Tất cả trở về như thường lệ, sáng ra gái lại gọi em dậy đưa gái đi học làm em bỏ hết cả thói quen ngủ nướng. Đến công ty lại ngồi ở văn phòng hoặc đi khách hàng trưa về đón gái đi chợ nấu cơm, có thay đổi là dạo này Mai thường nhắn tin cho em nói chuyện linh tinh hoặc rủ đi cafe. Tối thứ 6 vừa đi làm về thì bé L phóng xe sang.
– Sang đây làm gì đấy cô
– Sang thăm anh không được à
– Thôi mỗi lần cô sang anh đều có mục đích cả không tự dưng sang đâu
– Mai về quê nha anh lâu rồi không về
– Chưa đầy một tháng mà
– Lâu rồi mà, mai anh với em cùng về nha nay em gọi cho mẹ bảo hai anh em mình về rồi
– Ơ nhưng mà….
– Nhưng nhị gì nữa em không biết đâu mai anh với em cùng về tối nay em ở bên anh mai về sớm
– ờ rồi rồi
Con bé vẫn cái tính nết ương bướng làm gì cũng không thèm hỏi ý kiến mình thôi thì đành chịu thua mai lại cùng nó về quê. Vì lỡ hẹn với Mai nên em đành gọi thông báo cho cô ấy
– mình nghe nè T
– ờ ờ mai nè
– gì mà ấp úng thế ông tướng đừng bảo mai không đi được với tớ nha
Đôi khi em thấy sợ trực giác của con gái các thím ạ
– ờ cái L vừa mới sang đây, mai chắc hai anh em mình phải về quê rồi hẹn cậu khi khác nha
– bé L hả, cậu dẫn nó qua chỗ mình chơi lâu lắm rồi mới gặp con bé đấy.. á mà cậu bảo mai không đi với mình được
– ừ con bé L sang đột ngột mình không biết
Mai im lặng một lúc rồi nói
– hay mai cậu cho mình về quê luôn lâu rồi mình chưa về
– à …ừ
– à với ừ gì có cho tôi về không để tôi còn tự bắt xe
– à thì mình … lúc nào cũng sẵn sàng làm xe ôm cho cậu đấy
– mình sẽ nhớ câu nói này của cậu… mà giờ cậu đưa bé L qua đây chơi rồi đi ăn luôn
– Ừ để mình gọi con bé
Vào phòng gọi bé L đi ăn thì thấy con bé đang ngồi lôi cái máy ảnh của em ra nghịch
– Ê ê hàng trung quốc đấy nha động vào hỏng bắt đền đấy
– Anh thích em trưng dụng cho dòng họ không?
– Thôi anh tích góp bao lâu mới rước được em nó về đấy
– Em sắp đi phượt với lũ bạn anh cho em mượn mấy hôm nha
– Anh biết ngay mà mỗi lần em sang là kiểu gì cũng có chuyện nhờ vả
– Thế anh có cho mượn không
– Không lần cuối mày mượn xe anh đi chơi về tý nữa anh không nhận ra đống sắt vụn ấy là cái xe rồi
– Anh không cho mượn lần này em về xin tiền mẹ mua máy mới không thèm nữa đồ ki bo
– Thôi đấy mày cầm lấy mà dùng anh cho mày luôn đấy chứ không cần mượn nữa về cấm xin tiền mẹ thiếu qua anh đưa cho, lớn rồi không biết tiết kiệm tự kiếm tiền suốt ngày xin mẹ bằng tuổi mày anh….
– Rồi rồi lại cái bài ca không bao giờ quên rồi anh dạo này càng ngày càng lải nhải giống ông già rồi đấy
– $#%%##%^&
Đang đấu khẩu với bé L thì gái sang
– Anh Tuấn chở em đi chợ đi
– À ừ chắc tối nay anh đi ăn ngoài rồi bé L sang mà em cũng đừng nấu đi ăn với bọn anh luôn
– Không không tối nay anh nấu cơm ăn đi lâu rồi em chưa ăn đồ anh nấu
Gái tròn mắt nhìn em như không tin là em biết nấu ăn. Thực ra trước đây hồi sinh viên em có đi làm thêm ở mấy nhà hàng nên luyện được tay nghề nấu nướng khá là ổn chẳng qua là lâu rồi đi làm lười nên ăn quán là chủ yếu.
