Áo Rách Quần Manh Câu Người Ngủ – Chương 10 – Botruyen
  •  Avatar
  • 34 lượt xem
  • 3 năm trước

Áo Rách Quần Manh Câu Người Ngủ - Chương 10

Trong ngự hoa viên, Dung Vận bị bắt nạt thảm thiết, dưới sự uy hiếp tà ác của Hạ Trọng Vân, miệng đối miệng ép y phải uống sữa do chính mình phun ra. Sau khi bị đút cho non nửa chén, Dung Vận thật sự là chịu không nổi. Uống sữa của chính mình thật xấu hổ, hơn nữa tên hoàng đế sắc lang đó, mỗi lần đều quấn lấy đầu lưỡi y hôn không ngừng, miệng đầy hương sữa, hôn ác đến mức sữa tràn ra từ kẽ răng môi hai người, rơi xuống cơ thể trần truồng của y, cả viện đầy mùi sữa thơm. Dung Vận luôn cảm thấy đại nội thị vệ tuần tra ngoài hoa viên chắc chắn đều nghe thấy, bọn họ cũng đều biết mình phun sữa, hu hu thật đáng sợ, việc mất mặt như vậy y mới không cần cho người biết.

Với lại, y bị nam nhân hôn không ngừng làm cho lòng say thần mê, cái vú phồng phồng lại lớn hơn một chút, sưng lên đến mức cái huyệt “bánh bao” lại bắt đầu ngứa, rõ ràng đều bị làm sưng lên, đau đau, vì sao còn muốn đại dương v*t, y phải mau trốn khỏi nam nhân này.

Dung Vận lấy lòng nhìn Hạ Trọng Vân, nhỏ giọng hỏi:

– “Hoàng thượng, có thể không đút được không, rất mắc cỡ…”

Tuy rằng cả người Dung Vận cho Hạ Trọng Vân cảm giác mềm mại, chính là cực kỳ tốt để bắt nạt, nhưng đó là vì y quá xuẩn manh, bình thường ở trước mặt Hạ Trọng Vân hắn kêu đánh kêu giết. Hạ Trọng Vân hiếu kỳ:

– “Kêu hoàng thượng cơ đấy? Sao đột nhiên lại lễ phép vậy?”

Dung Vận suy nghĩ một chút, nhịn không được đập Hạ Trọng Vân mấy quyền nhỏ, hừ nói:

– “Ngươi nói, ta còn kêu đánh kêu giết với ngươi sẽ tru di cửu tộc của ta. Hừ, hôn quân.”

Đây là lần đầu tiên có người nói Hạ Trọng Vân là hôn quân, mà biểu tình của Dung Vận thực sự là rất đáng yêu, lúc dùng nắm đấm nhỏ đánh hắn, một đôi tao vú no đủ, đầy đặn đung đưa đung đưa, giữa ban ngày dương quang sung túc, chiếu lên cặp vú trắng của y rõ ràng, đầu v* cũng đỏ tươi đẹp đẽ, mới vừa bị bóp sữa nên bên trên còn lưu lại dấu tay của hắn và vết sữa chưa khô, một bộ dáng muốn vua tới ngắt. Hạ Trọng Vân ôm Dung Vận vào trong lòng lại bắt đầu tình dục mà bóp vú, Dung Vận nắm lấy vạt áo hắn ngâm khẽ:“Không, đừng bóp nữa, hết sữa rồi, a… đều do ngươi uống hết. Ân a, thoải mái, a a… bóp nặn thật thoải mái, ừm, cái vú lại lớn hơn rồi, a… Khỏe quá, đẹp quá, hoàng thượng tốt, ta còn muốn lớn, ô… Bóp mạnh chút nữa cho ta, ta cho ngươi mò vú mỗi ngày…”Hạ Trọng Vân cười khẽ:

– “Đồ lẳng lơ, lúc thường cực kì mạnh miệng, đụng vào liền lãng như vậy, ngươi không cho ta mò vú, còn muốn cho ai mò? Bướm dâm cứ chảy nước, y phục của trẫm cũng bị ngươi làm ướt…”

Dung Vận làm sao mà không biết mình lại ướt, cái đùi lớn đều dính nhơm nhớp. Y đang ngồi trên người Hạ Trọng Vân, khẽ sụp bướm xuống tiếp xúc với long bào của nam nhân. Dung Vận không chịu được cô quạnh, cọ lên áo bào của hắn, trên y phục thêu rồng xuất sắc, chỉ thêu xù xì vừa vặn có thể mài mài bướm nộn nhỏ ướt đẫm của Dung Vận. Y lắc mông lộn xộn trên người Hạ Trọng Vân, thoải mái rên rỉ:

