Anh yêu em trẻ con ạ – Phần 2 – Botruyen

Anh yêu em trẻ con ạ - Phần 2

Chap 4

Tình hình quan hệ (trong sáng nha mấy thím) giữa em và gái trở nên thân thiết hơn, hàng ngày em có thú vui mới sau khi đi làm về là buôn chuyện với gái. Từ những chuyện công việc của em, học hành của gái rồi sinh hoạt hàng ngày vv..vv. Rồi thì những cuộc điện thoại trở nên thường xuyên và liên tục, em cũng dần làm quen với những tin nhắn không đầu không đuôi đến từ gái, những câu hỏi bất ngờ như ”anh ăn cơm chưa” lúc 12h đêm của gái. Vốn dĩ em không phải là đứa giỏi tiếp xúc với con gái nhưng khi nói chuyện với con gái nhưng không biết tại sao nói chuyện với gái em có thể buôn chuyện hàng giờ mà chưa hết chuyện. Đôi lúc thằng An với Mèo rủ rê gái và em đi xem phim hay chơi bời gì đó thì em lại được làm xe ôm không công cho gái, em vẫn hơi nhát nhưng gái thì trở nên bạo dạn hơn cứ như em với gái là bạn thân lâu năm rồi ý (quen chưa đến một tuần các thím ạ). Hôm thứ 7 trước ngày gái chụp kỷ yếu, gái rủ rê em đi Tràng tiền ăn kem với lý do đãi kem trả công em chụp ảnh, hai đứa mua kem rồi đi dạo quanh hồ Gươm

-Anh nhớ mai đi sớm đó nha

-Rồi em nhắc liên tục làm như anh bị suy giảm trí nhớ không bằng

-Nhắc chứ cả đời em mới có một lần chụp kỷ yếu mà

-Sao lại có một lần

-Chẳng vậy

-Thế thì tụt k năm sau chụp tiếp đi

-!!!!@3$%^$^&

Gái đuổi oánh em mỏi tay mỏi chân lại ung dung khoác tay em đi tiếp làm em thấy hơi ngại

-Nè

-Sao?

-Khoác tay anh chi vậy

-Sợ anh trêu em rồi chạy tiếp em mệt không le được

-Nhưng…

-Nhưng sao?

-Anh có cảm giác như đang bị em sàm sỡ ..Á… đau thôi thôi em tha cho anh đi

-Hừ dám trêu em nữa không –gái vừa véo hông em vừa nghiến răng nói

-Thôi anh chừa ..con gái gì mà dữ thế

-Đâu em hiền mà, em chỉ tát đứa nào bảo em ác thôi nên anh hãy để cho em hiền nha

-!!!!!!

Tối hôm đó đưa gái về rồi em phóng thẳng xe về nhà không la cà đâu nữa chuẩn bị đi ngủ thật sớm để mai còn dậy đi làm công cuộc khổ sai. Đang mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ thì bỗng điện thoại đổ chuông, không xem số em bắt máy với giọng ngái ngủ:

-Alo

-Anh…

Chỉ một tiếng anh rồi chìm vào im lặng, hơi bực mình em nói

-Ai vậy không nói tôi tắt máy nha

-Em về đến Nội Bài rồi anh qua đón em được không?

————–

Bốn năm trước Hà Nội một ngày cuối thu

-Em muốn như thế thật à?

-Anh cũng biết đấy là ước mơ của em mà

-Nhưng em không nghĩ đến cảm nhận của anh à?

-Em xin lỗi

-Giờ nói câu xin lỗi có muộn quá không?

-Em không biết nói gì khác

-Em đi sẽ mất anh cũng như anh sẽ mất em đấy

-Anh không có lòng tin à

-Không anh không có lòng tin vào chuyện này

-Em cũng vậy

-Biết thế sao em vẫn lựa chọn đi

-Ước mơ mà, em đã suy nghĩ rất nhiều nhưng em đã lựa chọn con đường này coi như là thử thách cho cả hai đi

-Quên mẹ cái thử thách của em đi anh không chịu được sự dày vò đó đâu

-Anh bình tĩnh lại đi

-Em bảo anh bình tĩnh sao được, em bất ngờ nói câu ngày kia em đi không cho anh cả thời gian thích ứng , em bảo anh bình tĩnh sao