– Nay em mới biết là anh nấu ăn nha
– Em đừng nghe con bé dở hơi nói linh tinh
Cái L đằng sau nhảy lên bá cổ em kéo tai
– Anh nói ai là con bé dở hơi hả
– Á .. đau.. đau buông ra nào nhà đang có khách nha
– Anh nói ai là con dở hơi- nó vẫn không buông tha truy hỏi đến cùng
– Thôi anh xin lỗi anh lỡ lời…
– Xin lỗi mà xong à đi chợ nấu cơm ngay cho em
Số em khổ vậy đấy các thím ạ mang tiếng là người đàn ông duy nhất trong gia đình nhưng địa vị trong gia đình em được sắp xếp là : mẹ , bé L rồi đến em. Từ khi nhà em nuôi thêm con jax ( con chó alaska em tặng bé L nhân dịp sinh nhật nó 18) thì địa vị thay đổi là : mẹ , bé L , con jax rồi mới đến em đúng là bi kịch ạ. Nhấc điện thoại gọi cho mai
– À .. ừ bé L không muốn đi ăn ngoài
– Vậy hả
– ừ nếu cậu muốn cậu có thể qua đây chơi hôm nay tớ đứng bếp mà
– ui tớ nghe nhầm không đấy
– e hèm tớ chắc chắn là sóng điện thoại vẫn đang khỏe nên cậu không nghe nhầm đâu
– ok mấy khi được thưởng thức tay nghề của cậu cho tớ địa chỉ đi tớ qua
– à cậu qua XXXXX thì gọi tớ ra đón nha
quay vào rủ gái hoặc L đi chợ cùng nhưng hai bà tám đang mải buôn chuyện nên em đành đi một mình, phóng ù ra chợ trong đầu lẩm nhẩm tính toán tối nay nấu gì
– anh đẹp trai mua gì cho em đi – em bán thịt đon đả chào khách
– mông bán sao em
– mông bán 75 anh giai ạ
– ui mông nhìn thế kia chắc nhiều mỡ lắm
– mông em toàn lạc thôi anh nhìn xem
– nhìn không đủ cho anh sờ thì biết
………
Cuối cùng em quyết đinh nấu mấy món mà bé L thích ăn là vịt om sấu, cánh mọc mùng và chả cuốn, đi chợ về hai bà cô kia vẫn đang buôn chuyện mặc kệ em xử lý nguyên liệu các cụ dạy cấm có sai ba con đàn bà một con vịt là thành cái chợ, vịt có rồi ngoài kia có hai đứa sắp sửa thành 3 nhà em mở được cái super maket rồi. Đang tay dao tay thớt thì Mai gọi điện tới
– nghe nè người đẹp
– đón mình đi mình đến nơi rồi
– rồi chờ mình 2 phút
quăng dao thớt đấy đi ra ngoài nhà dắt xe ra, bé L tròn mắt hỏi
– anh đi đâu đấy
– à anh ra ngoài đón bạn
– ai vậy
– tý qua em sẽ biết
em làm vẻ thần bí rồi phóng xe đi luôn bỏ mặc hai gương mặt ngơ ngác đằng sau. Phóng xe ra đến nơi thấy Mai đang đứng nghịch điện thoại
– xe ôm em ơi
– không em đang đợi bạn
vẫn cúi mặt vào điện thoại
– xe ôm anh lấy rẻ cho
– không…
Mai ngẩng lên nhìn thấy em rồi bỗng phì cười, em ngạc nhiên thì cô ấy chỉ chỉ vào người nhìn xuống thì thôi bỏ mẹ đang mặc cái tạp dề in hình gấu pood của gái vội đi đón quên không cởi ra mất hết hình tượng rồi
– mình không ngờ cậu đảm đang vậy đâu- mai vừa cười vừa nói
– cái cậu không ngờ còn nhiều lắm thôi lên xe tớ đưa cậu về hàn xá
đưa mai về vừa dừng xe thì bé L chạy ra đón, nhìn thấy mai bước xuống đầy nghi hoặc
– ai vậy anh
– bé L hả không nhận ra chị à
– chị…chị…
– ôi mới có mấy năm mà có người đã quên tôi rồi buồn quá
– á… chị maiiiiiiiii
con bé thét lên rồi lao vào ôm lấy mai làm em chỉ biết cười khổ lớn rồi mà cứ như trẻ con vậy. Gái trong nhà bước ra nhìn thấy Mai ánh mắt bỗng trở nên phức tạp. Ba cô gái lôi kéo nhau vào trong nhà bỏ mặc cái thằng em chui vào trong bếp làm phận tôi tớ tiếp. Đến giờ ăn Mai và gái cứ tấm tắc khen đồ ăn em nấu ngon còn bé L thì chỉ chăm chú ăn và ăn, em thắc mắc là nó ăn nhiều như thế mà tại sao không béo nhỉ. Gái biết mai 3 đứa em về quê thế là nhất quyết đòi về cùng vậy là từ 3 người về thành 4 người về may bé L mang xe sang nên đủ xe đi. Bữa cơm khá vui vẻ mai và bé L trò chuyện tíu tít gái thỉnh thoảng xen vào một câu chỉ có em là người thừa mở miệng ra nói câu nào là bị ba người kia đồng lòng đá xoáy nên dứt khoát biến đau thương thành động lực tiêu diệt số thức ăn còn lại trên đĩa bác Hồ dạy lãng phí là tội ác mà. Cơm nước dọn dẹp xong xuôi thì mai kêu em đưa về khách sạn (cô ấy vẫn chưa tìm được nhà trọ nha) trên đường đi mai khẽ ôm eo em
– cậu lạnh à
– ừ hơi không quen thời tiết ngoài này
– thế thì ôm chặt vào cho ấm
– thôi vậy thôi chứ hơn nữa có người hiểu nhầm
– ai vậy
– ai còn lâu sẽ nói
– lâu tớ cũng chờ
– mà bé L dạo này càng lớn càng xinh nhỉ giống bác gái quá
– à.. ừ nó lớn mà tính như trẻ con ý mà hại tớ với mẹ đau đầu thôi
– tính con bé như vậy càng đáng yêu mà giá tớ có đứa em như nó
– đấy cậu thích thì tớ cho luôn đấy khuyến mại thêm thằng anh nữa nè
– thôi hàng khuyến mại em hổng cần trả lại nhà sản xuất
im lặng một lúc mai khẽ ngả đầu vào lưng em
– cô bé hàng xóm cậu xinh nhỉ
– à ..ừ
– cậu với cô bé ấy là..