– “A, thoải mái chết được… Long bào giải ngứa tốt thật, a, bướm thích chảy nước, không thể trách ta, a… Mài phải hoa hạch rồi, thật đáng sợ… Muốn bay…”

Hạ Trọng Vân lần mò ra bướm dâm đã nước chảy thành sông của Dung Vận, lạnh lùng nói:

– “Lẳng lơ dâm oa to gan, dám dùng long bào của trẫm làm cái việc dơ bẩn, thấp hèn như vậy, đây là khinh nhờn thiên uy, phải phạt nặng.”
– “Ta đã là người của ngươi, mới không cần người khác… Ngươi đi đi, so với bị ngươi ghét bỏ, ta… Ta tình nguyện vừa bắt đầu liền cách ngươi xa xa.”

Thương Trần Triều ôm Dung Khanh đến trên giường, biết hắn hiện tại tâm tình bất ổn, chỉ lẳng lặng mà ôm hắn, xoa xoa lưng hắn. Dung Khanh dần dần bình tĩnh lại, cũng biết mình vừa rồi phản ứng quá đáng, nhưng bất an và sợ hãi nơi đáy lòng căn bản không có cách nào tiêu tan… Thân thể như vậy, hạnh phúc từ đâu đến, ngươi nhìn đi, vừa rồi còn đuổi nam nhân, bây giờ bị hắn ôm lại kích động muốn quấn lấy, muốn làm nũng với hắn, muốn cầu hắn tha thứ, muốn cho hắn dùng thịt heo bổng thương yêu mình… Thật rất muốn, muốn muốn chết.

Dung Khanh nhẫn nhịn không lên tiếng, Thương Trần Triều lại đùa hắn:

– “Bảo bối nhi, thật muốn rời xa ta sao? Không muốn ta hôn ngươi, sờ ngươi, liếm bướm dâm nhỏ nộn nộn cho ngươi, dùng đại dương v*t thao ngươi sao?”

Trong đầu Dung Khanh không khỏi hiện ra hình ảnh hai người liều chết triền miên trước đó, thân thể khát vọng mười mấy năm cuối cùng cũng bị lấp đầy, dương v*t trong thân thể to dài mạnh mẽ, đại thủ xoa xoa trên người nóng bỏng mãnh liệt… Hắn nghĩ, rất muốn, cũng bởi vì quá muốn cho nên mới không dám. Dung Khanh lén lút dịch người vào trong giường, hạ thân hắn đã ướt đẫm, mắc cỡ chết người, không thể để hắn phát hiện.

Thương Trần Triều cố tình bất chấp Dung Khanh đưa tay xuống, nơi bướm non ngồi qua đều ướt đẫm, dường như có thể vắt ra nước. Nam nhân ác liệt vạch trần hắn:

– “Không trả lời vậy là muốn, sàng đan đều bị ngươi làm cho ướt đẫm, tiểu lãng bức còn không có dương v*t làm liền muốn chết khát, bảo bối nhi ngươi nhẫn tâm để tiểu non bức đẹp đẽ như dâm đến chết sao, hả?

Dung Khanh không có cách nào chống cự mỗi tiếng nói cử động của nam nhân này, chuẩn bị bó tay chịu trói. Nhưng nam nhân không làm hắn, trái lại cầm lấy một chiếc lọ gốm sứ trên bàn, hỏi:

– “Trong này là tình cổ, ta vừa vào đã ngửi thấy.”

Dung Khanh không biết tại sao hắn lại hỏi cái này liền gật đầu. Hắn tinh thông cổ thuật, đã tự tay làm cái này. Đây không phải là vật hại người, chỉ dùng trên thân thể người yêu, một đôi, trồng trên người hai người, nếu ai là phản bội đối phương, không yêu đối phương, thì sẽ bị cổ trùng dằn vặt đến chết. Dung Khanh làm ra chúng đã suy nghĩ, cũng không biết cả đời này có thể gặp được nam nhân nào, cam nguyện cùng hắn gieo xuống cổ tình.

Đang nghĩ ngợi lại cảm thấy tay nóng nóng, trên cổ tay hắn và Thương Trần Triều đều thêm một dấu ấn hoả hồng, người này… vậy mà lại đưa cổ tình vào trong thân thể của bọn họ… Thương Trần Triều cười bá đạo, trầm giọng nói:

– “Kể cả ngươi không khóc, ta cũng định đem vật này gieo xuống. Dung Khanh, ngươi là của ta, đời này chỉ có thể cho ta làm, chỉ có thể yêu mình ta…”

Dung Khanh yên lặng nhìn Thương Trần Triều, đột nhiên nhào tới, vong tình quấn lấy hắn.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.