Dung Vận bị té nhào lên long sàng, trước người còn có sói đói như hổ rình mồi. Y níu chăn bất lực hu hu nức nở, khóc đến ướt đẫm khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ. Nhưng kỳ quái chính là hai mắt càng không ngừng ra nước mắt, tiểu nhục huyệt giữa hai đùi tựa hồ chảy nước càng nhiều. Y càng khóc bên dưới càng ẩm ướt lợi hại, y có cảm giác thân thể đã không còn bị mình khống chế, cảm giác như mất khống chế này thực sự giày vò, khiến Dung Vận luôn luôn bảo thủ xấu hổ đến nỗi hận không thể đập đầu tự tử.
Nhưng, ngứa quá, sao lại ngứa vậy chứ, như có vô số sâu nhỏ bò trong cơ thể, rõ ràng là nóng đổ mồ hôi, thân thể vẫn không ngừng run rẩy, không phải rét lạnh đơn thuần, nhưng mà luôn cảm thấy không thỏa mãn. Hu hu, y nhớ cha mẹ quá, rất muốn được người ôm vào trong lòng thương yêu an ủi, còn có nơi ngứa đến lợi hại kia, nếu có người dùng cây gậy vừa nóng vừa thô giúp y đâm đâm thì tốt biết mấy.
Thân hãm hốt luân (vây khốn toàn thân), nhưng thân thể lại trống rỗng hư không, Dung Vận chưa từng chịu qua ủy khuất như vậy, khóc lóc nói ra lời trong lòng:“Sao ngươi không biết thương hương tiếc ngọc chút nào vậy, ta… Ta thật khó chịu! Cha, mẹ… Vận nhi muốn ôm ôm, phía dưới của Vận nhi rất ngứa, có con sâu nhỏ cắn ta, phải làm sao đây? Muốn cha mẹ an ủi!”Hạ Trọng Vân vốn đang ngẫm lại chuyện của Dâm Hồ tộc, nghe Dung Vận nói, lập tức cười ngã lên long sàng:“Bảo bối nhi, sao ngươi lại đáng yêu quá vậy! Ta cho ngươi biết, loại bệnh trạng bây giờ của ngươi là mắc phải tao bệnh, cha mẹ cũng không cứu được ngươi, chỉ có thịt heo bổng của nam nhân mới có thể cho ngươi thoải mái. Đến đây, cho ngươi sờ Đại Cự Long của trẫm.”Nói rồi, Hạ Trọng Vân nắm cái tay nhỏ của Dung Vận đặt lên đũng quần của mình, cho y cảm thụ nửa ngày, đắc ý nói:“Thế nào? Xích thốn của trẫm rất lớn đúng không, đảm bảo thao cho tao hồ ly ngươi dục tiên dục tử.”Xúc cảm dưới tay cứng rắn, nóng rực, hoàng đế sắc ma thế mà lại nắm tay y bắt sờ soạng hình dáng thiết bổng kia từ đầu tới đuôi một lần, còn cố ý bắt bàn tay nhỏ của y bao lên “đầu trứng gà” cảm thụ xích thốn của gã.
Dung Vận sợ đến run lẩy bẩy, trong đầu nhớ tới khi còn bé mẹ từng nói:“Vận nhi, nhất định phải cẩn thận, không được cho nam nhân dùng cái đồ vật hạ lưu kia của bọn chúng bắt nạt con.”Dù sao trên người Dung Vận cũng có cái bộ phận kia, đương nhiên y biết đồ vật hạ lưu kia là cái gì. Y vạn phần sợ hãi, nhưng thân thể lại như bị người hạ cổ thao túng, so với vừa nãy còn khó chịu hơn, tê tê dại dại, nóng đến chảy mồ hôi liên tục, cả người ướt dầm dề như mới vớt ra từ trong nước, khát vọng da thịt va chạm.
Bắp đùi như muốn tự ngược nặng nề ép lại, sử dụng hết khí lực từ hồi còn bú sữa kẹp hai mảnh mép *** lớn lại, nhưng vẫn không được, Dung Vận cảm thấy thần trí của y đang lạc lối, thân thể mất khống chế di động bên người hoàng đế.
Hạ Trọng Vân trợn cả mắt lên nhìn, từng bước một áp sát Dung Vận. Dung Vận khiếp đảm lui về phía sau, nhưng dâm động không ngừng chảy ra d*m thủy để lại một đạo vết tích dâm đãng trên mặt đất.
Cuối cùng, Dung Vận đã lui đến góc tường, không thể lui thêm được nữa, trong thân thể lại bắt đầu hư không, nơi bắp đùi bủn rủn vô lực, Dung Vận vô thức mở ra hai chân, hướng về phía nam nhân mở rộng cửa mình.
Ánh mắt Hạ Trọng Vân trầm tĩnh, đứng trước Dung Vận, đôi mắt theo dõi nơi riêng tư phấn nộn của y, ung dung thong thả bắt đầu cởi quần áo.
Dung Vận trơ mắt nhìn nam nhân cởi hết, quỳ một chân lên đất, đè lên người y…