– chỉ là hàng xóm thôi tớ đối với chóp như đối với L vậy thôi
– mà không hiểu tại sao tớ thấy chóp nhìn quen quen mà không nhớ ra gặp ở đâu
– cậu cũng thấy vậy à
– ừ nhưng chắc là người giống nhau nhiều nên cảm nhận thế thôi
– ừ chắc vậy
đến khách sạn cô ấy ở em dừng xe lại
– hết tiền rồi nha người đẹp
– nhanh nhỉ đến nơi rồi
– ừ cậu vào đi tớ về
– nhớ mai qua đón tớ nha
– rồi mai 6 h tớ qua đón cậu mà tớ về đây
– về tới nơi nhắn tin cho tớ nha
– ok
em quay đầu xe phóng đi để lại sau lưng một bóng dáng người con gái đang đứng đó nhìn theo em khẽ thở dài như làn gió thu…..
Sáng hôm sau hai xe bốn người lên đường về quê, em chở mai còn L chở gái. Ngồi sau xe em mai tự nhiên ôm lấy eo
– Ê ôm chặt thế
– Được người đẹp ôm mà ý kiến hả
– Không ý kiến nhưng sợ người ta hiểu nhầm
– Ai cơ
– Người đi đường người ta lại bảo thằng kia nhìn ngu ngu vớ được người yêu xinh gớm
– Lợi cho cậu chứ còn gì
– Nhưng mai kia tớ khó kiếm người yêu thì sao
– Tớ chịu trách nhiệm
– Tớ nhớ câu đấy nha ế thì đến tìm cậu
– Mà cậu đi chậm lại tý được không
– Sao thế
– Tớ muốn ngắm cảnh
– Thế thì bao giờ mới về đến nhà còn cái L với chóp đi đằng trước nữa
Thực ra em không muốn nghe lời mai thả chậm tốc độ vì chính đoạn này em với N bị tai nạn , giờ mỗi lần đi qua đoạn đường này em như bị ám ảnh chỉ muốn phóng xe thật mau để qua. Mai im lặng không nói thêm gì nữa em tăng tốc độ đuổi kịp L và gái, hai cô nàng đang trò chuyện rôm rả cười nói tíu tít thấy em phóng xe đến gần bé L nên tiếng
– Ơ em tưởng anh chị cố tình tạo khoảng trời riêng
– Trẻ con nói linh tinh gì đấy tin tháng sau anh cắt tiền tiêu vặt của em không
– Thôi anh T đẹp trai em lỡ lời mà
– Nịnh nọt vô dụng
– Nay em mới thấy anh T có thái độ nghiêm khắc nha- gái trêu em- hay là bị nói trúng tim đen
– Em lại vào hùa với cái L hả để anh tính xem mấy hôm nữa có nên ngủ dậy muộn không nhỉ
– Anh dám…
– Thôi mọi người đừng trêu T nữa biết tính anh ý hay ngại mà còn trêu- Mai nên tiếng giải vây cho em
– Ghê không bênh nhau rồi kìa- bé L quyết không buông tha
– Tập trung vào mà đi đường đi về nhà rồi anh bảo mày
Cả một quãng hành trình hơi dài cuối cùng cũng về đến đích, vì Mai không có chỗ ở nên cô ấy quyết định ở nhờ nhà em, dù sao nhà em cũng rộng mà ít người nên em ok luôn. Em chở Mai về còn bé L thì đưa gái nhà gái. Về đến nhà đang định mở khóa cổng thì thấy xe mẹ em dựng trong sân, đang thầm nghĩ nay mẹ không ra cửa hàng mà ở nhà đẩy cửa bước vào kéo theo Mai đi cùng
– Mẹ con về rồi này, nay mẹ không ra cửa hàng à
Đập vào mắt em là ngay gương mặt người đàn ông ấy, người đàn ông mà em hận suốt bao nhiêu năm nay, người mà làm khổ mẹ em vất vả nuôi dưỡng hai anh em. Phải đấy là người cha bạc tình ruồng rẫy vợ con để chạy theo người đàn bà khác. Mẹ em nhìn em phức tạp rồi lại nhìn sang Mai đang đứng cạnh em ngạc nhiên
– Con về….