-Em sợ nói ra nhìn anh như thế này em không đành lòng

-Chẳng phải em đã nhìn thấy sao, vậy em vẫn muốn đi

-Phải

Im lặng, tôi nhìn em thật lâu như muốn giữ em vào trong đôi mắt mình. Em cũng nhìn tôi không nói gì, mà cần gì phải nói nữa ánh mắt ấy đã nói lên tất cả, một chút luyến tiếc, một chút áy náy nhưng nhiều hơn là sự cương quyết. Tôi hiểu em cũng như em hiểu tôi. Một khi em đã quyết định làm gì thì không ai thay đổi được quyết tâm của người con gái bé nhỏ ấy. Thật lâu tôi không đành lòng nhìn vào đôi mắt ấy đành quay lưng đi, một vòng tay ôm lấy từ đằng sau lưng, khuôn mặt em áp vào lưng tôi, tôi cảm nhận rõ có sự ướt át từ hai dòng lệ trên mắt em

-Cho em ôm anh lần cuối nha

Tôi không biết nói gì, nói gì khi đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Tất cả mọi thứ chấm hết, em chấp nhận mất tôi để đi sang CUBA du học, tôi có thể chờ được em hay sẽ không chịu được cái nỗi nhớ và sự cô đơn giày vò. Tôi không phải một người cao thượng, càng không phải một kẻ có lòng kiên nhẫn em hiểu tôi nhưng tại sao vẫn chọn lựa như vậy vẫn bắt tôi chờ đợi em. Hôm em đi tôi cùng bạn bè và người thân ra tận sân bay tiễn, nhiều người khóc, cả người thân và bạn bè khóc nhưng lại trừ tôi ra, tôi vẫn cười im lặng nhìn em . Tiếng từ loa thông báo đến giờ cất cánh, em quay sang nhìn tôi chờ đợi nhưng tôi vẫn im lặng, không một lời chúc phúc, không một câu hứa hẹn tôi chọn cho mình nụ cười bình thản để tiễn em…..

5h sáng trời mùa đông vẫn tối đen như mực em ngồi sau xe mình im lặng tựa đầu vào vai chỉ thỉnh thoảng khẽ run lên có lẽ vì chưa thích ứng được cái lạnh Hà Nội

-Em lạnh không?

-Cũng hơi lạnh tại chưa quen thôi

-Ôm chặt lấy anh cho khỏi lạnh –mình giảm tốc độ lại đi chậm để đỡ lạnh

-Thôi, em sợ..

-Sợ cái gì chứ

-Em sợ người yêu anh biết được lại ghen

-Tào lao, người yêu anh đang ngồi sau xe nè

-Em sợ không nỡ buông ra thôi

Nói rồi em lại im lặng nhưng đôi tay lại cho vào trong túi khoác của mình, miệng lẩm bẩm như đang hát bài hát nào đó bằng tiếng Tây Ban Nha

-Sao em về mà có điện thoại gọi cho anh luôn

-Em mua ở sân bay rồi thử gọi cho anh may là anh chưa thay số

-Em về bao lâu

-Muốn đuổi em đi sớm hả? lần này em về hẳn, học xong rồi thì về nước thôi.

-Thật hả?

-Em không nói dối với người đáng thương

Lại im lặng, trong đầu em có biết bao điều muốn nói nhưng không hiểu sao cứ định nói lại thôi, có lẽ cứ im lặng như vậy lại hay, cho cả hai đứa chìm trong ký ức.

-Đến cầu Thăng Long dừng lại anh nha, em muốn ngắm cảnh trên cầu xem mấy năm rồi có thay đổi không

Đến giữa cầu em tấp vô sát thành cầu rồi dừng xe lại, Ngọc ngồi sau lặng im nhìn dòng sông Hồng dù trời tối đen không biết em ngắm cái gì nữa. Em lôi bao thuốc ra châm một điếu, rít một hơi dài cho bớt lạnh rồi phả khói thuốc lên trời, Ngọc cau mày

-Anh hút lại thuốc rồi à?

-Ừ

-Cô ấy không cấm anh hút thuốc à?

-Ai cơ?

-Người yêu của anh ý

-Anh vẫn chưa yêu thêm một ai- em rít thêm một hơi nữa rồi búng điếu thuốc dở đi, điếu thuốc văng vào thành cầu téo lên những tia lửa giữa bóng đêm

-Anh….

