Bá Chủ Vạn Linh Chi Hệ Thống – Chương 113 Triệu Tinh Kiếm – Botruyen
  •  Avatar
  • 35 lượt xem
  • 3 năm trước

Bá Chủ Vạn Linh Chi Hệ Thống - Chương 113 Triệu Tinh Kiếm

“Ngươi muốn thứ gì? Tiền bạc? Thông tin? Công pháp? Vũ khí?” Mất đi sự hiền hòa như thường ngày, Túy Lão trực tiếp vào vấn đề. Lão cũng không tin Nguyên Du có thể giao ra cái phương pháp ấy mà không cần thứ gì, ngược lại hắn đòi hỏi thù lao càng khiến lão an tâm hơn. Nguyên Du cười nhẹ, lắc đầu đáp đáp:
“Ta hiện tại đúng là thiếu thốn thật, nhưng vẫn chưa đến mức bán đi một vật phẩm giá trị chỉ để đổi lấy mấy thứ đó đâu.” Nguyên Du không ngay lập tức trả lời mà dẫn đi vòng vo, sau đó nói tiếp:
“Ta chỉ muốn một thứ… sự trung thành của ngươi với Huyết Thần Hội.” Túy Lão sau khi nghe xong, khuôn mặt già nua ngay lập tức nhăn lại, quát:
“Không bao giờ ta phản bội lại Bách Bảo Các! Ngươi vẫn là nên về đi, ta tin chắc phương pháp không chỉ có một!” Nguyên Du nghe vậy nhưng không giận chút nào, vẫn rất bình tĩnh uống một hớp rượu rồi nói:
“Đúng là không chỉ có một phương pháp….Chỉ là, ngươi có đủ thời gian để tìm kiếm sao? Nếu ta đoán không lầm, ngươi đã đến mức đèn cạn dầu sắp tắc thở tới nơi rồi, phải không?” Nguyên Du đôi mắt sắc lẹm nhìn Túy Lão, trong giọng nói đã không còn kính ý mà chỉ còn là giọng điệu của kẻ nắm thóp được mọi thứ. Túy Lão như bị đâm trúng tim đen, đồng tử mở rộng rồi nhanh chóng co lại, hừ lạnh nói:
“Đó không phải chuyện của ngươi!”
“Cũng đúng, nhưng liệu ngươi có cam tâm đi xuống hoàng tuyền không? Thù diệt gia có lẽ cũng chỉ đến thế thôi nhỉ?” Nguyên Du lắc lắc đầu rồi đứng lên tiến về phía Lâm gia.
“Chờ đã! Ngươi làm sao biết được?!” Túy Lão đôi mắt mở rộng, vô cùng kinh ngạc nhìn Nguyên Du, chỉ tiếc là hắn đã đi xa và không có ý quay lại nói chuyện. Thấy biểu hiện của Nguyên Du như vậy Túy Lão cũng chỉ biết hậm hực ngồi xuống, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ tại sao hắn lại biết chuyện của lão.
Trái ngược với vẻ hậm hực của Túy Lão, Nguyên Du ngược lại tâm tình khá tốt đến mức khóe môi của hắn không nhịn được mà giương lên một chút. Mồi đã giăng ra, cá cũng đã bị thu hút, chỉ còn chờ thời gian nhấc cần mà thôi. Mục đích thực sự của Nguyên Du chính là thu hút sự chú ý của Túy Lão để lão luôn tò mò về hắn, mà một khi đã tò mò thì sẽ khó tránh khỏi việc theo dõi hắn. Đến khi ấy thì giết hoặc thả đều là chuyện của hắn, không ai có thể nói được cái gì bởi hắn mới là người bị hại. Lí do hắn mời Túy Lão về Huyết Thần là vì bí mật lão đang nắm giữa, năm ấy cũng bởi vì nó mà gia đình của lão mới bị giết may mà lão được Bách Bảo Các cứu một mạng mới sống được tới giờ.