– Ông đến đây làm gì- em ngắt lời mẹ quay sang sẵng giọng hỏi người đàn ông đang ngồi ở kia
– Bố nghe nói con mới bị tai nạn
– Đừng gọi tôi là con tôi không đảm đương nổi cái từ ấy
– T không được láo- mẹ em quát lên
– Mẹ kệ con, con lớn rồi đủ hiểu mình làm những gì
– Bố biết mình có lỗi với hai anh em con
– Thế còn mẹ tôi, vợ ông thì sao bao nhiêu năm nay ông chỉ biết có lỗi với hai anh em tôi thôi à, anh em tôi không cần cái lời xin lỗi từ ông- em cao giọng nói
– Là bố sai với mẹ con , chuyện năm đó là bố sai
– Nếu ông về đây để nói lời xin lỗi thì xong rồi đấy bây giờ hết chuyện mời ông về cho nhà chúng tôi có việc bận
– Bố có điều muốn nói với ba mẹ con
– Tôi không muốn nghe- em nói gần như gào nên bỏ mặc cái vẻ ngạc nhiên cùng sợ hãi của Mai đang đứng bên cạnh
– Con bình tĩnh đi T- mẹ em kéo em lại khi em lao về phía ông ấy
– Bố biết con hận bố, nhưng con bình tĩnh lại nghe bố nói chuyện đi
– Rồi – em ngồi xuống ghế- bây giờ ông nói được rồi đó người bố đáng kính ạ
– Lần này bố về Việt Nam nghe nói con mới bị tai nạn có sao không
– Như ông đang thấy thằng con này vẫn đang ngồi nói chuyện với ông bình thường
– Con có thể nói chuyện với bố nghiêm túc được không
– Thì tôi vẫn đang nghiêm túc đây
– Bố nghĩ con đã đủ chín chắn rồi nhưng có vẻ còn còn sốc nổi lắm
– Tôi đủ biết được cái gì đúng cái gì sai
– Con đừng có nói với bố bằng cái giọng điệu ấy- ông ấy có vẻ mất kiên nhẫn
– Nếu ông không thích thì mời ông về cho
ông ấy đứng lên rồi lại thả mình xuống ghế một cách vô lực gương mặt chán trường, mẹ em nhìn sang em với ánh mắt trách móc còn Mai thì tự động ngồi xuống nắm lấy tay em
– Bé L có về cùng con không
– Nó về cùng nhưng đang đi có chút việc chắc tý nữa về tới nhà
Có lẽ do ánh mắt của mẹ, một phần do cái nắm tay của Mai mà em đủ bình tĩnh để đối diện nói chuyện với ông ấy
– Bố…bố…
– Ông cứ nói ra đi không phải ấp úng thế làm gì
– Bố… đã nói chuyện với mẹ con lần này bố về mong rằng một trong hai anh em con sẽ theo bố sang bên ấy sống cùng, mẹ con bảo bố hỏi ý kiến các con. Thế ý con thế nào có muốn theo bố sang bên ấy phát triển không
Em bàng hoàng trước câu nói của ông ấy, không ngờ mục đích ông ấy về lần này là để đón một trong hai anh em sang bên Úc sinh sống cùng ông ấy. Cảm giác tay bị siết chặt kéo em về hiện thực, nhìn sang Mai đầy vẻ lo lắng trên mặt đang siết chặt tay em
– Thế ra sau 17 năm ông mới nhớ ra mình còn hai đứa con à
– Bố xin lỗi nhưng con hiểu cho hoàn cảnh của bố khi ấy
– Thế ông có hiểu nỗi khổ của mẹ tôi khi một mình nuôi nấng hai đứa con không
– Bố nợ mẹ con nhiều
– Tôi nói thẳng là tôi không đi, cái L cũng vậy
– Con suy nghĩ kỹ đi bên ấy sẽ tốt hơn cho con và cả bé L
– Tôi không cần- bé L nên tiếng nói, không hiểu con bé về từ bao giờ nhưng chắc đủ để nghe hiểu câu chuyện nó nói xong chạy đến ôm lấy mẹ em rồi khóc thút thít, chắc nó đau lòng lắm vì đây là lần đầu tiên nó gặp ông ấy, khi ông ấy bỏ nhà đi nó mới gần hai tuổi chưa thể nhớ được cái gì cả thế mà lần gặp lại ở trong hoàn cảnh này
– Ông nghe rõ rồi chứ chúng tôi không cần nên mời ông ra khỏi nhà tôi ngay
Ông ấy thở dài lắc đầu ngao ngán rồi đứng dậy bước đi ra khỏi nhà trước khi đi ông ấy quay lại nói với mẹ em
– Dù sao năm đó là tôi có lỗi nhưng cô nếu vì hai đứa thì nên biết cái gì là tốt cho bọn nó
– Đi ôngđi ra khỏi nhà tôi ngay đi- em như nổi điên nên liên tục đẩy ông ấy ra khỏi cửa nhà, đóng cánh cửa lại tự dưng sống mũi em thấy cay cay nước mắt cứ trực trào ra cố nhắm mắt lại hít thật sâu để ngăn không rơi nước mắt, em không muốn mình khóc lúc này trước mặt mẹ và Mai.
– Mẹ nghĩ…
– Mẹ đừng nói đến chuyện này nữa con không muốn nghe
Em mở cửa bước ra ngoài nổ máy xe phóng đi để lại sau lưng tiếng gọi của mẹ vang lên.
