Áo Rách Quần Manh Câu Người Ngủ – Chương 12 – Botruyen
  •  Avatar
  • 24 lượt xem
  • 3 năm trước

Áo Rách Quần Manh Câu Người Ngủ - Chương 12

Ban đêm, phủ Thừa tướng hoàn toàn yên tĩnh. Tối nay sao đầy trời, liên kết thành một mảng lớn trên bầu trời đêm màu lam đậm như hàng ngàn mảnh vàng vụn rơi ra, như mộng như ảo. Hạ Mộ Hiên đang ở trong viện dành cho khách của phủ Thừa tướng, ngoại trừ một đoạn trên xe ngựa kia, Tạ Ngọc không cùng hắn thân cận. Tạ Ngọc xưa nay vẫn vậy, trước mặt người ngoài luôn cùng hắn bảo trì khoảng cách an toàn, cho nên dù lời đồn liên quan đến hai bọn họ lưu truyền rộng khắp trong kinh thành thì cũng không ai dám nói là thật. Có đôi khi Hạ Mộ Hiên cảm thấy, hắn và Tạ Ngọc đều là người điên, làm chuyện vô cùng hoang đường nhưng không có cách nào tìm ra lý do. Hắn thường nghĩ, vì sao mình lại phải làm như vậy, mà Tạ Ngọc, thì vì cái gì?

Tạ Ngọc thả lỏng dựa vào trong thùng nước tắm, nhìn ra ngoài cửa sổ như đang chờ đợi. Nếu như đoán không sai thì đêm nay hắn sẽ trở về. Đúng, nhất định trở về. Tạ Ngọc vẩy nước, lau chùi đủ loại vết tích trên người, tất cả đều là của Hạ Mộ Hiên lưu lại, cũng không biết là ghen hay là cố ý khiến hắn buổi tối không thể giao đãi tốt. Dấu hôn Hạ Mộ Hiên lưu lại đều rất đậm, lúc này đã biến thành màu đỏ sẫm, thậm chí còn có vết xanh tím, căn bản lau không hết.

Tạ Ngọc lắc đầu cười cười, đứng dậy từ trong thùng nước tắm, thủy châu óng ánh treo trên người càng khiến làn da trắng như ngọc, trơn bóng như sứ. Hắn tiện tay cầm một ngoại sam bạch sắc khoác lên người, bên trên thêu hạc thiên lam sắc (màu xanh da trời), tao nhã mà kiêu ngạo giống như một thân Tạ Ngọc. Tạ Ngọc ngồi trên giường giang rộng chân, nơi bắp đùi quả nhiên bị mài rách da, có thể thấy được Hạ Mộ Hiên làm chân của hắn có bao nhiêu dùng sức.

Tạ Ngọc không xức thuốc, ngồi trên giường lau tóc. Phía sau có động tĩnh nhưng Tạ Ngọc cũng không quay đầu lại, một giây sau liền bị ôm vào trong lồng ngực nóng bỏng. Tạ Ngọc khép chặt áo ngoài, che khuất vết tích trên thân thể, nhàn nhạt nói:

– “Ngươi đã đến.”

Nam nhân không trả lời, những hôn nóng ẩm không ngừng rơi trên gò má của Tạ Ngọc, đầu lưỡi liếm mắt hắn, làm cho gương mặt mỹ lệ, đẹp đẽ củaTạ Ngọc ửng đỏ, thấm ướt. Tạ Ngọc nhu thuận bị nam nhân ôm, nhắm mắt lại mặc kệ cho hắn mút hôn hai má, nhưng bàn tay nắm lấy vạt áo thủy chung không buông lỏng.

Nam nhân mặc một thân hắc y, trên mặt mang mặt nạ màu bạc, sau mặt nạ là một đôi mắt sắc bén như ưng, đôi môi mỏng mỏng, không biết là bạc tình hay là nặng tình. Tạ Ngọc gọi hắn một tiếng, nhẹ như than thở:

– “Lâu chủ…”

Minh Nguyệt lâu, một tổ chức tình báo ám sát lệ thuộc vào hoàng thất, chỉ có các đời hoàng đế và tâm phúc của hắn mới biết đến sự tồn tại này. Mỗi một lâu chủ đều là người mà hoàng đế không bao giờ hoài nghi, mà thế hệ này càng hơn đời trước, Hạ Trọng Vân bỏ ra rất nhiều công sức để mở rộng thế lực Minh Nguyệt lâu mà không sợ chút nào đến chuyện đối phương phản bội, đây cũng là nguyên nhân Đại Hạ triều kín như thiết thông, gián điệp không thể lọt đến.