-Chẳng qua anh không muốn lãng phí thời gian vào việc yêu đương thôi em đừng có nghĩ ngợi gì cả cứ coi là duyên của anh chưa tới- em vội ngắt lời Ngọc vì sợ phải nghe câu nói em không muốn nghe nhất

-Mình về đi-Ngọc mở lời

-Ừ thế giờ em muốn đi đâu

-Về phòng trọ của anh nghỉ ngơi đã rồi tính

-Ok –em tháo khăn đưa cho Ngọc – em mang vào cho đỡ lạnh, anh chỉ mang mỗi cái áo khoác nên đưa cho em là anh chết rét

Cầm lấy cái khăn Ngọc hơi sững người rồi chợt mỉm cười, có lẽ cô ấy nhận ra đấy là món quà Noel cuối cùng của cô ấy với em

-Anh vẫn còn giữ cái khăn này à

-Tại anh lười mua khăn mới thôi với lại cái khăn này cũng hợp với anh nên mang thôi,

-Vẫn giỏi ngụy biện như trước

Em đi với tốc độ con lợn nhựa ở trên đường lại được nhân vật ngồi sau đôi khi bắt dừng lại ngắm cảnh nên về đến phòng trọ là gần 7h. Khi về đến cổng gặp ngay thằng em hàng xóm đi mua đồ ăn sáng, thấy mình đèo gái về nó trố mắt ra nhìn như chuyện lạ có thật ý

-Ui chủ nhật mà anh T dậy sớm nhỉ

-Anh thanh niên gương mẫu của đất nước sáng nào chẳng dậy sớm thể dục thể thao

-Anh đi thể dục thể thao mà khuân được chị nào về thế kia

-À anh ý tập môn đua xe xuống Nội Bài bắt cóc chị đấy

-Nè đừng có làm mất hình tượng anh khó khăn lắm mới gây dựng lên nha, còn thằng này nữa không đi mua đồ ăn sáng còn đứng đấy mà nhìn tý con Ngân (nó ở cùng người yêu)nó lại xách dép nó tát cho giờ

Có lẽ oai nghiêm em gây dựng bao lâu nay đã in đậm trong lòng nó hoặc là oai nghiêm của người yêu nó đáng sợ hơn nên nghe thấy vậy thằng bé chạy tót đi luôn, em mở cổng dắt xe vào rồi xách cái vali của Ngọc vào

-Hành lý của em sao ít thế có mỗi một vali vậy?

-Không bạn em về cùng em gửi nó mang về trước rồi, nó đi taxi về trước mà

-Thế em ăn gì để anh đi mua nào

-Anh với em đi ăn rồi đi vòng quanh Hà Nội luôn

-Ờ em chờ anh một chút?

Em chạy vào trong phòng cắm lại cái sạc điện thoại rồi dắt con Dream(em có hai xe một con bò lết để đi làm, còn con giấc mơ để đi cafe) rồi đèo N ra quán bà béo. Ăn sáng xong em định đưa cô ấy đến chỗ mấy đứa bạn của cả hai đứa trên Hà Nội nhưng cô ấy nói:

-Em muốn hôm nay chỉ có anh với em thôi, một ngày ta lại yêu nhau được không anh

-Chỉ có một ngày thôi hả?

Ngọc nhìn thẳng vào em vẫn như cái nhìn của 4 năm về trước, cái nhìn ấy xoáy sâu vào tận tim em làm nó lạc nhịp, môi cô ấy mấp máy nhưng không vẫn khong trả lời câu hỏi của em.

-Thôi lên xe cả ngày hôm nay anh là của em – em đội mũ bảo hiểm rồi cài quai cho Ngọc

Như một chú chim nhỏ, Ngọc ngồi lên xe ôm thật chặt lấy eo của em rồi lại cất lên tiếng hát vẫn là những âm điệu của bài hát Tây Ban Nha mà cô ấy hát lúc sáng, âm điệu khe khẽ du dương

Không biết có thím nào như em không chứ ngày trước trẻ trâu thích đi chơi với gái nhưng đến tầm này thì đi chơi với con gái đúng là cái loại cực hình. Hơn 11h đêm mới lê cái thân tàn đưa N về phòng trọ, đôi chân của em muốn rời ra từng khúc vì người nào đó bắt em phải cõng cả đoạn đường dài và dắt xe đi bộ ngắm cảnh. Lòng thầm nghĩ chắc mai phải xin nghỉ ở nhà để tĩnh dưỡng nhưng nhìn khuôn mặt vẫn còn mang ý cười hạnh phúc của Ngọc thấy mệt mỏi cũng đáng giá(haizz dại gái nó khổ thế đấy các thím ạ)