Bờ hồ vẫn vậy gió thu lùa hàng liễu quanh bờ đung đưa, từng làn sóng nhỏ lăn tăn giữa hồ gợi về trong em bao kỷ niệm. Châm điếu thuốc ngồi đưa mắt vô định nhìn ra bờ hồ, không một tý cảm xúc nào cả trong em lúc ấy chỉ có trống rỗng, khói thuốc bay trước mặt làm mắt cay cay
– Tớ biết cậu sẽ ra đây mà
Em nhìn lại thì thấy Mai đang đứng ở đằng sau, cô ấy tiến nên rồi ngồi xuống bãi cỏ ngay cạnh em
– Vẫn như ngày trước nhỉ cậu không có chỗ nào đi chỉ ra bờ hồ ngồi thôi
– Ra đây mình mới không phải suy nghĩ điều gì nữa, lúc ấy mới cảm thấy bình yên
– Cậu ổn chứ
– Xin lỗi vì để cậu thấy cảnh này
– Không có gì mình chỉ thấy lo cho cậu thôi
– Lo cho mình?
– ừ mình thấy lo cho cậu quá lúc nãy nhìn cậu đáng sợ lắm
– ừ có lẽ mình hơi mất bình tĩnh
– thế giờ đã bình tĩnh lại chưa
– nói chung là ổn rồi
– thế về đi bác gái với bé L đang chờ cậu ở nhà đó
Mai mỉm cười rồi kéo em dậy, lúc ấy em cảm giác nụ cười cô ấy thật đẹp, nỗi buồn trong lòng như bị nụ cười ấy xóa tan, đứng dậy em mới phát hiện Mai đang đi chân đất
-ơ sao cậu đi chân đất
-tại lúc nãy vội chạy theo câu mà giày cao gót khó chạy nên mình tháo ra rồi
– đồ ngốc vất giày rồi lấy gì mà đi đây
– có cậu ngốc ý tý nữa cậu phải đi mua đền mình một đôi giày khác
– sao lại là mình
– thì tại cậu mà mình mất giày không cậu thì ai đền…
Về đến nhà mẹ em và bé L đều mắt đỏ hoe, an ủi hai người vài câu mẹ em vào bếp nấu ăn còn em với bé L mang đồ đạc cất nên phòng, (Truyện bạn đang đọc được upload bởi admin wapsite HAYTHE.US – Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ) Mai lăng xăng nấu ăn cùng với mẹ em, bé L cũng chạy xuống bếp trên nhà chỉ còn có một mình em , thỉnh thoảng có tiếng cười của bé L từ dưới vọng lên con bé vẫn vậy chẳng có chuyện gì làm cho nó buồn lâu được. Bữa ăn mẹ em cùng bé L và Mai trò chuyện rôm rả ( trước mai vẫn hay qua nhà em ăn cơm cùng nên cũng rất thân với mẹ em và bé L) chỉ có em lặng lẽ ăn cơm, sự xuất hiện của người đàn ông ấy làm trong lòng em có cảm giác khó chịu mãi không tiêu tan. Cơm nước xong bé L và Mai xuống rửa bát mẹ gọi em lên phòng nói chuyện
– con nghĩ sao
– mẹ đừng hỏi con chuyện này cả con và bé L đều không muốn
– nhưng….
– mẹ đừng nhắc đến nữa bao năm nay ba mẹ con mình sống không phải vẫn tốt hay sao con không muốn gia đình mình tan rã lần nữa
– mẹ xin lỗi hai đứa- me đưa tay lên lau nước mắt
– là hai bọn con có lỗi làm mẹ vất vả bao lâu nay
mẹ chỉ mỉm cười rồi nắm lấy tay em thật chặt , em biết mẹ đã hạ quyết tâm quên đi chuyện này nên cũng không nói gì nữa. chiều hôm đó em và Mai sang nhà N, mẹ cô ấy nhìn thấy Mai lại rơi nước mắt, Mai cũng ôm lấy bác rồi thút thít em và bố cô ấy ngồi ngoài bàn chỉ biết lắc đầu thở dài trong lòng lại càng áy náy. Mai bắt em đưa ra mộ N, ngôi nhà nhỏ của cô ấy vẫn nằm nhỏ bé nơi nghĩa trang, nơi ấy có một người mà em yêu nhất nằm an nghỉ. Em và mai đứng trước mộ cô ấy lặng im thật lâu bỗng Mai lên tiếng
– Tớ muốn nói chuyện với N một lúc
– ờ cậu và câu ấy nói chuyện đi- em quay nhìn bia mộ cô ấy rồi thì thầm- em ngủ ngon nha
thật lâu Mai từ trong nghĩa trang bước ra gương mặt nhẹ nhõm như vừa trút bỏ được điều gì
– cậu nói gì với N đó
– bí mật giữa hai người tớ
– ờ cậu không muốn nói thì thôi
em nhìn lại nghĩa trang lần cuối rồi rảo bước đi ra xe Mai hấp tấp chạy theo tự nhiên ôm lấy tay em nở nụ cười tinh nghịch
– sẽ có ngày, sẽ có ngày
– có ngày gì cơ
– ngày ấy cậu sẽ biết….