Tạ Ngọc làm thư đồng của Hạ Trọng Vân, sau lại thay phụ thân đảm nhiệm chức thừa tướng, tất nhiên là một trong những thân tín của Hạ Trọng Vân, cho nên hắn và Minh Nguyệt lâu chủ cũng có không ít cơ hội công sự. Mặc dù là như vậy, nhưng hắn cũng chưa từng nhìn thấy gương mặt thật của Minh Nguyệt lâu chủ, ngoại trừ Hạ Trọng Vân, ai cũng chưa từng thấy. Nghiệt duyên của bọn họ bắt đầu từ một lần say rượu mất lý trí, có lẽ là đều quá tịch mịch, cho nên quan hệ vẫn luôn duy trì tới tận bây giờ.

Nam nhân hôn trong chốc lát, nâng người nhìn Tạ Ngọc, không ra hỉ nộ nói:

– “Ngày hôm nay hắn lên xe ngựa của ngươi.”

Tạ Ngọc thần sắc bất biến:

– “Hắn là Vương gia, muốn ngồi xe của ta, ta ngăn không được.”

Nam nhân cười lạnh, thân thủ muốn cởi y phục của Tạ Ngọc, lại phát hiện ra tay hắn đang nắm lấy vạt áo, ánh mắt nam nhân lạnh đi, chất vấn:

– “Nắm chặt như vậy làm gì, chẳng lẽ trên người ngươi có thứ gì không muốn để người nhìn thấy?”

Tạ Ngọc buông lỏng tay, nhẹ giọng nói:

– “Không có, ngươi muốn xem vậy thì xem đi.”

Y phục chảy xuống, lộ ra lồng ngực loang lổ vết tích của Tạ Ngọc, đầu v* bị chà đạp lợi hại nhất còn sưng đỏ, vừa nhìn là biết từng bị nam nhân thương yêu, yêu thích không buông tay cỡ nào, hoặc là luôn nắm trong tay thưởng thức, hoặc là ngậm tỏng miệng gặm cắn, có thể còn dùng đầu lưỡi hung hang liếm qua, nói chung là nếm đủ tư vị một đôi tao đầu v*. Trong mắt nam nhân không rõ tâm tình, lại xé quần áo của Tạ Ngọc ra, cả người hoàn chỉnh hiện lên trước mắt hắn, từ lồng ngực đến đôi chân dài, toàn bộ đều bị in dấu hôn, vết bấm mới vừa ra lò, có thể thấy được bị đùa bỡn triệt để bao nhiêu. Nam nhân trầm giọng:

Dung Khanh biết mình có chờ cũng vô dụng, lại càng không muốn từ chối đề nghị của Thương Trần Triều, liền cùng hắn tới mã tràng của Thương gia.

Toàn bộ mã tràng trừ hai người bọn họ ra thì cũng không có người nào khác, Dung Khanh không biết cưỡi ngựa nên được Thương Trần Triều mang đi, ngồi phía trước nam nhân, rong ruổi mã tràng. Dung Khanh thích loại cảm giác chạy băng băng tùy ý, cho nên Thương Trần Triều càng cưỡi càng nhanh, thân thể Dung Khanh nảy lên nảy xuống trên lưng ngựa, gần như lắc lư, nghiêng ngả. Thương Trần Triều một tay đỡ bụng hắn, lồng ngực kề sát sau lưng hắn, mỗi lần hơi động là tiếp xúc ma sát kịch liệt, thân thể vốn chưa được ăn no nên rất mau liền tràn trề nước.

Dung Khanh cảm thấy xấu hổ sâu sắc, vốn không muốn nhắc tới, tưởng bản thân có thể chịu nổi, nhưng hạ thân càng lúc chảy nước càng nhiều, bởi vì trên ngựa, cơ thể không ngừng lên cao rồi hạ xuống, cho nên d*m thủy chảy đến càng dữ dội, bên trong sa y của Dung Khanh cái gì cũng không có, phỏng chừng tao thủy đã vẩy ra rồi.

Thương Trần Triều cũng phát hiện dị thường của hắn, cố ý ghé vào lỗ tai hắn hỏi:

– “Bảo bối nhi, sao ta lại ngửi thấy một luồng tao vị?”

