Mùa hè năm nay dường như nóng hơn mọi năm rất nhiều.
Cố Ninh nằm dài trên bàn say giấc, sách vở trên bàn chất thành đống như lâu đài, ánh nắng từ cửa sổ chiếu rọi vào, thắp sáng lên một góc bàn u tối.
Bên cạnh bảng đen có treo một tờ lịch đếm ngược ngày thi đại học, còn 325 ngày nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học rồi.
Năm thứ ba trung học là năm đẹp nhất trong cuộc đời mỗi người.
Mỗi ngày thực hiện hoạt động đi học rồi tan học, trên bàn chất đống những bài thi làm mãi không hết, bận rộn nhưng cũng không kém phần phong phú.
Vào tháng 5 năm 20XX, hương thơm của cây dành dành bay trong không khí. Cố Ninh và các bạn cùng lớp đứng trên bậc thang sắt, những thiếu niên tinh thần phơi phới trong bộ quần áo tươi tắn tươi cười rạng rỡ với ống kính trước mặt, bức ảnh đã đóng dấu lại nụ cười rực rỡ và tươi tắn nhất tuổi học trò.
Cố Ninh mở 《 Ngũ Tam 》ra, lắng nghe giáo viên đứng trên bục giảng dõng dạc hùng hồn giảng dạy, “Các bạn học, khi vào đại học các bạn sẽ được tự do! Chiến thắng nằm ngay trước mắt!”
*Ngũ tam: “ Năm Đại Học, 3 Năm Mô Phỏng”
Tháng 6, bên cạnh bảng đen chỉ còn vài tấm vé đếm ngược, giọng nói nghiêm túc và cứng nhắc của vị trưởng khoa giáo dục truyền vào loa vang vang ra ngoài: “… Nghiêm cấm học sinh 12 xé sách ném lung tung, người vi phạm sẽ bị cảnh báo và tiến hành xử phạt. “
Trên lối đi vang lên tiếng reo hò cổ vũ, một vài nam sinh nhấc bổng một giáo viên nam lên xoay vòng vòng quanh cột, âm thanh vui đùa ầm ĩ vang lên không dứt.
Trên sân thượng khu dạy học, gió đêm mát rượi.
Mạnh Diễn lười biếng dựa vào lan can, trên tay kẹp một điếu thuốc, bộ dạng này rất giống với buổi chiều ngày hôm đó, khi Cố Ninh lấy hết dũng khí tỏ tình thì hắn cũng bày ra dáng vẻ như thế này.
Sắp đến gần tuổi 18 rồi, dáng người của hắn cũng ngày càng cao lớn thong dong hơn, mặt mày thiếu niên ngây ngô khi xưa giờ đây đã pha thêm chút chững chạc trầm ổn, nhưng chỉ trừ ánh mắt ấy, nó vẫn đen láy lãnh đạm như cũ, nhưng khi nhìn vào người con gái của mình thì nó lại hiện lên một loại tình cảm dịu dàng tha thiết say đắm lòng người.
Cố Ninh không nói gì, chỉ nhìn hắn mỉm cười.
Rất nhiều năm sau, mỗi khi Cố Ninh nhớ lại ba năm trung học thì điều đầu tiên trong đầu cô nghĩ đến không phải là phương trình trên bảng đen, mà là gió trên mái nhà sân thượng khu dạy học và bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng xuất hiện bên ô cửa sổ.
5 giờ chiều ngày 8 tháng 6, chuông báo kết thúc bài kiểm tr.a tiếng Anh vang lên, Cố Ninh đặt bút xuống bước ra khỏi phòng thi, trong lòng bình tĩnh nhẹ nhõm.
Vào bữa tối liên hoan tốt nghiệp, nồi lẩu nóng hầm hập sôi sùng sục, khí thế bỗng lên cao, Cố Ning mỉm cười nâng cốc kính rượu các giáo viên bộ môn.
Ánh đèn KTV lờ mờ, hơn chục chàng trai hát vang khúc ca “Bạn bè đi bên nhau trọn đời, những ngày tháng ấy đã không còn nữa…”
*Đây là bài 朋友, mọi người có thể lên Youtube nghe thử nhé
Từ Thấm uống một hớp bia, vừa khóc lại vừa cười: “Cậu ấy nói cậu ấy không thích mình…… Không sao cả… Dù sao sau này cũng không gặp lại nhau…”
Cố Ninh lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô nàng, “Đừng khóc đừng khóc, sau này sẽ gặp được những người tốt đẹp hơn mà …”
Từ Thấm vùi vào vai bạn mình nghẹn ngào nức nở, nước mắt thấm vào áo Cố Ninh loang ra ướt đẫm một mảnh lớn, “Nhưng mà mình thật sự rất thích cậu ấy…”
Niềm vui của tuổi trẻ tuy giản đơn nhưng vội vã, năm tháng núi sông sau này chẳng liên quan gì đến bạn nữa.
Cuối cùng cũng thoát khỏi phòng KTV ồn ào, Cố Ninh chóng mặt bước ra ngoài, Mạnh Diễn vẫn đang đứng đợi cô ở bên ngoài.
Một người đẹp tóc xoăn ăn mặc mát mẻ tiến lại gần hắn, áo khoét hơi sâu để lộ rãnh ngực sâu thăm thẳm, “Anh đẹp trai, cùng uống một ly nhé?”
Cố Ninh hai ba bước bước đến, thân mật khoác lấy tay hắn rồi quay sang nói với cô ả, “Xin lỗi, anh đẹp trai này đã có hẹn với em rồi …”
Mạnh Diễn cong môi thuận thế ôm lấy eo cô, người đẹp tóc xoăn kia thấy vậy thì hậm hực bỏ đi.