cô ấy cười vang rồi ù té chạy về phía xe, giữa cái khung cảnh ảm đạm của nghĩa trang về chiều vang lên tiếng cười đầy tinh nghịch đầy đối lập nhưng lạ lùng thay nó làm em cảm giác ấm áp tự trong đáy lòng
– Dậy đi anh – 6h30 bé L vào phá hoại giấc mơ champi của em
– Biến ra ngoài cho anh ngủ
– Dậy đi chơi nhanh nhanh – M tham gia góp vui
– Tôi xin hai người tối qua tôi ngủ muộn đấy
– Không biết – hai kẻ phá hoại đều đồng thanh nói rồi kéo em ra khỏi chăn
– Anh phản đối việc cưỡng bức lao động nha
– Phản đối vô hiệu lực….
Giằng co một lúc em cũng phải từ biệt cái giường thân yêu để dậy làm hướng dẫn viên du lịch, không biết bé L hẹn gái từ bao giờ mà xuống nhà thấy gái đang lăng xăng phụ mẹ em nấu bữa sáng
– Ơ em qua bao giờ đấy
– Em mới qua thôi à về nhà mà anh vẫn chưa bỏ tật ngủ nướng nhỉ
– Em hiểu cái gì gọi là niềm đam mê không
– Gì cơ anh
– Có một thứ gọi là thức đêm ngủ ngày đấy là niềm đam mê của anh
– Thôi đi ông tướng đừng có ngụy biện nữa
– Anh giải thích và ngụy biện nó không giống nhau nha
– Không giống nhau ở chỗ nào nhỉ- Mai bê hai bát mỳ từ trong bếp đi ra
– ờ thì nó là vấn đề trìu tượng cần được tham khảo và biện luận rất lâu để mọi người hiểu được thôi mình vào bếp phụ mẹ đây- em kiếm cớ chuồn sớm khỏi phải đấu khẩu với hai bà cô này
Bữa sáng đơn giản kết thúc mau chóng mẹ em lại qua cửa hàng còn bốn người bọn em chất nhau lên xe đi vòng vòng quanh thành phố.
– Giờ mấy cô muốn đi đâu
– Ra bờ hồ ăn kem đi anh- bé L lanh chanh
– Sáng sớm ăn kem cho nó buốt à
– Đúng là đồ không biết thưởng thức- Mai ngồi sau em lên tiếng dè bỉu
– Thôi …thôi đi ăn kem thì đi ăn kem
Phóng xe ra bờ hồ rẽ vào quán kem quen thuộc mà mỗi lần về bé L bắt em dẫn đến đó ăn, vừa dựng xe thì có tiếng gọi từ phía sau
– Sếp , sếp trưởng
Vừa quay đầu thì thấy thằng Hùng, đệ ruột hồi cấp 3 của em đang toe toét vẫy tay. Nó phóng xe lại rồi dừng trước mặt em nhìn từ đầu đến cuối rồi đảo mắt sang nhìn Mai cười đểu:
– Hai người rủ nhau về hẹn hò mà không thông tin cho cánh đàn em này biết nha
– Thằng chó này dạo này mày biết đá xoáy cả anh hả
– Ê không chơi trò giết người diệt khẩu nha, sếp bình tĩnh để em nói chuyện với người đẹp nào
– T để im cho Hùng nói lời trăn trối nào
– Ghê chưa vợ chồng nhà này người tung kẻ hứng kìa
– T xử luôn đi
– E hèm anh Hùng bơ em hả- bé L hắng giọng rồi nghiến răng véo hông thằng Hùng
– Á…á…anh đâu dám đâu tại anh còn đang bị người đẹp hút hồn chưa kịp vấn an em thôi
Bé L càng nghiến răng tăng sức ở tay
– Cái tội thấy sắc quên em càng không thể tha em thay anh trai hành quyết anh
Em với mai đứng khoanh tay nhìn cảnh tra tấn dã man hơn cả thời trung cổ chỉ có gái đứng ra khuyên can bé L vì sợ có án mạng thật (haizzz gái vẫn là thiện lương nhất). vừa thoát khỏi tay bé L thằng Hùng lại đặt mục tiêu trên người gái
– Ái chà chà nay sếp trưởng hộ tống toàn người đẹp nha
– Mẹ tao nhường cái diễm phúc ấy cho mày đấy
– Thật ạ
– Thật nếu mày lo xong hậu sự ở nhà rồi
– Thôi số em không được hưởng- nó vừa nói vừa lấm lét nhìn bé L đang xắn tay áo ngồi kia
– ờ thế vào đây ngồi đi đứng chắn cửa quán cô thúy đến bao giờ nữa hả.