Thân thể Dung Khanh run lên, lúc rơi xuống mông lại không đáp xuống lưng ngựa, trái lại là ngồi trên tay Thương Trần Triều. Thương Trần Triều duỗi tay lần mò, quả nhiên hạ thân của vật nhỏ đã ướt dầm dề, không khỏi cười nói:

– “Cỡi ngựa mà cũng có thể phát tao, muốn bị thao trên lưng ngựa sao?”

Nam nhân thả chậm tốc độ, cũng không chờ Dung Khanh trả lời, đã nhấc cái mông của hắn lên, nhét dương v*t vào trong hoa huy*t. Dung Khanh mềm nhũn rên rỉ một tiếng, cảm thấy quả thực muốn thoải mái chết được. Ai biết, nam nhân căn bản không có chậm rãi làm hắn, mà là sau khi chờ toàn bộ dương v*t cắm vào, đột nhiên đánh một roi lên ngựa.

Ngực hí dài một tiếng, tức khắc chạy như điên, tốc độ còn nhanh hơn hồi nãy nữa. Dung Khanh dựa lưng lên người nam nhân, bị đai ngựa không ngừng ép dùng tao huyệt phun ra nuốt vào dương v*t của nam nhân, dương v*t đi vào tới độ sâu trước nay chưa từng có, thật như muốn đỉnh khai toàn bộ thân thể của hắn. Dung Khanh muốn kêu, nhưng ngay cả khí lực để kêu cũng không có, toàn thân đều bị nam nhân nắm trong tay. Nam nhân từ phía sau luồn tay qua bên sườn, vuốt vú của hắn, dương v*t trong cơ thể tựa như một đại tướng quân khai cương thác thổ (mở rộng đất đai biên giới), thế bất khả đáng.

Bị thao lộng một trận kịch liệt như thế, hạ thân của Dung Khanh tựa như phát hồng thủy, tao dịch chảy không ngừng. Thương Trần Triều có lẽ cũng sợ kịch liệt như vậy làm hắn chịu không nổi, liền cho ngựa chậm rãi tản bộ.

Động tác đột nhiên chậm lại, đột nhiên biến hóa làm cho Dung Khanh khóc lên:

– “Ca ca, thật đáng sợ… Ô ô, Khanh nhi cũng bị dương v*t chọi hỏng, vừa nãy, a… thật là thoải mái, hu hu, tao huyệt phun thật nhiều nước…”

Thương Trần Triều rút dương v*t ra, để Dung Khanh nằm ngửa trên lưng ngựa, vòng chân dài quanh hông của mình. Tư thế này khiến Dung Khanh thoải mái không ít, nhưng trong huyệt hư không làm hắn khó chịu, chủ động nói:

– “Ca ca, Khanh nhi nói sai, không có đáng sợ, là thoải mái… Thật là thoải mái, hu hu, ca ca đừng nóng giận, tiếp tục làm Khanh nhi có được không… Thật thoải mái muốn chết…”

Thương Trần Triều cười nói:

– “Tiểu sỏa qua (nhóc khờ khạo), lúc nào ca ca cam lòng không làm ngươi. Chúng ta đổi tư thế.”

Nói xong, Thương Trần Triều liền tiến vào, mặc dù ngựa chạy so với ban nãy có chậm đi, nhưng dù gì cũng có tốc độ, Dung Khanh bị xóc nảy thừa nhận nam nhân đỉnh lộng cùng tập kích, quả thực là dục tiên dục tử, hắn còn cầm lấy tay nam nhân đưa đi sờ soạng kiều nhũ của mình, quả thực là cực khoái.

So với cuồng phong sậu vũ vừa rồi, nhịp thao lộng hiện tại khiến người có loại lưu luyến, si mê, thư thích hơn, Dung Khanh hận không thể luôn luôn bị cắm xuống. Trên lưng ngựa từ lâu đã một mảnh ẩm ướt dính nháp, tất cả đều là dâm dịch hai người làm ra, ngựa tựa hồ cũng không thoải mái, dùng sức lắc mình. Dung Khanh suýt chút nữa bị quăng ra, kinh hô một tiếng, sau đó lập tức được nam nhân ôm lấy, giữu nguyên tư thế xen vào, trực tiếp sử dụng khinh công.

Thân thể hai người tương liên, phiêu phiêu trên không trung, Thương Trần Triều ỷ vào võ công cao hiếm thấy, trên không trung dưới tình huống không hề mượn lực, động eo dùng sức thao mấy cái. Dung Khanh kích động không thôi, không chỉ hạ thân tràn lan nước như thủy triều, tưới cho dương v*t nam nhân một thân tao thủy, mà cả trước ngực cũng phun sữa…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.