Áo Rách Quần Manh Câu Người Ngủ – Chương 11 – Botruyen
  •  Avatar
  • 24 lượt xem
  • 3 năm trước

Áo Rách Quần Manh Câu Người Ngủ - Chương 11

Hạ Trọng Vân thấy thái hậu vội vã đi ra, quần áo còn chưa chỉnh, không khỏi cười nói:

– “Xin lỗi mẫu hậu, quấy rầy việc tốt của người.”

Chu Bích Nhi không mang theo tức giận lườm hắn một cái, nói:

– “Hoàng đế không trách tội ai gia ngự tiền thất nghi, dâm loạn hậu cung là ổn.”

Nói xong, còn một mình tự cười không ngừng, nói:

– “Được rồi, nói chuyện cẩn thận, tìm ta có chuyện gì.”

Hạ Trọng Vân ngồi đối diện hắn, thần sắc vô cùng kính cẩn. Nếu như hỏi trên cõi đời này ai làm hắn tôn kính nhất, cảm tạ nhất thì đó nhất định là Chu Bích Nhi. Chu Bích Nhi với mẫu thân của hắn- hoàng hậu đời trước là long phượng thai, mà vì một câu nói đoán mệnh, từ nhỏ đã được nuôi như nữ nhi. Lão đạo sĩ kia nói trên người hắn âm khí quá nặng, làm nam thân không nổi, nếu như nuôi theo kiểu nữ nhi, thì sẽ được hưởng tôn vinh bất tận, cùng bạn tình bên nhau một đời.

Thời điểm Hạ Trọng Vân đăng cơ, mới chỉ là hài tử, lão hoàng đế ra đi quá đột ngột, trên triều đình hỗn loạn tưng bừng. Hoàng hậu thân thể, gân cốt yếu, thương tâm không qua khỏi bệnh, trước khi lâm chung khẩn cầu Chu Bích Nhi giả thành nàng, có thái hậu chấn cho, hoàng đế không đến nỗi bị đảng phái chi tranh hại chết.

Chu Bích Nhi không chỉ đáp ứng, còn ủy thân cho hoàng đế nước láng giềng một thời gian rất lâu, dưới sự trợ giúp của đối phương đặt chân trên triều đường, dốc lòng nuôi dưỡng Hạ Trọng Vân, lúc này Đại Hạ triều mới trời yên biển lặng.

Hạ Trọng Vân cũng không nói lời khách sáo, trực tiếp vào:

– “Mẫu hậu, ta muốn lập hậu.”

Chu Bích Nhi sững sờ, lập tức mừng tít mắt. Hài tử này cái gì cũng tốt, chỉ là ánh mắt quá cao, hắn thật sợ nó cô độc tới cuối đời. Chu Bích Nhi tò mò hỏi:

– “Ngươi nhìn trúng người nào? Tiểu thư hay là công tử nhà ai?”

Hạ Trọng Vân ho khan, nói:

– “Cũng không phải… Là một tiểu dâm hồ, song tính nhân. Mẫu hậu, người có biết chuyện dâm hồ không?”

Chu Bích Nhi đáp:

– “Ta biết, trong cung chúng ta có thư tịch liên quan tới chủng tộc này,chắc là ngươi không chú ý. Mà ta thật không nghĩ tới chủng tộc này vậy mà thật sự tồn tại, còn duy trì đến nay. Tiểu dâm hồ càng là hiếm có khó được… Bản thân dâm hồ vô tội, đều vì thế nhân tư dục dẫn đến cho bọn họ lắm tai ương. Nếu ngươi thật tâm thích người ta thì phải đảm bảo cả đời đừng làm tổn thương y.”

Hạ Trọng Vân nở nụ cười, giữa hai lông mày ý khí phong phát, bạo ngược lẫm liệt, hắn nói từng chữ:

– “Yên tâm, mẫu hậu. Thiên hạ và y, Hạ Trọng Vân ta chắc chắn sẽ bảo vệ tốt.”

Chu Bích Nhi hài lòng nói:

Dung Khanh giơ lên một cái đùi gà, biểu tình sinh động nói với Thương Trần Triều:

– “Ca ca, ăn thật ngon.”

Thương Trần Triều đoạt đùi gà trong tay hắn, cười hỏi:

– “So với đại dương v*t của ca ca thì cái nào ăn ngon hơn.”

Dung Khanh suy nghĩ một chút, cảm thấy được hai cái này căn bản không thể so sánh hắn rất thèm, vì vậy tiện mồm nói:

– “Đùi gà ăn ngon hơn.”

Thương Trần Triều giả vờ nặng nề, nói:

– “Bảo bối nhi, ta bất mãn với đáp án của ngươi, mới vừa rồi là ai còn ở trên giường dùng tiểu tao miệng ăn dương v*t, hai cái miệng cướp ăn, ăn được rồi liền không thích?”

Dung Khanh cuống lên, nói:

– “Thích, thích nhất đại dương v*t của ca ca, ca ca, Khanh nhi sai rồi…”

Thương Trần Triều thấy mắt hắn lom lom nhìn đùi gà, đã sớm mềm lòng, lại không nhịn được trêu đùa:

– “Vậy đi, ngươi cho ca ca chơi hơi bướm nộn nhỏ, ca ca liền để ngươi ăn đùi gà.”

Dung Khanh không do dự nửa phần, cầm đùi gà qua, một tay vén lên áo bào, tách chân, đưa hạ thể trần truồng đến trên tay Thương Trần Triều, nói:

– “Ca ca tùy tiện chơi, Khanh nhi cũng muốn bị ca ca làm bướm, dọc đường đều nhớ ca ca, bướm lúc nào cũng khóc, thật đáng thương…”

Thương Trần Triều vừa nhìn, quả nhiên long lanh nước, đẹp đến khó mà tin nổi, liền thân thủ vò lên, mò sờ nhợt nhạt ở miệng huyệt, nắm âm vật đùa bỡn. Dung Khanh lúc đầu còn có thể ăn mấy miếng đùi gà, càng về sau lại càng ăn không biết vị, ngứa ý tràn lan, trong đầu trừ đại dương v*t của Thương Trần Triều ra cái gì cũng không nhớ ra được. Hắn ném đùi gà, nhào vào trong lồng ngực Thương Trần Triều, vội vàng hôn mặt cùng cái cổ của hắn, khóc thút thít:

– “Ca ca, mau *** ta, muốn đại dương v*t, ân a… Đại dương v*t ăn ngon nhất, không muốn đùi gà, a… Vào rồi, đẹp quá, ca ca, Khanh nhi yêu ngươi, muốn luôn bị làm…”

Thương Trần Triều đè hắn xuống giường, thô giọng nói:

– “Đây là ngươi nói đó, ca ca *** ngươi đến sáng, cho đôi tao chân này của ngươi khép lại không được…”

Vì vậy, minh chủ võ lâm tương lai và đùi gà trong trận chiến tranh sủng này, toàn thắng!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.