Trong Nguyên Tác, bí mật lão đang nắm giữ chính là vị trí động phủ của một vị cường giả còn vượt trên cả Chiến Thánh cảnh, nhưng ngay cả lão và những người khác cũng chỉ xem đó là động phủ của một vị cường giả nào đó thôi nên cũng không quan tâm lắm, kể cả mấy người từng đuổi giết lão cũng đã buông tha vì cái giá bỏ ra quá lớn mà không biết cái bí mật đó có đúng hay không, đây cũng là nguyên do lão còn sống được tới giờ. Nguyên Du cần cái bí mật đó, không phải cho hắn mà là cho Huyết Thần, dù sao trong tay hắn đã có được một cái hệ thống thì cũng chả cần gì mấy cái truyền thừa nữa. Trong tay hắn vẫn còn một tấm bản đồ khác đó là cái được vẽ trên lưng Cơ Thanh Huyền, hắn đoán nhờ nó nàng mới thành tựu được Thiên Đế Cảnh, hắn cũng muốn lợi dụng nàng để tìm tới cái địa điểm đó nhưng xem ra với thực lực hiện tại vẫn chưa thể làm được, chưa kể đến có vẻ nó còn khuyết thiếu.
Bước đến Vân gia đổ nát, nay là chỗ trú thân cho người vô gia cư, ăn mày hay là địa điểm tụ tập chơi đùa của đám nhóc. Hiện tại có lẽ vẫn chỉ mới là buổi trưa nên nắng vẫn còn khá gắt, trong đại sảnh cũ của Vân gia cũng tụ tập không ít người, phần lớn đều là người già, và trẻ mồ côi, có lẽ Thành Chủ không muốn mọi người bẩn mắt nên mới tập hợp họ lại đây.
Nhìn những con người kia, ai cũng hốc hác, quần áo rách rưới, đầu tóc bù xù, có lẽ đã khá lâu từ khi họ có được một ngày an bình đúng nghĩa. Bước vào bên trong, cảnh vật xơ xác ngày hôm ấy nay vẫn còn giữ lại, những vết máu từ cuộc đại đồ sát vẫn chưa tan hết, thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi máu tanh thoang thoảng. Trên những cành cây đáng lẽ phải có lá xanh rậm rạp kia thì nay chỉ còn thấy vài ba con kền kền ăn xác đang trực chờ kẻ xấu số. Cảnh vật đổ nát, hoang tàn, vết đao chém, kiếm đâm vẫn còn khắc trên những cây cột, trên những tảng đá như muốn nhắc cho hắn nhớ hắn chỉ là một con ác quỷ chỉ thích thấy cảnh chém giết, cơ mà đúng là thế thật, hắn đã từng xem chuyện chém giết là một thú vui.
Thấy có người bước vào, những con người khốn khổ kia dùng đôi mắt đã nhòe đi vì mệt mỏi nhưng sau khi thấy được hình ảnh của Nguyên Du, không ai bảo ai tất cả đều đã quỳ xuống, một tên thiếu niên có vẻ “có thịt” nhất bước ra, vô cùng vội vàng nói:
“Đại nhân…. đây chỉ là chỗ dành cho đám ăn mày chúng tôi….ngài cần gì?” Cậu thiếu niên ấy sợ Nguyên Du sẽ ngứa mắt những người này mà ra tay giết họ, đây không phải là khung cảnh cậu muốn thấy. Nhìn thiếu niên trước mắt, Nguyên Du thầm gật đầu, ngoại hình không tồi. Tuy có chút hốc hác do thiếu ăn nhưng vẫn không thể che đi cặp mắt đầy tinh quang, mày kiếm mắt sắc, khuôn mặt thanh tuấn. Cơ thể tuy cũng hơi gầy nhưng Nguyên Du vẫn có thể cảm nhận được đằng sau cơ thể này là một cỗ lực lượng không nhỏ.
“Các ngươi ở đây bao lâu rồi?” Nguyên Du liếc nhìn Vân gia đã đổ nát và rất nhiều nhân lực trước mắt, trong lòng nhanh chóng tính toán.
“Bẩm đại nhân….cũng nom được nửa tháng… Nếu ngài thấy chướng mắt thì xin hãy cho chúng tôi ba ngày…không…hai ngày…chúng tôi sẽ dọn đi!” Cậu thiếu niên vô cùng gấp gáp trả lời. Nguyên Du nghe câu lọt câu không, thì ra Vân gia diệt cũng được nửa tháng rồi mà Phủ Thành Chủ vẫn chưa có động tĩnh, xem ra là có đại chiêu. Nhìn những con người đang quỳ lạy mình, Nguyên Du lại nói:
“Ngươi là người đứng đầu ở đây?”
