mạnh bạo như vậy hơi run lên nhưng cũng bất lực trước sức mạnh áp đảo của Nguyên Du. Trên ngón tay ngỏ, một giọt lại một giọt hình thành rồi nhỏ xuống cái miệng đang mở to kia, chui tọt xuống cổ họng rồi hòa vào dòng máu. Sau khi đã cho nàng uống năm giọt tinh huyết, khuôn mặt của hắn có hơi trắng bệch, mồ hôi hiện ra lấm tấm trên trán, dù sao một lúc rút ra năm giọt tinh huyết cũng giống như rút ra năm lít máu vậy, có thể tỉnh táo đã là tốt.
Cho nàng uống năm giọt tinh huyết xong, Nguyên Du đưa cổ tay lại cái miệng của mình, vô cùng quyết đoán cắn một cái rồi xé ra, cho dù đây là cơ thể của hắn nhưng Nguyên Du lại không có chút gì là chần chờ mà cắn ra một miếng thịt lớn. Máu đỏ ngay lập tức tuôn ra bắn lên cả mặt hắn, trong miệng hắn còn có một miếng thịt lớn, nhổ miếng thịt đó ra ngoài Nguyên Du để vết thương vào miệng nàng, để những dòng máu đỏ tươi ấy trào hết vào cổ họng, bên mép còn chảy ra một giọt máu.
“Hừ, nếu các ngươi không báo đáp cho tốt thì đừng trách tại sao ta lại độc ác.” Nguyên Du như nói cho mình nhưng cũng như nói cho nữ tử đang nằm trên giường này.