Ngồi chờ N tắm rửa em tranh thủ bật máy lên gửi cái mail cho sếp để mai xin nghỉ đưa n về quê, gửi xong mail em mới để ý điện thoại mình vất ở nhà cả buổi cầm lên mở khóa màn hình thì cái lề gì thốn hơn 60 cuôc gọi nhỡ (chả lẽ em bị mấy thằng bán sim với bất động sản khủng bố à). Mở ra mới biết chủ yêu là gái, Mèo với thằng An chó gọi còn vài số của mấy thằng bạn chắc rủ đi nhậu nữa, lúc này em mới nhớ là hôm nay hứa chụp ảnh kỷ yếu với gái mà mải chơi quên mất cũng không thông báo với gái nữa nên cầm điện thoại gọi lại cho gái thì chuông mới đổ được một hồi đã Number Busy rồi. Biết gái giận nên em đành nhắn tin xin lỗi vì có việc bận không đi chụp ảnh cho gái được, tính em nó thế làm gì sai chỉ nhận lỗi thôi chứ không giải thích nhiều, giải thích nhiều quá lại đâm ra thành ngụy biện. 5 phút sau gái gọi lại:

– Alo

– Anh đáng ghét lắm

– Thôi anh xin lỗi hôm nay có việc đột xuất mà

– Chẳng có lỗi cho anh xin đâu từ giờ em tuyên bố cắt xít anh

– Ơ …ơ

Gái tắt máy luôn không thèm để em nói gì nữa, em chỉ biết cười khổ trẻ con nữa đâu mà hô cắt xít

– Sao thế anh-N tắm xong từ lúc nào đi ra hỏi em

– À không có gì anh quên mất..em quay ra nhìn N và quên luôn mình định nói gì

Cô ấy mặc chiếc áo sơ-mi của em treo trong phòng tắm, quần sooc ngắn khoe cặp chân dài miên man phối hợp với chiếc áo của em hơi chùng che đi chiếc quần làm người ta sinh ra nhiều liên tưởng tội lỗi, N đang cúi đầu sấy tóc mà chết người là không hiểu vô tình hay cố ý cái cúc áo phía trên chưa cài từ vị trí của em có thể nhìn thấy ẩn hiện hai tòa núi đôi thấp thoáng mê người (tội lỗi tội lỗi không tả nữa, không tả nữa)

– Quên mất cái gì ? sao tự dưng anh im lặng vậy

– Anh quên mất cái hẹn ý mà thôi anh đi tắm đây

Em lúng túng nói rồi vơ vội quần áo chạy vào nhà tắm chẳng thèm bật nước nóng dội ngay nước lạnh vào để hạ nhiệt trong đầu, dòng nước lạnh buốt làm em rùng mình nhưng không sao xóa đi cái hình ảnh vừa nãy, lắc đầu thật mạnh xua tan đi những ý niêm tạp nham em nhanh chóng tắm rửa(chứ các thím nghĩ mùa đông ngâm nước lạnh lâu trâu bò còn không chịu nổi huống chi là em). Đi ra em thấy N đang ngồi thừ người bên Laptop của em

– Em sao vậy?

– Anh vẫn giữ tấm ảnh ấy à?

Tên desktop là hình hai đứa học sinh, thằng con trai trên mặt còn lấm lem đất cát,trên trán còn loang vết máu nhưng vẫn tươi cười một tay nắm lấy bàn tay đứa con gái đang lau máu trên mặt mình, một tay lau nước mắt cho cô ấy. Bức ảnh chất lượng hơi kém lại được dặt làm hình nền desktop nên hơi mờ nhưng vẫn đủ nhận ra gương mặt ngây ngô của em hồi cấp 3 còn người con gái không cần nói các thím cũng đoán ra là ai phải không ạ. Đấy là bức hình kỷ niệm lần đầu tiên hai đứa chính thức yêu nhau của tụi em (còn vì sao nó lại có bối cảnh như thế thì hơi dài hôm nào em sẽ viết một chap riêng)