“Vâng….tôi là người tập hợp họ lại đây….dù sao thì nơi đây cũng đã bỏ hoang….” Nguyên Du gật nhẹ đầu, trong lòng hắn đã có tính toán.
“Ngươi tên gì?” Đôi mắt của hắn nhìn xuống cậu thiếu niên trước mắt, tuy không được hệ thống nhắc đến nhưng hắn có cảm giác thành tựu của người này sau này chắc chắn sẽ không nhỏ.
“Là Triệu Tinh Kiếm.” Nụ cười trên khuôn mặt Nguyên Du chợt cứng lại, hắn như không tin vào tai mình, hỏi lại:
“Nói lại lần nữa!”
“Là…Là Triệu Tinh Kiếm!” Cậu thiếu niên rõ ràng ngập ngừng và sợ hãi hơn rất nhiều. Được xác nhận lại môt lần nữa, Nguyên Du lúc này mừng như vớ được vàng, Triệu Tinh Kiếm, một đứa con hoang của Triệu gia, bị cha mẹ và gia tộc ruồng bỏ chỉ có thể sống chui sống nhủi ở cái Ô Dung Thành. Cảm thấy cuộc đời này quá bất công cậu đã quyết định đi tu luyện, nhưng thiên phú của cậu thậm chí còn thảm hại hơn cả Lâm Vũ Thần, tên tiểu tử kia tu một ngày bằng cậu tu một tháng, thậm chí còn lâu hơn. Nhưng đổi lại thiên phú về kiếm lại cực kì cao, một đường tu kiếm, lấy kiếm bổ ra thông đạo đến Trung Giới, sau này cũng sáng tạo ra một đại tuyệt chiêu: Vô Hạn Kiếm Giới, một tuyệt kĩ giống như Vạn Kiếm Quy Tông nhưng là bản nâng cấp và đã được tu chỉnh.
Nguyên Du thật sự cảm thấy bất ngờ khi có thể gặp được một cái thiên tài như vậy ở đây, thiên phú về kiếm của tên này thậm chí còn mạnh hơn Bạch Vô Thiên và Lâm Vũ Thần cộng lại. Nắm lấy vai Triệu Tinh Kiếm, mắt của Nguyên Du lúc này sáng như đèn pha ô tô, kích động nói:
“Hãy làm đệ tử của ta!” Cậu thiếu niên kia nghe vậy cũng kích động không kém nhưng khi liếc về đằng sau, tâm tình ấy lại ngay lập tức bị dẹp bỏ, cậu quỳ một chân xuống, vô cùng khẩn thiết nói:
“Ta cũng rất muốn làm đệ tử của ngài….nhưng….ta vẫn không thể vứt bỏ được muội muội mình….” Nguyên Du nghe vậy mặt liền cổ quái, tên này có em sao? Vậy sao trong nguyên tác hắn lại chưa thấy? Như vậy thì chỉ có một khả năng là muội muội của tên này có lẽ đã chết từ khi hắn còn nhỏ yếu hoặc cũng có thể là vì cái chết của em mình mà Triệu Tinh Kiếm mới tu luyện.
“Ngươi có muội muội?”
“Vâng…là biểu muội.” Nguyên Du ồ một tiếng, ra chỉ là biểu muội mà thôi.
“Vậy biểu muội ngươi đâu rồi?” Nguyên Du hỏi.
“Đại nhân…nó vẫn còn nhỏ…không thể chịu được những chuyện đó!” Triệu Tinh Kiếm có chút hoảng loạn nói. Nguyên Du liếc mắt nhìn xuống, cười như không cười nói:
“Ngươi xem ta là loại cầm thú gì mà đến tiểu la lỵ cũng chơi? Ta chỉ đơn thuần muốn xem muội muội ngươi thế nào thôi.”