Mấy đứa bọn em vào quán gọi đồ xong thì bé L và gái rủ nhau ra bờ hồ chụp choẹt tự sướng chỉ có ba đứa bọn em ngồi trong bàn
– Mai về ngoài này bao giờ vậy
– À mình mới về được hơn tuần thôi
– Về hẳn à
– Có lẽ thế- Mai nhìn em rồi tủm tỉm cười- còn phải xem tình hình thế nào đã
– Còn xem gì nữa
– ờ thì xem tình hình công việc ởn không nữa chứ, mà Hùng đang làm gì nhỉ
– à mình đang làm bên giám sát công trình ý mà
– ái chà thế thu nhập cao lắm nhỉ
– cũng tạm nhưng phải đi đây đi đó suốt đâu được như sếp trưởng làm việc nhẹ lương cao
– mày nói không biết ngượng mồm à lương của tao chưa bằng số lẻ của mày
– sếp cứ nói thế khiêm tốn quá thành giả dối đó
– tao khiêm tốn ăn vào trong máu rồi
– mà em mới nghe chuyện của N với sếp
– ờ …ờ – không khí bỗng nhiên trầm hẳn đi
– hôm đấy em đang ở trong Gia Lai biết nhưng không về được, sếp đừng buồn nữa nha
– thì chuyện qua rồi mà mày- em theo bản năng móc bao thuốc ra hút vừa đưa lên miệng Mai bỗng giật lấy
– hút vừa thôi ông tướng
– sáng giờ mới hút mà
– cho nhịn luôn cả ngày đi với tôi đừng mong hút thuốc hôi lắm
– sếp lần này về lâu không- thằng Hùng giải vây cho em đúng là thằng đệ chí cốt
– tối nay anh đi rồi về nghỉ cuối tuần ý mà
– ơ buồn thế đang định rủ sếp tối đi café
– thôi để dịp khác sắp nghỉ lễ dài dài rồi
– thôi để lên Hà Nội em tìm sếp vậy
nói đến đây thì Gái với bé L đi vào, vừa đi vừa tíu tít nhìn thấy gái mắt thằng Hùng sáng lên
– sếp chưa giới thiệu bé xinh xinh kia là ai đâu nha
– mồm miệng mày để làm gì hả tự hỏi đi chứ
em nói thế mà nó quay sang hỏi gái luôn đúng là thằng mặt dày gần bằng em
– chào em anh tên Hùng là bạn của anh T em tên gì nhỉ để tiện xưng hô
– thì anh cứ gọi là em có gì bất tiện đâu ạ- gái tinh nghịch làm thằng Hùng ứ họng thấy thế em đành giải vây gỡ gạc mặt mũi cho nó
– đây là C con em cùng xóm trọ với tao kém mình hai tuổi nhà ở xxx chiều cao cân nặng nhóm máu thì tao chưa điều tra số đo ba vòng chưa biết tình trạng hôn nhân fa, còn đây là Hùng thằng bạn thân của anh hồi cấp 3 đang làm giám sát xây dựng chầu kem hôm nay là nó thanh toán nên em nể mặt anh đưng bắt chẹt nó nữa nha
– em nể mặt chầu kem hôm nay thôi
– rồi em muốn nể cái gì thì nể
– em chào anh, bao giờ anh Hùng dạy em đánh đàn nha
– ôi em sao không nhờ sếp dạy cao nhân ở gần không nhờ nhờ anh làm gì
– anh T không có năng khiếu làm thầy giáo
– ờ cũng đúng sếp không có năng khiếu sư phạm thật như vụ dạy bé L tập bơi..á…..á…
– anh dám nói chuyện đấy ra em xem nào- bé L dùng vũ lực bịt miệng nó lại luôn tội nghiệp thằng bé sau vụ này sút mấy cân thịt
– ơ mà sao em biết anh chơi được đàn
– hì bí mật mà anh
– lại bí mật rồi – em lắc đầu ngoa ngán
– con gái có bí mật mới hấp dẫn mà –mai gật gù đồng tình
Nhờ có thằng Hùng ra nhập mà đối tượng bị bắt nạt chuyển từ mình em sang nó, mấy đứa gửi xe trong quán rồi tản bộ ở bờ hồ, thằng Hùng không biết trêu trọc gì mà để hai bà cô kia sách dẹp đuổi đánh chỉ còn mình em với Mai lững thững đi sau
– Hồ xxx vẫn đẹp như ngày nào T nhỉ
– ừ nhưng đẹp nhất vẫn về đêm cơ
– tuần sau về để ngắm cảnh hồ ban đêm nha
– ờ….
– Sao thế
– Không có gì
– Không có gì mà im lặng à không giống phong cách thường ngày của cậu
– Thường ngày tớ làm sao cơ
– Nói nhiều
– Đâu có nhiều đâu chỉ có hơi hơi chút thôi
– Hơi chút của cậu là nhiều rồi
– Haizz biết sao đặc thù công việc mà
– Mình thích cái đặc thù công việc của cậu
– Nhiều người thấy phiền mà
– Nhưng không phiền đối với mình
Nói rồi mai kéo tay em đi về phía tượng đài hơi bất ngờ khi bàn tay bị Mai nắm lấy, một cảm giác mềm mại ấm áp làm tim em thoáng đập lạc nhịp. ba kẻ kia đuổi đánh nhau đến tự bao giờ đã thuê giày trượt để trượt, tiếng cười nói ầm ĩ cả một khu công viên thấy em và mai nắm tay nhau đi đến bé L vừa trượt vừa vẫy tay gọi còn gái thì đứng lại nhìn em và Mai với anh mắt phức tạp chỉ có thằng Hùng trượt về phía em
– Sếp thuê đôi làm một vòng chứ lâu rồi không trượt
– Thôi bỏ đi mày tao giờ kông muốn vồ ếch cho bọn mày cười đâu
– T đi thuê đi mình cũng muốn trượt
– Nhưng….nhưng…
– Yên tâm đi mình dạy cậu trượt không ngã đâu
– Được không đó
– Được mà….