– Anh…

Em quay đi không dám nhìn cô ấy lúng túng như mình đã làm sai điều gì nhỉ, mà tại sao phải xấu hổ nhỉ, tại sao lại không dám nói mình vẫn yêu cô ấy, vẫn không thể quên được sau 4 năm, trong lòng em gào thét bao nhiêu điều muốn nói nhưng không hiểu tại sao lại không phát ra được âm thanh nào nữa. Bỗng một vòng tay ôm lấy em từ đằng sau, siết thật chặt như cái ôm cách đây 4 năm

– Anh biết không ở bên ấy nhiều lúc cô đơn lắm em chỉ muốn được nói chuyện với anh nhưng sợ mình không kìm được lại chạy về bên anh, em sợ cái cảm giác cô độc nơi đất khách nhưng nó lại là giấc mơ của em, tại sao vậy anh em không hiểu tại sao lại như vậy nữa. Nhiều lúc em hối hận vì đã rời xa anh rồi lại lo sợ khi trở về sẽ nhìn thấy anh bên ai đó cười hạnh phúc, em xóa mail, thay yahoo không muốn liên lạc với bạn bè chỉ vì sợ bọn nó thông báo anh có người mới. Em biết mình ích kỷ vì em rời xa anh nhưng lại không muốn anh yêu thêm một ai nhưng em ích kỷ đấy, đó là quyền của em, cho phép em ích kỷ vì anh được không. Khi nghe anh nói chưa yêu thêm ai, em vui lắm nhưng cảm thấy sợ hơn vì mình đã gây ra vết thương lòng cho anh, em không đủ dũng cảm để nói với anh là em vẫn yêu anh nên chỉ xin anh một ngày để cảm nhận lại tình yêu của anh thôi, anh biết không em rất hối hận, rất nhớ anh …..

Cô ấy nói rất nhanh như sợ ngừng lại là không thể nói tiếp được nữa, xen lẫn những câu nói là tiếng nức nở có thể biết được N đã kìm nén tình cảm biết bao lâu. Em nhẹ nhàng gỡ tay N ra rồi bình thản quay lại nhìn N, nhìn đôi mắt đẫm nước mắt ánh lên sự tuyệt vọng , em bước ra cửa bỏ lại sau lưng tiếng òa khóc không thể kìm nén của cô ấy. 15 Phút sau em quay lại thấy N đang xếp quần áo vào vali, đôi mắt đỏ mọng vẫn còn vương nước mắt, nhìn em quay lại N hơi bất ngờ nhưng vẫn cố lấy giọng thản nhiên nhất

– Có lẽ tối nay em về quê luôn bây giờ em ra bắt taxi

Em không nói gì chỉ giằng lấy vali trong tay cô ấy vất vào góc phòng

– Anh…..

Tiếng anh còn chưa kị nói hết em đã hôn nên đôi môi của cô ấy, ôm thật chặt cô ấy vào lòng cho thỏa sự chờ đợi 4 năm. 5 phút sau hai đứa tách nhau ra N áp tai vào lồng ngực em gương mặt còn ửng hồng

– Em tưởng anh vẫn không tha thứ cho em

– Ngốc, anh chỉ trừng phạt em vì cái tội để anh chờ lâu quá thôi, lẽ ra anh định cho em khóc hết 40p mỗi 10p coi như đền bù cho anh 1 năm nhưng không ngờ ai đó ít nước mắt quá khóc một tẹo đã nín rồi nên anh phải vào xem sao ý chư

– Anh….vẫn ác như ngày trước chỉ biết bắt nạt em thôi

– Thật ra anh cũng cần thời gian để bình tĩnh lại để khống chế cảm xúc của mình thôi, bốn năm vắng em anh chẳng còn biết hạnh phúc là gì, sự cô đơn 4 năm chắc em cũng hiểu chứ, một chút trừng phát thế coi như lợi tức mà thôi

– Em xin lỗi

– Đừng xin lỗi mà hãy chuộc lỗi đi

Em mới nói hết câu đôi môi đã bị N bá đạo chiếm lấy, ngọn lửa dục vọng trong đầu như bùng cháy, bốn năm chờ đợi, bốn năm gặm nhấm sự cô đơn thôi thì hôm nay giải tỏa, hai cơ thể quấn lấy nhau nhiệt độ trời mùa đông nhưng dường như trong phòng đang nóng dần lên, cảm xúc trong em trào dâng mãnh liệt, trong đầu em lúc này chỉ có một suy nghĩ tất cả chờ đợi cũng đáng