“Vâng…vậy mời ngài đi hướng này.” Triệu Tinh Kiếm đứng lên, dẫn đầu đi về một gian phòng. Khoảng cách cũng không xa nên rất nhanh đã tới nơi, đứng trước gian phòng, Triệu Tinh Kiếm hít sâu một hơi, khẩn thiết nói:
“Đại nhân, biểu muội của ta có bệnh mà còn lại bị liệt hai chân, mong ngài đừng ghét bỏ nó.” Sau khi được Nguyên Du gật đầu đồng ý, Triệu Tinh Kiếm mới chậm rãi mở cửa ra, một mùi mủ tanh ngay lập tức bay ra khỏi gian phòng, xộc vào mũi của Nguyên Du nhưng hắn cũng chỉ hơi nhăn trán rồi thôi. Đi theo sau Triệu Tinh Kiếm đi vào phòng, cảnh tượng trước mắt ngay lập tức khiến hắn có chút khó chịu.
Nói là liệt hai chân còn không bằng nói hai chân của nàng đã bị cắt cụt đi, thậm chí trên cơ thể cũng có không ít vết bầm tím, vết trầy xước và hơn hết cả là vết roi vụt và vết đao kiếm chém trúng. Mùi mủ tanh tỏa ra từ các vết thương đó, trên cơ thể gầy gò đó Nguyên Du đếm được không dưới mười vết thương. Trên khuôn mặt nàng quấn băng quanh đầu và quấn quanh một con mắt trái, nó vẫn còn rỉ máu, điều đó cho thấy nó mới bị móc ra không lâu.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Nguyên Du đã chuẩn bị tâm lí cho một thảm trạng nhưng không ngờ lại thảm tới mức này. Triệu Tinh Kiếm như bị chạm vào nỗi đau, hai mắt đỏ hoe, nói:
“Bẩm…vốn là ta đã bị Triệu gia trục xuất nhưng biểu muội nàng một mực nằng nặc đòi đi theo. Triệu gia cao tầng thấy ngứa mắt nhiều lần gọi nàng về mà nàng không chịu. Cuối cùng để diệt trừ chúng ta họ phái ra không ít cao thủ tới đuổi giết, những vết thương trên người nàng đều bị lũ khốn đó ban tặng. Một lần chạy trốn, do ta sơ xuất xém chút mất mạng, nàng đã lấy thân mình ra đỡ, kết quả là hai chân bị chém đứt, một con mắt cũng bị hủy đi, ta cũng không còn cách nào khác mới….” Nói đến đây, cậu mím chặt môi không nói nữa. Nguyên Du nghe được đại khái câu chuyện tâm trạng cũng không tốt chút nào, xem ra trong đây còn một âm mưu lớn hơn nữa, thậm chí có thể liên quan đến địa vị của họ ở Triệu gia. Dựa theo lời cậu nói thì cả hai bị đuổi giết khắp nơi, nhưng tại sao dù đã làm rầm rộ như thế mà cha mẹ của cô ta không tới ứng cứu? Chỉ có hai khả năng, một là họ cố tình làm lơ và hai là họ thật sự muốn giết chết con gái mình, mà điều này chỉ có thể xảy ra khi nàng không phải là con ruột hoặc nàng nắm giữ được bí mật gì đó. Nghĩ đến đây, khóe môi Nguyên Du không tự chủ được mà cong lên, xem ra cơ hội để Huyết Thần Hội thể hiện đã ngày càng gần.
“Ta có thể chữa cho nàng…” Khoác lấy vai của Triệu Tinh Kiếm, Nguyên Du từ tốn nói. Nghe được lời ấy, Triệu Tinh Kiếm ngay lập tức quỳ thụp xuống, hai tay bám ống quần, cầu khẩn:
“Van ngài…mau cứu nàng…ta nguyện làm trâu làm ngựa…mau chữa cho nàng…” Nguyên Du nghe vậy nụ cười lại càng tươi, nói:
“Được thôi, ta sẽ chữa cho nàng, với điều kiện cả hai phải là đệ tử của ta.” Lời nói vừa dứt, ba tiếng “cốp” vang lên giữa gian phòng, Nguyên Du kinh ngạc nhìn xuống Triệu Tinh Kiếm, chỉ thấy cậu dập đầu đến mức máu chảy ra hòa với nước mắt, cậu nghẹn ngào đáp:
“Vâng…đệ tử…ra mắt sư tôn…”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.