Đây là cái ngu nhất của em khi tin lời Mai, thuê giày về cô ấy mặc kệ em đánh vật với đôi giày bỏ ra đuổi nhau cùng bé L, em chỉ chập chững vừa run rẩy vừa bám vào thành lan can
– Em không ngờ anh không biết trượt nha gái vừa tủm tỉm chắp tay sau lưng vừa trượt về phía em
– Anh đâu phải cái gì cũng biết đâu
– Để em dạy anh nha
– ừ…
– cầm lấy tay em- gái chìa tay ra
– được không đó
– có gì không được
– nhưng…
– anh cầm tay chị Mai được mà cầm tay em lại ngại à – gái gắt lên không hiểu tại sao
– ờ không phải chẳng qua là…là..anh buông tay ra sợ ngã lắm
Gái phì cười rồi chủ động lắm lấy tay em, cảm giác rất khác so với tay Mai, tay của gái hơi lạnh nhưng da trơn mịn như tay em bé vậy, em từ từ buông lan can ra và sai lầm tiếp theo của em bắt đầu..
– ê từ từ thôi đừng đi nhanh vậy- em vừa cố nắm chặt tay gái vừa lắp bắp nói
– anh cứ bình tĩnh giữ thăng bằng cho tốt vào… thế như vậy ý
– nhưng…em đi chậm thôi anh không quen
– bây giờ anh không có quyền ý kiến nữa
– nhưng….chỗ kia rẽ kìa
– á…..huỵch
Gái dẫn em đến chỗ rẽ mà vẫn cứ lao nhanh và hậu quả là cả hai đứa bọn em vồ ếch, ba kẻ vô tâm kia nhìn cảnh này mà cứ đứng cười ngặt nghẽo
– em có sao không…huỵch.. ui da
em lúng túng quên luôn mình đang mang giày trượt định đứng lên kéo gái vào hậu quả là mông lại tiếp xúc thân mật với mặt bê tông thêm một lần nữa. Lầnày cả gái đang ngồi nhăn nhó vì đau cũng phải phì cười chứ đừng nói là ba kẻ kia còn em lại được phen bẽ mặt lần nữa trong lòng âm thầm thề không bao giờ động vào đôi giày trượt nữa. Kết thúc buổi đi chơi với niềm đau thương của riêng em và nỗi vui khi kẻ khác gặp họa của bốn người khác, cả bọn lại kéo nhau về nhà làm cơm và người xuống bếp lại là em. Bất công khi một mình em lụi hụi dưới bếp mà trên nhà bốn kẻ kia lại lôi bộ bài ra sát phạt nhau và mẹ em thì ngồi gọt hoa quả cổ vũ….Ăn uống xong xuôi em và Mai lên nhà sắp xếp đồ để chiều lên Hà Nội còn gái với bé L thì chiều mai mới đi. Khi về thì hai xe nhưng khi đi chỉ có mỗi một mình em và Mai, ngồi sau xe mai lại ôm lấy hông em đầu tựa vào lưng
– Này
– Sao hả
– Cậu nói gì đi
– Sao lại tớ nói, tớ đang lái xe ma
– Cậu nói chuyện với tớ cho bớt buồn ngủ đi
– Ai bảo trưa không nghỉ trưa ngồi ham hố đánh bài cơ
– Người ta thích mà
– Thích thì giờ đừng có kêu
– Cậu không ga-lăng gì cả
– Đấy là đặc quyền của bọn có người yêu còn tớ không cần nha
– Với tớ cũng không được à
– Không có ngoại lệ nha
Nói đến đây Mai bỗng im lặng chỉ có cầm tay ấn ấn vào lưng em miệng lẩm bẩm gì đó mà em không nghe rõ
– Ê làm gì đấy
– Kệ người ta
– Giận rồi hả
– Đã bảo kệ người ta
– Có người giận rồi
– ….
– Ê ê
– ….
– Giận thật rồi hả
– Thế mà cũng phải hỏi à
– Hỏi chứ
– Đồ đầu gỗ
– Nè bằng xương bằng thịt nha không có làm bằng gỗ đâu
– …….
Cả đoạn đường còn lại dù em nói gì cũng đổi lấy sự im lặng cùng lắm là cái nhéo hông đầy đau đớn mà thôi, về đến khách sạn Mai ở cô ấy xuống xe đi thẳng vào trong luôn mặc kệ em đứng bơ vơ chờ lời cảm ơn đến là tội, nổ máy xe lắc đầu thầm nghĩ đúng là con gái…..