– Dậy đi anh

– Để anh ngủ thêm lúc nữa đã

– Dậy thôi 8h sáng rồi, dậy còn chuẩn bị về quê nữa chứ

– Tẹo nữa thôi

– Không

Ngọc mặc kệ sự năn nỉ của em lôi em ra khỏi cái chăn ấm áp. Bất đắc dĩ em đành bò dậy đi vscn. Khi ra thấy Ngọc vừa dọn giường vừa khe khẽ hát lại cái bài hát mà em không biết ý nghĩa, không hiểu tại sao cô ấy thích hát bài ấy thế

– Bài hát tên gì vậy

– Anh hỏi làm gì

– Để anh tra google tìm tác giả

– Để làm gì

– Để an ủi ông ý khi tác phẩm của mình bị chà đạp chứ sao nữa

– @#$#^&(**

Nô đùa chán chê hai đứa kéo nhau đi ăn sáng, ra đến quán bà béo đã thấy thằng An chó với Mèo ngồi an vị tại đấy từ bao giờ

– Ê con tó không đi làm à mà giờ còn ngồi đây

– Nay sếp đi công tác đi muộn tý không việc gì

Nó vừa húp nước phở vừa nói mà không thèm nhìn em

– Mà hôm qua mày làm cái gì mà không đi chụp ảnh cho chóp, nó hành tội tao mãi vì mày không đến đấy đền bù tổn thất cho bố đi bữa nay mày thanh toán

– Ơ ai đấy anh T-mèo hỏi khi thấy n ngồi xuống cạnh em

– Bạn gái anh mới về nước

– Bạn gái iiiiiiiiiiiiiiiii?

Thằng An ngẩng đầu lên kéo dài giọng ra hỏi như thấy chuyện lạ

– Cái định mệnh nhà mày thái độ gì đấy

N với mèo cùng cười khi em cho cái tát vào đầu thằng chó con vì tội láo với quản giáo thái độ với cán bộ

– Không không em nào dám thái độ gì đâu tại anh phát ngôn sốc quá thôi tý làm em nghẹn nước phở

– Sao mà sốc anh-Ngọc tò mò hỏi

– Tại anh thấy thằng ngu ngu như nó sao có được bạn gái xinh như em đến anh nhìn còn thấy…á á á –nó đang chém thì bỗng kêu nên đau đớn vì bị Mèo vận dụng “Giáng long thập bát véo”

– Thấy sao hả anh?Mèo nghiến răng hỏi

– Thấy…thấy..gần bằng người yêu anh

– Thôi ngâm cái mồm thối của mày lại đi để anh còn có tâm tình ăn sáng, nó là thằng bạn anh quen hồi năm 2 giờ làm cùng với anh, em cứ phải đề phòng nha nó hơi háo sắc một tý thôi còn lại thì cũng ổn-em quay sang giới thiệu thằng An với Ngọc

– Bố giết mày yyy Á á á á

– Anh ấy nói sai à –mèo vừa nghiến răng nói vừa véo vào hông thằng bé

– Em chào anh, em tên N “bạn gái” của anh t, còn đây là…-N nhìn sang mèo rồi quay sang nhìn em dò hỏi

– À bảo mẫu của thằng chó con này ý mà

– Em tên X chị cứ gọi em là mèo thôi, mà sao chưa thấy anh T nói về chị bao giờ nhỉ bây giờ đùng phát giới thiệu làm em bất ngờ quá đấy

– Nó định không nói để tranh thủ cưa gái ý mà- Thằng An chó bỏ đá xuống giếng

– Trật tự anh nghĩ anh T như anh à

– Nó còn hơn anh ý chứ- thằng chó ngồi lẩm bẩm

– Anh nói cái gì?