“Uống rượu à?” Mạnh Diễn cúi xuống, đưa chóp mũi đến gần khóe môi cô gái nhỏ ngửi ngửi, có mùi rượu thoang thoảng.
“Có uống chút bia.” Cô gái nhỏ cười ngốc ngốc, nắm lấy tay hắn áp lên mặt mình xoa xoa hai má nóng rực, “Tay của anh mát quá, thoải mái quá…”
Trên băng ghế công viên yên tĩnh không người, Cố Ninh dựa vào vai Mạnh Diễn hít hít, mùi bạc hà mát lạnh quen thuộc xộc vào mũi, khiến đầu óc đang uể oải của cô dễ chịu hơn rất nhiều.
“Mọi người khóc rất nhiều, nhưng em không có khóc, em rất vui vẻ.” Cô gái nhỏ ôm cánh tay hắn thì thầm khe khẽ, “Từ Thấm khóc rất đau lòng, em an ủi bạn ấy rất lâu…”
Mạnh Diễn lắng nghe cô ngắt quãng nói, thỉnh thoảng đáp lại.
“Cô chủ nhiệm ngày thường luôn nghiêm khắc với tụi em là thế nhưng hôm qua có người quên mang phiếu dự thi đi, cô ấy lo lắng đến mức mắt đỏ hoe luôn…”
“Em cảm thấy mình phát huy khá tốt, chắc là có thể thi đậu vào cùng trường đại học với anh đó …”
Hắn cong môi cười, “Em đi đâu anh sẽ đến đó, chúng ta đều điền nguyện vọng giống nhau mà.”
Không có câu trả lời. Mạnh Diễn nhìn sang thì thấy đôi mắt của cô đang nhắm nghiền, hình như đã ngủ rồi.
…
Ngày 18 tháng 6, hôm nay là sinh nhật lần thứ 18 của Mạnh Diễn.
Sinh nhật năm ngoái Cố Ninh đã tự tay làm một chiếc bánh kem cho hắn, cô đã phải năn nỉ chủ tiệm bánh và tốn rất nhiều nguyên liệu mới có thể làm được một chiếc bánh kem giống như khuôn mẫu.
Chiếc bánh chỉ có 6 lớp, trên mặt có dòng chữ ” Chúc Mạnh Diễn sinh nhật vui vẻ!” bằng mứt trái cây, tuy Mạnh Diễn không thích đồ ngọt nhưng hôm đó đã ăn nó sạch sẽ.
Năm nay 18 tuổi nên đương nhiên phải nghiêm túc hơn. Cố Ninh nghĩ ngợi hồi lâu, hình như hắn không thiếu cái gì cả.
Trên mạng có người nói: “Tắm rửa sạch sẽ rồi đóng gói bản thân gửi lên giường ổng đi, chắc chắn ổng sẽ thích.” Cuối câu còn chèn thêm một icon biểu cảm bỉ ổi. 😝
Cố Ninh đang uống nước thì suýt chút nữa bị sặc.
Để tính lại xem, hình như cô và Mạnh Diễn cũng đã quen nhau gần hai năm rồi, mấy ngày nay tình trạng lau súng cướp cò thường xuyên xảy ra nhưng mà hắn vẫn luôn kiêng dè, chưa có quan hệ thực sự.
Cũng không phải không thể xem xét lại … Ma xui quỷ khiến thế nào mà cô gái nhỏ lại mở giao diện mua sắm trực tuyến Durex ra, thậm chí còn xem xét đánh giá của người mua.
Hóa ra cái này còn phân loại kích cỡ cơ đấy…
Hmm? Có cả vân lá? Đôi mắt đẹp của Cố Ninh hơi trừng lên, cảm giác hình như mình vừa phát hiện ra một lục địa mới gì rồi.
Người mua bình luận đánh giá “Dùng rất tốt, một đêm bảy lần không phải là mơ đâu!” “Rất mỏng rất trơn, vợ của tôi thích lắm.”
Thiếu nữ mặt đỏ tía tai, đột nhiên có một cuộc điện thoại gọi đến.
Là Mạnh Diễn, tay cô gái nhỏ run lên suýt nữa làm rơi điện thoại xuống đất.
Cố Ninh lắc lắc đầu ném mấy chất thải kia ra khỏi đầu, sau đó đưa điện thoại lên tai.
“Em dậy chưa?” Hắn hỏi.
“Dậy rồi ạ.” Cô gái nhỏ mím môi, ngập ngừng hỏi: “Vài ngày nữa là sinh nhật anh rồi, anh muốn quà gì nào?”
“Em.” Mạnh Diễn như thật như giả thốt ra một chữ.
Nhịp tim của Cố Ninh tăng nhanh, giọng nói run lẩy bà lẩy bẩy, “Ý của anh là những gì em đang nghĩ tới sao?”
Mạnh Diễn cười khẽ: “Đùa em thôi.”
“Thực ra cũng không phải là không được.”
Giọng nói rất nhỏ, Mạnh Diễn nghe thấy nhưng không chắc chắn lắm, hắn hỏi lại lần nữa, “Lặp lại câu nói đó lần nữa.”
“Không có gì, em không nói gì cả!” Cô gái nhỏ xấu hổ không chịu nói lại.
“Tôi nghe thấy rồi.” Giọng điệu của hắn đầy ý vị sâu xa, ”Không cho cơ hội đổi ý…”