– Đâu anh nói nó lớn hơn anh

– Liệu hồn –mèo cảnh cáo

– À chị đi du học hôm qua mới về nước

– Tách nào- mèo với thằng An đều gật gù rồi quay sang nhìn anh với ánh mắt như muốn nói”vì gái quên bạn”

– Thôi hai đứa bọn mày bỏ ánh mắt ai oán ấy đi hộ tao nhìn sởn da gà đéo ăn uống được gì nữa

– Có tật giật mình đây –hai đứa lại đồng thanh nói

– Tao thua

Hai đứa nó ăn xong cũng rủ rê nhau lượn nhưng lại bỏ lại cái mục thanh toán cho em vì lý do đường hoàng là bắt em “chuộc lỗi”. Trước khi đi thằng An chó còn lôi em ra góc nói nhỏ

– Mày lo mà xin lỗi cái chóp đi hôm qua nó buồn lắm đấy

– ờ ờ

– ờ cái gì mà ờ hôm qua bố khổ với mày đấy hết cái chóp rồi đến mẹ trẻ kia bắt bố tìm mày, mà mày lượn đi đâu cả ngày điện thoại gọi đéo thèm nghe

– Qua N về nước tao đi đón cô ấy điện thoại sạc ở nhà quên không đem theo

– Mà N là người yêu của mày thật à, lúc nào đấy sao tao không biết

– Yêu nhau từ thời cấp 3, năm nhất cô ấy lĩnh học bổng sang CuBa du học qua mới về nước

– Tách nào mày trước giờ chê gái hóa ra là có gấu nơi phương xa làm bố cứ lo

– Mày lo cái cc gì

– Lo mày bị gay sàm sỡ tao chứ sao nữa

– Cái định mệnh mày lượn

– Mày đéo đuổi bố cũng đi mà hôm nay mày không đi làm à

– Không hôm qua gửi mail cho sếp xin nghỉ về quê rồi

– Cái định mệnh thế hôm nay một mình tao đi khách hàng à

– Mày nghĩ mấy mình

– Thằng chó vì gái quên bạn

Đuổi được cái đôi dở hơi kia đi em với N mới an tâm tận hưởng được bữa sáng

– Bạn anh vui thật đấy

– Ngày xưa bất cẩn chọn nhầm bạn chơi

– Còn bất cẩn cái gì nữa không

– Chọn nhầm người yêu

– Anh nói gì

– Anh đâu có nói gì đâu

– Em nghe rõ anh nhắc lại em xem nào

– Trời hôm nay đẹp nhỉ

– Đừng có đổi chủ đề

Sau bữa sáng đầy bão tố và nước mắt em với N cũng lên đường đưa nhau đi trốn. Ngồi sau xe em N ôm chặt lấy em, đầu tựa vào lưng em lại bắt đầu nói

– Hà nội thay đổi nhanh quá anh nhỉ

– ừ 4 năm rồi mà cái gì cũng phải phát triển chứ

– Quê mình thay đổi nhiều không anh

– Cũng nhiều lắm

– Vậy ạ – giọng N buồn buồn

– Sao vậy em?

– Em sợ bây giờ không nhận ra được những nơi trước hai đứa mình hay đến

– Ngốc còn có anh làm hướng dẫn viên mà

– Thật không

– Thật, anh sẽ hướng dẫn cho em cả con đường tương lai luôn

– Dẻo miệng

– Mà sao bây giờ lại ôm anh chặt thế

– Tại vì em không sợ nữa rồi

– Sao lại không sợ nữa

– Vì bây giờ em không phải sợ ai cướp mất cái gối ôm tự điều chỉnh nhiệt độ này

Keeet………..keeet….uỳnh…….tiếng bánh xe ma sát với mặt đường cùng tiếng va đập mạnh, chiếc xe nằm chỏng chơ trên đường mảnh vụn của vỏ xe văng khắp nơi, n nằm đó bất động dòng máu chảy ra thấm đỏ mặt đường, mọi người túm lại ai đó nói gì nhưng em không nghe rõ được nữa mắt em díu lại đầu óc quay cuồng nhưng bản năng trong người em vẫn muốn tiến về phía N. Cơ thể nặng nề không thể di động được nữa, tiếng còi xe, tiếng người hô hoán tất cả hòa trộn thành một thứ âm thanh chói tai xoáy vào trong óc em, không cưỡng lại được nữa em đành nhắm mắt thả mình chìm vào trong cái màn đêm vô tận lạnh lẽo.

p/s: Thật sự khi viết chap này cảm xúc vẫn còn như mới cái nỗi đau sự dày vò vẫn trỗi dậy, kìm nén lắm mới hoàn thành xong chap này nên em sẽ không chỉnh sửa hoặc soát lỗi có gì mong mọi người bỏ qua

Thích truyện ngôn tình hay 2020 thì lượn vào đây đọc nè các bạn.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.